Chương 117
chanbaek92er
02/06/2021
Đứa trẻ đỏ hỏn vẫn nằm sấp trên bụng cô khóc thét. Đợi đến khi nhịp tim
của cô đã đập trở lại, bác sĩ bèn để cho y tá bế đứa trẻ lên. Bởi vì cô
mới mổ xong nên vết thương vẫn còn chưa lành, nếu để đứa trẻ cứ nằm trên bụng cô đạp loạn như vậy thì vết khâu sẽ lại rách ra. Sau đó vị bác sĩ
lại nói:
- "Mời mọi người ra ngoài để chúng tôi tiến hành cấp cứu cho cô ấy."
Sau đó cô được cấp cứu và đưa về phòng chăm sóc đặc biệt. Em bé cũng được đưa về phòng chăm sóc cho trẻ sơ sinh để tắm rửa, mặc tã.
Ông bà lần lượt vào thăm đứa cháu trai mới sinh của mình và dành hết lời chúc cho cậu bé.
- "Thiên thần nhỏ của ngoại! Cảm ơn con đã kéo linh hồn mẹ con trở về. Cảm ơn con đã mạnh mẽ chiến đấu để đến với thế giới này. Ngoại yêu con."
Tiếp đó là ông bà Vương đi vào thăm cháu trai của mình. Họ rưng rưng nước mắt nói với cậu bé:
- "Tiểu Phong Thần, sau này con phải lớn lên thật khoẻ mạnh đấy nhé. Mẹ con vì con mà suýt nữa thì mất mạng nên sau này con phải thật khoẻ mạnh, hạnh phúc và nghe lời mẹ con nữa, có biết chưa? Ông bà nội yêu con."
Còn về Vương Phong Thần, từ lúc cô được chuyển về phòng bệnh thì anh cứ ở cạnh cô suốt. Anh nắm chặt tay cô, anh ngắm nhìn cô ngủ không muốn rời xa cô. Trước giây phút sinh tử kia, anh cứ nghĩ là mình sẽ mất cô mãi mãi nên bây giờ anh chỉ muốn trân trọng từng giây phút bên cô mà thôi.
Thế rồi đầu ngón tay cô liền cử động. Tĩnh Anh trong vô thức cảm nhận được cơ thể mình đang đau nhức rã rời không còn chút sức lực nào. Cô từ từ mở mắt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, không gian bốn bề trắng xoá. Cô đang ở đâu đây?
- "Bảo bối! Em tỉnh lại rồi! Em thấy trong người thế nào rồi?"
Đột nhiên bên tai cô truyền tới một giọng nói quen thuộc có chút gấp gáp. Cô cố mở mắt thật to và lấy hết sự tỉnh táo để nhìn cho rõ xung quanh. Trước mắt cô là khuôn mặt lo âu của Vương Phong Thần. Cô nhẹ nhàng hỏi:
- "Phong Thần! Anh sao vậy? Sao anh lại khóc?"
- "Không có gì! Tại anh vui quá nên mới vậy thôi."
Vương Phong Thần vừa mừng vừa đưa tay lên lau nước mắt.
Cô nghe anh nói thì muốn ngồi dậy nhưng lại không thể, bụng cô còn rất đau. Lập tức cô liền nhìn xuống dưới vùng bụng phẳng lì của mình, cô chợt nhớ tới chuyện cô chuyển dạ sinh và những tiếng gọi của bác sĩ trước lúc cô ngất đi. Cô liền vội túm lấy tay anh, hỏi:
- "Phong Thần! Con...con chúng ta đâu?"
- "Vợ à, em cứ bình tĩnh. Con chúng ta bình an rồi. Em đừng kích động quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy."
Anh thấy cô lo lắng như vậy thì liền nhẹ nhàng trấn an.
- "Cho em gặp con đi. Em muốn gặp con."
Dường như vẫn không yên tâm khi nghe anh nói nên cô vẫn muốn được tận mắt nhìn thấy con mình.
Vương Phong Thần biết rằng nếu không được gặp con thì cô sẽ không chịu nghe lời anh nói nên liền nhấn nút ở trên đầu giường gọi cho y tá đưa đứa bé vào.
- "Ba mẹ bế con nhé!"
Cô y tá vừa bước vào, trên tay bế đứa trẻ đỏ hỏn được bọc tã cẩn thận đưa cho anh.
Vương Phong Thần tay run run ôm lấy đứa trẻ đang nhắm tịt mắt ngủ ngon, miệng khẽ cười. Cô nhìn thấy con thì trong lòng háo hức nói:
- "Phong Thần! Mau đưa con cho em bế một lúc."
- "Được rồi! Nhưng em cẩn thận kẻo va vào vết thương nhé."
Anh nói rồi liền đưa con cho cô bế.
Tĩnh Anh hạnh phúc ngắm nhìn đứa bé lại vừa nghĩ tới kí ức khi cô đang định rời xa thế giới này thì nghe thấy tiếng khóc của con. Con mới sinh nên da vẫn còn đỏ. Đôi môi chúm chím đỏ mọng.
- "Con yêu của mẹ. Phong Thần à, anh có biết không. Lúc em đau đớn lẽ ra là em đã định bỏ cuộc rồi đấy. Thế nhưng em nghe thấy tiếng khóc của con nên em không đành lòng bước đi tiếp và em đã quyết định quay trở về. Có lẽ thần chết không muốn nhận em nên đã để em quay lại."
Tĩnh Anh vừa ngắm nhìn con vừa nghĩ lại kí ức còn sót lại trong tâm trí cô.
Vì em bé còn mặc tã nên cô không biết rõ giới tính của con nên cô lại ngước lên hỏi anh:
- "Phong Thần, con chúng ta là con trai hay con gái?"
- "Con giống anh đó. Hahaha."
Vương Phong Thần liền bật cười. Anh vô cùng khoái chí khi con không chỉ giống anh về giới tính mà còn giống anh cả về khuôn mặt nữa. Anh lại nói:
- "Vợ à, em nhìn xem khuôn mặt con cũng giống anh quá đi."
- "Con chỉ mới sinh thôi, sau này mỗi ngày một khác mà sao anh dám chắc là con giống anh chứ. Phải không con trai của mẹ?"
Cô thấy anh như vậy bèn trêu chọc.
- "Để xem sau này con giống em hay giống anh nhé. Hừ."
Anh lại liếc nhìn cô, bĩu môi nói. Anh không tin đứa bé không giống anh. Yến Nhi là con gái mà còn giống anh đến 80% rồi cơ mà.
- "Mà anh đã nghĩ ra tên gì cho con chưa?"
Cô đột nhiên nghĩ tới việc đặt tên cho con, bèn hỏi.
- "Lúc trước khi em mang thai không phải chúng ta đã nghĩ rồi hay sao. Nếu là con gái thì sẽ đặt tên là Yến Chi, còn nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Yến Phong."
- "Bảo bảo à, vậy từ nay tên của con sẽ là Vương Yến Phong nhé."
Sau đó là tiếng cười đùa vang rộn của cả hai vợ chồng cô vang khắp cả căn phòng.
- "Mời mọi người ra ngoài để chúng tôi tiến hành cấp cứu cho cô ấy."
Sau đó cô được cấp cứu và đưa về phòng chăm sóc đặc biệt. Em bé cũng được đưa về phòng chăm sóc cho trẻ sơ sinh để tắm rửa, mặc tã.
Ông bà lần lượt vào thăm đứa cháu trai mới sinh của mình và dành hết lời chúc cho cậu bé.
- "Thiên thần nhỏ của ngoại! Cảm ơn con đã kéo linh hồn mẹ con trở về. Cảm ơn con đã mạnh mẽ chiến đấu để đến với thế giới này. Ngoại yêu con."
Tiếp đó là ông bà Vương đi vào thăm cháu trai của mình. Họ rưng rưng nước mắt nói với cậu bé:
- "Tiểu Phong Thần, sau này con phải lớn lên thật khoẻ mạnh đấy nhé. Mẹ con vì con mà suýt nữa thì mất mạng nên sau này con phải thật khoẻ mạnh, hạnh phúc và nghe lời mẹ con nữa, có biết chưa? Ông bà nội yêu con."
Còn về Vương Phong Thần, từ lúc cô được chuyển về phòng bệnh thì anh cứ ở cạnh cô suốt. Anh nắm chặt tay cô, anh ngắm nhìn cô ngủ không muốn rời xa cô. Trước giây phút sinh tử kia, anh cứ nghĩ là mình sẽ mất cô mãi mãi nên bây giờ anh chỉ muốn trân trọng từng giây phút bên cô mà thôi.
Thế rồi đầu ngón tay cô liền cử động. Tĩnh Anh trong vô thức cảm nhận được cơ thể mình đang đau nhức rã rời không còn chút sức lực nào. Cô từ từ mở mắt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, không gian bốn bề trắng xoá. Cô đang ở đâu đây?
- "Bảo bối! Em tỉnh lại rồi! Em thấy trong người thế nào rồi?"
Đột nhiên bên tai cô truyền tới một giọng nói quen thuộc có chút gấp gáp. Cô cố mở mắt thật to và lấy hết sự tỉnh táo để nhìn cho rõ xung quanh. Trước mắt cô là khuôn mặt lo âu của Vương Phong Thần. Cô nhẹ nhàng hỏi:
- "Phong Thần! Anh sao vậy? Sao anh lại khóc?"
- "Không có gì! Tại anh vui quá nên mới vậy thôi."
Vương Phong Thần vừa mừng vừa đưa tay lên lau nước mắt.
Cô nghe anh nói thì muốn ngồi dậy nhưng lại không thể, bụng cô còn rất đau. Lập tức cô liền nhìn xuống dưới vùng bụng phẳng lì của mình, cô chợt nhớ tới chuyện cô chuyển dạ sinh và những tiếng gọi của bác sĩ trước lúc cô ngất đi. Cô liền vội túm lấy tay anh, hỏi:
- "Phong Thần! Con...con chúng ta đâu?"
- "Vợ à, em cứ bình tĩnh. Con chúng ta bình an rồi. Em đừng kích động quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy."
Anh thấy cô lo lắng như vậy thì liền nhẹ nhàng trấn an.
- "Cho em gặp con đi. Em muốn gặp con."
Dường như vẫn không yên tâm khi nghe anh nói nên cô vẫn muốn được tận mắt nhìn thấy con mình.
Vương Phong Thần biết rằng nếu không được gặp con thì cô sẽ không chịu nghe lời anh nói nên liền nhấn nút ở trên đầu giường gọi cho y tá đưa đứa bé vào.
- "Ba mẹ bế con nhé!"
Cô y tá vừa bước vào, trên tay bế đứa trẻ đỏ hỏn được bọc tã cẩn thận đưa cho anh.
Vương Phong Thần tay run run ôm lấy đứa trẻ đang nhắm tịt mắt ngủ ngon, miệng khẽ cười. Cô nhìn thấy con thì trong lòng háo hức nói:
- "Phong Thần! Mau đưa con cho em bế một lúc."
- "Được rồi! Nhưng em cẩn thận kẻo va vào vết thương nhé."
Anh nói rồi liền đưa con cho cô bế.
Tĩnh Anh hạnh phúc ngắm nhìn đứa bé lại vừa nghĩ tới kí ức khi cô đang định rời xa thế giới này thì nghe thấy tiếng khóc của con. Con mới sinh nên da vẫn còn đỏ. Đôi môi chúm chím đỏ mọng.
- "Con yêu của mẹ. Phong Thần à, anh có biết không. Lúc em đau đớn lẽ ra là em đã định bỏ cuộc rồi đấy. Thế nhưng em nghe thấy tiếng khóc của con nên em không đành lòng bước đi tiếp và em đã quyết định quay trở về. Có lẽ thần chết không muốn nhận em nên đã để em quay lại."
Tĩnh Anh vừa ngắm nhìn con vừa nghĩ lại kí ức còn sót lại trong tâm trí cô.
Vì em bé còn mặc tã nên cô không biết rõ giới tính của con nên cô lại ngước lên hỏi anh:
- "Phong Thần, con chúng ta là con trai hay con gái?"
- "Con giống anh đó. Hahaha."
Vương Phong Thần liền bật cười. Anh vô cùng khoái chí khi con không chỉ giống anh về giới tính mà còn giống anh cả về khuôn mặt nữa. Anh lại nói:
- "Vợ à, em nhìn xem khuôn mặt con cũng giống anh quá đi."
- "Con chỉ mới sinh thôi, sau này mỗi ngày một khác mà sao anh dám chắc là con giống anh chứ. Phải không con trai của mẹ?"
Cô thấy anh như vậy bèn trêu chọc.
- "Để xem sau này con giống em hay giống anh nhé. Hừ."
Anh lại liếc nhìn cô, bĩu môi nói. Anh không tin đứa bé không giống anh. Yến Nhi là con gái mà còn giống anh đến 80% rồi cơ mà.
- "Mà anh đã nghĩ ra tên gì cho con chưa?"
Cô đột nhiên nghĩ tới việc đặt tên cho con, bèn hỏi.
- "Lúc trước khi em mang thai không phải chúng ta đã nghĩ rồi hay sao. Nếu là con gái thì sẽ đặt tên là Yến Chi, còn nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Yến Phong."
- "Bảo bảo à, vậy từ nay tên của con sẽ là Vương Yến Phong nhé."
Sau đó là tiếng cười đùa vang rộn của cả hai vợ chồng cô vang khắp cả căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.