Chương 16
Lanapham
02/12/2020
Thế rồi cậu lẳng lặng bước đến chỗ ghế sofa, kéo hai lớp quần xuống, cậu nhanh chóng nằm xuống, vòng hai tay trước mặt và gục đầu vào tay chờ đợi hình phạt từ anh hai.
An quản gia ở ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện căng thẳng bên trong mà không khỏi lo lắng, ông cứ thấp tha thấp thỏm….Khi nghe cậu ba tự nguyện chịu phạt ông lại càng lo lắng hơn, lần này chắc lại thêm một lần sóng gió bão bùng nữa rồi. Hôm nay, cậu ba không biết vì sao cũng trở nên ngang bướng.
Những lời Đinh Đinh nói như hàng trăm mũi dao cứa vào lòng An Tử Yến, không lẽ vi anh bao bọc cậu quá, vì sự yêu thương quá đỗi đến mức lúc nào cũng sợ nguy hiểm rình rập cậu lại khiến đứa em cảm thấy ngột ngạt khó thở lòng anh cũng tự nhiên nguội lạnh đi.
Đinh Đinh hồi hộp chờ đợi, cậu bắt đầu run lên…
Thế nhưng…chờ mãi một lúc sau, cậu vẫn không thấy có một roi nào quất vào mông mình cả.
Một vài giây sau, cậu khẽ nghe thấy tiếng bước chân của anh hai tiến lại gần cậu. bấy giờ cậu lại run lên bần bật, rốt cuộc…cũng đã đến lúc cậu bị anh đánh đòn, lúc nãy tuy có nói cứng và ngang ngạnh thật, nhưng chỉ cần nhớ đến những chiếc roi quất vào mông là cậu lại sợ điếng người.
- Nếu em đã lớn rồi thì em thích làm gì em cứ làm, em muốn làm gì anh hai sẽ cho em làm. Anh hai không quản em nữa. Anh hai cũng sẽ không đánh em vì đã lớn rồi. Em kéo quần, ngồi dậy, về phòng đi -Không có một tiếng roi nào, chỉ là tiếng nói lạnh lùng đến vô cùng của anh hai với cậu.
Không khó để Đinh Đinh nhận thấy điều đó, những lời nói này so với những chiếc roi của anh hai, nó còn đau hơn gấp nhiều lần..
Cậu vẫn nằm đó, không đứng dậy. Cậu khẽ gọi một lần nữa.
- Anh hai…!
- Anh hai mệt rồi, em về phòng đi, đứng dậy đi, kéo quần lên. Mau..đừng để anh hai nhắc lại- Anh hai vẫn lạnh lùng như thế.
Đinh Đinh lúc này liền đứng dậy, rồi lẳng lặng kéo quần lên. Cậu liếc mắt nhìn anh hai, nhưng gương mặt cũng chẳng có chút biểu tình nào..
Cậu khẽ bước đến, vặn nấm đấm cửa …trước khi bước ra lại quay đầu nhìn hai và khẽ gọi.
- Anh hai…
Không một tiếng đáp lại.
Đinh Đinh chợt thấy như dòng điện chạy qua tim mình, đau đến kì lạ.
Lúc cậu bước ra, An quản gia cũng đưa mắt nhìn cậu, nhưng ông cũng không dám nói gì. Gương mặt cậu buồn bã, cậu lủi thủi bước về phòng.
An quản gia tần ngần, định bước vào phòng đọc sách hỏi chuyện cậu hai, nhưng rốt cuộc ông biết tốt nhất là không nên làm phiền. Nhưng chính ông cũng cảm thấy khó hiểu, với hành động của An Tử Yến hôm nay. Ông chỉ lắc đầu nhẹ i rồi bước xuống cầu thang.
Đêm đó, An Tử Yến ngủ ở phòng đọc sách…
Đinh Đinh lần đầu tiên ngủ một mình trong phòng mà không có anh hai bên cạnh, cậu cứ liên tục trở mình. Lâu lâu thức giấc cậu nhìn sang bên cạnh vẫn không thấy anh hai đâu..cậu thấy khó chịu đến vô ngần..nhưng cậu vẫn không bước sang phòng đọc sách tìm anh hai…
……………………………….
An quản gia ở ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện căng thẳng bên trong mà không khỏi lo lắng, ông cứ thấp tha thấp thỏm….Khi nghe cậu ba tự nguyện chịu phạt ông lại càng lo lắng hơn, lần này chắc lại thêm một lần sóng gió bão bùng nữa rồi. Hôm nay, cậu ba không biết vì sao cũng trở nên ngang bướng.
Những lời Đinh Đinh nói như hàng trăm mũi dao cứa vào lòng An Tử Yến, không lẽ vi anh bao bọc cậu quá, vì sự yêu thương quá đỗi đến mức lúc nào cũng sợ nguy hiểm rình rập cậu lại khiến đứa em cảm thấy ngột ngạt khó thở lòng anh cũng tự nhiên nguội lạnh đi.
Đinh Đinh hồi hộp chờ đợi, cậu bắt đầu run lên…
Thế nhưng…chờ mãi một lúc sau, cậu vẫn không thấy có một roi nào quất vào mông mình cả.
Một vài giây sau, cậu khẽ nghe thấy tiếng bước chân của anh hai tiến lại gần cậu. bấy giờ cậu lại run lên bần bật, rốt cuộc…cũng đã đến lúc cậu bị anh đánh đòn, lúc nãy tuy có nói cứng và ngang ngạnh thật, nhưng chỉ cần nhớ đến những chiếc roi quất vào mông là cậu lại sợ điếng người.
- Nếu em đã lớn rồi thì em thích làm gì em cứ làm, em muốn làm gì anh hai sẽ cho em làm. Anh hai không quản em nữa. Anh hai cũng sẽ không đánh em vì đã lớn rồi. Em kéo quần, ngồi dậy, về phòng đi -Không có một tiếng roi nào, chỉ là tiếng nói lạnh lùng đến vô cùng của anh hai với cậu.
Không khó để Đinh Đinh nhận thấy điều đó, những lời nói này so với những chiếc roi của anh hai, nó còn đau hơn gấp nhiều lần..
Cậu vẫn nằm đó, không đứng dậy. Cậu khẽ gọi một lần nữa.
- Anh hai…!
- Anh hai mệt rồi, em về phòng đi, đứng dậy đi, kéo quần lên. Mau..đừng để anh hai nhắc lại- Anh hai vẫn lạnh lùng như thế.
Đinh Đinh lúc này liền đứng dậy, rồi lẳng lặng kéo quần lên. Cậu liếc mắt nhìn anh hai, nhưng gương mặt cũng chẳng có chút biểu tình nào..
Cậu khẽ bước đến, vặn nấm đấm cửa …trước khi bước ra lại quay đầu nhìn hai và khẽ gọi.
- Anh hai…
Không một tiếng đáp lại.
Đinh Đinh chợt thấy như dòng điện chạy qua tim mình, đau đến kì lạ.
Lúc cậu bước ra, An quản gia cũng đưa mắt nhìn cậu, nhưng ông cũng không dám nói gì. Gương mặt cậu buồn bã, cậu lủi thủi bước về phòng.
An quản gia tần ngần, định bước vào phòng đọc sách hỏi chuyện cậu hai, nhưng rốt cuộc ông biết tốt nhất là không nên làm phiền. Nhưng chính ông cũng cảm thấy khó hiểu, với hành động của An Tử Yến hôm nay. Ông chỉ lắc đầu nhẹ i rồi bước xuống cầu thang.
Đêm đó, An Tử Yến ngủ ở phòng đọc sách…
Đinh Đinh lần đầu tiên ngủ một mình trong phòng mà không có anh hai bên cạnh, cậu cứ liên tục trở mình. Lâu lâu thức giấc cậu nhìn sang bên cạnh vẫn không thấy anh hai đâu..cậu thấy khó chịu đến vô ngần..nhưng cậu vẫn không bước sang phòng đọc sách tìm anh hai…
……………………………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.