Chương 39: Tạm thời quên
chanbaek92er
02/05/2021
Vương Phong Thần rời khỏi chỗ của Tô Khiết Như, lúc về tới nhà đã là 10 rưỡi tối. Cả căn biệt thự rộng lớn vẫn sáng đèn trong yên ắng. Anh lái xe vào trong gara cất nhưng lại không thấy xe của cô đâu.
- "Giờ này cô ta còn chưa về nhà sao?"
Vương Phong Thần khẽ lẩm bẩm nhưng anh vẫn cố làm ngơ, cất xe xong thì đi vào trong nhà. Anh đi thẳng lên lầu tắm rửa. Tắm xong, đột nhiên bụng cảm thấy hơi đói vì có lẽ ban nãy tâm trạng không tốt nên ăn không được ngon miệng. Vương Phong Thần đi xuống mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ tươi sống. Buổi tối đi ngủ thì không nên ăn quá no nên Vương Phong Thần đắn đo một lúc thì cuối cùng quyết định làm mì Ý.
Đang lúi húi trong bếp thì anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rồi sau đó là giọng nói của Tĩnh Anh vang lên:
- "Anh chưa ăn tối à?"
- "Cô đi đâu mà giờ này mới về?"
Vương Phong Thần thấy cô về muộn lập tức tra hỏi.
- "Tôi có chút việc nên về muộn."
- "Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
- "Tôi biết. Vậy thì sao chứ? Không phải anh nói chúng ta không ai được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương sao? Vậy tôi về khi nào có cần anh bận tâm không?"
Tĩnh Anh nhìn thẳng vào mắt anh đáp lại. Những ngày nay Tĩnh Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ bản thân nên có một khoảng cách nhất định với anh để có thể từ từ buông bỏ. Biết là như vậy nhưng không hiểu sao cứ tỏ ra lạnh nhạt với anh như thế này khiến cô rất đau lòng. Giờ này anh còn ở trong bếp, trên người còn đeo tạp dề có phải là do chưa ăn tối hay không? Cũng nửa tháng rồi cô chưa nấu cho anh bữa cơm nào, hai người hầu như cũng không có lúc nào ngồi ăn chung với nhau nữa. Nghĩ là vậy nhưng cô không hỏi anh, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.
Còn về Vương Phong Thần, anh không hiểu sao lại có chút cảm giác khó chịu khi nghĩ rằng cô về muộn như vậy là vì ở bên người đàn ông họ Hàn kia và lại có cảm giác man mác buồn khi thấy cô không còn chú ý tới từng bữa ăn giấc ngủ của anh như lúc trước nữa. Tại sao lại như vậy chứ?
- "Cô ăn gì chưa? Tôi đang định nấu mì Ý, cô có muốn ăn không?"
Tĩnh Anh nghe anh nói vậy thì bước chân đột nhiên khựng lại một chút rồi đáp:
- "Tôi ăn rồi."
Nếu là trước kia thì cô sẽ rất vui khi mà ít nhất anh chịu nói chuyện với cô nhưng bây giờ, anh làm như vậy có phải là vừa chơi trò "lạt mềm buộc chặt" hay không? Cô như con cá nhỏ mắc kẹt trong lưỡi câu của anh, thoát không được mà ở lại cũng không xong.
Lúc cô rời đi cũng là lúc cơn đói của anh biến mất, Vương Phong Thần không còn cảm thấy muốn ăn nữa nên cũng bỏ lên phòng.
Đêm hôm đó, Tô Khiết Như lại gặp ác mộng như bao lần khác. Lúc tỉnh dậy, cô ta sợ hãi vô cùng, trên khuôn mặt toát đầy mồ hôi lạnh. Cứ tình hình này, nếu như còn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ ám ảnh đến phát điên mất thôi. Tô Khiết Như thầm nghĩ. Trùng hợp là cô ta mới săn được một cái hợp đồng quảng cáo mới bên Úc nên cô ta càng muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố B này. Vậy là lúc đó, cô ta liền lập ra một kế hoạch hoàn hảo để vừa có thể rời khỏi nơi đây mà vẫn có thể giữ được lòng tin trong lòng Vương Phong Thần.
__________________________
Dạo này công ty Châu Thị đang chuẩn bị cho ra mắt mẫu sản phẩm trang sức mới nên Tĩnh Anh khá là bận rộn. Một ngày có 24 tiếng thì có lẽ cô ở công ty khoảng 16 tiếng, bận rộn đến nỗi mà cô đi sớm về khuya và không còn có thời gian nghĩ lung tung về chuyện của cô và Vương Phong Thần nữa.
- "Tĩnh Anh, em nghỉ tay ăn chút bánh và uống chút cà phê đi cho tỉnh táo này!"
Tĩnh Anh đang ngồi trên bàn làm việc tập trung nghiên cứu lại xem bản vẽ cần sửa hay bổ sung những gì thì Hàn Tử Hân ở bên ngoài đi vào, trên tay cầm cái khay có bánh và cà phê đang bay nghi ngút khói.
- "Cảm ơn anh nha. Nhân tiện em cũng đang đói và hơi buồn ngủ đây."
Tĩnh Anh không khách sáo cầm ngày ly cà phê lên vừa uống vừa nhâm nhi bánh. Thành thật mà nói thì bây giờ cô chỉ mong đặt lưng xuống giường và ngủ một giấc đến sáng. Hơn 1 tuần nay mỗi ngày cô chỉ ngủ 4 tiếng nên cực kì mệt mỏi.
- "Tĩnh Anh này, nếu mà em mệt rồi thì hay là hôm nay chúng ta kết thúc tại đây đi?!"
Hàn Tử Hân vô cùng xót xa khi nhìn thấy cô mệt mỏi và thiếu sức sống như thế này.
- "Không được, tháng sau là lễ ra mắt sản phẩm rồi, em không thể để xảy ra sai sót được."
- "Nhưng theo anh nghĩ, bây giờ cả anh và em đều thấm mệt rồi. Nếu chúng ta cố làm thì cũng không tránh khỏi những sai sót. Chi bằng bây giờ chúng ta đi về ngủ một giấc thật ngon rồi nạp năng lượng để ngày mai có thể làm việc năng suất hơn không phải là tốt hơn sao?"
Hàn Tử Hân hết lời dỗ dành cô bởi anh biết Tĩnh Anh là một cô gái có ý chí rất mạnh mẽ và rất khó thuyết phục cô thay đổi ý định.
- "Giờ này cô ta còn chưa về nhà sao?"
Vương Phong Thần khẽ lẩm bẩm nhưng anh vẫn cố làm ngơ, cất xe xong thì đi vào trong nhà. Anh đi thẳng lên lầu tắm rửa. Tắm xong, đột nhiên bụng cảm thấy hơi đói vì có lẽ ban nãy tâm trạng không tốt nên ăn không được ngon miệng. Vương Phong Thần đi xuống mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ tươi sống. Buổi tối đi ngủ thì không nên ăn quá no nên Vương Phong Thần đắn đo một lúc thì cuối cùng quyết định làm mì Ý.
Đang lúi húi trong bếp thì anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rồi sau đó là giọng nói của Tĩnh Anh vang lên:
- "Anh chưa ăn tối à?"
- "Cô đi đâu mà giờ này mới về?"
Vương Phong Thần thấy cô về muộn lập tức tra hỏi.
- "Tôi có chút việc nên về muộn."
- "Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
- "Tôi biết. Vậy thì sao chứ? Không phải anh nói chúng ta không ai được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương sao? Vậy tôi về khi nào có cần anh bận tâm không?"
Tĩnh Anh nhìn thẳng vào mắt anh đáp lại. Những ngày nay Tĩnh Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ bản thân nên có một khoảng cách nhất định với anh để có thể từ từ buông bỏ. Biết là như vậy nhưng không hiểu sao cứ tỏ ra lạnh nhạt với anh như thế này khiến cô rất đau lòng. Giờ này anh còn ở trong bếp, trên người còn đeo tạp dề có phải là do chưa ăn tối hay không? Cũng nửa tháng rồi cô chưa nấu cho anh bữa cơm nào, hai người hầu như cũng không có lúc nào ngồi ăn chung với nhau nữa. Nghĩ là vậy nhưng cô không hỏi anh, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.
Còn về Vương Phong Thần, anh không hiểu sao lại có chút cảm giác khó chịu khi nghĩ rằng cô về muộn như vậy là vì ở bên người đàn ông họ Hàn kia và lại có cảm giác man mác buồn khi thấy cô không còn chú ý tới từng bữa ăn giấc ngủ của anh như lúc trước nữa. Tại sao lại như vậy chứ?
- "Cô ăn gì chưa? Tôi đang định nấu mì Ý, cô có muốn ăn không?"
Tĩnh Anh nghe anh nói vậy thì bước chân đột nhiên khựng lại một chút rồi đáp:
- "Tôi ăn rồi."
Nếu là trước kia thì cô sẽ rất vui khi mà ít nhất anh chịu nói chuyện với cô nhưng bây giờ, anh làm như vậy có phải là vừa chơi trò "lạt mềm buộc chặt" hay không? Cô như con cá nhỏ mắc kẹt trong lưỡi câu của anh, thoát không được mà ở lại cũng không xong.
Lúc cô rời đi cũng là lúc cơn đói của anh biến mất, Vương Phong Thần không còn cảm thấy muốn ăn nữa nên cũng bỏ lên phòng.
Đêm hôm đó, Tô Khiết Như lại gặp ác mộng như bao lần khác. Lúc tỉnh dậy, cô ta sợ hãi vô cùng, trên khuôn mặt toát đầy mồ hôi lạnh. Cứ tình hình này, nếu như còn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ ám ảnh đến phát điên mất thôi. Tô Khiết Như thầm nghĩ. Trùng hợp là cô ta mới săn được một cái hợp đồng quảng cáo mới bên Úc nên cô ta càng muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố B này. Vậy là lúc đó, cô ta liền lập ra một kế hoạch hoàn hảo để vừa có thể rời khỏi nơi đây mà vẫn có thể giữ được lòng tin trong lòng Vương Phong Thần.
__________________________
Dạo này công ty Châu Thị đang chuẩn bị cho ra mắt mẫu sản phẩm trang sức mới nên Tĩnh Anh khá là bận rộn. Một ngày có 24 tiếng thì có lẽ cô ở công ty khoảng 16 tiếng, bận rộn đến nỗi mà cô đi sớm về khuya và không còn có thời gian nghĩ lung tung về chuyện của cô và Vương Phong Thần nữa.
- "Tĩnh Anh, em nghỉ tay ăn chút bánh và uống chút cà phê đi cho tỉnh táo này!"
Tĩnh Anh đang ngồi trên bàn làm việc tập trung nghiên cứu lại xem bản vẽ cần sửa hay bổ sung những gì thì Hàn Tử Hân ở bên ngoài đi vào, trên tay cầm cái khay có bánh và cà phê đang bay nghi ngút khói.
- "Cảm ơn anh nha. Nhân tiện em cũng đang đói và hơi buồn ngủ đây."
Tĩnh Anh không khách sáo cầm ngày ly cà phê lên vừa uống vừa nhâm nhi bánh. Thành thật mà nói thì bây giờ cô chỉ mong đặt lưng xuống giường và ngủ một giấc đến sáng. Hơn 1 tuần nay mỗi ngày cô chỉ ngủ 4 tiếng nên cực kì mệt mỏi.
- "Tĩnh Anh này, nếu mà em mệt rồi thì hay là hôm nay chúng ta kết thúc tại đây đi?!"
Hàn Tử Hân vô cùng xót xa khi nhìn thấy cô mệt mỏi và thiếu sức sống như thế này.
- "Không được, tháng sau là lễ ra mắt sản phẩm rồi, em không thể để xảy ra sai sót được."
- "Nhưng theo anh nghĩ, bây giờ cả anh và em đều thấm mệt rồi. Nếu chúng ta cố làm thì cũng không tránh khỏi những sai sót. Chi bằng bây giờ chúng ta đi về ngủ một giấc thật ngon rồi nạp năng lượng để ngày mai có thể làm việc năng suất hơn không phải là tốt hơn sao?"
Hàn Tử Hân hết lời dỗ dành cô bởi anh biết Tĩnh Anh là một cô gái có ý chí rất mạnh mẽ và rất khó thuyết phục cô thay đổi ý định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.