Chương 27: Có tật giật mình
chanbaek92er
02/05/2021
Nhờ có Vương Phong Thần giúp đỡ mà vụ việc của Tô Khiết Như coi như trót lọt. Thế nhưng cô ta dường như vẫn còn ám ảnh về tội lỗi mà mình gây ra.
Scandals nổ ra, mất đi nhiều hợp đồng, Tô Khiết Như cả ngày chỉ biết ở trong nhà để đợi vụ lùm xùm lắng xuống. Vương Phong Thần hôm trước đi Canada công tác nên trong nhà chỉ có Tĩnh Anh và Tô Khiết Như và người giúp việc theo giờ.
Tĩnh Anh thì đi làm cả ngày đến tối mới về. Nhân lúc Vương Phong Thần đi vắng, hôm nay cô sẽ về sớm để hỏi Tô Khiết Như về chiếc lắc chân.
Tĩnh Anh lái xe về tới nhà cũng là 5h chiều, cả căn biệt thự chìm trong tĩnh mịch. Tĩnh Anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ của Vương Phong Thần.
Về phần Tô Khiết Như, trưa nay cô ta ăn xong thì có sử dụng chút thuốc ngủ để có thể ngủ ngon hơn. Thật sự là sau vụ tai nạn kia, nếu để tự nhiên thì rất khó để cô ta có thể ngủ ngon giấc. Và hôm nay cũng vậy.
Trong giấc ngủ, Tô Khiết Như đột nhiên thấy mình đi lạc vào một khu rừng, trước mặt lại là một hồ nước lớn. Cô ta đang lo lắng vì mình bị lạc đường thì đột nhiên cô nhìn thấy một cái bóng sau lưng. Tô Khiết Như vội xoay người ra nhìn thì có một bà cụ xuất hiện khiến cô ta giật mình. Điều đáng sợ hơn là bà cụ có mái tóc trắng dài xoã xuống, khuôn mặt thì đầy máu me, bà cụ cứ như một oan hồn từ từ tiến về phía cô ta. Tô Khiết Như sợ hãi hét lên:
- "Bà là ai? Bà đi ra đi. Đừng lại gần đây!"
- "Chính cô đã giết tôi. Tại sao cô có thể yên ổn ngủ ngon chứ?!"
Giọng bà lão khàn khàn, run rẩy, nét mặt thì vô cùng ai oán.
- "Bà...bà định làm gì?"
- "Tôi ở đây cô đơn quá. Tôi muốn cô làm bạn với tôi. Mau đi theo tôi..."
Tô Khiết Như nghe bà cụ nói vậy thì vội bỏ chạy nhưng chạy được một đoạn thì cô ta bị vấp phải một hòn đá liền ngã nhoài người xuống. Phía sau bà cụ vẫn từ từ tiến lại gần:
- "Tôi cô đơn lắm. Tại cô mà tôi mới phải chết oan uổng như vậy. Mau đi theo tôi."
- "Không! Tránh ra, đồ xấu xí!"
Tô Khiết Như vì quá sợ hãi nên chẳng thể đứng dậy mà chạy tiếp, chân cô ta bị bà cụ kéo đi. Tô Khiết Như ra sức giãy dụa nhưng không sao thoát ra được.
Tĩnh Anh đứng bên ngoài nghe thấy tiếng la hét phát ra từ trong phòng Vương Phong Thần liền mở cửa đi vào. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Tô Khiết Như đang giãy dụa, la hét trên giường nhưng mắt cô ta vẫn nhắm nghiền.
- "Tô Khiết Như! Cô làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!"
Tĩnh Anh gọi to muốn đánh thức cô ta dậy nhưng cô ta dường như vẫn không nghe. Gọi mấy tiếng thấy không có tác dụng, Tĩnh Anh bèn lay mạnh người cô ta, và cuối cùng Tô Khiết Như cũng chịu tỉnh. Mồ hôi ướt đầm đìa trên khuôn mặt cô ta. Nhìn thấy Tĩnh Anh đứng trước mặt, Tô Khiết Như giật mình hoảng hốt, nói:
- "Cô...sao cô lại vào đây?"
- "Cô làm sao vậy? Tôi gọi mãi mà cô không nghe. Cô gặp ác mộng à?"
Tô Khiết Như nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, thì ra chỉ là mơ nhưng sao cảm giác lại chân thực đến thế? Tô Khiết Như bình tâm lại một chút rồi bình thản nói:
- "Không phải việc của cô. Cô đi ra ngoài đi!"
- "Hay là...cô làm chuyện gì khuất tất hả?"
Tĩnh Anh nhìn thẳng mặt cô ta rồi hỏi. Tô Khiết Như nghe Tĩnh Anh hỏi vậy thì liền chột dạ, cô ta đáp:
- "Khuất tất gì chứ? Cô đừng có nói linh tinh."
- "Vậy thì chuyện cô lấy trộm chiếc lắc chân của tôi thì sao?"
- "Lắc chân? Lắc chân nào?"
Lúc này Tô Khiết Như đã bắt đầu tỉnh táo lại, cách ăn nói lại sắc sảo như mọi ngày.
- "Cô đừng giả vờ nữa. Tôi đã nhìn thấy cô đeo nó. Đó chính là chiếc lắc chân Phong Thần tặng cho tôi. Trước đây cô đã có lần nghe tôi kể về ý nghĩa của nó. Có phải chính cô lấy trộm nó để giả mạo là Vy Vy hay không? Cũng chính vì thế mà Phong Thần tưởng cô là Vy Vy mà ghét tôi như thế. Anh ấy cứ mặc định tôi là kẻ thứ 3 muốn phá hoại tình cảm của hai người mà không hề hay biết cô mới chính là kẻ giả mạo."
- "Cô nói linh tinh gì thế? Tôi không biết chiếc lắc chân nào cả."
Tô Khiết Như vẫn một mực chối cãi. Tĩnh Anh không muốn cơ hội này bị bỏ lỡ, khó khăn lắm cô mới tìm được cơ hội Phong Thần không ở bên cô ta để hỏi về vụ này. Hôm nay cô phải lấy lại chiếc lắc đó. Nghĩ vậy, cô liền hất tung chăn của cô ta ra. Tô Khiết Như mặc váy ngủ, để lộ ra đôi chân trần dưới lớp chăn nhưng Tĩnh Anh lại không thấy chiếc vòng đó đâu.
- "Chiếc lắc đâu? Cô để nó ở đâu rồi hả?"
- "Tôi nói là tôi không biết chiếc lắc nào mà cô không tin?"
Tô Khiết Như nhếch mép nhìn cô cười đầy khiêu khích. Tĩnh Anh không giữ được bình tĩnh nữa, cô liền chạy ra lục bàn trang điểm của cô ta, rồi đến tủ quần áo.
- "Châu Tĩnh Anh! Cô làm gì thế hả? Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi."
- "Đây là nhà tôi, mọi thứ trong nhà này tôi đều có quyền đụng vào."
- "Cô mau dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ nói cho Phong Thần biết đó."
- "Cô cứ việc. Cô nghĩ tôi sợ cô chắc?"
Tĩnh Anh không quan tâm đến lời nói của cô ta, cứ điên cuồng tìm kiếm.
*cạch
Trong túi xách của Tô Khiết Như đột nhiên rơi ra một thứ gì đó rơi xuống sàn tạo ra một âm thanh. Tĩnh Anh vội nhìn xuống, quả nhiên là chiếc lắc chân mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Scandals nổ ra, mất đi nhiều hợp đồng, Tô Khiết Như cả ngày chỉ biết ở trong nhà để đợi vụ lùm xùm lắng xuống. Vương Phong Thần hôm trước đi Canada công tác nên trong nhà chỉ có Tĩnh Anh và Tô Khiết Như và người giúp việc theo giờ.
Tĩnh Anh thì đi làm cả ngày đến tối mới về. Nhân lúc Vương Phong Thần đi vắng, hôm nay cô sẽ về sớm để hỏi Tô Khiết Như về chiếc lắc chân.
Tĩnh Anh lái xe về tới nhà cũng là 5h chiều, cả căn biệt thự chìm trong tĩnh mịch. Tĩnh Anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ của Vương Phong Thần.
Về phần Tô Khiết Như, trưa nay cô ta ăn xong thì có sử dụng chút thuốc ngủ để có thể ngủ ngon hơn. Thật sự là sau vụ tai nạn kia, nếu để tự nhiên thì rất khó để cô ta có thể ngủ ngon giấc. Và hôm nay cũng vậy.
Trong giấc ngủ, Tô Khiết Như đột nhiên thấy mình đi lạc vào một khu rừng, trước mặt lại là một hồ nước lớn. Cô ta đang lo lắng vì mình bị lạc đường thì đột nhiên cô nhìn thấy một cái bóng sau lưng. Tô Khiết Như vội xoay người ra nhìn thì có một bà cụ xuất hiện khiến cô ta giật mình. Điều đáng sợ hơn là bà cụ có mái tóc trắng dài xoã xuống, khuôn mặt thì đầy máu me, bà cụ cứ như một oan hồn từ từ tiến về phía cô ta. Tô Khiết Như sợ hãi hét lên:
- "Bà là ai? Bà đi ra đi. Đừng lại gần đây!"
- "Chính cô đã giết tôi. Tại sao cô có thể yên ổn ngủ ngon chứ?!"
Giọng bà lão khàn khàn, run rẩy, nét mặt thì vô cùng ai oán.
- "Bà...bà định làm gì?"
- "Tôi ở đây cô đơn quá. Tôi muốn cô làm bạn với tôi. Mau đi theo tôi..."
Tô Khiết Như nghe bà cụ nói vậy thì vội bỏ chạy nhưng chạy được một đoạn thì cô ta bị vấp phải một hòn đá liền ngã nhoài người xuống. Phía sau bà cụ vẫn từ từ tiến lại gần:
- "Tôi cô đơn lắm. Tại cô mà tôi mới phải chết oan uổng như vậy. Mau đi theo tôi."
- "Không! Tránh ra, đồ xấu xí!"
Tô Khiết Như vì quá sợ hãi nên chẳng thể đứng dậy mà chạy tiếp, chân cô ta bị bà cụ kéo đi. Tô Khiết Như ra sức giãy dụa nhưng không sao thoát ra được.
Tĩnh Anh đứng bên ngoài nghe thấy tiếng la hét phát ra từ trong phòng Vương Phong Thần liền mở cửa đi vào. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Tô Khiết Như đang giãy dụa, la hét trên giường nhưng mắt cô ta vẫn nhắm nghiền.
- "Tô Khiết Như! Cô làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!"
Tĩnh Anh gọi to muốn đánh thức cô ta dậy nhưng cô ta dường như vẫn không nghe. Gọi mấy tiếng thấy không có tác dụng, Tĩnh Anh bèn lay mạnh người cô ta, và cuối cùng Tô Khiết Như cũng chịu tỉnh. Mồ hôi ướt đầm đìa trên khuôn mặt cô ta. Nhìn thấy Tĩnh Anh đứng trước mặt, Tô Khiết Như giật mình hoảng hốt, nói:
- "Cô...sao cô lại vào đây?"
- "Cô làm sao vậy? Tôi gọi mãi mà cô không nghe. Cô gặp ác mộng à?"
Tô Khiết Như nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, thì ra chỉ là mơ nhưng sao cảm giác lại chân thực đến thế? Tô Khiết Như bình tâm lại một chút rồi bình thản nói:
- "Không phải việc của cô. Cô đi ra ngoài đi!"
- "Hay là...cô làm chuyện gì khuất tất hả?"
Tĩnh Anh nhìn thẳng mặt cô ta rồi hỏi. Tô Khiết Như nghe Tĩnh Anh hỏi vậy thì liền chột dạ, cô ta đáp:
- "Khuất tất gì chứ? Cô đừng có nói linh tinh."
- "Vậy thì chuyện cô lấy trộm chiếc lắc chân của tôi thì sao?"
- "Lắc chân? Lắc chân nào?"
Lúc này Tô Khiết Như đã bắt đầu tỉnh táo lại, cách ăn nói lại sắc sảo như mọi ngày.
- "Cô đừng giả vờ nữa. Tôi đã nhìn thấy cô đeo nó. Đó chính là chiếc lắc chân Phong Thần tặng cho tôi. Trước đây cô đã có lần nghe tôi kể về ý nghĩa của nó. Có phải chính cô lấy trộm nó để giả mạo là Vy Vy hay không? Cũng chính vì thế mà Phong Thần tưởng cô là Vy Vy mà ghét tôi như thế. Anh ấy cứ mặc định tôi là kẻ thứ 3 muốn phá hoại tình cảm của hai người mà không hề hay biết cô mới chính là kẻ giả mạo."
- "Cô nói linh tinh gì thế? Tôi không biết chiếc lắc chân nào cả."
Tô Khiết Như vẫn một mực chối cãi. Tĩnh Anh không muốn cơ hội này bị bỏ lỡ, khó khăn lắm cô mới tìm được cơ hội Phong Thần không ở bên cô ta để hỏi về vụ này. Hôm nay cô phải lấy lại chiếc lắc đó. Nghĩ vậy, cô liền hất tung chăn của cô ta ra. Tô Khiết Như mặc váy ngủ, để lộ ra đôi chân trần dưới lớp chăn nhưng Tĩnh Anh lại không thấy chiếc vòng đó đâu.
- "Chiếc lắc đâu? Cô để nó ở đâu rồi hả?"
- "Tôi nói là tôi không biết chiếc lắc nào mà cô không tin?"
Tô Khiết Như nhếch mép nhìn cô cười đầy khiêu khích. Tĩnh Anh không giữ được bình tĩnh nữa, cô liền chạy ra lục bàn trang điểm của cô ta, rồi đến tủ quần áo.
- "Châu Tĩnh Anh! Cô làm gì thế hả? Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi."
- "Đây là nhà tôi, mọi thứ trong nhà này tôi đều có quyền đụng vào."
- "Cô mau dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ nói cho Phong Thần biết đó."
- "Cô cứ việc. Cô nghĩ tôi sợ cô chắc?"
Tĩnh Anh không quan tâm đến lời nói của cô ta, cứ điên cuồng tìm kiếm.
*cạch
Trong túi xách của Tô Khiết Như đột nhiên rơi ra một thứ gì đó rơi xuống sàn tạo ra một âm thanh. Tĩnh Anh vội nhìn xuống, quả nhiên là chiếc lắc chân mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.