Chương 122: Ngoại truyện 5
chanbaek92er
06/06/2021
Khoảnh khắc người kia nhắc tên cô, cả hai đứng hình. Hai người còn lại
cũng nhìn cô rồi lại quay sang nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt đầy sự
khó hiểu.
- "Giám đốc Sở, anh quen cô gái này sao?"
- "Các cô ra ngoài nói với các ứng viên còn lại là tôi đã tuyển được người rồi."
Người đàn ông này tên Sở Nghị Thanh, là tân Giám đốc của tập đoàn Sở Thị.
- "Giám đốc Sở! Nhưng mà..."
Hai người kia chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao chưa gì mà giám đốc đã nói là tuyển được người rồi.
- "Tôi nói các cô làm thì cứ làm đi! "
Sở Nghị Thanh lạnh nhạt nói.
Tử Kỳ thấy vậy thì cũng vội vàng đứng dậy. Sở Nghị Thanh nhìn cô rồi hỏi:
- "Em định đi đâu thế?"
- "Không phải anh nói là đã tuyển được người rồi sao? Tôi xin phép."
Tử Kỳ nói là như vậy nhưng thực sự cô cũng không muốn nộp đơn vào làm ở công ty mà Sở Nghị Thanh làm chủ.
Cách đây 6 năm, Sở Nghị Thanh cũng là một cậu học sinh như bao người khác, là đàn anh khoá trên của cô. Anh thầm yêu cô nhưng sau đó gia đình nhà họ Sở phát hiện, họ cho rằng Tử Kỳ dụ dỗ con trai họ nên đã gây khó dễ cho cô và đưa Sở Nghị Thanh sang nước ngoài du học. Thật không ngờ ngày hôm nay cô lại gặp lại anh ta ở đây.
- "Khoan đã!"_________Sở Nghị Thanh lại nói.
Tử Kỳ nghe vậy thì bước chân bỗng khựng lại. Sở Nghị Thanh lại nói tiếp:
- "Mấy năm qua em sống thế nào?"
- "Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi sống vẫn tốt."_________Tử Kỳ lạnh nhạt đáp.
- "Em có cần phải lạnh lùng với anh thế không?"
- "Xin lỗi, tôi còn có chút việc. Tôi xin phép."
- "Em không muốn làm ở đây nữa à?"
- "Đúng vậy. Tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi. Chào anh."
Dứt lời cô liền vội rời đi.
Thế nhưng Sở Nghị Thanh cũng lập tức đi theo cô. Giữa cô và anh ta còn nhiều chuyện chưa thể nói rõ ràng.
Trưa hôm đó Hàn Tử Hân về nhà nhưng không thấy cô ở nhà. Thấy bảo mẫu đang chơi với Hưng Hưng, anh bèn hỏi:
- "Tử Kỳ đâu?"
- "Thiếu gia đã về. Tử Kỳ cô ấy đi phỏng vấn xin việc làm rồi ạ."
Bảo mẫu đang chơi với Hưng Hưng, nghe anh hỏi bèn ngẩng đầu lên đáp.
- "Cái gì? Phỏng vấn xin việc?"
Hàn Tử Hân sửng sốt hỏi. Tại sao cô đi phỏng vấn xin việc mà không nói với anh? Chẳng lẽ anh có thứ gì không thể cho cô sao?
- "Cô ấy phỏng vấn ở công ty nào chị có biết không?"
Hàn Tử Hân lại hỏi.
- "Dạ tôi cũng không biết nữa."
Hàn Tử Hân nghe bảo mẫu nói vậy liền xoay người rời đi. Anh muốn đi tìm cô về. Anh thừa khả năng nuôi cô và con, càng không cần cô phải bỏ đứa con mới được hơn 6 tháng tuổi của họ ở nhà cho bảo mẫu chăm để đi làm vất vả.
Nói là vậy nhưng bây giờ anh cũng không biết tìm cô ở đâu. Hàn Tử Hân lái xe đi khắp mọi nẻo đường trong thành phố với hi vọng sẽ tìm thấy cô. Phải mất rất lâu anh mới nhìn tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh thấy cô đang đi vào trong một quán cà phê cùng với một người đàn ông khác. Hàn Tử Hân khẽ nhíu mày rồi bước xuống xe đi xem thử.
___________________
- "Dạ, quý khách muốn dùng gì ạ?"
Tử Kỳ và Sở Nghị Thanh vừa ngồi vào ghế thì nhân viên bồi bàn đã mang menu ra cho họ gọi đồ.
- "Tử Kỳ! Em muốn uống gì? Em vẫn thích uống cacao nóng như trước kia chứ?"
Sở Nghị Thanh nhìn cô hỏi.
- "Không. Sở thích của em bây giờ thay đổi rồi. Có chuyện gì anh nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa."
Tử Kỳ lạnh nhạt đáp. Lý do cô đi cùng với Sở Nghị Thanh tới đây là vì anh ta cứ đi theo cô, nói có chuyện muốn nói. Mà cô cũng không có ý gì với anh ta nên cô muốn cùng anh ta nói chuyện một lần cho xong luôn.
- "Trước kia em nói đợi tới khi nào anh thành đạt thì em sẽ chấp nhận làm bạn gái của anh. Bây giờ anh đã trở về, cũng đã nhận quyền tiếp quản công ty của ba anh rồi. Không biết em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Sở Nghị Thanh nói rồi liền cầm tay cô, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Tử Kỳ vội rụt tay lại. Năm xưa vì anh cố chấp không chịu đi du học nên mẹ anh đã tới tìm gặp cô và kêu cô phải nói với anh như vậy. Tử Kỳ vốn tốt bụng và cũng ngây thơ nên cô đành nghe theo. Cô không muốn vì cô mà tương lai của Sở Nghị Thanh bị cản trở. Ai ngờ bây giờ anh lại coi đó là sự thật, đến bây giờ vẫn không quên.
- "A! Thiếu gia! Cậu làm gì vậy? Sao cậu lại ở đây?"
Tử Kỳ còn chưa kịp nói gì thì không biết Hàn Tử Hân ở đâu xuất hiện nắm cổ tay cô kéo đi.
- "Anh là ai? Mau buông cô ấy ra."
Sở Nghị Thanh cũng bị bất ngờ vội đuổi theo ngăn Hàn Tử Hân lại.
- "Người của tôi cậu không có quyền hỏi."
Hàn Tử Hân liếc nhìn Sở Nghị Thanh một cái thật sắc rồi đưa cô đi.
- "Giám đốc Sở, anh quen cô gái này sao?"
- "Các cô ra ngoài nói với các ứng viên còn lại là tôi đã tuyển được người rồi."
Người đàn ông này tên Sở Nghị Thanh, là tân Giám đốc của tập đoàn Sở Thị.
- "Giám đốc Sở! Nhưng mà..."
Hai người kia chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao chưa gì mà giám đốc đã nói là tuyển được người rồi.
- "Tôi nói các cô làm thì cứ làm đi! "
Sở Nghị Thanh lạnh nhạt nói.
Tử Kỳ thấy vậy thì cũng vội vàng đứng dậy. Sở Nghị Thanh nhìn cô rồi hỏi:
- "Em định đi đâu thế?"
- "Không phải anh nói là đã tuyển được người rồi sao? Tôi xin phép."
Tử Kỳ nói là như vậy nhưng thực sự cô cũng không muốn nộp đơn vào làm ở công ty mà Sở Nghị Thanh làm chủ.
Cách đây 6 năm, Sở Nghị Thanh cũng là một cậu học sinh như bao người khác, là đàn anh khoá trên của cô. Anh thầm yêu cô nhưng sau đó gia đình nhà họ Sở phát hiện, họ cho rằng Tử Kỳ dụ dỗ con trai họ nên đã gây khó dễ cho cô và đưa Sở Nghị Thanh sang nước ngoài du học. Thật không ngờ ngày hôm nay cô lại gặp lại anh ta ở đây.
- "Khoan đã!"_________Sở Nghị Thanh lại nói.
Tử Kỳ nghe vậy thì bước chân bỗng khựng lại. Sở Nghị Thanh lại nói tiếp:
- "Mấy năm qua em sống thế nào?"
- "Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi sống vẫn tốt."_________Tử Kỳ lạnh nhạt đáp.
- "Em có cần phải lạnh lùng với anh thế không?"
- "Xin lỗi, tôi còn có chút việc. Tôi xin phép."
- "Em không muốn làm ở đây nữa à?"
- "Đúng vậy. Tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi. Chào anh."
Dứt lời cô liền vội rời đi.
Thế nhưng Sở Nghị Thanh cũng lập tức đi theo cô. Giữa cô và anh ta còn nhiều chuyện chưa thể nói rõ ràng.
Trưa hôm đó Hàn Tử Hân về nhà nhưng không thấy cô ở nhà. Thấy bảo mẫu đang chơi với Hưng Hưng, anh bèn hỏi:
- "Tử Kỳ đâu?"
- "Thiếu gia đã về. Tử Kỳ cô ấy đi phỏng vấn xin việc làm rồi ạ."
Bảo mẫu đang chơi với Hưng Hưng, nghe anh hỏi bèn ngẩng đầu lên đáp.
- "Cái gì? Phỏng vấn xin việc?"
Hàn Tử Hân sửng sốt hỏi. Tại sao cô đi phỏng vấn xin việc mà không nói với anh? Chẳng lẽ anh có thứ gì không thể cho cô sao?
- "Cô ấy phỏng vấn ở công ty nào chị có biết không?"
Hàn Tử Hân lại hỏi.
- "Dạ tôi cũng không biết nữa."
Hàn Tử Hân nghe bảo mẫu nói vậy liền xoay người rời đi. Anh muốn đi tìm cô về. Anh thừa khả năng nuôi cô và con, càng không cần cô phải bỏ đứa con mới được hơn 6 tháng tuổi của họ ở nhà cho bảo mẫu chăm để đi làm vất vả.
Nói là vậy nhưng bây giờ anh cũng không biết tìm cô ở đâu. Hàn Tử Hân lái xe đi khắp mọi nẻo đường trong thành phố với hi vọng sẽ tìm thấy cô. Phải mất rất lâu anh mới nhìn tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh thấy cô đang đi vào trong một quán cà phê cùng với một người đàn ông khác. Hàn Tử Hân khẽ nhíu mày rồi bước xuống xe đi xem thử.
___________________
- "Dạ, quý khách muốn dùng gì ạ?"
Tử Kỳ và Sở Nghị Thanh vừa ngồi vào ghế thì nhân viên bồi bàn đã mang menu ra cho họ gọi đồ.
- "Tử Kỳ! Em muốn uống gì? Em vẫn thích uống cacao nóng như trước kia chứ?"
Sở Nghị Thanh nhìn cô hỏi.
- "Không. Sở thích của em bây giờ thay đổi rồi. Có chuyện gì anh nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa."
Tử Kỳ lạnh nhạt đáp. Lý do cô đi cùng với Sở Nghị Thanh tới đây là vì anh ta cứ đi theo cô, nói có chuyện muốn nói. Mà cô cũng không có ý gì với anh ta nên cô muốn cùng anh ta nói chuyện một lần cho xong luôn.
- "Trước kia em nói đợi tới khi nào anh thành đạt thì em sẽ chấp nhận làm bạn gái của anh. Bây giờ anh đã trở về, cũng đã nhận quyền tiếp quản công ty của ba anh rồi. Không biết em có thể cho anh một cơ hội được không?"
Sở Nghị Thanh nói rồi liền cầm tay cô, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Tử Kỳ vội rụt tay lại. Năm xưa vì anh cố chấp không chịu đi du học nên mẹ anh đã tới tìm gặp cô và kêu cô phải nói với anh như vậy. Tử Kỳ vốn tốt bụng và cũng ngây thơ nên cô đành nghe theo. Cô không muốn vì cô mà tương lai của Sở Nghị Thanh bị cản trở. Ai ngờ bây giờ anh lại coi đó là sự thật, đến bây giờ vẫn không quên.
- "A! Thiếu gia! Cậu làm gì vậy? Sao cậu lại ở đây?"
Tử Kỳ còn chưa kịp nói gì thì không biết Hàn Tử Hân ở đâu xuất hiện nắm cổ tay cô kéo đi.
- "Anh là ai? Mau buông cô ấy ra."
Sở Nghị Thanh cũng bị bất ngờ vội đuổi theo ngăn Hàn Tử Hân lại.
- "Người của tôi cậu không có quyền hỏi."
Hàn Tử Hân liếc nhìn Sở Nghị Thanh một cái thật sắc rồi đưa cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.