Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 245: Trên Người Cô Có Dấu Vết Của Đàn Ông.
Hoa Sáng Rực.
21/11/2021
__________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Tư Đồ Hiên Nhiên? Tôi không sợ Tư Đồ Hiên Nhiên biết, bởi vì, tôi muốn chơi đàn bà của Tư Đồ Hiên Nhiên!" Trương Tử Lăng nổi giận, nhìn Nhược Nhiên đang nằm trên giường.
Giống như không cách nào khống chế mình nên hắn đành hét lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi thề, nhất định phải cho thằng đó sống không được tốt, cho nên, tôi mới cạnh tranh khắp nơi với anh ta, trở thành kẻ thù của nhau, nhưng tôi phát hiện, buôn bán cạnh tranh cũng không thể khiến Tư Đồ Hiên Nhiên khổ sở."
"Muốn anh ta khổ sở, thì phải đả thương trái tim anh ta, phá hủy bảo bối của anh ta!"
"Lẽ ra cô không nên xuất hiện, tôi hận anh ta, không ai hiểu anh ta bằng tôi, bằng kinh nghiệm của tôi, tôi biết cô chính là tử huyệt của Tư Đồ Hiên Nhiên – bảo bối của anh ta."
"Chỉ cần phá hủy cô, thì nhất định Tư Đồ Hiên Nhiên sẽ xong đời!" Lúc này, khuôn mặt Trương Tử Lăng mang theo hận ý điên cuồng.
Nhược Nhiên còn đang bị lời của hắn làm cho sợ, hoàn toàn không biết hắn và Tư Đồ Hiên Nhiên có vướng mắc gì.
Trương Tử Lăng nhích người lên dần, nhìn Nhược Nhiên nằm trên giường trói gà không chặt, khóe môi cong lên nụ cười thù hận.
"Vì tại cô là người phụ nữ của Tư Đồ Hiên Nhiên, cho nên, thật xin lỗi, cô phải chịu sự thù hận này của tôi thay Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi thật nóng lòng muốn nhìn biểu của Tư Đồ Hiên Nhiên khi thấy lại cô..."
"Người trần truồng lõa thể nằm trên giường, và đầy những dấu vết của người đàn ông khác." Hắn lạnh lùng cười, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhược Nhiên.
"Anh là đồ biến thái, ác ma, đừng đụng vào tôi!" Nhược Nhiên sợ hãi kêu, nước mắt rơi lã chã xuống, nhưng thân thể thì đi ngược lại.
"Cô sẽ thích, tôi đưa thuốc cho Vưu Tiểu Ái, đủ để cô thành d** phụ!!!!" Hắn cười tà ác, khóe môi lạnh lùng.
"Anh cút đi cho tôi!!! Cút ngay, đừng đụng vào tôi! Đồ ác ma!" Nhược Nhiên vừa khóc vừa hét lên, cô cảm thấy rất sợ, chưa bao giờ sợ như vậy.
Thân thể cô vẫn trong sạch, cô không muốn bị hủy hoại trong tay tên ác ma này.
Trương Tử Lăng nhìn Nhược Nhiên khóc, bàn tay nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt của Nhược Nhiên ra vẻ thương tiếc, thấp giọng nói: "Cô có biết tại sao tôi lại hận Tư Đồ Hiên Nhiên như vậy không?"
Convert+ Editor: Mã Mã
"Tư Đồ Hiên Nhiên? Tôi không sợ Tư Đồ Hiên Nhiên biết, bởi vì, tôi muốn chơi đàn bà của Tư Đồ Hiên Nhiên!" Trương Tử Lăng nổi giận, nhìn Nhược Nhiên đang nằm trên giường.
Giống như không cách nào khống chế mình nên hắn đành hét lên: "Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi thề, nhất định phải cho thằng đó sống không được tốt, cho nên, tôi mới cạnh tranh khắp nơi với anh ta, trở thành kẻ thù của nhau, nhưng tôi phát hiện, buôn bán cạnh tranh cũng không thể khiến Tư Đồ Hiên Nhiên khổ sở."
"Muốn anh ta khổ sở, thì phải đả thương trái tim anh ta, phá hủy bảo bối của anh ta!"
"Lẽ ra cô không nên xuất hiện, tôi hận anh ta, không ai hiểu anh ta bằng tôi, bằng kinh nghiệm của tôi, tôi biết cô chính là tử huyệt của Tư Đồ Hiên Nhiên – bảo bối của anh ta."
"Chỉ cần phá hủy cô, thì nhất định Tư Đồ Hiên Nhiên sẽ xong đời!" Lúc này, khuôn mặt Trương Tử Lăng mang theo hận ý điên cuồng.
Nhược Nhiên còn đang bị lời của hắn làm cho sợ, hoàn toàn không biết hắn và Tư Đồ Hiên Nhiên có vướng mắc gì.
Trương Tử Lăng nhích người lên dần, nhìn Nhược Nhiên nằm trên giường trói gà không chặt, khóe môi cong lên nụ cười thù hận.
"Vì tại cô là người phụ nữ của Tư Đồ Hiên Nhiên, cho nên, thật xin lỗi, cô phải chịu sự thù hận này của tôi thay Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi thật nóng lòng muốn nhìn biểu của Tư Đồ Hiên Nhiên khi thấy lại cô..."
"Người trần truồng lõa thể nằm trên giường, và đầy những dấu vết của người đàn ông khác." Hắn lạnh lùng cười, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhược Nhiên.
"Anh là đồ biến thái, ác ma, đừng đụng vào tôi!" Nhược Nhiên sợ hãi kêu, nước mắt rơi lã chã xuống, nhưng thân thể thì đi ngược lại.
"Cô sẽ thích, tôi đưa thuốc cho Vưu Tiểu Ái, đủ để cô thành d** phụ!!!!" Hắn cười tà ác, khóe môi lạnh lùng.
"Anh cút đi cho tôi!!! Cút ngay, đừng đụng vào tôi! Đồ ác ma!" Nhược Nhiên vừa khóc vừa hét lên, cô cảm thấy rất sợ, chưa bao giờ sợ như vậy.
Thân thể cô vẫn trong sạch, cô không muốn bị hủy hoại trong tay tên ác ma này.
Trương Tử Lăng nhìn Nhược Nhiên khóc, bàn tay nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt của Nhược Nhiên ra vẻ thương tiếc, thấp giọng nói: "Cô có biết tại sao tôi lại hận Tư Đồ Hiên Nhiên như vậy không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.