Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 32: Ngoại truyện 6: Cuộc sống mới của Tiểu Kiệt

Lanapham

02/12/2020

Kể từ ngày tìm được anh hai cuộc sống của cậu nhóc Tiểu Kiệt có rất nhiều thay đổi, cậu ngoài bố mẹ nuôi ra, giờ lại được sự chăm sóc yêu thương của bố mẹ ruột cả hai đều muốn dành cho Tiểu Kiệt những sự bù đắp nhiều nhất có thể.

Mỗi một tháng thì Tiểu Kiệt sẽ về ở nhà bố mẹ nuôi một lần, đây chính là thỏa thuận của hai bên bố mẹ và cũng là để cho Tiểu Kiệt có thể vẹn toàn được chữ hiếu cho cả hai bên.

Cậu được sắp xếp cho một căn phòng lớn, đầy đủ tiện nghi trong căn nhà bố mẹ ruột của mình. 

Vì tính chất công việc nên bố mẹ Tiểu Kiệt thường hay đi công tác ở các tỉnh xa và rất ít khi có mặt ở nhà, cho nên dù muốn ở bên cạnh đứa con bị thất lạc nhiều năm nay nhưng họ cũng không thể ở bên để dạy dỗ và chăm sóc Tiểu Kiệt nhiều như họ muốn.

Chính vì thế họ giao trọng trách này lại cho Khang Thái, cũng coi như để cho ông anh trai này có cơ hội để chuộc lỗi vì đã làm lạc mất đứa em nhỏ của mình..

Khang Thái xưa nay bản tính vốn hiền lành lại điềm đạm. Còn cậu nhóc Tiểu Kiệt thì có phần tinh nghịch, lại bốc đồng và thậm chí là cứng đầu nữa.

Cậu trước đây đã từng nghe anh hai nói qua, chuyện sẽ bị huấn nếu như dám phạm những lỗi lầm đánh trách phạt. Ban đầu cậu cảm thấy hơi chút lo lắng vì cái tính nghịch ngợm hay pha trò của mình chắc chắn sẽ bị no đòn thường xuyên. Bố ruột của cậu lại là một người rất nóng tính và bảo thủ, nên thời gian đầu cậu dường như rất ngoan ngoãn, không dám phạm phải bất cứ một lỗi lầm nào.

Nhưng kể từ khi cậu được nghe bố nói rằng, anh hai sẽ thay bố toàn quyền dạy dỗ cậu. Thì cậu hí hứng vô cùng, vì cậu thấy ông anh này của cậu khá là đằm tính. Lại hay nhường nhịn cậu, có phần hơi thoải mái với cậu nữa, không nghiêm khắc như anh hai An Tử Yến của Đinh Đinh.. thế là cậu liền nắm lấy thời cơ để tìm cách pha trò..

Bởi cậu thật sự không chịu nổi sự gò bó khi phải cứ cố gắng làm một đứa trẻ gương mẫu, lúc nào chỉ biết ngoan ngoãn ở nhà giống như nhóc Đinh Đinh bạn cậu..

…………

………………..

- “ Cốc cốc..” – Tiểu Kiệt đang ngủ say giấc trong căn phòng thì có tiếng gõ cửa..

- Ai vậy, sao lại gõ cửa giờ này – Cậu vẫn nhắm nghiền đôi mắt ngái ngủ khó chịu nói..

- Tiểu Kiệt, mở cửa đi, mở cửa cho anh hai nào – Ở bên ngoài là tiếng của một người thanh niên nhẹ nhàng cất lên..

- Anh hai, sao đêm hôm khuya khắt anh hai lại qua phòng em mà gõ cửa chứ..Anh hai về phòng đi, để em ngủ phát à- Cậu ngái ngủ nói..

- Thôi nào, năn nỉ đấy, mở cửa cho anh hai với, nếu không anh hai sẽ đứng ở đây gõ cửa cho đến lúc em chịu mở cho anh đấy.- Người ở phía ngoài không chịu bỏ cuộc,vẫn cứ kiên trì..

Biết là không thể từ chối được nữa, cậu khổ sở nâng người dậy, tay quờ quạng nhấn công tắc đèn, rồi chậm chạp bước xuống giường, tiến tới chỗ cánh cửa dùng tay vặn mạnh nắm đấm..

Lúc cậu mở cửa ra thì không khỏi giật mình, khi nhìn thấy ông anh trai chỉ mặc mỗi cái quần đùi, đầu tóc thì rối như tơ vò kiểu như vừa ngủ dậy, trong tay thì đang ôm một cái gối rõ to..Nhìn thấy cậu, Khang Thái mỉm cười láu lỉnh và cất tiếng:

- Này nhóc, cho anh hai ngủ chung với, ngủ một mình buồn quá à..

- ???

- Sao lại không nói gì thế, đứng như trời trồng thế làm gì hả?

- Anh hai, thôi đi mà. Đừng đùa em nữa, em buồn ngủ lắm, anh hai đi về phòng ngủ đi..- Cậu nhóc không hề hứng thú với trò đùa của ông anh, khó chịu đáp..

- Anh hai có đùa đâu, anh hai muốn ngủ chung với em à. Muốn được ôm em ngủ, em không thích sao?

Nghe xong câu nói của Khang Thái mà Tiểu Kiệt không khỏi giật mình, ông anh của cậu hôm nay bị gì vậy. Tại sao lại có cái kiểu mè nheo giống một bà chị thế này..Bình thường cậu chỉ nghĩ ông anh của mình hiền chứ đâu ngờ lại sến sủa thế này..

- Anh hai bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này. Em quen ngủ một mình rồi, có ai ngủ chung bên cạnh em thấy không quen à..

- Thôi mà, bé cưng. Đừng vậy mà, anh hai biết là em mới chuyển về đây sống còn nhiều thứ chưa quen, trước giờ cái gì cũng một thân một mình..Nhưng bây giờ có anh hai rồi, anh hai sẽ đền bù cho em ha.. Đi nào bé cưng – Khang Thái cầm cánh tay của đứa em lắc lắc không khác gì một đứa trẻ đang nũng nịu với mẹ..

- Anh đang làm em nổi da gà đó anh hai, cái gì mà bé cưng.. Hôm nay anh hai sao vậy. Để em xem- Cậu đưa tay lên đặt vào trán của ông anh mình- Ủa, anh hai vẫn bình thường mà, đâu có sốt đâu..

- Haiza..em nói cái gì vậy, thì anh hai vẫn bình thường. Bộ em không thích ngủ chung với anh hai hả? – Khang Thái vẫn tiếp tục nằn nì.

- Ai bảo anh hai bày ra trò này đó. Anh hai về phòng ngủ đi à..Em không đùa nữa đâu a..- Cậu nhóc tỏ vẻ bực dọc nói.

- Ơ..sao vậy, sao vậy kìa. Tại anh hai muốn ôm Tiểu Kiệt của anh hai mà, nhớ lại lúc trước hồi anh đóng giả An Tử Yến lúc hai anh em cậu ấy giận nhau ấy, anh ôm Đinh Đinh ngủ, sướng lắm á.. Không lẽ em không thích như vậy sao hả Tiểu Kiệt bé bỏng của anh..

Cậu nghe xong những lời nói của ông anh mà da gà, da vịt, da cóc của cậu nổi hết cả lên. Hóa ra là vì cái chuyện này. Nhưng cậu vốn dĩ có phải là Đinh Đinh đâu, kì thực nhiều lúc nhìn thấy cảnh cậu bạn thân được anh hai chăm sóc, cậu cũng thấy ganh tỵ và muốn có anh lắm lắm. Nhưng có điều, người anh cậu muốn không phải theo kiểu như thế này. Ông anh hai trong tâm tưởng của cậu phải là cùng với cậu đi đánh trận trong game online, cùng cậu đi tập GYM, và đôi lúc thì có thể đấm đá vui đùa với cậu. 

Nhưng với cái kiểu của Khang Thái như thế này thì cậu đúng là không thể nào quen được..

- Anh hai, làm ơn đi, anh hai làm em nổi da gà hết rồi. Em không phải là Đinh Đinh à, em không quen kiểu yêu chiều như vậy à..

- Thì em cứ thử đi đã, biết đâu được anh hai ôm ngủ một lần, rồi sau đó mỗi ngày đều muốn được anh hai ôm, không có anh hai ôm thì ngủ không được đó- Khang Thái cười giả lả

- Không à, em không thích đâu..Ngủ có người em không quen à..- Cậu nhóc vùng vằn nói, toan định đóng cửa lại..

- Ơ này..đừng có đóng cửa lại..Hay thế này đi, chỉ cần tối nay Tiểu Kiệt đồng ý cho anh hai ngủ chung với em, em muốn gì anh hai cũng chiều hết, em muốn mua cái gì anh hai sẽ mua cho..- Khang Thái hết cách đành phải đưa ra lời thỏa thuận hạ sách với đứa em..

Tiểu Kiệt như bắt được cơ hội, cậu khấp khởi trong lòng, phen này thì hời lớn rồi. Cậu như mở cờ trong bụng, mau mắn nói.

- Là anh hai hứa rồi đó nha, ngày mai dẫn em đi mua máy PST mới nhất nhé, chỉ cần anh hai gật đầu em sẽ cho anh hai vào ngủ với em..-

- PST mới nhất là cái gì vậy?

- Anh hai không cần biết nó là cái gì, chỉ cần anh hai gật đầu với em thôi. Em nghĩ cái đó anh hai đủ sức mua mà.. Đi..anh hai gật đầu đi, rồi em sẽ ngủ với anh hai ha- Cậu láu lỉnh dụ dỗ ông anh của mình..

- Được rồi, anh hai đồng ý..Giờ thì anh vào ngủ nha –Đôi mắt của Khang Thái sáng rực lên..

- Dạ được, anh hai vào đi..- lúc này Tiểu Kiệt không còn có ý đuổi ông anh hai đi nữa mà ngược lại cậu đon đả dắt anh hai vào phòng..

Vừa bước lên giường, ông anh cậu liền ngay lập tức đặt lưng xuống, cậu nằm ngay bên cạnh. Lúc này Khang Thái dường như đã không còn thể chống lại cơn buồn ngủ đang trào dâng, anh đưa tay quàng qua thân người của Tiểu Kiệt, một chân anh gác lên người cậu..



Cậu bị ông anh đè đến mức thở không nổi, phải khó khăn lắm mới hất được cánh tay của Khang Thái ra khỏi người, còn chân thì cậu hoàn toàn bất lực. Tiểu Kiệt cảm thấy nóng bức vô cùng, vốn từ nhỏ đã quen ngủ một mình, bây giờ đột nhiên có người ngủ cùng khiến cậu không khỏi cảm thấy không thoải mái, cho dù người đó là ông anh của cậu..

Cậu hướng mắt nhìn về phía ông anh đã ngủ say từ lúc nào, chân vẫn cứ gác và kẹp chặt lên người cậu rồi nói nhỏ “ Nếu em mà không vì cái máy PST, thì em sẽ không để anh hai hành hạ em như thế này, anh hai thật là đáng ghét mà “.. Thế nhưng, cậu lại thấy trong lòng mình giống như có một làn hơi ấm thổi qua.

Có lẽ thói quen ngủ một mình đó là do cậu thiếu vắng đi hơi ấm của tình thân ruột thịt.. Thế rồi cậu bất giác mỉm cười, và từ từ hạ đôi mi xuống và bắt đầu đưa mình vào giấc ngủ. 

……………………

Sáng hôm sau, mọi thứ đã bị hoán đổi.. 

Khang Thái choàng tỉnh trước, và anh cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên cả thân người mình. Đưa mắt nhìn xuống thì thấy nguyên đôi chân của Tiểu Kiệt đang đặt trước ngực anh, đầu cậu nhóc thì lại xoay về phía đuôi giường..

Khang Thái gắng hết sức mình mà vẫn không tài nào nhổm người dậy được.. Bất giác anh đưa tay sờ vào túi quần đùi, phát hiện ra chiếc điện thoại.. Anh ma mãnh cười, rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, cầm nó lên và bấm vào chế độ chụp ảnh.. “ Tách..tách” – tín hiệu của máy ảnh vang lên thì cũng là lúc chủ nhân của hai cái chân đang đặt trên người Khang Thái tỉnh dậy. Khang Thái mau chóng vất cái điện thoại lên phía trên đầu giường..

Tiểu Kiệt, dụi dụi mắt rồi theo phản xạ cậu duỗi thẳng chân ra và đập luôn vào mặt ông anh một cái..

- Ái ui da, cái thằng nhóc này, em tính ám sát anh hai hả - Khang Thái vì đau quá nên cáu tiết..

Bấy giờ Tiểu Kiệt mới giật mình tá hỏa, cậu quên mất rằng tối qua đã có một người, một chàng thanh niên hai mươi lăm tuổi, lại nằng nặc xin một đứa nhóc tuổi mười lăm cho ngủ cùng…Cậu vội vàng buông chân xuống, rồi nhanh như cắt nhổm người dậy..

- Anh hai..anh hai có sao không? Có bị trúng vào mắt không? Cho Tiểu Kiệt xin lỗi nha – Cậu nhóc trườn người tới chỗ ông anh hỏi han nhưng miệng vẫn không giấu được nụ cười..

- Sao trăng cái gì, làm mặt anh hai sưng lên rồi đây này. Em ăn cơm chứ có phải em ăn sắt đâu mà sao chân cứng thế hả? – Khang Thái giọng điệu vẫn đang rất cáu..

Càng nhìn thấy ông anh của mình cáu tiết lên như vậy, Tiểu Kiệt lại càng thấy buồn cười..

- Ai bảo anh hai cứ đòi ngủ chung với em làm gì. Em đã nói em quen ngủ một mình rồi đấy thôi. Bây giờ thì anh hai hiểu tại sao em ngại ngủ chung với người khác rồi đó a..- Cậu nhóc vừa nói vừa tủm tỉm cười..

- Hiểu rồi, hiểu rồi.. Nếu biết sớm như thế này, có chết anh hai cũng không thèm ngủ chung với em, sao em với Đinh Đinh là bạn thân mà hai đứa chẳng giống nhau gì cả à. Đinh Đinh nó ngủ suốt từ tối đến sáng ngoan lắm à, không có quậy như em đâu..

- Anh hai…sao suốt ngày anh hai cứ nhắc đến Đinh Đinh vậy, rốt cuộc em mới là em trai của anh hai hay là Đinh Đinh, nếu anh hai thích ngủ với Đinh Đinh như vậy thì anh hai đến nhà cậu ấy nhận cậu ấy làm em trai luôn đi, đừng có nhận em nữa a..- Tiểu Kiệt xụ mặt, bụng dạ đầy một hủ dấm chua..

- A ha..có đứa nhóc nào đang ganh tỵ với bạn mình kia, anh hai tưởng em với Đinh Đinh thân nhau lắm cơ mà, vậy mà anh hai khen Đinh Đinh một phát là y như rằng có ai đó xù lông nhím ha – Khang Thái cười lớn..

- Anh hai đừng có tưởng em không biết ghen nha, dù có là bạn thân của em em vẫn ghen à, em là em, Đinh Đinh là Đinh Đinh à. Đinh Đinh là em của anh Tử Yến, em là em của anh hai không có giống nhau à..Em không thích anh hai so sánh em với cậu ấy à..- Cậu nhóc phụng phịu, tuy miệng nói toàn những lời nói không đầu không đuôi nhưng lại chứa đựng trong đó rất nhiều tình cảm..

Khang Thái nghe những lời đứa em trai của mình nói thì vô cùng cảm động, Tiểu Kiệt tuy không hay biểu hiện tình cảm ra bên ngoài, nhưng từ trong tâm trí của cậu lúc nào cũng dành rất nhiều sự yêu thương đối với người anh trai xa cách đã lâu của mình.

- Anh hai hiểu rồi, anh hai chỉ đùa thôi, chứ dù có cho anh mười Đinh Đinh, anh hai cũng không đổi Tiểu Kiệt đi đâu. Tiểu Kiệt của anh hai là số một a..- Khang Thái đưa tay xoa đầu đứa em, bắt chướt động tác như của An Tử Yến đối với Đinh Đinh..

- Haiza, em có phải là trẻ con đâu mà anh hai xoa đầu em à, lại còn nói mấy lời sến sẩm ấy nữa chứ..Nổi da gà à..

- Sao em lúc nào cũng nổi da gà thế, em có phải là con gà đâu chứ..Ha ha..

- Anh hai..em ghét anh hai quá, lúc nào cũng chỉnh em cho bằng được à..Thôi anh hai đi về phòng anh hai đánh răng rửa mặt đi, em cũng đi làm vệ sinh cá nhân đây- Cậu nhóc bị ông anh làm cho mắc cỡ, đứng phắt dậy rồi nhanh chóng đẩy ông anh ra ngoài..

- Ơ kìa…ơ kìa thằng nhóc này,làm gì mà đẩy anh ghê thế, có muốn anh đi thì cũng từ từ chứ, sao lại đẩy như thế chứ 

- Ai biểu anh hai đáng ghét, em không nói chuyện với anh hai nữa..- Khi ông anh đã bị đẩy hẳn ra ngoài, cậu nhanh chóng đóng cửa lại..Rồi đi thẳng một hơi vào phòng tắm, trước khi đi, cậu còn quay mặt ra phía hướng cánh cửa, lè chiếc lưỡi ra và nói thật to 

- “Lêu lêu anh hai, tối qua có người đòi ngủ chung với em..ha ha..em sẽ đem chuyện này nói với anh An Tử Yến, để anh ấy thông báo đến toàn thể An Thị luôn, lúc đấy xem anh còn mặt mũi nào mà đi làm không hi hi “-Tiểu Kiệt cười gian..

- Em thật muốn nói à, ừ thì cứ đi mà nói, để xem anh hai với em ai độc hơn ai a..Ha ha- Tiếng ông anh của cậu từ bên ngoài nói vọng vào..

- Hơ anh nói thế là ý gì? – Cậu nhóc như bị chột dạ, chân vừa bước vào phòng tắm đã đột ngột trở lui, mở cánh cửa phòng ra và nói..

- Ý gì đâu chứ, chẳng qua là hôm nay trời xuôi đất khiến thế nào mà anh lại vô tình trở thành phó nháy a,tay nhiếp ảnh nghiệp dư như anh đây đã chộp được khoảnh khắc ngàn năm có một của nhị thiếu gia nhà họ Khang nè – Khang Thái vừa cười vừa nói, tay đưa chiếc điện thoại có tấm hình chụp Tiểu Kiệt trong tư thế ngủ vào lúc sáng..

Cậu nhóc đưa mắt nhìn ra thì vô cùng hoảng hốt, ông anh hai của cậu thật quá ư là đáo để mà. Nếu như tấm ảnh này mà lan truyền ra ngoài thì còn đâu là thể diện của cậu nữa chứ, sẽ còn đâu một Tiểu Kiệt hot boy hấp dẫn đầy phong độ và cá tính nữa chứ. Đặc biệt là sẽ rất mất mặt với Đinh Đinh..Không còn cách nào khác, cậu chạy thật nhanh ra chỗ ông anh

- Anh hai, đừng vậy mà, đưa đây em xóa.

- Anh cứ không đưa đấy..

- Đưa cho em mà anh hai..

- Anh cứ không đưa đấy, làm gì được anh nào..Có giỏi thì tới đây mà lấy..

Cứ thế, cảnh tượng diễn ra hết sức là sống động, một chàng thanh niên và một cậu nhóc cứ giằng co nhau chiếc điện thoại..Cuối cùng, phần thắng cũng thuộc về Khang Thái, bởi Tiểu Kiệt kì thực sức khỏe rất tốt vì cậu nhóc hay đi tập GYM nhưng so với ông anh thì vẫn không thể nào bằng được. Dù cho anh hai chỉ cao hơn cậu 9cm..Biết mình thua cuộc, mặt cậu ỉu xìu

- Thôi, em thua anh hai rồi. Anh hai ăn gian quá, em có làm cách gì cũng không thắng được anh hai..Vậy coi như hòa đi, em sẽ không tiết lộ chuyện của anh hai cho anh Tử Yến biết đâu. Như vậy anh hai có thể xóa đi tấm ảnh đó được không vậy?

- Ủa, bỏ cuộc rồi à, không kiên trì đến cùng nữa sao.. Thấy chưa, anh hai đã nói rồi, đừng có đấu với anh hai, em không có thắng được đâu a..hi hi- Khang Thái cười lớn trêu em..

- Anh hai đắc ý quá nhỉ.. Vậy bây giờ anh hai xóa nó đi..Em hứa sẽ không tiết lộ đâu mà..

- Có tin được không đây, biết đâu anh xóa rồi..em lại đi nói với An Tử Yến thì sao ta..

- Không có, không có mà. Em thề à, em mà làm trò đó thì em là đồ heo con a..- 

- Thật nhé, nếu không giữ lời sẽ là heo con, vậy nghéo tay đi – Khang Thái ma mãnh cười, đưa ngón tay trỏ ra trước mặt..

Tiểu Kiệt mặt chù ụ tiến về phía ông anh đưa ngón tay ra để thề.. Cậu không ngờ một thằng nhóc với nhiều mánh khóe như cậu cũng có ngày bị ông anh hai này nắm thót, lòng tự tôn của một đứa nhóc mười lăm tuổi bị tổn thương..



Bữa sáng hôm đó, cậu ngồi ăn sáng với ông anh mà chẳng nói chẳng rằng một tiếng nào..

……………

…………….

Chiều đến, sau khi đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, Tiểu Kiệt bừng tỉnh..Bất giác, cậu nhớ ra lời hứa tối hôm qua ông anh trai hứa với cậu.. Cậu nở nụ cười đắc ý, phen này có cơ hội phục thù ông anh trai vì làm mất tự tôn của cậu khi sáng rồi thế là cậu tót ngay sang phòng của Khang Thái..Lúc này, Khang Thái vẫn còn chưa thức dậy..Cậu không bỏ lỡ cơ hội để trả đũa, đưa tay lên đầu nhổ xuống hai sợi tóc, rồi vo nó lại thành hình xoắn ốc..chọt chọt vào mũi ông anh..

Khang Thái đang ngủ bỗng cảm thấy có cảm giác ngưa ngứa nơi khoang mũi, anh đưa tay lên gạt gạt đi..Hành động đó khiến cho Tiểu Kiệt không nín được buồn cười, cậu phải đưa tay che miệng để khỏi phải cười ra tiếng..nhằm tránh cho ông anh thức dậy quá sớm phá vỡ đi kế hoạch phá bĩnh của cậu..Được một hai giây ngừng lại, khi Khang Thái đã lại rơi vào giấc ngủ, cậu lại tiếp tục ngoáy, mỗi lúc một mạnh hơn. Đến lúc này thì Khang Thái không chịu nổi nữa…Anh hắt xì một cái rõ to rồi giật mình bừng tỉnh..

Nhìn thấy khuôn mặt như đần thối của ông anh trai lúc vừa ngủ dậy, Tiểu Kiệt không nhịn được nữa, cậu ôm bụng, nằm lăn ra đất cười ngặt nghẽo..

- Thì ra là em phá giấc ngủ của anh hai, em được lắm đó Tiểu Kiệt..

- Ai bảo anh hai lúc sáng uy hiếp làm gì, hi hi..Mà cũng đâu còn sớm nữa, anh hai ngủ gì nhiều thế, bộ tính làm heo già à.? – Tiểu Kiệt nghịch ngợm nói..

- Em..em vừa nói cái gì đấy, em dám nói anh hai là heo già sao? Em dám nói anh hai như vậy đó hả..

- Ủa, chứ sao nữa ạ, không lẽ lớn tướng như anh hai rồi mà còn muốn làm heo con sao? Ha ha..Anh hai ơi, em đau bụng chết mất.. Không lẽ đời em kết thúc vì chết cười sao..- Cậu nhóc vừa nói, miệng vẫn cười không ngớt, tay vẫn ôm bụng..

- Cái..tên nhóc này…Sao em…thật là..muốn tức chết đi à. Tại sao em lại là em của anh hai được nhỉ..

- Ai mà biết được, cái đó anh hỏi bố ấy chứ sao hỏi em..ha ha..

- Không đôi co với em nữa, anh hai đi làm vệ sinh rồi đi tắm đây – Khang Thái quê độ nói dỗi, rồi đứng phắt dậy bước tới chỗ tủ quần áo vơ vội một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm. Ở phía đăng kia, Tiểu Kiệt vẫn còn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo..

…………..

Lúc Khang Thái vừa tắm xong bước ra ngoài phòng khách thì đã nhìn thấy đứa em của mình ăn mặc chỉnh tề và ngồi đợi trên ghế sofa..

- Này nhóc, em đang định đi đâu thế, mà đợi ai thế?- Khang Thái thắc mắc hỏi

- Đợi anh hai chứ đợi ai a..Anh hai còn nợ em một thứ, và bây giờ đến lúc anh hai trả rồi á..- Tiểu Kiệt ba lém nói..

- Nợ em..anh hai nợ em cái gì?

- PST a..

- PST..PST là cái gì vậy? 

- Anh hai, anh hai đừng có giả bộ quên nha…Cái gì quên chứ cái đó không có được quên đâu à. Bộ anh hai không nhớ tối qua vì để được ngủ chung với em anh hai đã đồng ý hôm nay sẽ mua cho em thứ mà em muốn sao..Thứ em muốn là PST đó, ha ha..

- Nhưng mà PST là cái gì mới được chứ, không lẽ là tên của một loại bao cao su hả? – Khang Thái ngây ngốc nói, rồi bất giác anh đưa mắt trợn ngược nhìn Tiểu Kiệt- này nhóc, em cần bao cao su để làm gì hả?

Tiểu Kiệt nghe thấy câu hỏi của ông anh trai, cậu đang uống nước mà phun hết ra ngoài…

- Anh hai, anh nói cái gì vậy? Anh nghĩ em cần cái đó để làm gì? Bộ anh tính đầu độc tâm hồn trong sáng của em trai anh như vậy sao..?- Tiểu Kiệt cười như nắc nẻ.

- Vậy chứ PST là cái gì, sao em không nói thẳng ra luôn cứ PST hoài sao anh hai biết được, nghe nó cứ giống như là..

- Anh hai à..đến lúc này em có một điều rất thắc mắc là sao anh có thể vào làm việc được ở An Thị vậy, anh Tử Yến vốn rất kĩ lưỡng trong việc tuyển chọn nhân sự..không lý nào bỏ sót anh a..- Tiểu Kiệt nhanh chóng bắt lấy thời cơ để tiếp tục trêu chọc ông anh trai ngô nghê..

- Này này..đừng có thấy anh hai nhường em rồi em muốn nói gì cũng được nha.. Anh hai mà nổi sùng lên là anh hai đánh đòn em đó, giống như An Tử Yến đánh đòn Đinh Đinh đó nghe chưa?

- Hi hi..Anh hai à…em sẽ chờ xem à..em không phải Đinh Đinh à, đánh đòn em không dễ thế đâu nha..Hi hi. Mà thôi, anh hai đừng lằng nhằng nữa, anh hai đi thay quần áo đi rồi dẫn em đi mua ha..Nhanh thôi nó hết là em bắt đền anh hai á..

- Nhưng rốt cuộc nó là cái gì chứ?

- Là máy chơi game đó anh hai..

- Máy chơi game sao? Vậy thì cứ nói trắng ra là máy chơi game đi, bày đặt PST gì gì đó, làm anh hai cứ tưởng..thế máy đó bao nhiêu tiền, để anh hai biết còn mang theo..

- Dạ nó không bao nhiêu ạ, anh hai cứ yên tâm, cứ đem theo một cái thẻ là được rồi ạ - Tiểu Kiệt đưa đôi mắt đầy gian manh nhìn ông anh cười cười..

-

Nói rồi, Khang Thái vào trong thay quần áo..

Vài giờ sau, họ đã có mặt tại một cửa hàng game..

PST này là một máy chơi game đời mới, có rất nhiều game với đồ họa đẹp, phần mềm chơi có nhiều tiện ích hơn, nó được sản xuất tại Mỹ..vì là mới nhất, hiện đại nhất nên giá thành của nó không rẻ chút nào..

Một đứa nhóc mê game như Tiểu Kiệt đối với chiếc PST này thì cực kỳ thích thú, cậu luôn ước ao để được sở hữu nó trong tay. Thế nhưng, nếu muốn mua nó thì cậu phải để dành tiền tiêu vặt rất lâu mới đủ..mà sợ đến lúc đó PST mới nhất này đã thành đồ cũ. Nhưng có lẽ là ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu, đang yên đang lành tối hôm qua ông anh hai của cậu lại nằng nặc đòi qua ngủ chung, thế là cậu nhân cơ hội đó để ra điều kiện..Cậu cầm chiếc PST trên tay mà cười không ngớt, còn tự nhủ rằng không hiểu sao cậu lại thông minh đến như vậy..

………..

Lúc Khang Thái cầm hóa đơn tính tiền lên, anh nhìn vào thấy sáu con số không đằng sau con số 6 mà tá hỏa.. Anh giận đến cả tím mặt mày, không ngờ đã lớn thế kia rồi còn bị đứa em tinh quái của mình dắt mũi. Một nửa tháng lương của anh đã đi tong trong khoảnh khắc. Nhưng trót đã hứa rồi, muốn nói gì cũng không kịp nữa. Anh chỉ giận mình, ai bảo tối qua cứ kiên trì,nằng nặc đòi ngủ chung với nó cho bằng được..

Trở vào xe, nhìn thấy đứa em ôm lấy hộp PST mà vui như bắt được vàng, dù có giận nhưng anh cũng nhanh chóng quên đi. Vì dù sao, anh cũng muốn bù đắp cho nó thật nhiều, bao năm nay chưa mua được những thứ nó muốn thì coi như đây là thứ đầu tiên anh mua cho nó..

Thế nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại, Tiểu Kiệt tính tình thực sự rất mạnh mẽ,bốc đồng, lại ngang ngạnh và ương bướng để dạy dỗ nó không phải là một điều dễ dàng..

Thôi thì cứ coi như anh sẽ học dần dần, học cách để làm anh hai thực thụ của nó..

Khang Thái khẽ mỉm cười rồi cho xe nổ máy và phóng xe đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook