Chương 18
Lanapham
02/12/2020
An Tử Yến đang lái xe chiếc xe trên đường trở về nhà, trong lòng anh cũng ngổn ngang rất nhiều tâm trạng, mấy hôm nay có phải chăng anh đã quá vô tình với đứa em trai của mình. Dù sao thằng nhóc cũng là vì thương anh hai và lo lắng cho anh nên nó mới có những hành động sốc nổi như vậy, dù sao anh cũng là anh trai nó, quyết đấu với nó tới cùng liệu có nên hay không.
Nhưng anh, cũng có cái tự tôn của anh. Nó bảo anh biến nó thành một đứa em vô tình ư? Nó bảo những sự quan tâm của anh khiến nó ngột ngạt, khiến nó không thể tự làm những gì nó muốn. Dù thế nào, lần này anh cũng không được đầu hàng trước nó nữa, dù cho anh đã thấy nhớ da diết hơi ấm của nó, nhớ mùi tóc của nó. Nhớ những chiếc ôm của đứa em trai nhỏ hằng đêm.
………………….
Bữa tối, vẫn là một bầu không khí nặng nề ảm đạm, không có một tiếng nói chuyện, không một tiếng cười đùa.
An Tử Yến và Đinh Đinh vẫn cứ chăm chú vào chén của mình. Bất giác, không biết là theo phản xạ hay là do bản năng của tình yêu thương, An Tử Yến lấy đũa gắp cho đứa em một miếng thịt gà ngon nhất trên đĩa rồi bỏ vào chén của Đinh Đinh.
An quản gia nhìn thấy hành động của An Tử Yến thì không nói gì cả, nhưng khẽ nở một nụ cười. Ông biết dù có giả vờ cứng rắn thế nào thì An Tử Yến vẫn không thể dùng lý trí để chế ngự tình cảm. Thế nhưng nụ cười của ông chỉ vừa hé nở trên khóe môi thì bỗng chốc khuôn mặt lại trở nên sa sầm.
Đinh Đinh không ăn miếng thịt gà anh hai gắp cho cậu, ngược lại cậu còn lấy đũa gắp để lại nó trên đĩa.
An Tử Yến nhìn thấy hành động đó của đứa em trai thì một chút do dự rằng có nên bỏ cuộc hay không hoàn toàn không còn nữa. Anh giương một ánh mắt đầy tức giận xen lẫn đớn đau nhìn nó. Đứa em trai anh yêu thương lại muốn chiến đấu với anh đến cùng đây mà.
Anh bực dọc, và vội số cơm còn lại trong chén rồi đứng dậy và bước thật nhanh lên lầu.
Đinh Đính sắc diện cũng chẳng khá hơn, cậu cố gắng nuốt từng đũa cơm mà không khác gì cực hình.
Thấy tình hình mỗi lúc một căng thẳng, An quản gia không thể im lặng được nữa, ông cất tiếng hỏi:
- Cậu ba, rốt cuộc thì hai anh em cậu muốn như thế này đến bao giờ chứ? Sao lại cứ làm khổ nhau như vậy chứ. Cậu và cậu hai tình cảm vốn rất khăng khít, vốn rất tốt đẹp thế mà sao bâu giờ lại thành ra thế này. Chuyện cậu và anh hai cậu cãi nhau hôm đó bác đã nghe cả rồi, cậu đã hơi quá lời với anh hai cậu rồi đó cậu ba à. Anh hai cậu nếu không thương yêu cậu thật nhiều thì đã không quan tâm đến cậu như vậy đâu. Cậu ba ngoan, nghe bác đi, chỉ cần cậu xin lỗi, bác tin anh hai cậu sẽ hết giận cậu ngay thôi. Hành động của cậu ấy khi nãy đã chứng tỏ trong lòng cậu ấy đã không còn giận cậu nữa rồi. Có điều, vì cậu ấy là anh nên dù sao cũng có cái tự tôn của cậu ấy nên cậu ấy nhất định chờ cậu Nghe bác đi- An quản gia đang định nói tiếp thì bị Đinh Đinh ngắt lời.
- An quản gia à, bác đừng nói nữa, bác có nói nữa cũng không có tác dụng gì đâu. Bây giờ cháu không muốn suy nghĩ gì nữa cả, cháu mệt lắm rồi. Anh hai cháu bây giờ đã không còn như ngày xưa rồi, anh ấy đã thay đổi bác hiểu không??- Nói rồi, Đinh Đinh thả mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng phắt dậy đi thật nhanh lên lầu.
An quản gia chỉ khẽ lắc đầu mà không thể làm gì thêm được nữa.
Đinh Đinh mở cửa, bước vào căn phòng quen thuộc nơi gắn liền kí ức tuổi thơ của hai anh em cậu, nơi mà ở đó những yêu thương săn sóc luôn hiện hữu mỗi ngày, thế nhưng gần đây lại trở nên lạnh lẽo và giá buốt đến tái tê lòng.
Cậu mở cuốn sách toán ra và bắt đầu giải.
Lạ thật, mọi hôm bài toán này so với khả năng của Đinh Đinh chỉ có thể nói là dễ như ăn bánh. Thế mà hôm nay, cậu loay hoay hoài mà mãi vẫn không thể tìm ra đáp án..
Bất giác, cậu đưa tay với lấy chiếc Iphone đang để ở trên giường. Cậu sực nhớ đến chiếc danh thiếp của người con trai xa lạ mà cậu gặp lúc chiều cậu đã để ở trong ba lô. Cậu với tay kéo chiếc ba lô lại và mở khóa của nó ra, thò tay vào lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại và cả địa chỉ nhà riêng của người có cái tên Phó Dĩ Phong.
Cậu cầm nó trên tay mà cứ nhìn trân trân vào nó. Ngón tay chạm vào màn hình bấm số rồi lại xóa đi, cậu cứ lặp đi lặp lại hành động suốt mấy lần liền …
Nhưng cuối cùng cậu lại quyết định cất danh thiếp vào trong ba lô, quăng chiếc điện thoại trở lại giường. Cậu lấy một cuốn sách ra và đọc nó…
Đinh Đinh không hề hay biết rằng trong lúc đó, có một ánh mắt vẫn cứ đăm chiêu nhìn những hành động của cậu từ phía bên ngoài căn phòng.
Anh nhìn thấy cậu, loay hoay và chật vật mãi với sự cô đơn, trống trải mà anh cũng mủi lòng. Nhưng dù có mủi lòng anh vẫn dặn lòng mình nhất định sẽ cứng rắn tới cùng..
Anh đứng đó một hồi lâu, rồi cất bước đi. Anh lại trở về trong cô đơn ở căn phòng đọc sách. Anh bước đến chiếc ghế sofa, rồi đặt lưng xuống với những suy nghĩ miên man..
…………………………………….
Ở trong căn phòng của mình, cuốn sách đặt ngay trước mặt mà cậu vẫn không thể nào nhét nổi một chữ nào. Sự giá lạnh trong tâm hồn, và sự lạnh lẽo trong trái tim khiến cậu cảm thấy cô đơn lại càng quạnh quẽ hơn. Cậu thực sự rất muốn rất muốn chạy sang căn phòng đọc sách ở phía bên cạnh để gọi anh hai một tiếng, để anh hai lại trở ôm cậu rồi đưa cả hai vào giấc ngủ êm đềm..
Bất giác, cậu lại lấy chiếc điện thoại cùng với cái danh thiếp lúc nãy cậu đã cất vào ba lô. Và cậu nhấn dãy số được in trên tấm danh thiếp ấy.
…….
……………..
Tại một căn hộ nhỏ, ở phía tây ngoại ô thành phố Thượng Hải.
Chuông điện thoại của Phó Dĩ Phong reo lên, hắn lật đật bước từ trong phòng tắm ra, choàng vội cái khăn tắm quanh người, hắn vội vàng bắt máy và mỉm cười khi thấy trên điện thoại của hắn là một dãy số lạ. Hắn thừa biết đó là ai..Nhoẻn miệng cười đầy nham hiểm hắn cất tiếng:
- A lô, Phó Dĩ Phong nghe đây, xin hỏi là số của ai?
- “Phong…Phong…ca…là em …Đinh Đinh nè..-“- Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo và có hơi chút ngập ngừng..
- Ồ! hóa ra là nhóc ư. Sao lại gọi cho ca vào giờ này. Chuyện với anh hai nhóc như thế nào rồi, liệu có đúng như những gì ca nói không?- Hắn lại bắt đầu dẫn dụ.
“ Phong ca ơi…Đinh Đinh buồn lắm, anh hai..anh hai đúng là không thương Đinh Đinh nữa rồi..Đinh Đinh không thể chịu đựng được nữa rồi..có lẽ…có lẽ…Đinh Đinh sẽ… rời..khỏi đây”- Đầu dây bên kia trầm buồn như nức nở.
- Ca hiểu rồi, vậy là nhóc đã tin những lời ca nói chưa. Rời xa khỏi tên anh trai độc tài đó của nhóc sớm ngày nào nhóc sẽ vui vẻ hơn ngày đó. Vậy nhóc quyết định bao giờ sẽ đến chỗ anh? – Dĩ Phong ra lời ngon ngọt, đưa đẩy.
- “ Ngày mai đi, lúc nào em chuẩn bị xong em sẽ gọi cho Phong ca, vậy có được không?”
- Tất nhiên rồi, ca rất sẵn sàng. Nhóc đến sống cùng ca, ca sẽ cho nhóc tận hưởng những ngày tháng tuyệt vời nhất – Dĩ Phong nói, nụ cười đầy đắc thắng.
- “ Vậy Đinh Đinh tắt máy đây “- Tút tút. Đầu dây bên kia gác máy, Dĩ Phong khấp khởi vô cùng.Thực không ngờ, con mồi của hắn lần này lại nhanh chóng sụp bẫy đến vậy. Ngày mai thôi, ngày mai là hắn sẽ có được miếng mồi béo bở này, hắn tự nhủ sẽ từ từ mà thưởng thức miếng mồi thơm ngon mà ông trời ban cho hắn.
Thả chiếc điện thoại xuống, Đinh Đinh khẽ nhìn lên đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm, có lẽ giờ này anh hai cũng đã ngủ rồi. Nhưng muốn để cho chắc chắn hơn, cậu đứng dậy, đóng cảnh cửa căn phòng, bấm nó lại… rồi cậu kéo chiếc vali để dưới giường ra, tiến tới chỗ tủ đựng quần áo..bỏ vào vali những bộ áo quần mà cậu thường hay mặc.
Còn một số vật dụng cá nhân khác, cậu sẽ bỏ vào sau để tránh anh hai phát hiện..
Xong việc, cậu lại đẩy chiếc vali xuống dưới gầm giường như chưa từng lấy nó ra, rồi lên giường đi ngủ..trước khi ngủ cậu bỗng nhớ ra, lại đến mở khóa cửa căn phòng. Nhưng cậu vẫn chưa thể ngủ ngay được, cậu đang thử hình dung ra nếu như anh hai phát hiện được cậu bỏ nhà đi, khi đó anh hai sẽ như thế nào, liệu có cuống cuồng lên để đi tìm cậu hay không? Hay là lúc đó lại coi như sự thiếu vắng cậu là một sự giải phóng..Cậu không muốn nghĩ đến cả hai phương án đó..Rồi cậu lại hình dung ra cuộc sống mới của cậu bắt đầu sẽ như thế nào.
Cậu sẽ sống như thế nào khi không còn anh hai bên cạnh, khi cậu có thể làm những việc mà trước đây anh hai không bao giờ cho phép cậu làm..cậu nghĩ đến mà cũng thấy có đôi chút hứng thú. Sống theo ý mình, chắc là sung sướng lắm đây. Hơn nữa, cậu sẽ có một người anh hai mới, người anh đó chắc sẽ tốt với cậu..sẽ tốt giống như anh hai của cậu..nhưng sẽ không nghiêm khắc như anh hai của cậu đâu.
Thế rồi, cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, sụp đôi mi lại và chìm vào giấc ngủ…
………………
………………..
An Tử Yến đang nằm ngủ trên chiếc sofa trong phòng đọc sách
Đột nhiên, anh cất tiếng gọi thất thanh
- Bảo bối, bảo bối em đâu rồi..Em đừng đi, đừng rời xa anh hai - Thế rồi anh giật mình, tỉnh giấc, trán anh ướt đẫm mồ hôi. Bấy giờ anh mới biết thì ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ anh thấy đứa em trai mà anh hết mực yêu thương đang vui vẻ bên cạnh, nhưng đột nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện, một cánh cửa mở ra xung quanh là không gian u tối, đứa em trai vẫy tay chào anh một cái rồi bước vào trong cánh cửa ấy biến mất…
Một giấc mơ hết sức kì lạ, An Tử Yến định thần lại. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh chạy ngay qua phòng của đứa em, mở cánh cửa căn phòng ra nhìn vào thì thấy đứa em trai bé bỏng của anh vẫn đang nằm co ro trên chiếc giường lớn dưới ánh sáng leo lắt của chiếc đèn ngủ.
Anh nhẹ nhàng tiến vào chỗ chiếc giường, nhẹ nhàng bước lên giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn ra và nằm xuống bên cạnh đứa em.. Ôm lấy đầu của nó, áp sát vào lồng ngực của mình. Hơi thở của đứa em mới ấm áp làm sao..
Bất giác, đứa em đưa lấy cánh tay nó đặt lên lưng anh..rồi gọi trong vô thức “ anh hai…ngủ với Đinh Đinh”..
Anh nhẹ nhàng hôn vào trán nó một cái rồi cũng sụp mi xuống và ngủ…
……………..
…………………….
Sáng sớm hôm sau, anh giật mình tỉnh giấc. Đứa em trai của anh vẫn còn đang ngủ rất say bên cạnh, bàn tay của Đinh Đinh vẫn còn siết chặt lấy lưng anh. Anh khẽ gỡ ra nó ra rồi đặt nó xuống, từ từ kéo chăn lên rồi bước xuống giường..
Anh bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân…..rồi lại lẳng lặng bước qua phòng đọc sách gấp tấm chăn vẫn còn đang để bên đó.
Một lúc sau…Đinh Đinh cũng dần dần bừng tỉnh, cậu dụi dụi đôi mắt rồi khẽ đưa tay sờ soạng bên cạnh.. vẫn chỉ là chiếc giường lạnh lẽo,không có ai bên cạnh. Vậy tối hôm qua đó là một giấc mơ, cậu mơ thấy anh hai khẽ bước đến nằm ngủ bên cạnh cậu, còn ôm lấy cậu và hôn lên trán của cậu nữa..nhưng không hiểu sao cậu lại thấy giấc mơ ấy lại giống y như thật.
Đưa hai bàn tay vỗ mạnh lên hai bờ má, Đinh Đinh thôi không suy nghĩ nữa…cậu vùng dậy, bước xuống giường và bước vào phòng tắm…cậu lại một lần nữa hi vọng hôm nay sẽ nhìn thấy bót đánh răng của mình đã được bôi sẵn kem. Nhưng không, hôm nay nó vẫn thế,vẫn nằm gọn trên chiếc móc đựng bót kể từ lúc xảy ra cuộc chiến giữa cậu và anh hai..
……….
…………………
Bữa sáng vẫn như mọi khi, không có gì thay đổi, vẫn im ắng, vẫn không một lời tâm sự. Cậu vẫn cứ cắm cuối chăm chú ăn lấy phần thức ăn của mình. Phía bên kia anh hai cậu vẫn như vậy, nhưng chỉ là cậu không để ý, ánh mắt của anh hai cứ thi thoảng lại nhìn sang phía cậu mỉm cười.
Ăn sáng xong. Anh lại vẫn như mọi ngày,lẳng lặng bước lên phòng thay quần áo.
Vài phút sau, cậu cũng theo bước anh lên phòng..vẫn với một khuôn mặt u sầu, thất thần..
Anh thay quần áo xong, bước ra khẽ liếc nhìn cậu một cái. Rồi lại mỉm cười, đầu cuối xuống. Trông mặt cậu lúc này anh vừa thấy đáng thương nhưng cũng đáng yêu vô cùng. Nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén, thôi thì coi như để cậu đi Taxi hết ngày hôm nay, chiều tối anh tan làm về sẽ ghé ngang qua cửa hàng bánh cá, mua món bánh con cá Nhật Bản mà cậu thích để làm lành.Dù gì, thì cuối cùng anh cũng là người phải đầu hàng. Biết làm sao được, ai bảo anh sinh ra lại là anh hai của cậu, ai bảo cậu lại là đứa em trai bảo bối mà anh yêu thương trân trọng hơn bất cứ điều gì trên thế gian này..
Anh bước xuống cầu thang rồi nhanh chóng bước đi..
Còn cậu..lúc này tấm trí vô cùng xáo trộn, nửa muốn rời đi, nửa lại không. Cậu khẽ bước đến chiếc giường, cuối người xuống rồi kéo chiếc vali ra, cậu lấy bót đánh răng và vật dụng cá nhân bỏ vào đó. Cậu không quên bỏ theo một cái khung ảnh có hình anh đang cõng cậu..và …một chiếc hộp, trong chiếc hộp đó có một số tiền. Thực ra, tuy Đinh Đinh là con nhà giàu nhưng anh hai cậu dạy dỗ cậu rất kĩ, anh không cho cậu quá nhiều tiền để tiêu xài, chỉ là một khoản vừa đủ để cậu có thể cần mua thứ này hoặc thứ kia và đủ để phòng thân.
Chiếc hộp mà cậu mang đi được anh hai gọi là “Chìa khóa tương lai của bảo bối “. Là bởi vì, mỗi một tuần từ lúc mà anh hai bắt đầu đi làm, bắt đầu kiếm được tiền, anh hai đều bỏ vào trong đó một số tiền nhất định, để dành cho cậu sau này lập gia đình. Khi cậu có gia đình rồi, anh sẽ giao cho cậu chiếc hộp đó để cậu lấy nó dùng vào những việc cần thiết cho tổ ấm tương lai của cậu. Anh hai cậu bản tính rất cẩn thận lại hay lo xa, nên dù là một tổng giám đốc nắm trong tay một lượng tài sản kếch xù thế nhưng anh vẫn không bao giờ chủ quan. Chiếc hộp này coi như là tài sản anh để dành riêng cho cậu mà bất cứ ai cũng không thể dành giật được nó. Và đương nhiên, anh hai tuyệt nhiên không cho cậu được đụng vào nó cho đến ngày Đinh Đinh lấy vợ..nghe lời anh, Đinh Đinh trước giờ cũng chẳng hề đả động đến nó. Mà kì thực, anh hai dù cho cậu tiền tiêu vặt, nhưng cậu hầu như không dùng đến nó. Bởi những thứ cậu cần, anh hai đều đã mua cho cậu.
Nhưng lần ra đi này lại khác..không có anh hai ở bên cạnh lo lắng từng li từng tí nữa. Sống một cuộc sống tự lập chắc chắn phải cần đến rất nhiều tiền…
Mọi thứ đã xong, cậu cẩn thận xé một tờ giấy trong cuốn vở hí hoáy viết một vài dòng rồi lại cẩn thận gấp nó lại…rồi nhét nó xuống chỗ cuốn sách đặt trên bàn học của cậu.
Đinh Đinh đánh thượt một cái, đứng dậy, nhìn khắp một lượt căn phòng này rồi nhẹ nhàng mở cửa bước đi.
Cậu không quên quan sát hành tung của An quản gia.. Thấy ông vẫn đang lúi húi việc ở dưới bếp.. Cậu khẽ khàng kéo chiếc vali theo rồi gọi với vào “ An quản gia, cháu đi học đây chào bác”..
An quản gia vẫn như mọi khi, tưởng cậu đi học như mọi ngày, cũng chỉ ở dưới bếp với lên chào cậu một tiếng..mà không hề biết rằng…hôm nay..cậu chủ nhỏ của mình sẽ không trở về nữa.
…………….
…………………..
Bước lên chiếc Taxi, cậu lướt ngón tay, mở danh bạ ra, cậu chạm vào số của Thiên Kỳ, và nhắn một tin nhắn.. “ Thiên Kỳ, hôm nay tớ bị ốm, phải nghỉ học, anh hai tớ hôm nay bận, nên cậu xin phép hộ tớ nhé …Cảm ơn cậu về tất cả. Hẹn gặp lại cậu nhé bạn thân của tớ..”..Và rồi cậu nhấn nút, gọi vào số điện thoại cho người mà tối hôm qua cậu vừa nói chuyện…
Chiếc Taxi lăn bánh đến nơi mà cậu vừa mới được thông báo qua cuộc điện thoại vừa xong, hoàn toàn không phải là địa chỉ trên tấm danh thiếp.. Dù có một chút thắc mắc nhưng Đinh Đinh vẫn quyết định thôi không nghĩ nữa, cậu ngồi trầm mặc trên xe.
…………………
Thiên Kỳ đọc được tin nhắn của người bạn thân mà khẽ mỉm cười, cậu thầm nghĩ, sao cậu bạn thân của mình hôm nay lại nhắn tin ủy mị ướt át như con gái vậy, kiểu như là đi đâu đó xa lắm vậy. Bị ốm nữa rồi à, đúng là sức khỏe của cậu bạn mình quả thực rất tệ, hễ một chút là ốm. Tan học, cậu nhất định sẽ đến thăm..
Nghĩ như vậy, rồi cậu cất điện thoại vào trong cặp, và bước vào phòng giám thị.
…………………………………
Tại phòng số 1- tầng 89 tập đoàn An Thị..
An Tử Yến dùng ánh mắt đầy trìu mến yêu thương vào cái khung ảnh đang đặt trước mặt mình, rồi nở nụ cười nói:
- Bảo bối cưng của anh hai, thôi nhé, anh hai đầu hàng bảo bối rồi. Tối nay anh sẽ cho bảo bối bất ngờ đó, lâu rồi chưa ăn món bánh cá đúng không. Nhớ là ăn xong rồi thì coi như mọi chuyện kết thúc nhé. Lần sau, không được nói những lời khiến anh hai phải buồn nữa biết chưa hả??, cái mặt này thật là ghét quá đi mà- Anh nhấc chiếc khung ảnh lên và búng nhẹ vào nó một cái..Thôi, bây giờ anh hai làm việc tiếp đây, bảo bối nhớ học tốt nghe, thương bảo bối của anh hai nhiều lắm..- Nói rồi, anh lại nhẹ nhàng đặt chiếc khung ảnh có hình của Đinh Đinh xuống chỗ vị trí cũ, mắt lại tiếp tục gián vào màn hình chiếc latop.
………………….
…………………………….
Chiếc Taxi dừng lại trước một căn hộ nhỏ, nơi đây cách khá xa trung tâm Thượng Hải. Cậu bước xuống, lấy chiếc vali ra khỏi cốp xe, rồi nhìn khắp một lượt, là một nơi thực xa lạ đối với cậu, trước giờ cậu chưa đến đây lần nào.
…………………….
Khung cảnh ở đây nhìn rất hoang sơ..nhà cửa cũng không nhiều..Trên một con đường dài như thế này, thỉnh thoảng mới có một căn nhà cách nhau một khoảng khá xa…Khi Đinh Đinh vẫn còn đang lơ ngơ tìm ngôi nhà theo như mô tả của Dĩ Phong, thì có một cánh tay khẽ đặt lên bờ vai của cậu..Cậu giật mình quay lại và nhận ra, người đó chính là Phó Dĩ Phong.
- Chào mừng Đinh Đinh đã đến, Phong ca chờ em lâu lắm rồi đó – Hắn ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Dạ..Phong ca…em đến rồi. – Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp.
- Thôi đừng đứng ở đây mãi thế, mau vào nhà thôi, nhà anh ở phía đằng kia kìa – Phó Dĩ Phong giục Đinh Đinh rồi dùng tay kéo cậu đi.. Cậu theo đà kéo của Phó Dĩ Phong mà theo chân hắn đến một căn nhà cách nơi cậu đứng một khoảng khá xa..khoảng chừng vài chục mét.. Một căn hộ nhỏ, rêu phong nằm sâu trong một căn hẻm nhỏ…
Đinh Đinh đã bước đến một nơi xa xăm..bỏ lại những yêu thương ở đằng sau lưng. Mà cậu không hề biết rằng, chính tại nơi này, nơi mà cậu đã vẽ nên bao nhiêu mộng tưởng của một cậu nhóc mới lớn về bức tranh cuộc đời đầy màu sắc rực rỡ…rồi sẽ nhanh chóng bị vùi dập và điểm tô lên đó những gam màu tối đen và xám xịt…
Nhưng anh, cũng có cái tự tôn của anh. Nó bảo anh biến nó thành một đứa em vô tình ư? Nó bảo những sự quan tâm của anh khiến nó ngột ngạt, khiến nó không thể tự làm những gì nó muốn. Dù thế nào, lần này anh cũng không được đầu hàng trước nó nữa, dù cho anh đã thấy nhớ da diết hơi ấm của nó, nhớ mùi tóc của nó. Nhớ những chiếc ôm của đứa em trai nhỏ hằng đêm.
………………….
Bữa tối, vẫn là một bầu không khí nặng nề ảm đạm, không có một tiếng nói chuyện, không một tiếng cười đùa.
An Tử Yến và Đinh Đinh vẫn cứ chăm chú vào chén của mình. Bất giác, không biết là theo phản xạ hay là do bản năng của tình yêu thương, An Tử Yến lấy đũa gắp cho đứa em một miếng thịt gà ngon nhất trên đĩa rồi bỏ vào chén của Đinh Đinh.
An quản gia nhìn thấy hành động của An Tử Yến thì không nói gì cả, nhưng khẽ nở một nụ cười. Ông biết dù có giả vờ cứng rắn thế nào thì An Tử Yến vẫn không thể dùng lý trí để chế ngự tình cảm. Thế nhưng nụ cười của ông chỉ vừa hé nở trên khóe môi thì bỗng chốc khuôn mặt lại trở nên sa sầm.
Đinh Đinh không ăn miếng thịt gà anh hai gắp cho cậu, ngược lại cậu còn lấy đũa gắp để lại nó trên đĩa.
An Tử Yến nhìn thấy hành động đó của đứa em trai thì một chút do dự rằng có nên bỏ cuộc hay không hoàn toàn không còn nữa. Anh giương một ánh mắt đầy tức giận xen lẫn đớn đau nhìn nó. Đứa em trai anh yêu thương lại muốn chiến đấu với anh đến cùng đây mà.
Anh bực dọc, và vội số cơm còn lại trong chén rồi đứng dậy và bước thật nhanh lên lầu.
Đinh Đính sắc diện cũng chẳng khá hơn, cậu cố gắng nuốt từng đũa cơm mà không khác gì cực hình.
Thấy tình hình mỗi lúc một căng thẳng, An quản gia không thể im lặng được nữa, ông cất tiếng hỏi:
- Cậu ba, rốt cuộc thì hai anh em cậu muốn như thế này đến bao giờ chứ? Sao lại cứ làm khổ nhau như vậy chứ. Cậu và cậu hai tình cảm vốn rất khăng khít, vốn rất tốt đẹp thế mà sao bâu giờ lại thành ra thế này. Chuyện cậu và anh hai cậu cãi nhau hôm đó bác đã nghe cả rồi, cậu đã hơi quá lời với anh hai cậu rồi đó cậu ba à. Anh hai cậu nếu không thương yêu cậu thật nhiều thì đã không quan tâm đến cậu như vậy đâu. Cậu ba ngoan, nghe bác đi, chỉ cần cậu xin lỗi, bác tin anh hai cậu sẽ hết giận cậu ngay thôi. Hành động của cậu ấy khi nãy đã chứng tỏ trong lòng cậu ấy đã không còn giận cậu nữa rồi. Có điều, vì cậu ấy là anh nên dù sao cũng có cái tự tôn của cậu ấy nên cậu ấy nhất định chờ cậu Nghe bác đi- An quản gia đang định nói tiếp thì bị Đinh Đinh ngắt lời.
- An quản gia à, bác đừng nói nữa, bác có nói nữa cũng không có tác dụng gì đâu. Bây giờ cháu không muốn suy nghĩ gì nữa cả, cháu mệt lắm rồi. Anh hai cháu bây giờ đã không còn như ngày xưa rồi, anh ấy đã thay đổi bác hiểu không??- Nói rồi, Đinh Đinh thả mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng phắt dậy đi thật nhanh lên lầu.
An quản gia chỉ khẽ lắc đầu mà không thể làm gì thêm được nữa.
Đinh Đinh mở cửa, bước vào căn phòng quen thuộc nơi gắn liền kí ức tuổi thơ của hai anh em cậu, nơi mà ở đó những yêu thương săn sóc luôn hiện hữu mỗi ngày, thế nhưng gần đây lại trở nên lạnh lẽo và giá buốt đến tái tê lòng.
Cậu mở cuốn sách toán ra và bắt đầu giải.
Lạ thật, mọi hôm bài toán này so với khả năng của Đinh Đinh chỉ có thể nói là dễ như ăn bánh. Thế mà hôm nay, cậu loay hoay hoài mà mãi vẫn không thể tìm ra đáp án..
Bất giác, cậu đưa tay với lấy chiếc Iphone đang để ở trên giường. Cậu sực nhớ đến chiếc danh thiếp của người con trai xa lạ mà cậu gặp lúc chiều cậu đã để ở trong ba lô. Cậu với tay kéo chiếc ba lô lại và mở khóa của nó ra, thò tay vào lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại và cả địa chỉ nhà riêng của người có cái tên Phó Dĩ Phong.
Cậu cầm nó trên tay mà cứ nhìn trân trân vào nó. Ngón tay chạm vào màn hình bấm số rồi lại xóa đi, cậu cứ lặp đi lặp lại hành động suốt mấy lần liền …
Nhưng cuối cùng cậu lại quyết định cất danh thiếp vào trong ba lô, quăng chiếc điện thoại trở lại giường. Cậu lấy một cuốn sách ra và đọc nó…
Đinh Đinh không hề hay biết rằng trong lúc đó, có một ánh mắt vẫn cứ đăm chiêu nhìn những hành động của cậu từ phía bên ngoài căn phòng.
Anh nhìn thấy cậu, loay hoay và chật vật mãi với sự cô đơn, trống trải mà anh cũng mủi lòng. Nhưng dù có mủi lòng anh vẫn dặn lòng mình nhất định sẽ cứng rắn tới cùng..
Anh đứng đó một hồi lâu, rồi cất bước đi. Anh lại trở về trong cô đơn ở căn phòng đọc sách. Anh bước đến chiếc ghế sofa, rồi đặt lưng xuống với những suy nghĩ miên man..
…………………………………….
Ở trong căn phòng của mình, cuốn sách đặt ngay trước mặt mà cậu vẫn không thể nào nhét nổi một chữ nào. Sự giá lạnh trong tâm hồn, và sự lạnh lẽo trong trái tim khiến cậu cảm thấy cô đơn lại càng quạnh quẽ hơn. Cậu thực sự rất muốn rất muốn chạy sang căn phòng đọc sách ở phía bên cạnh để gọi anh hai một tiếng, để anh hai lại trở ôm cậu rồi đưa cả hai vào giấc ngủ êm đềm..
Bất giác, cậu lại lấy chiếc điện thoại cùng với cái danh thiếp lúc nãy cậu đã cất vào ba lô. Và cậu nhấn dãy số được in trên tấm danh thiếp ấy.
…….
……………..
Tại một căn hộ nhỏ, ở phía tây ngoại ô thành phố Thượng Hải.
Chuông điện thoại của Phó Dĩ Phong reo lên, hắn lật đật bước từ trong phòng tắm ra, choàng vội cái khăn tắm quanh người, hắn vội vàng bắt máy và mỉm cười khi thấy trên điện thoại của hắn là một dãy số lạ. Hắn thừa biết đó là ai..Nhoẻn miệng cười đầy nham hiểm hắn cất tiếng:
- A lô, Phó Dĩ Phong nghe đây, xin hỏi là số của ai?
- “Phong…Phong…ca…là em …Đinh Đinh nè..-“- Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo và có hơi chút ngập ngừng..
- Ồ! hóa ra là nhóc ư. Sao lại gọi cho ca vào giờ này. Chuyện với anh hai nhóc như thế nào rồi, liệu có đúng như những gì ca nói không?- Hắn lại bắt đầu dẫn dụ.
“ Phong ca ơi…Đinh Đinh buồn lắm, anh hai..anh hai đúng là không thương Đinh Đinh nữa rồi..Đinh Đinh không thể chịu đựng được nữa rồi..có lẽ…có lẽ…Đinh Đinh sẽ… rời..khỏi đây”- Đầu dây bên kia trầm buồn như nức nở.
- Ca hiểu rồi, vậy là nhóc đã tin những lời ca nói chưa. Rời xa khỏi tên anh trai độc tài đó của nhóc sớm ngày nào nhóc sẽ vui vẻ hơn ngày đó. Vậy nhóc quyết định bao giờ sẽ đến chỗ anh? – Dĩ Phong ra lời ngon ngọt, đưa đẩy.
- “ Ngày mai đi, lúc nào em chuẩn bị xong em sẽ gọi cho Phong ca, vậy có được không?”
- Tất nhiên rồi, ca rất sẵn sàng. Nhóc đến sống cùng ca, ca sẽ cho nhóc tận hưởng những ngày tháng tuyệt vời nhất – Dĩ Phong nói, nụ cười đầy đắc thắng.
- “ Vậy Đinh Đinh tắt máy đây “- Tút tút. Đầu dây bên kia gác máy, Dĩ Phong khấp khởi vô cùng.Thực không ngờ, con mồi của hắn lần này lại nhanh chóng sụp bẫy đến vậy. Ngày mai thôi, ngày mai là hắn sẽ có được miếng mồi béo bở này, hắn tự nhủ sẽ từ từ mà thưởng thức miếng mồi thơm ngon mà ông trời ban cho hắn.
Thả chiếc điện thoại xuống, Đinh Đinh khẽ nhìn lên đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm, có lẽ giờ này anh hai cũng đã ngủ rồi. Nhưng muốn để cho chắc chắn hơn, cậu đứng dậy, đóng cảnh cửa căn phòng, bấm nó lại… rồi cậu kéo chiếc vali để dưới giường ra, tiến tới chỗ tủ đựng quần áo..bỏ vào vali những bộ áo quần mà cậu thường hay mặc.
Còn một số vật dụng cá nhân khác, cậu sẽ bỏ vào sau để tránh anh hai phát hiện..
Xong việc, cậu lại đẩy chiếc vali xuống dưới gầm giường như chưa từng lấy nó ra, rồi lên giường đi ngủ..trước khi ngủ cậu bỗng nhớ ra, lại đến mở khóa cửa căn phòng. Nhưng cậu vẫn chưa thể ngủ ngay được, cậu đang thử hình dung ra nếu như anh hai phát hiện được cậu bỏ nhà đi, khi đó anh hai sẽ như thế nào, liệu có cuống cuồng lên để đi tìm cậu hay không? Hay là lúc đó lại coi như sự thiếu vắng cậu là một sự giải phóng..Cậu không muốn nghĩ đến cả hai phương án đó..Rồi cậu lại hình dung ra cuộc sống mới của cậu bắt đầu sẽ như thế nào.
Cậu sẽ sống như thế nào khi không còn anh hai bên cạnh, khi cậu có thể làm những việc mà trước đây anh hai không bao giờ cho phép cậu làm..cậu nghĩ đến mà cũng thấy có đôi chút hứng thú. Sống theo ý mình, chắc là sung sướng lắm đây. Hơn nữa, cậu sẽ có một người anh hai mới, người anh đó chắc sẽ tốt với cậu..sẽ tốt giống như anh hai của cậu..nhưng sẽ không nghiêm khắc như anh hai của cậu đâu.
Thế rồi, cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, sụp đôi mi lại và chìm vào giấc ngủ…
………………
………………..
An Tử Yến đang nằm ngủ trên chiếc sofa trong phòng đọc sách
Đột nhiên, anh cất tiếng gọi thất thanh
- Bảo bối, bảo bối em đâu rồi..Em đừng đi, đừng rời xa anh hai - Thế rồi anh giật mình, tỉnh giấc, trán anh ướt đẫm mồ hôi. Bấy giờ anh mới biết thì ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ anh thấy đứa em trai mà anh hết mực yêu thương đang vui vẻ bên cạnh, nhưng đột nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện, một cánh cửa mở ra xung quanh là không gian u tối, đứa em trai vẫy tay chào anh một cái rồi bước vào trong cánh cửa ấy biến mất…
Một giấc mơ hết sức kì lạ, An Tử Yến định thần lại. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh chạy ngay qua phòng của đứa em, mở cánh cửa căn phòng ra nhìn vào thì thấy đứa em trai bé bỏng của anh vẫn đang nằm co ro trên chiếc giường lớn dưới ánh sáng leo lắt của chiếc đèn ngủ.
Anh nhẹ nhàng tiến vào chỗ chiếc giường, nhẹ nhàng bước lên giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn ra và nằm xuống bên cạnh đứa em.. Ôm lấy đầu của nó, áp sát vào lồng ngực của mình. Hơi thở của đứa em mới ấm áp làm sao..
Bất giác, đứa em đưa lấy cánh tay nó đặt lên lưng anh..rồi gọi trong vô thức “ anh hai…ngủ với Đinh Đinh”..
Anh nhẹ nhàng hôn vào trán nó một cái rồi cũng sụp mi xuống và ngủ…
……………..
…………………….
Sáng sớm hôm sau, anh giật mình tỉnh giấc. Đứa em trai của anh vẫn còn đang ngủ rất say bên cạnh, bàn tay của Đinh Đinh vẫn còn siết chặt lấy lưng anh. Anh khẽ gỡ ra nó ra rồi đặt nó xuống, từ từ kéo chăn lên rồi bước xuống giường..
Anh bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân…..rồi lại lẳng lặng bước qua phòng đọc sách gấp tấm chăn vẫn còn đang để bên đó.
Một lúc sau…Đinh Đinh cũng dần dần bừng tỉnh, cậu dụi dụi đôi mắt rồi khẽ đưa tay sờ soạng bên cạnh.. vẫn chỉ là chiếc giường lạnh lẽo,không có ai bên cạnh. Vậy tối hôm qua đó là một giấc mơ, cậu mơ thấy anh hai khẽ bước đến nằm ngủ bên cạnh cậu, còn ôm lấy cậu và hôn lên trán của cậu nữa..nhưng không hiểu sao cậu lại thấy giấc mơ ấy lại giống y như thật.
Đưa hai bàn tay vỗ mạnh lên hai bờ má, Đinh Đinh thôi không suy nghĩ nữa…cậu vùng dậy, bước xuống giường và bước vào phòng tắm…cậu lại một lần nữa hi vọng hôm nay sẽ nhìn thấy bót đánh răng của mình đã được bôi sẵn kem. Nhưng không, hôm nay nó vẫn thế,vẫn nằm gọn trên chiếc móc đựng bót kể từ lúc xảy ra cuộc chiến giữa cậu và anh hai..
……….
…………………
Bữa sáng vẫn như mọi khi, không có gì thay đổi, vẫn im ắng, vẫn không một lời tâm sự. Cậu vẫn cứ cắm cuối chăm chú ăn lấy phần thức ăn của mình. Phía bên kia anh hai cậu vẫn như vậy, nhưng chỉ là cậu không để ý, ánh mắt của anh hai cứ thi thoảng lại nhìn sang phía cậu mỉm cười.
Ăn sáng xong. Anh lại vẫn như mọi ngày,lẳng lặng bước lên phòng thay quần áo.
Vài phút sau, cậu cũng theo bước anh lên phòng..vẫn với một khuôn mặt u sầu, thất thần..
Anh thay quần áo xong, bước ra khẽ liếc nhìn cậu một cái. Rồi lại mỉm cười, đầu cuối xuống. Trông mặt cậu lúc này anh vừa thấy đáng thương nhưng cũng đáng yêu vô cùng. Nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén, thôi thì coi như để cậu đi Taxi hết ngày hôm nay, chiều tối anh tan làm về sẽ ghé ngang qua cửa hàng bánh cá, mua món bánh con cá Nhật Bản mà cậu thích để làm lành.Dù gì, thì cuối cùng anh cũng là người phải đầu hàng. Biết làm sao được, ai bảo anh sinh ra lại là anh hai của cậu, ai bảo cậu lại là đứa em trai bảo bối mà anh yêu thương trân trọng hơn bất cứ điều gì trên thế gian này..
Anh bước xuống cầu thang rồi nhanh chóng bước đi..
Còn cậu..lúc này tấm trí vô cùng xáo trộn, nửa muốn rời đi, nửa lại không. Cậu khẽ bước đến chiếc giường, cuối người xuống rồi kéo chiếc vali ra, cậu lấy bót đánh răng và vật dụng cá nhân bỏ vào đó. Cậu không quên bỏ theo một cái khung ảnh có hình anh đang cõng cậu..và …một chiếc hộp, trong chiếc hộp đó có một số tiền. Thực ra, tuy Đinh Đinh là con nhà giàu nhưng anh hai cậu dạy dỗ cậu rất kĩ, anh không cho cậu quá nhiều tiền để tiêu xài, chỉ là một khoản vừa đủ để cậu có thể cần mua thứ này hoặc thứ kia và đủ để phòng thân.
Chiếc hộp mà cậu mang đi được anh hai gọi là “Chìa khóa tương lai của bảo bối “. Là bởi vì, mỗi một tuần từ lúc mà anh hai bắt đầu đi làm, bắt đầu kiếm được tiền, anh hai đều bỏ vào trong đó một số tiền nhất định, để dành cho cậu sau này lập gia đình. Khi cậu có gia đình rồi, anh sẽ giao cho cậu chiếc hộp đó để cậu lấy nó dùng vào những việc cần thiết cho tổ ấm tương lai của cậu. Anh hai cậu bản tính rất cẩn thận lại hay lo xa, nên dù là một tổng giám đốc nắm trong tay một lượng tài sản kếch xù thế nhưng anh vẫn không bao giờ chủ quan. Chiếc hộp này coi như là tài sản anh để dành riêng cho cậu mà bất cứ ai cũng không thể dành giật được nó. Và đương nhiên, anh hai tuyệt nhiên không cho cậu được đụng vào nó cho đến ngày Đinh Đinh lấy vợ..nghe lời anh, Đinh Đinh trước giờ cũng chẳng hề đả động đến nó. Mà kì thực, anh hai dù cho cậu tiền tiêu vặt, nhưng cậu hầu như không dùng đến nó. Bởi những thứ cậu cần, anh hai đều đã mua cho cậu.
Nhưng lần ra đi này lại khác..không có anh hai ở bên cạnh lo lắng từng li từng tí nữa. Sống một cuộc sống tự lập chắc chắn phải cần đến rất nhiều tiền…
Mọi thứ đã xong, cậu cẩn thận xé một tờ giấy trong cuốn vở hí hoáy viết một vài dòng rồi lại cẩn thận gấp nó lại…rồi nhét nó xuống chỗ cuốn sách đặt trên bàn học của cậu.
Đinh Đinh đánh thượt một cái, đứng dậy, nhìn khắp một lượt căn phòng này rồi nhẹ nhàng mở cửa bước đi.
Cậu không quên quan sát hành tung của An quản gia.. Thấy ông vẫn đang lúi húi việc ở dưới bếp.. Cậu khẽ khàng kéo chiếc vali theo rồi gọi với vào “ An quản gia, cháu đi học đây chào bác”..
An quản gia vẫn như mọi khi, tưởng cậu đi học như mọi ngày, cũng chỉ ở dưới bếp với lên chào cậu một tiếng..mà không hề biết rằng…hôm nay..cậu chủ nhỏ của mình sẽ không trở về nữa.
…………….
…………………..
Bước lên chiếc Taxi, cậu lướt ngón tay, mở danh bạ ra, cậu chạm vào số của Thiên Kỳ, và nhắn một tin nhắn.. “ Thiên Kỳ, hôm nay tớ bị ốm, phải nghỉ học, anh hai tớ hôm nay bận, nên cậu xin phép hộ tớ nhé …Cảm ơn cậu về tất cả. Hẹn gặp lại cậu nhé bạn thân của tớ..”..Và rồi cậu nhấn nút, gọi vào số điện thoại cho người mà tối hôm qua cậu vừa nói chuyện…
Chiếc Taxi lăn bánh đến nơi mà cậu vừa mới được thông báo qua cuộc điện thoại vừa xong, hoàn toàn không phải là địa chỉ trên tấm danh thiếp.. Dù có một chút thắc mắc nhưng Đinh Đinh vẫn quyết định thôi không nghĩ nữa, cậu ngồi trầm mặc trên xe.
…………………
Thiên Kỳ đọc được tin nhắn của người bạn thân mà khẽ mỉm cười, cậu thầm nghĩ, sao cậu bạn thân của mình hôm nay lại nhắn tin ủy mị ướt át như con gái vậy, kiểu như là đi đâu đó xa lắm vậy. Bị ốm nữa rồi à, đúng là sức khỏe của cậu bạn mình quả thực rất tệ, hễ một chút là ốm. Tan học, cậu nhất định sẽ đến thăm..
Nghĩ như vậy, rồi cậu cất điện thoại vào trong cặp, và bước vào phòng giám thị.
…………………………………
Tại phòng số 1- tầng 89 tập đoàn An Thị..
An Tử Yến dùng ánh mắt đầy trìu mến yêu thương vào cái khung ảnh đang đặt trước mặt mình, rồi nở nụ cười nói:
- Bảo bối cưng của anh hai, thôi nhé, anh hai đầu hàng bảo bối rồi. Tối nay anh sẽ cho bảo bối bất ngờ đó, lâu rồi chưa ăn món bánh cá đúng không. Nhớ là ăn xong rồi thì coi như mọi chuyện kết thúc nhé. Lần sau, không được nói những lời khiến anh hai phải buồn nữa biết chưa hả??, cái mặt này thật là ghét quá đi mà- Anh nhấc chiếc khung ảnh lên và búng nhẹ vào nó một cái..Thôi, bây giờ anh hai làm việc tiếp đây, bảo bối nhớ học tốt nghe, thương bảo bối của anh hai nhiều lắm..- Nói rồi, anh lại nhẹ nhàng đặt chiếc khung ảnh có hình của Đinh Đinh xuống chỗ vị trí cũ, mắt lại tiếp tục gián vào màn hình chiếc latop.
………………….
…………………………….
Chiếc Taxi dừng lại trước một căn hộ nhỏ, nơi đây cách khá xa trung tâm Thượng Hải. Cậu bước xuống, lấy chiếc vali ra khỏi cốp xe, rồi nhìn khắp một lượt, là một nơi thực xa lạ đối với cậu, trước giờ cậu chưa đến đây lần nào.
…………………….
Khung cảnh ở đây nhìn rất hoang sơ..nhà cửa cũng không nhiều..Trên một con đường dài như thế này, thỉnh thoảng mới có một căn nhà cách nhau một khoảng khá xa…Khi Đinh Đinh vẫn còn đang lơ ngơ tìm ngôi nhà theo như mô tả của Dĩ Phong, thì có một cánh tay khẽ đặt lên bờ vai của cậu..Cậu giật mình quay lại và nhận ra, người đó chính là Phó Dĩ Phong.
- Chào mừng Đinh Đinh đã đến, Phong ca chờ em lâu lắm rồi đó – Hắn ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Dạ..Phong ca…em đến rồi. – Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp.
- Thôi đừng đứng ở đây mãi thế, mau vào nhà thôi, nhà anh ở phía đằng kia kìa – Phó Dĩ Phong giục Đinh Đinh rồi dùng tay kéo cậu đi.. Cậu theo đà kéo của Phó Dĩ Phong mà theo chân hắn đến một căn nhà cách nơi cậu đứng một khoảng khá xa..khoảng chừng vài chục mét.. Một căn hộ nhỏ, rêu phong nằm sâu trong một căn hẻm nhỏ…
Đinh Đinh đã bước đến một nơi xa xăm..bỏ lại những yêu thương ở đằng sau lưng. Mà cậu không hề biết rằng, chính tại nơi này, nơi mà cậu đã vẽ nên bao nhiêu mộng tưởng của một cậu nhóc mới lớn về bức tranh cuộc đời đầy màu sắc rực rỡ…rồi sẽ nhanh chóng bị vùi dập và điểm tô lên đó những gam màu tối đen và xám xịt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.