Chương 36: Ngoại truyện 9 : Món quà sinh nhật của anh hai An Tử Yến
Lanapham
02/12/2020
Chuyện xảy ra, trước khi vào năm học mới được hai tuần. Số là chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày sinh nhật anh hai An Tử Yến của Đinh Đinh, cậu nhóc trong một lần đi siêu thị nhìn thấy một chiếc huy hiệu cài cà vạt cực đẹp, cậu nhìn một phát là thích ngay và biết là sẽ rất hợp với anh trai của mình. Thế rồi, cậu nhóc lân la đến quầy bán hàng hỏi người bán hàng. Và biết được rằng chiếc huy hiệu đó không hề rẻ một chút nào. Mà để dành tiền tiêu vặt trong vòng hai tuần thì chắc chắn không kịp.
Nhưng cậu thực sự muốn mua nó để tặng anh hai, vì món quà anh hai tặng cậu hôm sinh nhật thứ mười lăm khiến Đinh Đinh thập phần cảm động, chính vì vậy mà cậu cũng muốn có một món quà đặc biệt hơn so với mọi năm để tặng anh hai nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm.
Mọi năm, những món quà cậu tặng thường chỉ là những vật lưu niệm be bé xinh xinh mà cậu để dành tiền tiêu vặt của mình để mua nó, cậu biết nó không có giá trị gì nhưng anh hai vẫn rất luôn luôn trân quý.
Nhưng cậu năm nay mười lăm tuổi rồi, tặng sinh nhật anh hai cũng có phần khác đi chứ. Thế là cậu nghĩ đến việc đi làm thêm. Cậu lên mạng tìm đến những nơi cần tuyển nhân viên thời vụ làm công việc hưởng lương theo tuần. Và cuối cùng, cậu đã tìm ra nó,đó là nhân viên phục vụ ở một quán thức ăn nhanh.
Nhưng bình thường giờ giấc đi lại của cậu anh hai đều quản rất chặt, ngay cả thời gian học thêm trong dịp hè anh hai cũng dường như đều biết hết và đều đón đưa cậu rất cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn anh hai đều chăm nom cậu tỉ mẫn như vậy.
Thế là cậu liền nghĩ ra một cách, đó là xin anh hai để cậu được đi học chung cùng với Tiểu Kiệt, cậu lấy ly do học thêm kĩ năng mềm. Tất nhiên, khi nghe đến việc đi học cùng Tiểu Kiệt anh hai ban đầu còn chút phân vân nhưng sau cũng gật đầu đồng ý.
Vậy là hai đứa nhóc song kiếm hợp bích cùng nhau hợp tác nói dối hai ông anh trai..
Mỗi tối khi Đinh Đinh đi làm thì Tiểu Kiệt lại vào quán chơi game. Thực ra, ban đầu Tiểu Kiệt cũng không đồng ý với đề nghị của Đinh Đinh, vì cậu lo nếu như mọi chuyện lộ ra, thì cả hai đứa đều sẽ chết chắc. Nhưng sau vì sự năn nỉ của Đinh Đinh mà cậu không thể không đành lòng. Đổi lại, tiền chơi game của cậu Đinh Đinh sẽ chịu.. Khi nghe đến điều kiện đó, Tiểu Kiệt không còn phân vân bất cứ vấn đề gì nữa..
Và thế là..mọi chuyện đã bắt đầu như thế..Và sẽ thực êm xuôi cho đến lúc hoàn thành kế hoạch. Thế nhưng, khi chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Đinh Đinh kết thúc hai tuần làm thêm của cậu tại quán thức ăn nhanh đó..thì vô tình có một người đã nhìn thấy cậu- nhìn thấy đứa em trai bảo bối của An Tổng tập đoàn An thị mang trong người bộ quần áo của một bồi bàn làm việc ở quán thức ăn nhanh thuộc chuỗi quản lý của tập đoàn..
…………
Hôm đó, sau khi cuộc họp thường niên của toàn thể nhân viên trong công ty kết thúc. Một bữa tiệc truyền thống lại được tổ chức như mọi năm.. Và tất nhiên, trong dịp này những nhân viên trong công ty ai nấy đều tranh thủ cơ hội để được trò chuyện với Tổng giám đốc An- một nam thần đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự quyến rũ..
An Tử Yến đang cùng với Khang Thái cầm hai ly rượu vang trên tay, hai chàng trai vừa cùng bàn luận những vấn đề sắp tới cho công ty, vừa thảo luận những giải pháp còn cần phải khắc phục.. Đôi lúc, vẫn đi đến chỗ những nhân viên khác để hỏi thăm tình hình công việc và cuộc sống của họ..
Và đúng vào lúc ấy. Có một nữ nhân viên, cũng lân la đến gần An Tử Yến nhằm bắt chuyện để gây thiện cảm với cấp trên của mình, cô tin chắc khi nhắc đến cái tên này, cô lại càng được ưu ái hơn…
- An Tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút có được không ạ?- Nữ nhân viên ấy nhẹ nhàng cung cẩn nói..
- Cô cứ nói, tôi nghe..!
- An Tổng à, tôi kì thực rất khâm phục anh đó. Cách giáo dục em trai của anh kì thực rất thông thái, điều này rất hiếm gặp từ những bậc phụ huynh ở các nước phương đông của chúng ta a..
- Cô nói vậy là sao, tôi chưa hiểu..
- Vâng!. số là thế này, tối hôm qua tôi đến nhà hàng thức ăn nhanh BB, chuỗi nhà hàng ở công ty con KF thuộc tập đoàn của chúng ta, tôi đã nhìn thấy cậu nhóc Đinh Đinh em trai của anh. Kì thực, lúc tôi nhìn thấy thì rất đỗi ngạc nhiên...Cậu ấy không hề để lộ thân phận mà còn làm việc rất chăm chỉ. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh đó An tổng, khi đã tạo cho em trai của anh ý thức tự lập sớm như vậy dù điều kiện gia đình rất tốt..-Cô nhân viên xinh đẹp tuôn ra một tràn những từ ngữ ca ngợi, miệng không ngớt nụ cười. Nhưng cô không hề biết rằng, chính lời nói của cô lại là khởi nguồn cho một trận mưa gió bão bùng sắp xảy đến đối với cậu nhóc Đinh Đinh kia..
- Hả? cô nói gì? cô bảo em trai bảo bối của tôi nó đi làm việc ở đó, nó làm bồi bàn tại đó sao? Cô có nhìn nhầm không?- An Tử Yến vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời cô nhân viên kia nói. Cả chàng trai đứng bên cạnh anh cũng ngạc nhiên không kém, cả hai căng tròn đôi mắt lên nhìn cô, khiến cô cảm thấy bất ngờ..
- Vâng..!!! Tại sao anh lại phản ứng như vậy ạ? Không lẽ anh không biết chuyện này sao?- Cô nhân viên bất giác hỏi..
- .À…không…không..tôi biết …tôi biết rồi..Dù sao cũng cảm ơn cô đã lưu tâm đến em trai tôi nhé. Tôi sẽ để ý đến vấn đề này, bây giờ cô có thể đi được rồi..- An Tử Yến lạnh giọng nói..khuôn mặt thoáng sa sầm..
Cô nhân viên đột nhiên cảm thấy chột dạ, không hiểu rốt cuộc mình đã nói gì sai..Nhưng tất nhiên cô không dám hỏi lại lần thứ hai..Cứ thế âm thầm rời đi..
An Tử Yến và Khang Thái lúc này đều bội phần kinh ngạc. Cả hai đều rốt cuộc không thể hiểu được là vì lý do gì cô nhân viên kia lại nói những điều như thế. Rõ ràng, mỗi tối cậu nhóc Đinh Đinh đều đi học với Tiểu Kiệt cơ mà, làm sao lại có chuyện này được nhỉ. Nhưng chắc chắn cũng không phải là do cô ấy bịa đặt ra để lấy lòng An Tử Yến.
Nghĩ thế, sau khi bữa tiệc kết thúc. Anh cùng Khang Thái đã đánh xe đến chỗ quán thức ăn nhanh mà cô nhân viên đó nói đến, An Tử Yến muốn tự mình đi xác minh thông tin..
Lúc bước vào, anh chọn một góc khuất để ngồi vào cùng với Khang Thái, cửa hàng này thuộc sự quản lý của An thị, nhưng An Thị lại có rất nhiều công ty con, và những công ty con này lại có thêm những công ty con nữa. Cửa hàng này cũng thuộc dạng tương tự như thế, và cũng chính vì vậy nên không phải chủ cửa hàng nào cũng biết An Tử Yến là cấp trên cao cấp nhất của họ..Và cũng chính vì thế Đinh Đinh cũng không hề biết nơi cậu đang làm việc là một cửa hàng thuộc quản lý của anh trai cậu..
Cửa hàng giờ này cũng khá là đông khách, do thức ăn ở đây ngon, giá tuy có đắt một chút nhưng vệ sinh được bảo đảm tối ưu, nhân viên ở đây cũng đông nhưng được bố trí công việc rất khoa học.. Mỗi một nhân viên phục vụ sẽ đảm nhận một vùng ô nhỏ. Mỗi vùng đó khoảng chừng năm bàn..
Chỗ An Tử Yến ngồi là dãy ngoài cùng phía bên tay phải, rất khuất so với vùng ô mà Đinh Đinh đã được phân công.
Anh và Khang Thái cũng tự coi mình là một khách hàng của quán, nên khi vào cũng rất lịch sự và nhã nhặn, cầm lấy menu rồi gọi ra hai chiếc bánh Hambuger…
Anh đang chờ đợi xem, rốt cuộc những lời cô nhân viên kia nói là có thật hay không, nếu là sự thật thì xem ra lần này anh sẽ phải huấn cho Đinh Đinh một trận nên thân, đứa em này của anh càng ngày càng to gan, đến chuyện nói dối tày đình thế này mà cũng dám làm..lại còn kéo thêm cả cậu bạn Tiểu Kiệt vào nữa. Khi An Tử Yến và Khang Thái vẫn đang chăm chú quan sát thì có một giọng nói từ phía bên trái cửa hàng cất lên.
- Đinh Đinh bàn số tám, bốn hambuger hai coca và hai khoai tây chiên kìa..
- Dạ, em biết rồi ạ..
Vào thời khắc ấy, trước mắt An Tử Yến là đứa em trai của mình trong trang phục nhân viên của quán thức ăn nhanh, miệng cậu nhóc vẫn nở nụ cười dù thân hình đã lấm tấm mồ hôi. An Tử Yến nhìn thấy cảnh tượng đó vừa cảm thấy xót xa vừa vô cùng tức giận, anh trừng mắt thật to, hai bàn tay nắm chặt lại, toan định bước đến, nhưng Khang Thái đã mau chóng ra hiệu cho anh là hãy cố gắng kìm chế, thử quan sát thêm mọi chuyện. Bấy giờ, An Tử Yến mới chịu ngồi xuống.Mà trong lòng anh thì sục sôi.
Cậu nhóc Đinh Đinh từ trong bếp bưng ra một khay thức ăn có chứa đầy đủ những thứ mà thực khách ở bàn số tám kia vừa gọi. Lúc bưng ra đến nơi, cậu nở một nụ cười và cuối đầu nhẹ, nhanh nhảu nói:
- Dạ chúc quý khách ngon miệng ạ..
Bốn người ở bàn ăn đó không nói gì, chỉ đưa mắt lên nhìn cậu rồi cuối xuống..Bất chợt, từ trên bàn, khuỷu tay của một thực khách là một người đàn ông có vẻ hơi dữ dằn, đụng mạnh vào cạnh bàn,và hai chén tương ớt đổ xuống người ông ta, vừa đúng lúc đó thì Đinh Đinh lại bước ngang qua. Hai cái chén rớt xuống đất vỡ tan tành, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt trong quán. Kể cả hai người thanh niên đang ngồi trong góc khuất kia. Đinh Đinh vẫn chưa kịp định thần thì người đàn ông ấy đã hung dữ đứng lên, nắm lấy cổ áo của cậu rồi trừng mắt quát lớn:
- Thằng ranh con, mày không biết làm việc à. Có bưng hai cái chén mà cũng bưng không xong, đổ hết lên người tao rồi, phục vụ gì kiểu như mày hả. Nhìn bộ dạng yêu ớt thế kia..
- Không có, tôi không có, tôi để nó lên bàn rồi mà. Lúc nãy tôi nhìn thấy chú đụng vào nó mà..- Đinh Đinh tuy có chút sợ sệt nhưng vẫn kiên cường nói..
Mấy người ngồi cùng bàn với hắn ta cũng không có chút phản ứng nào
- Thằng nhãi..mày dám cãi lại khách hàng, hôm nay tao cho mày biết tay..- Khi cánh tay nắm chặt thành quả đấm của người đàn ông chuẩn bị giáng vào mặt của Đinh Đinh thì ngay lập tức có một cánh tay rắn chắc khác nhanh chóng bắt lấy..Người đó, nhìn vào hắn ta trừng mắt rồi quát lớn, vẻ mặt cực kỳ lãnh khốc..
- Có dừng tay lại hay không, dám động thủ với em trai của An Tử Yến này sao…
Khi tiếng nói ấy vừa dứt, thì mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại.. Ai nấy cũng đều bị cái vẻ đẹp như tạc tượng ấy hớp hồn, nhưng cũng không kém phần phải run sợ khi nhìn vào gương mặt băng khốc ấy..
Nhóc Đinh Đinh thì hết sức sững sờ..Cậu không hề tưởng tượng được rằng, hôm nay anh hai lại đến đây và chứng kiến sự việc này..
- Mày…mày là ai? Mày là thằng nào?- Người đàn ông đó ngang tàn hỏi..Ba người ngồi cùng với hắn, cũng nhanh chóng đứng dậy tư thế như sẵn sàng nhào vào để trợ giúp đồng đội.
- Là ông chủ của nhà hàng này đấy – Một thanh niên đứng bên cạnh người có khuôn mặt lãnh khốc ấy nhẹ nhàng nói nhưng âm vực đầy sự hăm dọa..
- Ông chủ ư? Vậy càng hay, khỏi phải dài dòng, nói cho mà biết nhé, thằng này sẽ cầu cho cửa hàng của các người sớm bị dẹp tiệm khi có một thằng nhân viên ngu ngốc như thế này..
- Im cái giọng điệu vu khống người khác lại đi. Có cần xem lại camera hay không. Nên biết rằng, ở cửa hàng này mọi ngóc ngách nhỏ nhất đều đã được gắn camera siêu nhỏ. Nên chỉ cần là một động tác trong khoảnh khắc cũng có thể biết được. E rằng lúc ấy, thì người xấu mặt chưa biết là ai – Anh vẫn với khuôn mặt lạnh như băng, giọng điệu có nhẹ nhàng hơn nhưng đầy tính khiêu khích và hăm dọa..
Người đàn ông dữ dằn đó, bấy giờ mới chột dạ..thái độ lập tức thay đổi. Rút cánh tay khỏi tay của An Tử Yến ra và nói:
- Thôi không sao..không sao. Là tôi nhầm, tôi lỡ tay mà lúc đó cậu nhân viên này vừa mới đi tới nên tôi…
- Còn không xin lỗi cậu nhân viên đây sao, nói xin lỗi mau.- Anh lạnh lùng ra lệnh cho gã đàn ông kia.
- Được rồi, được rồi, này cậu nhóc, cho tôi xin lỗi nhé..- Người đàn ông đó quay sang phía Đinh Đinh nói lời xin lỗi rồi nhanh chóng ngồi xuống lẳng lặng ăn suất ăn của mình mà không dám ngẩng lên nữa, ba người đi chung với hắn ta cũng vậy..
Đinh Đinh nãy giờ đứng sững sờ không thể nói được lời nào. Tim của cậu đập từng nhịp liên hồi, hồn phách của cậu cũng không còn ở đây nữa. Khi người đàn ông đó nói lời xin lỗi, cậu cũng không nghe thấy..
Cậu chỉ khẽ đưa mắt lên nhìn về phía anh trai của mình thì nhận được một cái nhìn sắc như dao cạo khiến cho cậu lại càng cảm thấy sợ sệt hơn..Cậu cuối cầu đứng lặng..
Một lúc sau, quản lý chính của cửa hàng đó đi đến. Lúc nhìn thấy An Tử Yến, anh ta mặt cắt không còn giọt máu, sau khi anh ta đã biết Tổng giám đốc An Thị đồng thời cũng là quản lý cấp cao nhất của nhà hàng nơi anh ta đang làm việc nổi tiếng là người rất khắt khe. Tuy rất hiếm khi đi kiểm tra đến tận những cửa hàng nhỏ như thế này, ấy vậy mà ngày hôm nay anh ta lại không có mặt ở đó lúc Tổng giám đốc đến.. Sau khi bị Tổng giám đốc quát cho một trận và suýt tí nữa thì bị đuổi việc vì trong giờ làm việc lại vô cớ vắng mặt đã vậy còn ngang nhiên vi phạm nội quy của công ty là dám nhận người lao động chưa đủ tuổi vào làm việc, nếu như không nhờ có trợ lý Khang nói giúp thì ngay tại lúc đó anh ta đã trở thành người thất nghiệp.
Trong văn phòng làm việc của cửa hàng lúc này, chỉ còn lại An Tử Yến, Khang Thái và Đinh Đinh, Đinh Đinh bấy giờ đã cởi bỏ bộ quần áo nhân viên ra và mặc lại bộ quần áo như lúc cậu vừa mới đi ra khỏi nhà còn những người khác đã bị đuổi khéo ra ngoài..
- Anh hai…sao..hôm nay anh hai..có mặt ở đây…?- Cậu nhóc lí nhí, rụt rè hỏi..
- Tại sao tôi lại không thể có mặt ở đây. Nếu tôi không có mặt ở đây thì tôi đâu có biết, đứa em trai tôi nó đã dắt mũi tôi như thế nào – An Tử Yến trả lời bằng một giọng lạnh lùng như băng..
- Anh..hai…em…em..
- Đinh Đinh à, em dạo này sao lại to gan vậy hả, cả những chuyện như thế này mà cũng dám nói dối, tại sao em bảo là em cùng với Tiểu Kiệt nhà anh đi học thêm kỹ năng..mà rốt cuộc lại ở đây? Chuyện là thế nào vậy? Thế Tiểu Kiệt nhà anh đâu rồi?- Khang Thái tuy giọng có phần nhẹ nhàng nhưng đầy sự trách cứ hướng vào mặt Đinh Đinh nói
- Dạ…cậu ấy đang ở quán Net bên kia đường..Mà anh Khang Thái, anh đừng giận Tiểu Kiệt, đừng đánh đòn cậu ấy, là do em..là do em yêu cầu cậu ấy làm như vậy, là em rủ rê cậu ấy cùng với em nói dối anh hai em và em..là do em..- Đinh Đinh run giọng nói, không quên cầu xin Khang Thái hộ Tiểu Kiệt..
- Bữa nay lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dám làm ra những chuyện này nữa đấy, lại còn rủ rê cả bạn mình.. An Tử Đinh, cậu giỏi lắm..- An Tử Yến lại giương mắt nhìn vào đứa em trai đầy lạnh lùng nói..
- Anh…hai…em…em..
- Cậu đi về nhà với tôi mau lên..Để xem hôm nay tôi dạy dỗ cậu thế nào..- An Tử Yến quát đứa em..- Khang Thái, cậu cũng qua quán Net bên kia đường đưa em cậu về nhà đi.Tôi phải đưa em trai của tôi về đây..- An Tử Yến quay sang hướng người bạn, giọng rất lạnh lùng nói..
- Tôi biết rồi..Nhưng An Tử Yến này, có gì cậu cũng đừng nặng tay quá, dù sao cũng tội nghiệp thằng nhóc, hình như nó đang run lên rồi kia- Khang Thái trầm giọng đáp, anh hướng mắt đến chỗ cậu nhóc Đinh Đinh đang đứng ở phía sau người run lên bần bật..
- Nó là em tôi, tôi biết cách để dạy dỗ nó.- An Tử Yến lạnh lùng trả lời người bạn rồi quay sang phía đứa em nghiêm mặt.- Cậu đứng đó làm gì nữa..còn không mau lên xe đi về?- An Tử Yến quát lớn đứa em..
Đinh Đinh sợ hãi, nhưng không dám bước chậm, cậu nhanh chóng theo chân anh trai và lên xe.. Đinh Đinh biết chắc, hôm nay cậu sẽ bị phạt nặng. Cậu chưa bao giờ thấy anh hai giận dữ đến mức này. Anh thậm chí còn gọi cả tên cả họ của cậu, đã lâu lắm rồi anh mới lại gọi cậu như thế..
Từ lúc bước lên xe, cậu cũng không dám ngước mắt lên để nhìn anh, cứ lẳng lặng cuối đầu. Hai bàn tay đan chặt lại, trông ngực đập liên hồi..
Anh hai cũng không nhìn cậu, chỉ im lặng mà lái xe..
Thỉnh thoảng cậu thử đưa mắt nhìn gương mặt anh qua tấm kính phía đầu xe, chỉ nhìn thấy một ánh mắt chứa đầy nỗi thất vọng và sự tức giận..
……………
……………
Trên chiếc xe Toyota, anh em nhà họ Khang cũng với không khí ấy. Người anh thì cứ lẳng lặng lái xe, trong lòng sục sôi, cậu nhóc ngồi bên cạnh thì im lặng cuối đầu, chốc chốc lại liếc mắt nhìn xem ánh mắt của ông anh trai.. Cậu cầm chiếc điện thoại trong tay mà cứ tần ngần, muốn bấm số gọi rồi lại không…
- Thân mình chưa lo, còn muốn lo cho người khác nữa sao?- Người ngồi sau chiếc vô lăng lạnh lùng nói..
- Dạ..dạ..anh hai…nhưng mà..Đinh Đinh…cậu ấy…cậu ấy..
- Đừng có nói gì nữa hết..im lặng đi..
Nghe thấy sắc giọng của anh hai, cậu nhóc ngồi bên cạnh cũng không dám nói thêm một lời nào nữa. Cậu biết, hôm nay cậu sẽ lại bị ăn đòn, nhưng cậu cũng rất lo cho cậu bạn Đinh Đinh của mình, mặc dù chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của Đinh Đinh, nhưng cậu cũng là người hợp tác..Đinh Đinh sức khỏe yếu hơn cậu, cậu sợ Đinh Đinh sẽ không chịu nổi nếu bị đánh quá nhiều..Nghĩ đến đó mà lòng cậu thắt lại..Chỉ tại cậu không cứng rắn mà ngăn cản kế hoạch của Đinh Đinh, cũng chỉ vì cái tính mê game của cậu..Lần trước đã bị ăn đòn rồi thế mà vẫn chưa chừa..Rồi cậu lại nhớ đến cảm giác bị thắt lưng quất vào mông…tim cậu bỗng đập thình thịch..
…………………….
Tại biệt thự An gia..trong phòng đọc sách..
An Tử Yến bước vào phòng, rồi anh nhóng cởi cái áo khoác ngoài ra. Tay bước đến chỗ chiếc tủ, cầm lấy cây roi mây và đặt nó lên cuốn sách ở chỗ chiếc bàn..và anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào đứa em đang đứng ở phía góc phòng..
Cậu nhóc Đinh Đinh thì tim đập thình thịch, từ từ vòng tay lại và quỳ xuống.. Cậu run giọng nói:
- Anh hai…Đinh Đinh sai rồi..Đinh Đinh xin lỗi anh hai..Hôm nay Đinh Đinh sẽ chấp nhận chịu phạt..
- Cậu bữa nay càng lúc càng to gan, vậy cậu nói tôi nghe xem, cậu làm sai chuyện gì?
- Dạ…dạ…Đinh Đinh nói dối anh hai, Đinh Đinh đi làm thêm..Đinh Đinh còn rủ rê Tiểu Kiệt nói dối với mình..
- Vậy những tội đó cậu nghĩ sẽ bị phạt bao nhiêu hả?
- Dạ…dạ…sẽ bị phạt nặng anh hai – Cậu nhóc lúc này đã bắt đầu thút thít..
- Được rồi, hôm nay tôi sẽ phạt cậu 40 roi. Bước ngay tới ghế sofa nằm sấp xuống, cởi quần..- An Tử Yến lạnh lùng nói..nhưng lòng anh cũng bắt đầu nhói đau..
Đinh Đinh sau khi nghe xong số roi mà anh hai bảo sẽ phạt cậu, cậu như hồn phách tiêu tan. Lần này cái mông của cậu chắc chắn sẽ sưng to..cậu bắt đầu thút thít, mặc dù biết việc mình làm đáng bị đánh đòn nhiều như thế. Nhưng Đinh Đinh thực chất vẫn cực kỳ nhát đòn..
Cậu ngoan ngoãn bước đến chỗ ghế sofa, rồi cởi hai lớp quần xuống tận đầu gối. Nằm sấp rồi vòng tay lại, mặt úp xuống..
An Tử Yến không nói gì nữa, chỉ bước đến tần ngần mất vài giây rồi vung chiếc roi mây quất xuống mông Đinh Đinh mười roi đầu tiên..
- Vút..vút…vút…vút..vút – lực đạo của anh thực sự rất mạnh bởi cơn giận của anh đang sục sôi trong người..mông của Đinh Đinh nhanh chóng nổi những lằn đỏ ngang dọc..
Cậu nhóc bắt đầu kêu khóc…Cắn chặt răng..chịu đòn..
- Vút …vút…vút…vút…vút- mười roi tiếp theo rớt xuống mông của Đinh Đinh, cặp mông trắng nõn của cậu bắt đầu chằng chịt những vết roi. An Tử Yến nhìn thấy những vết roi trên mông đứa em kì thực đau lòng, anh cũng biết lực đánh của anh rất mạnh nhưng lỗi lầm của đứa em gây ra không thể khiến anh nương tay được, nhất là khi anh nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của mình khi cô nhân viên ở công ty mình nói cho anh biết chuyện của Đinh Đinh..
Đinh Đinh lúc này nước mắt đã đầm đìa, hai tay cậu nhóc báu chặt vào mặt ghế sofa. Người cậu rung lên từng hồi…
- Vút vút vút vút..vút..mười roi tiếp theo lại mạnh bạo quất xuống mông của cậu nhóc, Đinh Đinh bấy giờ đã thực sự chịu không nổi, cậu bắt đầu khóc to hơn và kêu thảm thiết:
- Anh hai ơi, đau quá…đau quá…anh hai ơi…đau quá…
An Tử Yến nghe tiếng đứa em kêu đau, lòng anh cũng xót xa bội phần. Cũng lâu lắm rồi anh mới lại phạt đòn Đinh Đinh, kể từ sau cái lần cậu nhóc được anh cứu thoát khỏi tên biến thái Phó Dĩ Phong..Anh không hiểu, tại sao Đinh Đinh lại nói dối anh để đi làm, em trai anh cần nhiều tiền để làm gì..
- Vút vút…vút vút…vút..- Mười roi cuối cùng quất xuống mông của Đinh Đinh, mông của cậu bây giờ đã chật kín những vết roi không còn chỗ nào hở..An Tử Yến cũng đã hạ chiếc roi xuống, lòng anh đau nhói..Cơn giận trong lòng cũng đã hạ bớt đi..
Anh khẽ ngồi xuống kéo hai lớp quần của Đinh Đinh lên rồi nhẹ nhàng tiến lên chỗ mái đầu của cậu, vuốt nhẹ nó rồi trầm giọng nói:
- Đau nhiều lắm phải không hả bảo bối?
Đinh Đinh từ nãy giờ nước mắt đầm đìa, kêu khóc không ngừng, nước mắt của cậu không ngừng chảy ra, nhưng khi cậu nghe thấy lời an ủi của anh hai thì lại càng khóc to hơn..
- Anh hai ơi…Đinh Đinh..đau…đau lắm..đau lắm..
- Anh hai biết, anh hai đánh bảo bối rất đau..Nhưng tại sao bảo bối lại làm thế, tại sao lại nói dối anh để đi làm..? – An Tử Yến rưng rưng vai cất tiếng..
- Là Đinh Đinh..sai..Đinh Đinh không nên nói dối à..là Đinh Đinh sai. À..- Cậu nhóc níu lấy vạt áo của anh hai, rúc đầu vào ngực anh rồi lại nức nở..
- Thôi được rồi, để anh hai bế sang phòng rồi anh hai bôi thuốc cho. Lần sau đừng phạm lỗi nữa nha, anh hai chịu không nổi khi thấy em đau thế này đâu..
- Dạ …anh hai..dạ anh hai..Đinh Đinh xin lỗi à..Đinh Đinh sẽ không phạm lỗi nữa đâu à..- Cậu nhóc sụt sùi..mặt vẫn rúc vào ngực anh..
An Tử Yến nhẹ nhàng đứng dậy rồi từ từ nhấc bổng Đinh Đinh lên. Anh lấy tay quệt đi dòng nước mắt của đứa em rồi lại cọ cọ cằm mình vào gương mặt nó..
- Đáng yêu thế này sao lại để bị đánh hả bảo bối của anh …
- Anh hai…!
Sau khi đã nhẹ nhàng đặt Đinh Đinh xuống trên chiếc giường trong phòng ngủ, anh khẽ kéo hai lớp quần của đứa em xuống rồi nhẹ nhàng xoa lên những vết thương của đứa em..Lòng anh đau đớn đến thắt lại..xoa xong anh lại khẽ kéo nó lên.
- Bảo bối phải nói cho anh hai biết, tại sao em lại nói dối anh hai để đi làm. Em muốn mua thứ gì, em cần mua thứ gì, cứ nói anh hai, anh hai sẽ mua cho em mà. Tại sao thế
- Đinh Đinh…thực ra Đinh Đinh không muốn mua gì hết à…mà muốn mua cho …mua cho anh hai..- Cậu nhóc thút thít đáp..
Nghe câu trả lời của Đinh Đinh mà An Tử Yến vô cùng sửng sốt, anh không thể ngờ rốt cuộc đứa em của anh lại vì muốn mua cho anh một thứ gì đó lại phải bày trò nói dối để rồi bị đánh đòn sưng cả mông.. An Tử Yến lại càng cảm thấy lòng mình nhói đau hơn..
- Tại sao lại muốn mua cho anh hai, anh hai đâu cần bảo bối phải mua cho anh thứ gì đâu chứ.- An Tử Yến ôm chặt mái đầu của Đinh Đinh xót xa nói..
- Có mà..Đinh Đinh muốn mua thứ ấy cho anh hai…à..- Cậu nhóc thút thít đáp..
- Vậy đó là thứ gì, nói anh hai nghe thử xem..- An Tử Yến dịu dàng xoa đầu Đinh Đinh nhỏ nhẹ nói..
Thế rồi cậu nhóc Đinh Đinh kể lại chuyện chiếc huy hiệu kẹp cà vạt mà cậu nhìn thấy trong siêu thị, cậu bảo muốn mua nó để tặng cho anh hai nhân dịp sinh nhật đã cận kề, vì sinh nhật tuổi mười lăm của cậu, anh hai đã vì cậu mà làm ra một bữa tiệc ý nghĩa khiến cậu mãi mãi khắc cốt ghi tâm. Vì thế cậu muốn làm một điều đó để đáp lại tấm lòng của anh hai dành cho cậu..
An Tử Yến nghe xong thì vừa xúc động vừa cảm thấy xót xa xen lẫn chút hối hận. Hóa ra đứa em là vì mình mà mới dám to gan như vậy, thế mà anh lại vì giận quá lại nỡ đánh đứa em bảo bối của mình bầm hết thịt da..
- Bảo bối ngốc của anh hai, anh hai đâu cần cái đó. Anh hai đã nói với em rất nhiều lần rồi, bảo bối chính là thứ quý giá nhất trên đời của anh hai, chỉ cần bảo bối luôn ngoan ngoãn, khỏe mạnh và học giỏi chính là món quà anh hai thích nhất rồi. Bảo bối nếu muốn mua cho anh thứ gì, thì hãy đợi sau này lớn lên, đi làm rồi, có thu nhập rồi hẵng mua, anh hai sẽ chờ đến lúc đó mà. Tại sao lại vì thế mà nói dối anh hai để đi làm rồi lại bị người ta bắt nạt như vậy, nếu như hôm nay không có anh hai, có phải bảo bối đã bị mấy người xấu xa kia đánh rồi không hả?- An Tử Yến ôm cứng mái đầu của đứa em, bàn tay không ngừng vỗ về cậu nhóc..
- Nhưng mà…Đinh Đinh…Đinh Đinh vẫn muốn mua à..Vì thế cho nên mới đi làm..Đinh Đinh biết mình sai nhưng mà…
- Không có nhưng gì nữa hết, không lẽ bảo bối vẫn muốn cãi lời anh hai sao? Việc của bảo bối bây giờ là phải học. Không lẽ bảo bối đã quên ước mơ được làm một nhà đạo diễn thay anh hai rồi sao?
- Đinh Đinh không có quên..nhưng mà anh hai..- Cậu nhóc đang định nói thêm gì đó thì đã bị ông anh đưa tay lên miệng ngăn lại- Bảo bối không cần nhưng gì nữa, anh hai nói rồi, món quà anh hai cần là bảo bối thôi..Mọi thứ khác đối với anh hai đều không có giá trị gì cả..có hiểu không hả bảo bối ngốc, có nghe lời anh hai không, có còn nói dối nữa không?
- Dạ …dạ Đinh Đinh không dám nữa.. Anh hai…Đinh Đinh đau lắm à…Mông của Đinh Đinh đau lắm- Cậu nhóc lại khẽ thút thít..
- Anh hai biết mà, anh hai cũng đau lòng lắm, nhớ đừng có những suy nghĩ và hành động ngốc nghếch như vậy để rồi bị đòn, tội nghiệp lắm nghe chưa. Tấm thân vàng ngọc này của anh hai mà..
- Dạ..Đinh Đinh nhớ rồi, anh hai..- Cậu nhóc phụng phịu nghiêng mình ôm cứng lấy ông anh..
- Được rồi, để anh hai đi thay quần áo rồi anh hai vào ngủ với bảo bối của anh hai nha..được không..?
- Dạ được ạ..!
An Tử Yến nói rồi, anh nhanh chóng đứng phắt dậy, đi vào phòng tắm thay quần áo..Vài phút sau, anh đến bên cạnh Đinh Đinh rồi nằm xuống và ôm cậu nhóc.. Đinh Đinh bây giờ đã nín khóc rồi, cậu như sực nhớ ra một điều rồi lại rụt rè hỏi ông anh..
- Anh hai ơi..Tiểu Kiệt…Tiểu Kiệt liệu có sao không? Có bị anh Khang Thái đánh không ạ, Đinh Đinh lo lắm..lỗi tại Đinh Đinh mà cậu ấy bị liên lụy à..
- Bảo bối của anh hai bữa nay, có thêm một người khác để lo rồi này, bản thân mình bị đòn đau còn lo cho bạn nữa chứ..Có ghét không cơ chứ..- An Tử Yến khẽ hôn lên trán Đinh Đinh một cái, mắng yêu..
- Nhưng mà..lỗi của Đinh Đinh thật mà.. Đinh Đinh lo lắm anh hai..
- Anh hai biết là bảo bối lo. Nhưng anh nghĩ có lẽ Tiểu Kiệt cũng sẽ bị phạt, vì cậu nhóc đó cũng có điểm sai mà. Thôi thì, để vết thương trên người bảo bối lành lại, anh hai đưa bảo bối sang thăm Tiểu Kiệt đồng thời xin lỗi Khang Thái luôn nha. Đừng lo nữa, Tiểu Kiệt mạnh mẽ hơn bảo bối của anh, bị đòn xong chắc cũng nhanh lành thôi mà, với Khang Thái cũng sẽ chăm sóc cho nó nên bảo bối đừng lo nữa có được không?
- Dạ..anh hai đã nói vậy, Đinh Đinh sẽ vâng lời ạ. Sau này Đinh Đinh nhất định sẽ không để Tiểu Kiệt vì mình mà bị đánh đòn nữa, cũng sẽ không dám nói dối anh hai nữa đâu ạ..- Cậu nhóc nói rồi ôm lấy anh hai và khẽ nhắm mắt lại..Tuy lòng vẫn còn chút lo lắng cho cậu bạn Tiểu Kiệt nhưng cậu cũng cố gắng gạt sang một bên để đưa mình vào giấc ngủ..
An Tử Yến vòng tay ôm lấy đứa em. Mà lòng anh cả thấy xót xa nhiều..Rồi anh cũng thoáng nghĩ đến cậu nhóc Tiểu Kiệt giờ này chắc có lẽ cũng đã bầm mông với ông anh hai. Anh cũng cảm thấy một chút có lỗi, nhưng thôi chính là vì sai nên phải bị phạt..An Tử Yến thôi không nghĩ, anh cố gắng nhắm mắt lại rồi từ từ đưa mình vào giấc ngủ, vòng tay ôm chặt lấy bảo bối của mình.
……………..
Nhà Khang Thái, lúc hai anh em vừa trở về nhà..
Cậu nhóc Tiểu Kiệt cũng biết được lỗi lầm của mình gây ra thế nên ngay khi vào đến căn phòng của mình, cậu nhóc không một chút phản kháng lại anh hai, ngoan ngoãn nằm sắp trên giường, hai lớp quần cũng đã bị kéo xuống. Cậu nhóc tuy không khóc nhưng tim cũng đã đập thình thịch.
Khang Thái, liền sau đó cũng bước vào. Anh rút sợi dây thắt lưng ra..Hôm nay, lại một lần nữa anh phải đánh đòn đứa em trai của mình. Lần này, phải phạt thật nặng để chừa hẳn cái thói mê game, vì mê game mà chấp nhận giúp cậu bạn của mình nói dối, biến anh hai thành một kẻ ngốc, bị đứa em lừa dối suốt gần hai tuần mà không hề hay biết..
Anh quát lớn, thắt lưng cũng đã được giơ cao lên..
- Tiểu Kiệt. Hôm nay anh hai không phạt em nặng thì không được, em tự biết em sai gì rồi đó, lần này anh hai sẽ phạt 60 roi..
Cậu nhóc sau khi nghe thấy số roi mà tim càng đập nhanh hơn, cậu nhắm mắt lại, tay bám chặt vào ra giường trước. Hôm nay, mông chắc chắn sẽ sưng cao rồi..
- Vút vút vút vút vút – Mười thắt lưng mạnh như vũ bão rớt xuống mông Tiểu Kiệt, cậu nhóc nước mắt đã chảy dài, mông đã xuất hiện những vết đỏ ngang dọc. Khang Thái nhìn mông của đứa em, lòng thấy đau thắt..
- Vút..vút..vút..vút – Lại mười roi nữa, vẫn với lực đạo như vậy, mông của cậu nhóc bây giờ đã nổi những màu xanh, màu tím. Nước mắt bây giờ cũng đã thấm đẫm ra giường, cậu nhóc vẫn cứ cắn chặt môi bật cả máu, oằn mình chịu đòn, người giật lên từng đợt liên hồi..Khang Thái thì không dám nhìn xuống mông đứa em được nữa..
- Vút..vút..vút..vút.vút – Mười roi tiếp theo lại rớt xuông của Tiểu Kiệt, mông của cậu bây giờ như tê liệt đi, đau đến mức như mất luôn cả cảm giác, vị mặn đã ngập cả đầu lưỡi..Mặt cũng ướt đẫm nước mắt. Trán ướt đẫm mồ hôi.
- Vút..vút..vút..vút..vút – Mười roi gần cuối vẫn với lực đạo không hề giảm của ông anh trai lại rơi xuống cái mông đã sưng cao của Tiểu Kiệt, cậu nhóc sắp chịu không nổi, nhưng vẫn cắn chặt môi mà không kêu đau, bởi cậu biết ngay thời điểm này không chỉ có cậu mà ngay cả nhóc Đinh Đinh cũng sẽ bị đòn, nghĩ tới Đinh Đinh lại khiến cậu có thêm chút dũng khí, dù kì thực dũng khí đó cũng mong manh lắm..
- Vút..vút…vút..vút- Thêm mười roi kế cuối rớt xuống mông Tiểu Kiệt. Khang Thái lòng đau như dao cắt, còn mông của đứa em thì nhìn trông rất dọa người với chi chít những vết lằn..
- Vút..vút..vút..- Mười thắt lưng cuối cùng rớt xuống trên mông của Tiểu Kiệt..Khang Thái cũng quăng luôn chiếc thắt lưng xuống đất. Anh nhanh chóng mở cánh cửa bước ra ngoài lấy hộp thuốc mỡ..
Nhóc Tiểu Kiệt nằm sấp ở trên giường, hạ thể của cậu đã chằng chịt những vết bầm xanh, tím, đỏ..Đau đến tận óc…nước mắt bây giờ mới tuôn ra nhiều hơn..
Có tiếng mở cửa, cậu biết anh hai đã vào và mang theo thuốc mỡ. Anh tiến tới gần chỗ cậu nằm, nhẹ nhàng xoa xoa thuốc mỡ lên mông cậu rồi trầm giọng nói – Lần này anh hai đánh em nhiều như thế, bao nhiêu roi trên mông em là bấy nhiêu roi quất vào lòng anh hai. Tại sao em không chịu sửa chữa vậy hả Tiểu Kiệt, lần trước đã bị đòn rồi, anh hai cứ nghĩ em sẽ chừa..sao lần này lại để nó tiếp diễn..Anh hai phải làm sao với cái độ mê game của em đây..
- Heo..heo..già..Heo con biết là hôm nay heo con đáng bị phạt à..Heo con không có trách heo già đâu…Thực ra heo con không có quên trận đòn ngày hôm đó…nhưng là vì nhóc Đinh Đinh à, nếu nhóc Đinh Đinh không vì muốn mua quà sinh nhật cho anh Tử Yến nên đánh liều đi làm thêm, thì heo con cũng không vì vậy mà trái lời heo già đâu.. Heo con thực sự đau lắm heo già ơi…hu hu..nhưng chắc là nhóc Đinh Đinh cũng sẽ bị đòn đau nữa…
Khang Thái nghe những lời đứa em mà nói mà lại xót xa hơn, thế ra bị đòn đến mức này cũng là vì lời đề nghị của cậu bạn mà nó thích. Ai bảo, em trai anh là người cá tính làm gì, vì tình cảm đó sẵn sàng mà quên đi những hậu quả có thể xảy ra cho bản thân mình..
- Anh hai hiểu rồi, như vậy tất cả đều bắt nguồn từ món quà sinh nhật cho An Tử Yến đúng không. Đinh Đinh ngốc, em cũng ngốc theo nó luôn rồi. Em đương nhiên biết An Tử Yến không cần bất cứ thứ gì ngoài cậu em trai bảo bối cả. Khi làm chuyện này em có nghĩ tới chuyện nếu như bị phát hiện thì sẽ sao không hả.
- Heo con…biết..heo con cũng đã nghĩ tới à…Nhưng chỉ tại lúc ấy..chỉ nghĩ đến việc được chơi game trong suốt hai tuần…thì lại quên béng luôn…Heo già…heo con sẽ thực sự…sửa chữa…sau này…dù có thế nào …cũng không dám đâm đầu vào game nữa..heo con…- Cậu nhóc thút thít…
- Được rồi..được rồi. Sau lần này chắc là cạch đến già phải không, đừng bốc đồng như thế nữa nhé Tiểu Kiệt của anh hai..Rồi để thân người mình phải chịu đau đớn, mà anh hai đánh em lại đau gấp bội lần..- Khang Thái nói rồi anh lấy chăn đắp lên hạ thể của Tiểu Kiệt vì mông của cậu nhóc bây giờ cũng không thể mặc quần được nữa..Anh ôm lấy mái đầu của cậu nhóc, áp sát vào lồng ngực của mình.
- Dạ..heo con nhớ rồi mà…Heo già…hôm nay lại ngủ với heo con nha..Tại heo con đau lắm, muốn được ôm heo già ngủ cho đỡ đau…Heo già phải đền bù cho heo con vì làm heo con đau à..- Cậu nhóc lém lỉnh phụng phịu..
- Vậy để anh hai thay quần áo xong rồi thì vào ngủ với Tiểu Kiệt của anh nha.- Khang Thái nói rồi, anh đưa tay xoa xoa đầu đứa em. Lòng vẫn còn rất đau, anh đứng dậy vào trong phòng tắm..
Vài phút sau, anh lại trở ra bước lên giường, anh lại một lần nữa xoa xoa thuốc vào cặp mông sưng to của Tiểu Kiệt, càng nhìn anh lại càng xót xa hơn..Rồi anh đặt lưng xuống bên cạnh cậu nhóc..Tiểu Kiệt không một chút phân vân xích sát mái đầu cậu vào trong lồng ngực ông anh, rồi quàng cánh tay ôm lấy lưng anh. Những hành động mà lúc bình thường cậu rất ít khi thể hiện ra..
Khang Thái hiểu được tính cách của đứa em, nên anh vì thế lại càng ôm chặt nó hơn, rồi nói
- Cũng thích được cưng nựng yêu chìu thế này đây,mà bình thường cứ giả vờ, chỉ có lúc bị đòn xong thì mới làm nũng, Tiểu Kiệt à, em thật biết cách làm người khác phải cắn rứt lương tâm vì đã đánh em phải không hả?
- Heo già không biết heo con chính là như vậy sao..Hi- Cậu nhóc khẽ cười..Nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại sa sầm- Heo già ơi..Tiểu Kiệt lo cho nhóc Đinh Đinh à..nhóc đó hôm nay chắc cũng sẽ bị phạt nặng rồi..Hic…chắc là khóc nhiều lắm đây..Tiểu Kiệt đau lòng quá..
- Đã biết thế, sao lúc đó không kiên định mà ngăn cản lại kế hoạch này, để bây giờ lại vừa đau lòng, vừa đau mông. Bây giờ Tiểu Kiệt của anh hai còn có trách nhiệm với Đinh Đinh nữa, nên nhất định phải trưởng thành hơn, không để chuyện này xảy ra nữa hiểu chưa. Còn về phần Đinh Đinh em cũng đừng lo. Em biết An Tử Yến thương Đinh Đinh thế nào rồi mà..Tiểu Kiệt của anh chắc chắn bị nặng hơn Đinh Đinh đó à..Thôi bây giờ, nhắm mắt lại và ngủ đi, khóc nhiều thế chắc cũng mệt rồi. Đừng có lo cho Đinh Đinh nữa, sáng ngày mai anh sẽ gọi điện cho An Tử Yến hỏi thăm..có được chưa..
- Dạ…được rồi heo già, heo con sẽ nghe lời mà..Heo con ngủ đây, heo già cũng ngủ ngon nha..- Cậu nhóc nói rồi,liền sau đó nắm chặt đôi mắt lại.. Anh hai cậu..nằm bên cạnh một lúc lâu cứ nhìn nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu..Nghĩ đến cặp mông của cậu lại một lần nữa xót xa..Nghĩ một lúc lâu..anh cũng dần dần mệt và thiếp đi..
………………..
Ba ngày sau, bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ấm áp của An Tử Yến đã được tổ chức tại nhà của Khang Thái, vì lý do Tiểu Kiệt bị đòn nặng hơn thế là An Tử Yến bế đứa em đến nhà người bạn thân để cậu nhóc thăm cậu bạn của mình, cũng là để nói lời xin lỗi..
Lúc hai ông anh ở ngoài trò chuyện thì cũng là lúc hai đứa nhóc ở trong phòng, an ủi vỗ về nhau. Cả hai đều tự nhủ sẽ không để những chuyện tương tự xảy nữa..
Sau đó thì Khang Thái cũng vào phòng nhấc bổng đứa em chỉ thua mình 9cm ra ngoài bàn, đặt cậu nhóc ngồi lên chiếc ghế có tấm đệm bông. Một cậu nhóc khác cũng được ông anh hai bế bổng lên rồi cũng được đặt ngồi xuống chiếc ghế có tấm đệm bông ở phía đối diện..
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ và đầm ấm. Không ai nhắc còn muốn nhắc đến chuyện xảy ra của ba ngày trước nữa..
Những sai lầm đã mắc phải sẽ không bị lặp lại nữa..
Con đường phía trước còn rất dài..và có rất nhiều những chướng ngại vật.
Chỉ mong sao những khách bộ hành đi trên con đường đó, đủ bản lĩnh và sự chín chắn để vượt qua nó..
……………
Nhưng cậu thực sự muốn mua nó để tặng anh hai, vì món quà anh hai tặng cậu hôm sinh nhật thứ mười lăm khiến Đinh Đinh thập phần cảm động, chính vì vậy mà cậu cũng muốn có một món quà đặc biệt hơn so với mọi năm để tặng anh hai nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm.
Mọi năm, những món quà cậu tặng thường chỉ là những vật lưu niệm be bé xinh xinh mà cậu để dành tiền tiêu vặt của mình để mua nó, cậu biết nó không có giá trị gì nhưng anh hai vẫn rất luôn luôn trân quý.
Nhưng cậu năm nay mười lăm tuổi rồi, tặng sinh nhật anh hai cũng có phần khác đi chứ. Thế là cậu nghĩ đến việc đi làm thêm. Cậu lên mạng tìm đến những nơi cần tuyển nhân viên thời vụ làm công việc hưởng lương theo tuần. Và cuối cùng, cậu đã tìm ra nó,đó là nhân viên phục vụ ở một quán thức ăn nhanh.
Nhưng bình thường giờ giấc đi lại của cậu anh hai đều quản rất chặt, ngay cả thời gian học thêm trong dịp hè anh hai cũng dường như đều biết hết và đều đón đưa cậu rất cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn anh hai đều chăm nom cậu tỉ mẫn như vậy.
Thế là cậu liền nghĩ ra một cách, đó là xin anh hai để cậu được đi học chung cùng với Tiểu Kiệt, cậu lấy ly do học thêm kĩ năng mềm. Tất nhiên, khi nghe đến việc đi học cùng Tiểu Kiệt anh hai ban đầu còn chút phân vân nhưng sau cũng gật đầu đồng ý.
Vậy là hai đứa nhóc song kiếm hợp bích cùng nhau hợp tác nói dối hai ông anh trai..
Mỗi tối khi Đinh Đinh đi làm thì Tiểu Kiệt lại vào quán chơi game. Thực ra, ban đầu Tiểu Kiệt cũng không đồng ý với đề nghị của Đinh Đinh, vì cậu lo nếu như mọi chuyện lộ ra, thì cả hai đứa đều sẽ chết chắc. Nhưng sau vì sự năn nỉ của Đinh Đinh mà cậu không thể không đành lòng. Đổi lại, tiền chơi game của cậu Đinh Đinh sẽ chịu.. Khi nghe đến điều kiện đó, Tiểu Kiệt không còn phân vân bất cứ vấn đề gì nữa..
Và thế là..mọi chuyện đã bắt đầu như thế..Và sẽ thực êm xuôi cho đến lúc hoàn thành kế hoạch. Thế nhưng, khi chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Đinh Đinh kết thúc hai tuần làm thêm của cậu tại quán thức ăn nhanh đó..thì vô tình có một người đã nhìn thấy cậu- nhìn thấy đứa em trai bảo bối của An Tổng tập đoàn An thị mang trong người bộ quần áo của một bồi bàn làm việc ở quán thức ăn nhanh thuộc chuỗi quản lý của tập đoàn..
…………
Hôm đó, sau khi cuộc họp thường niên của toàn thể nhân viên trong công ty kết thúc. Một bữa tiệc truyền thống lại được tổ chức như mọi năm.. Và tất nhiên, trong dịp này những nhân viên trong công ty ai nấy đều tranh thủ cơ hội để được trò chuyện với Tổng giám đốc An- một nam thần đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự quyến rũ..
An Tử Yến đang cùng với Khang Thái cầm hai ly rượu vang trên tay, hai chàng trai vừa cùng bàn luận những vấn đề sắp tới cho công ty, vừa thảo luận những giải pháp còn cần phải khắc phục.. Đôi lúc, vẫn đi đến chỗ những nhân viên khác để hỏi thăm tình hình công việc và cuộc sống của họ..
Và đúng vào lúc ấy. Có một nữ nhân viên, cũng lân la đến gần An Tử Yến nhằm bắt chuyện để gây thiện cảm với cấp trên của mình, cô tin chắc khi nhắc đến cái tên này, cô lại càng được ưu ái hơn…
- An Tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút có được không ạ?- Nữ nhân viên ấy nhẹ nhàng cung cẩn nói..
- Cô cứ nói, tôi nghe..!
- An Tổng à, tôi kì thực rất khâm phục anh đó. Cách giáo dục em trai của anh kì thực rất thông thái, điều này rất hiếm gặp từ những bậc phụ huynh ở các nước phương đông của chúng ta a..
- Cô nói vậy là sao, tôi chưa hiểu..
- Vâng!. số là thế này, tối hôm qua tôi đến nhà hàng thức ăn nhanh BB, chuỗi nhà hàng ở công ty con KF thuộc tập đoàn của chúng ta, tôi đã nhìn thấy cậu nhóc Đinh Đinh em trai của anh. Kì thực, lúc tôi nhìn thấy thì rất đỗi ngạc nhiên...Cậu ấy không hề để lộ thân phận mà còn làm việc rất chăm chỉ. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh đó An tổng, khi đã tạo cho em trai của anh ý thức tự lập sớm như vậy dù điều kiện gia đình rất tốt..-Cô nhân viên xinh đẹp tuôn ra một tràn những từ ngữ ca ngợi, miệng không ngớt nụ cười. Nhưng cô không hề biết rằng, chính lời nói của cô lại là khởi nguồn cho một trận mưa gió bão bùng sắp xảy đến đối với cậu nhóc Đinh Đinh kia..
- Hả? cô nói gì? cô bảo em trai bảo bối của tôi nó đi làm việc ở đó, nó làm bồi bàn tại đó sao? Cô có nhìn nhầm không?- An Tử Yến vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời cô nhân viên kia nói. Cả chàng trai đứng bên cạnh anh cũng ngạc nhiên không kém, cả hai căng tròn đôi mắt lên nhìn cô, khiến cô cảm thấy bất ngờ..
- Vâng..!!! Tại sao anh lại phản ứng như vậy ạ? Không lẽ anh không biết chuyện này sao?- Cô nhân viên bất giác hỏi..
- .À…không…không..tôi biết …tôi biết rồi..Dù sao cũng cảm ơn cô đã lưu tâm đến em trai tôi nhé. Tôi sẽ để ý đến vấn đề này, bây giờ cô có thể đi được rồi..- An Tử Yến lạnh giọng nói..khuôn mặt thoáng sa sầm..
Cô nhân viên đột nhiên cảm thấy chột dạ, không hiểu rốt cuộc mình đã nói gì sai..Nhưng tất nhiên cô không dám hỏi lại lần thứ hai..Cứ thế âm thầm rời đi..
An Tử Yến và Khang Thái lúc này đều bội phần kinh ngạc. Cả hai đều rốt cuộc không thể hiểu được là vì lý do gì cô nhân viên kia lại nói những điều như thế. Rõ ràng, mỗi tối cậu nhóc Đinh Đinh đều đi học với Tiểu Kiệt cơ mà, làm sao lại có chuyện này được nhỉ. Nhưng chắc chắn cũng không phải là do cô ấy bịa đặt ra để lấy lòng An Tử Yến.
Nghĩ thế, sau khi bữa tiệc kết thúc. Anh cùng Khang Thái đã đánh xe đến chỗ quán thức ăn nhanh mà cô nhân viên đó nói đến, An Tử Yến muốn tự mình đi xác minh thông tin..
Lúc bước vào, anh chọn một góc khuất để ngồi vào cùng với Khang Thái, cửa hàng này thuộc sự quản lý của An thị, nhưng An Thị lại có rất nhiều công ty con, và những công ty con này lại có thêm những công ty con nữa. Cửa hàng này cũng thuộc dạng tương tự như thế, và cũng chính vì vậy nên không phải chủ cửa hàng nào cũng biết An Tử Yến là cấp trên cao cấp nhất của họ..Và cũng chính vì thế Đinh Đinh cũng không hề biết nơi cậu đang làm việc là một cửa hàng thuộc quản lý của anh trai cậu..
Cửa hàng giờ này cũng khá là đông khách, do thức ăn ở đây ngon, giá tuy có đắt một chút nhưng vệ sinh được bảo đảm tối ưu, nhân viên ở đây cũng đông nhưng được bố trí công việc rất khoa học.. Mỗi một nhân viên phục vụ sẽ đảm nhận một vùng ô nhỏ. Mỗi vùng đó khoảng chừng năm bàn..
Chỗ An Tử Yến ngồi là dãy ngoài cùng phía bên tay phải, rất khuất so với vùng ô mà Đinh Đinh đã được phân công.
Anh và Khang Thái cũng tự coi mình là một khách hàng của quán, nên khi vào cũng rất lịch sự và nhã nhặn, cầm lấy menu rồi gọi ra hai chiếc bánh Hambuger…
Anh đang chờ đợi xem, rốt cuộc những lời cô nhân viên kia nói là có thật hay không, nếu là sự thật thì xem ra lần này anh sẽ phải huấn cho Đinh Đinh một trận nên thân, đứa em này của anh càng ngày càng to gan, đến chuyện nói dối tày đình thế này mà cũng dám làm..lại còn kéo thêm cả cậu bạn Tiểu Kiệt vào nữa. Khi An Tử Yến và Khang Thái vẫn đang chăm chú quan sát thì có một giọng nói từ phía bên trái cửa hàng cất lên.
- Đinh Đinh bàn số tám, bốn hambuger hai coca và hai khoai tây chiên kìa..
- Dạ, em biết rồi ạ..
Vào thời khắc ấy, trước mắt An Tử Yến là đứa em trai của mình trong trang phục nhân viên của quán thức ăn nhanh, miệng cậu nhóc vẫn nở nụ cười dù thân hình đã lấm tấm mồ hôi. An Tử Yến nhìn thấy cảnh tượng đó vừa cảm thấy xót xa vừa vô cùng tức giận, anh trừng mắt thật to, hai bàn tay nắm chặt lại, toan định bước đến, nhưng Khang Thái đã mau chóng ra hiệu cho anh là hãy cố gắng kìm chế, thử quan sát thêm mọi chuyện. Bấy giờ, An Tử Yến mới chịu ngồi xuống.Mà trong lòng anh thì sục sôi.
Cậu nhóc Đinh Đinh từ trong bếp bưng ra một khay thức ăn có chứa đầy đủ những thứ mà thực khách ở bàn số tám kia vừa gọi. Lúc bưng ra đến nơi, cậu nở một nụ cười và cuối đầu nhẹ, nhanh nhảu nói:
- Dạ chúc quý khách ngon miệng ạ..
Bốn người ở bàn ăn đó không nói gì, chỉ đưa mắt lên nhìn cậu rồi cuối xuống..Bất chợt, từ trên bàn, khuỷu tay của một thực khách là một người đàn ông có vẻ hơi dữ dằn, đụng mạnh vào cạnh bàn,và hai chén tương ớt đổ xuống người ông ta, vừa đúng lúc đó thì Đinh Đinh lại bước ngang qua. Hai cái chén rớt xuống đất vỡ tan tành, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt trong quán. Kể cả hai người thanh niên đang ngồi trong góc khuất kia. Đinh Đinh vẫn chưa kịp định thần thì người đàn ông ấy đã hung dữ đứng lên, nắm lấy cổ áo của cậu rồi trừng mắt quát lớn:
- Thằng ranh con, mày không biết làm việc à. Có bưng hai cái chén mà cũng bưng không xong, đổ hết lên người tao rồi, phục vụ gì kiểu như mày hả. Nhìn bộ dạng yêu ớt thế kia..
- Không có, tôi không có, tôi để nó lên bàn rồi mà. Lúc nãy tôi nhìn thấy chú đụng vào nó mà..- Đinh Đinh tuy có chút sợ sệt nhưng vẫn kiên cường nói..
Mấy người ngồi cùng bàn với hắn ta cũng không có chút phản ứng nào
- Thằng nhãi..mày dám cãi lại khách hàng, hôm nay tao cho mày biết tay..- Khi cánh tay nắm chặt thành quả đấm của người đàn ông chuẩn bị giáng vào mặt của Đinh Đinh thì ngay lập tức có một cánh tay rắn chắc khác nhanh chóng bắt lấy..Người đó, nhìn vào hắn ta trừng mắt rồi quát lớn, vẻ mặt cực kỳ lãnh khốc..
- Có dừng tay lại hay không, dám động thủ với em trai của An Tử Yến này sao…
Khi tiếng nói ấy vừa dứt, thì mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại.. Ai nấy cũng đều bị cái vẻ đẹp như tạc tượng ấy hớp hồn, nhưng cũng không kém phần phải run sợ khi nhìn vào gương mặt băng khốc ấy..
Nhóc Đinh Đinh thì hết sức sững sờ..Cậu không hề tưởng tượng được rằng, hôm nay anh hai lại đến đây và chứng kiến sự việc này..
- Mày…mày là ai? Mày là thằng nào?- Người đàn ông đó ngang tàn hỏi..Ba người ngồi cùng với hắn, cũng nhanh chóng đứng dậy tư thế như sẵn sàng nhào vào để trợ giúp đồng đội.
- Là ông chủ của nhà hàng này đấy – Một thanh niên đứng bên cạnh người có khuôn mặt lãnh khốc ấy nhẹ nhàng nói nhưng âm vực đầy sự hăm dọa..
- Ông chủ ư? Vậy càng hay, khỏi phải dài dòng, nói cho mà biết nhé, thằng này sẽ cầu cho cửa hàng của các người sớm bị dẹp tiệm khi có một thằng nhân viên ngu ngốc như thế này..
- Im cái giọng điệu vu khống người khác lại đi. Có cần xem lại camera hay không. Nên biết rằng, ở cửa hàng này mọi ngóc ngách nhỏ nhất đều đã được gắn camera siêu nhỏ. Nên chỉ cần là một động tác trong khoảnh khắc cũng có thể biết được. E rằng lúc ấy, thì người xấu mặt chưa biết là ai – Anh vẫn với khuôn mặt lạnh như băng, giọng điệu có nhẹ nhàng hơn nhưng đầy tính khiêu khích và hăm dọa..
Người đàn ông dữ dằn đó, bấy giờ mới chột dạ..thái độ lập tức thay đổi. Rút cánh tay khỏi tay của An Tử Yến ra và nói:
- Thôi không sao..không sao. Là tôi nhầm, tôi lỡ tay mà lúc đó cậu nhân viên này vừa mới đi tới nên tôi…
- Còn không xin lỗi cậu nhân viên đây sao, nói xin lỗi mau.- Anh lạnh lùng ra lệnh cho gã đàn ông kia.
- Được rồi, được rồi, này cậu nhóc, cho tôi xin lỗi nhé..- Người đàn ông đó quay sang phía Đinh Đinh nói lời xin lỗi rồi nhanh chóng ngồi xuống lẳng lặng ăn suất ăn của mình mà không dám ngẩng lên nữa, ba người đi chung với hắn ta cũng vậy..
Đinh Đinh nãy giờ đứng sững sờ không thể nói được lời nào. Tim của cậu đập từng nhịp liên hồi, hồn phách của cậu cũng không còn ở đây nữa. Khi người đàn ông đó nói lời xin lỗi, cậu cũng không nghe thấy..
Cậu chỉ khẽ đưa mắt lên nhìn về phía anh trai của mình thì nhận được một cái nhìn sắc như dao cạo khiến cho cậu lại càng cảm thấy sợ sệt hơn..Cậu cuối cầu đứng lặng..
Một lúc sau, quản lý chính của cửa hàng đó đi đến. Lúc nhìn thấy An Tử Yến, anh ta mặt cắt không còn giọt máu, sau khi anh ta đã biết Tổng giám đốc An Thị đồng thời cũng là quản lý cấp cao nhất của nhà hàng nơi anh ta đang làm việc nổi tiếng là người rất khắt khe. Tuy rất hiếm khi đi kiểm tra đến tận những cửa hàng nhỏ như thế này, ấy vậy mà ngày hôm nay anh ta lại không có mặt ở đó lúc Tổng giám đốc đến.. Sau khi bị Tổng giám đốc quát cho một trận và suýt tí nữa thì bị đuổi việc vì trong giờ làm việc lại vô cớ vắng mặt đã vậy còn ngang nhiên vi phạm nội quy của công ty là dám nhận người lao động chưa đủ tuổi vào làm việc, nếu như không nhờ có trợ lý Khang nói giúp thì ngay tại lúc đó anh ta đã trở thành người thất nghiệp.
Trong văn phòng làm việc của cửa hàng lúc này, chỉ còn lại An Tử Yến, Khang Thái và Đinh Đinh, Đinh Đinh bấy giờ đã cởi bỏ bộ quần áo nhân viên ra và mặc lại bộ quần áo như lúc cậu vừa mới đi ra khỏi nhà còn những người khác đã bị đuổi khéo ra ngoài..
- Anh hai…sao..hôm nay anh hai..có mặt ở đây…?- Cậu nhóc lí nhí, rụt rè hỏi..
- Tại sao tôi lại không thể có mặt ở đây. Nếu tôi không có mặt ở đây thì tôi đâu có biết, đứa em trai tôi nó đã dắt mũi tôi như thế nào – An Tử Yến trả lời bằng một giọng lạnh lùng như băng..
- Anh..hai…em…em..
- Đinh Đinh à, em dạo này sao lại to gan vậy hả, cả những chuyện như thế này mà cũng dám nói dối, tại sao em bảo là em cùng với Tiểu Kiệt nhà anh đi học thêm kỹ năng..mà rốt cuộc lại ở đây? Chuyện là thế nào vậy? Thế Tiểu Kiệt nhà anh đâu rồi?- Khang Thái tuy giọng có phần nhẹ nhàng nhưng đầy sự trách cứ hướng vào mặt Đinh Đinh nói
- Dạ…cậu ấy đang ở quán Net bên kia đường..Mà anh Khang Thái, anh đừng giận Tiểu Kiệt, đừng đánh đòn cậu ấy, là do em..là do em yêu cầu cậu ấy làm như vậy, là em rủ rê cậu ấy cùng với em nói dối anh hai em và em..là do em..- Đinh Đinh run giọng nói, không quên cầu xin Khang Thái hộ Tiểu Kiệt..
- Bữa nay lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dám làm ra những chuyện này nữa đấy, lại còn rủ rê cả bạn mình.. An Tử Đinh, cậu giỏi lắm..- An Tử Yến lại giương mắt nhìn vào đứa em trai đầy lạnh lùng nói..
- Anh…hai…em…em..
- Cậu đi về nhà với tôi mau lên..Để xem hôm nay tôi dạy dỗ cậu thế nào..- An Tử Yến quát đứa em..- Khang Thái, cậu cũng qua quán Net bên kia đường đưa em cậu về nhà đi.Tôi phải đưa em trai của tôi về đây..- An Tử Yến quay sang hướng người bạn, giọng rất lạnh lùng nói..
- Tôi biết rồi..Nhưng An Tử Yến này, có gì cậu cũng đừng nặng tay quá, dù sao cũng tội nghiệp thằng nhóc, hình như nó đang run lên rồi kia- Khang Thái trầm giọng đáp, anh hướng mắt đến chỗ cậu nhóc Đinh Đinh đang đứng ở phía sau người run lên bần bật..
- Nó là em tôi, tôi biết cách để dạy dỗ nó.- An Tử Yến lạnh lùng trả lời người bạn rồi quay sang phía đứa em nghiêm mặt.- Cậu đứng đó làm gì nữa..còn không mau lên xe đi về?- An Tử Yến quát lớn đứa em..
Đinh Đinh sợ hãi, nhưng không dám bước chậm, cậu nhanh chóng theo chân anh trai và lên xe.. Đinh Đinh biết chắc, hôm nay cậu sẽ bị phạt nặng. Cậu chưa bao giờ thấy anh hai giận dữ đến mức này. Anh thậm chí còn gọi cả tên cả họ của cậu, đã lâu lắm rồi anh mới lại gọi cậu như thế..
Từ lúc bước lên xe, cậu cũng không dám ngước mắt lên để nhìn anh, cứ lẳng lặng cuối đầu. Hai bàn tay đan chặt lại, trông ngực đập liên hồi..
Anh hai cũng không nhìn cậu, chỉ im lặng mà lái xe..
Thỉnh thoảng cậu thử đưa mắt nhìn gương mặt anh qua tấm kính phía đầu xe, chỉ nhìn thấy một ánh mắt chứa đầy nỗi thất vọng và sự tức giận..
……………
……………
Trên chiếc xe Toyota, anh em nhà họ Khang cũng với không khí ấy. Người anh thì cứ lẳng lặng lái xe, trong lòng sục sôi, cậu nhóc ngồi bên cạnh thì im lặng cuối đầu, chốc chốc lại liếc mắt nhìn xem ánh mắt của ông anh trai.. Cậu cầm chiếc điện thoại trong tay mà cứ tần ngần, muốn bấm số gọi rồi lại không…
- Thân mình chưa lo, còn muốn lo cho người khác nữa sao?- Người ngồi sau chiếc vô lăng lạnh lùng nói..
- Dạ..dạ..anh hai…nhưng mà..Đinh Đinh…cậu ấy…cậu ấy..
- Đừng có nói gì nữa hết..im lặng đi..
Nghe thấy sắc giọng của anh hai, cậu nhóc ngồi bên cạnh cũng không dám nói thêm một lời nào nữa. Cậu biết, hôm nay cậu sẽ lại bị ăn đòn, nhưng cậu cũng rất lo cho cậu bạn Đinh Đinh của mình, mặc dù chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của Đinh Đinh, nhưng cậu cũng là người hợp tác..Đinh Đinh sức khỏe yếu hơn cậu, cậu sợ Đinh Đinh sẽ không chịu nổi nếu bị đánh quá nhiều..Nghĩ đến đó mà lòng cậu thắt lại..Chỉ tại cậu không cứng rắn mà ngăn cản kế hoạch của Đinh Đinh, cũng chỉ vì cái tính mê game của cậu..Lần trước đã bị ăn đòn rồi thế mà vẫn chưa chừa..Rồi cậu lại nhớ đến cảm giác bị thắt lưng quất vào mông…tim cậu bỗng đập thình thịch..
…………………….
Tại biệt thự An gia..trong phòng đọc sách..
An Tử Yến bước vào phòng, rồi anh nhóng cởi cái áo khoác ngoài ra. Tay bước đến chỗ chiếc tủ, cầm lấy cây roi mây và đặt nó lên cuốn sách ở chỗ chiếc bàn..và anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào đứa em đang đứng ở phía góc phòng..
Cậu nhóc Đinh Đinh thì tim đập thình thịch, từ từ vòng tay lại và quỳ xuống.. Cậu run giọng nói:
- Anh hai…Đinh Đinh sai rồi..Đinh Đinh xin lỗi anh hai..Hôm nay Đinh Đinh sẽ chấp nhận chịu phạt..
- Cậu bữa nay càng lúc càng to gan, vậy cậu nói tôi nghe xem, cậu làm sai chuyện gì?
- Dạ…dạ…Đinh Đinh nói dối anh hai, Đinh Đinh đi làm thêm..Đinh Đinh còn rủ rê Tiểu Kiệt nói dối với mình..
- Vậy những tội đó cậu nghĩ sẽ bị phạt bao nhiêu hả?
- Dạ…dạ…sẽ bị phạt nặng anh hai – Cậu nhóc lúc này đã bắt đầu thút thít..
- Được rồi, hôm nay tôi sẽ phạt cậu 40 roi. Bước ngay tới ghế sofa nằm sấp xuống, cởi quần..- An Tử Yến lạnh lùng nói..nhưng lòng anh cũng bắt đầu nhói đau..
Đinh Đinh sau khi nghe xong số roi mà anh hai bảo sẽ phạt cậu, cậu như hồn phách tiêu tan. Lần này cái mông của cậu chắc chắn sẽ sưng to..cậu bắt đầu thút thít, mặc dù biết việc mình làm đáng bị đánh đòn nhiều như thế. Nhưng Đinh Đinh thực chất vẫn cực kỳ nhát đòn..
Cậu ngoan ngoãn bước đến chỗ ghế sofa, rồi cởi hai lớp quần xuống tận đầu gối. Nằm sấp rồi vòng tay lại, mặt úp xuống..
An Tử Yến không nói gì nữa, chỉ bước đến tần ngần mất vài giây rồi vung chiếc roi mây quất xuống mông Đinh Đinh mười roi đầu tiên..
- Vút..vút…vút…vút..vút – lực đạo của anh thực sự rất mạnh bởi cơn giận của anh đang sục sôi trong người..mông của Đinh Đinh nhanh chóng nổi những lằn đỏ ngang dọc..
Cậu nhóc bắt đầu kêu khóc…Cắn chặt răng..chịu đòn..
- Vút …vút…vút…vút…vút- mười roi tiếp theo rớt xuống mông của Đinh Đinh, cặp mông trắng nõn của cậu bắt đầu chằng chịt những vết roi. An Tử Yến nhìn thấy những vết roi trên mông đứa em kì thực đau lòng, anh cũng biết lực đánh của anh rất mạnh nhưng lỗi lầm của đứa em gây ra không thể khiến anh nương tay được, nhất là khi anh nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của mình khi cô nhân viên ở công ty mình nói cho anh biết chuyện của Đinh Đinh..
Đinh Đinh lúc này nước mắt đã đầm đìa, hai tay cậu nhóc báu chặt vào mặt ghế sofa. Người cậu rung lên từng hồi…
- Vút vút vút vút..vút..mười roi tiếp theo lại mạnh bạo quất xuống mông của cậu nhóc, Đinh Đinh bấy giờ đã thực sự chịu không nổi, cậu bắt đầu khóc to hơn và kêu thảm thiết:
- Anh hai ơi, đau quá…đau quá…anh hai ơi…đau quá…
An Tử Yến nghe tiếng đứa em kêu đau, lòng anh cũng xót xa bội phần. Cũng lâu lắm rồi anh mới lại phạt đòn Đinh Đinh, kể từ sau cái lần cậu nhóc được anh cứu thoát khỏi tên biến thái Phó Dĩ Phong..Anh không hiểu, tại sao Đinh Đinh lại nói dối anh để đi làm, em trai anh cần nhiều tiền để làm gì..
- Vút vút…vút vút…vút..- Mười roi cuối cùng quất xuống mông của Đinh Đinh, mông của cậu bây giờ đã chật kín những vết roi không còn chỗ nào hở..An Tử Yến cũng đã hạ chiếc roi xuống, lòng anh đau nhói..Cơn giận trong lòng cũng đã hạ bớt đi..
Anh khẽ ngồi xuống kéo hai lớp quần của Đinh Đinh lên rồi nhẹ nhàng tiến lên chỗ mái đầu của cậu, vuốt nhẹ nó rồi trầm giọng nói:
- Đau nhiều lắm phải không hả bảo bối?
Đinh Đinh từ nãy giờ nước mắt đầm đìa, kêu khóc không ngừng, nước mắt của cậu không ngừng chảy ra, nhưng khi cậu nghe thấy lời an ủi của anh hai thì lại càng khóc to hơn..
- Anh hai ơi…Đinh Đinh..đau…đau lắm..đau lắm..
- Anh hai biết, anh hai đánh bảo bối rất đau..Nhưng tại sao bảo bối lại làm thế, tại sao lại nói dối anh để đi làm..? – An Tử Yến rưng rưng vai cất tiếng..
- Là Đinh Đinh..sai..Đinh Đinh không nên nói dối à..là Đinh Đinh sai. À..- Cậu nhóc níu lấy vạt áo của anh hai, rúc đầu vào ngực anh rồi lại nức nở..
- Thôi được rồi, để anh hai bế sang phòng rồi anh hai bôi thuốc cho. Lần sau đừng phạm lỗi nữa nha, anh hai chịu không nổi khi thấy em đau thế này đâu..
- Dạ …anh hai..dạ anh hai..Đinh Đinh xin lỗi à..Đinh Đinh sẽ không phạm lỗi nữa đâu à..- Cậu nhóc sụt sùi..mặt vẫn rúc vào ngực anh..
An Tử Yến nhẹ nhàng đứng dậy rồi từ từ nhấc bổng Đinh Đinh lên. Anh lấy tay quệt đi dòng nước mắt của đứa em rồi lại cọ cọ cằm mình vào gương mặt nó..
- Đáng yêu thế này sao lại để bị đánh hả bảo bối của anh …
- Anh hai…!
Sau khi đã nhẹ nhàng đặt Đinh Đinh xuống trên chiếc giường trong phòng ngủ, anh khẽ kéo hai lớp quần của đứa em xuống rồi nhẹ nhàng xoa lên những vết thương của đứa em..Lòng anh đau đớn đến thắt lại..xoa xong anh lại khẽ kéo nó lên.
- Bảo bối phải nói cho anh hai biết, tại sao em lại nói dối anh hai để đi làm. Em muốn mua thứ gì, em cần mua thứ gì, cứ nói anh hai, anh hai sẽ mua cho em mà. Tại sao thế
- Đinh Đinh…thực ra Đinh Đinh không muốn mua gì hết à…mà muốn mua cho …mua cho anh hai..- Cậu nhóc thút thít đáp..
Nghe câu trả lời của Đinh Đinh mà An Tử Yến vô cùng sửng sốt, anh không thể ngờ rốt cuộc đứa em của anh lại vì muốn mua cho anh một thứ gì đó lại phải bày trò nói dối để rồi bị đánh đòn sưng cả mông.. An Tử Yến lại càng cảm thấy lòng mình nhói đau hơn..
- Tại sao lại muốn mua cho anh hai, anh hai đâu cần bảo bối phải mua cho anh thứ gì đâu chứ.- An Tử Yến ôm chặt mái đầu của Đinh Đinh xót xa nói..
- Có mà..Đinh Đinh muốn mua thứ ấy cho anh hai…à..- Cậu nhóc thút thít đáp..
- Vậy đó là thứ gì, nói anh hai nghe thử xem..- An Tử Yến dịu dàng xoa đầu Đinh Đinh nhỏ nhẹ nói..
Thế rồi cậu nhóc Đinh Đinh kể lại chuyện chiếc huy hiệu kẹp cà vạt mà cậu nhìn thấy trong siêu thị, cậu bảo muốn mua nó để tặng cho anh hai nhân dịp sinh nhật đã cận kề, vì sinh nhật tuổi mười lăm của cậu, anh hai đã vì cậu mà làm ra một bữa tiệc ý nghĩa khiến cậu mãi mãi khắc cốt ghi tâm. Vì thế cậu muốn làm một điều đó để đáp lại tấm lòng của anh hai dành cho cậu..
An Tử Yến nghe xong thì vừa xúc động vừa cảm thấy xót xa xen lẫn chút hối hận. Hóa ra đứa em là vì mình mà mới dám to gan như vậy, thế mà anh lại vì giận quá lại nỡ đánh đứa em bảo bối của mình bầm hết thịt da..
- Bảo bối ngốc của anh hai, anh hai đâu cần cái đó. Anh hai đã nói với em rất nhiều lần rồi, bảo bối chính là thứ quý giá nhất trên đời của anh hai, chỉ cần bảo bối luôn ngoan ngoãn, khỏe mạnh và học giỏi chính là món quà anh hai thích nhất rồi. Bảo bối nếu muốn mua cho anh thứ gì, thì hãy đợi sau này lớn lên, đi làm rồi, có thu nhập rồi hẵng mua, anh hai sẽ chờ đến lúc đó mà. Tại sao lại vì thế mà nói dối anh hai để đi làm rồi lại bị người ta bắt nạt như vậy, nếu như hôm nay không có anh hai, có phải bảo bối đã bị mấy người xấu xa kia đánh rồi không hả?- An Tử Yến ôm cứng mái đầu của đứa em, bàn tay không ngừng vỗ về cậu nhóc..
- Nhưng mà…Đinh Đinh…Đinh Đinh vẫn muốn mua à..Vì thế cho nên mới đi làm..Đinh Đinh biết mình sai nhưng mà…
- Không có nhưng gì nữa hết, không lẽ bảo bối vẫn muốn cãi lời anh hai sao? Việc của bảo bối bây giờ là phải học. Không lẽ bảo bối đã quên ước mơ được làm một nhà đạo diễn thay anh hai rồi sao?
- Đinh Đinh không có quên..nhưng mà anh hai..- Cậu nhóc đang định nói thêm gì đó thì đã bị ông anh đưa tay lên miệng ngăn lại- Bảo bối không cần nhưng gì nữa, anh hai nói rồi, món quà anh hai cần là bảo bối thôi..Mọi thứ khác đối với anh hai đều không có giá trị gì cả..có hiểu không hả bảo bối ngốc, có nghe lời anh hai không, có còn nói dối nữa không?
- Dạ …dạ Đinh Đinh không dám nữa.. Anh hai…Đinh Đinh đau lắm à…Mông của Đinh Đinh đau lắm- Cậu nhóc lại khẽ thút thít..
- Anh hai biết mà, anh hai cũng đau lòng lắm, nhớ đừng có những suy nghĩ và hành động ngốc nghếch như vậy để rồi bị đòn, tội nghiệp lắm nghe chưa. Tấm thân vàng ngọc này của anh hai mà..
- Dạ..Đinh Đinh nhớ rồi, anh hai..- Cậu nhóc phụng phịu nghiêng mình ôm cứng lấy ông anh..
- Được rồi, để anh hai đi thay quần áo rồi anh hai vào ngủ với bảo bối của anh hai nha..được không..?
- Dạ được ạ..!
An Tử Yến nói rồi, anh nhanh chóng đứng phắt dậy, đi vào phòng tắm thay quần áo..Vài phút sau, anh đến bên cạnh Đinh Đinh rồi nằm xuống và ôm cậu nhóc.. Đinh Đinh bây giờ đã nín khóc rồi, cậu như sực nhớ ra một điều rồi lại rụt rè hỏi ông anh..
- Anh hai ơi..Tiểu Kiệt…Tiểu Kiệt liệu có sao không? Có bị anh Khang Thái đánh không ạ, Đinh Đinh lo lắm..lỗi tại Đinh Đinh mà cậu ấy bị liên lụy à..
- Bảo bối của anh hai bữa nay, có thêm một người khác để lo rồi này, bản thân mình bị đòn đau còn lo cho bạn nữa chứ..Có ghét không cơ chứ..- An Tử Yến khẽ hôn lên trán Đinh Đinh một cái, mắng yêu..
- Nhưng mà..lỗi của Đinh Đinh thật mà.. Đinh Đinh lo lắm anh hai..
- Anh hai biết là bảo bối lo. Nhưng anh nghĩ có lẽ Tiểu Kiệt cũng sẽ bị phạt, vì cậu nhóc đó cũng có điểm sai mà. Thôi thì, để vết thương trên người bảo bối lành lại, anh hai đưa bảo bối sang thăm Tiểu Kiệt đồng thời xin lỗi Khang Thái luôn nha. Đừng lo nữa, Tiểu Kiệt mạnh mẽ hơn bảo bối của anh, bị đòn xong chắc cũng nhanh lành thôi mà, với Khang Thái cũng sẽ chăm sóc cho nó nên bảo bối đừng lo nữa có được không?
- Dạ..anh hai đã nói vậy, Đinh Đinh sẽ vâng lời ạ. Sau này Đinh Đinh nhất định sẽ không để Tiểu Kiệt vì mình mà bị đánh đòn nữa, cũng sẽ không dám nói dối anh hai nữa đâu ạ..- Cậu nhóc nói rồi ôm lấy anh hai và khẽ nhắm mắt lại..Tuy lòng vẫn còn chút lo lắng cho cậu bạn Tiểu Kiệt nhưng cậu cũng cố gắng gạt sang một bên để đưa mình vào giấc ngủ..
An Tử Yến vòng tay ôm lấy đứa em. Mà lòng anh cả thấy xót xa nhiều..Rồi anh cũng thoáng nghĩ đến cậu nhóc Tiểu Kiệt giờ này chắc có lẽ cũng đã bầm mông với ông anh hai. Anh cũng cảm thấy một chút có lỗi, nhưng thôi chính là vì sai nên phải bị phạt..An Tử Yến thôi không nghĩ, anh cố gắng nhắm mắt lại rồi từ từ đưa mình vào giấc ngủ, vòng tay ôm chặt lấy bảo bối của mình.
……………..
Nhà Khang Thái, lúc hai anh em vừa trở về nhà..
Cậu nhóc Tiểu Kiệt cũng biết được lỗi lầm của mình gây ra thế nên ngay khi vào đến căn phòng của mình, cậu nhóc không một chút phản kháng lại anh hai, ngoan ngoãn nằm sắp trên giường, hai lớp quần cũng đã bị kéo xuống. Cậu nhóc tuy không khóc nhưng tim cũng đã đập thình thịch.
Khang Thái, liền sau đó cũng bước vào. Anh rút sợi dây thắt lưng ra..Hôm nay, lại một lần nữa anh phải đánh đòn đứa em trai của mình. Lần này, phải phạt thật nặng để chừa hẳn cái thói mê game, vì mê game mà chấp nhận giúp cậu bạn của mình nói dối, biến anh hai thành một kẻ ngốc, bị đứa em lừa dối suốt gần hai tuần mà không hề hay biết..
Anh quát lớn, thắt lưng cũng đã được giơ cao lên..
- Tiểu Kiệt. Hôm nay anh hai không phạt em nặng thì không được, em tự biết em sai gì rồi đó, lần này anh hai sẽ phạt 60 roi..
Cậu nhóc sau khi nghe thấy số roi mà tim càng đập nhanh hơn, cậu nhắm mắt lại, tay bám chặt vào ra giường trước. Hôm nay, mông chắc chắn sẽ sưng cao rồi..
- Vút vút vút vút vút – Mười thắt lưng mạnh như vũ bão rớt xuống mông Tiểu Kiệt, cậu nhóc nước mắt đã chảy dài, mông đã xuất hiện những vết đỏ ngang dọc. Khang Thái nhìn mông của đứa em, lòng thấy đau thắt..
- Vút..vút..vút..vút – Lại mười roi nữa, vẫn với lực đạo như vậy, mông của cậu nhóc bây giờ đã nổi những màu xanh, màu tím. Nước mắt bây giờ cũng đã thấm đẫm ra giường, cậu nhóc vẫn cứ cắn chặt môi bật cả máu, oằn mình chịu đòn, người giật lên từng đợt liên hồi..Khang Thái thì không dám nhìn xuống mông đứa em được nữa..
- Vút..vút..vút..vút.vút – Mười roi tiếp theo lại rớt xuông của Tiểu Kiệt, mông của cậu bây giờ như tê liệt đi, đau đến mức như mất luôn cả cảm giác, vị mặn đã ngập cả đầu lưỡi..Mặt cũng ướt đẫm nước mắt. Trán ướt đẫm mồ hôi.
- Vút..vút..vút..vút..vút – Mười roi gần cuối vẫn với lực đạo không hề giảm của ông anh trai lại rơi xuống cái mông đã sưng cao của Tiểu Kiệt, cậu nhóc sắp chịu không nổi, nhưng vẫn cắn chặt môi mà không kêu đau, bởi cậu biết ngay thời điểm này không chỉ có cậu mà ngay cả nhóc Đinh Đinh cũng sẽ bị đòn, nghĩ tới Đinh Đinh lại khiến cậu có thêm chút dũng khí, dù kì thực dũng khí đó cũng mong manh lắm..
- Vút..vút…vút..vút- Thêm mười roi kế cuối rớt xuống mông Tiểu Kiệt. Khang Thái lòng đau như dao cắt, còn mông của đứa em thì nhìn trông rất dọa người với chi chít những vết lằn..
- Vút..vút..vút..- Mười thắt lưng cuối cùng rớt xuống trên mông của Tiểu Kiệt..Khang Thái cũng quăng luôn chiếc thắt lưng xuống đất. Anh nhanh chóng mở cánh cửa bước ra ngoài lấy hộp thuốc mỡ..
Nhóc Tiểu Kiệt nằm sấp ở trên giường, hạ thể của cậu đã chằng chịt những vết bầm xanh, tím, đỏ..Đau đến tận óc…nước mắt bây giờ mới tuôn ra nhiều hơn..
Có tiếng mở cửa, cậu biết anh hai đã vào và mang theo thuốc mỡ. Anh tiến tới gần chỗ cậu nằm, nhẹ nhàng xoa xoa thuốc mỡ lên mông cậu rồi trầm giọng nói – Lần này anh hai đánh em nhiều như thế, bao nhiêu roi trên mông em là bấy nhiêu roi quất vào lòng anh hai. Tại sao em không chịu sửa chữa vậy hả Tiểu Kiệt, lần trước đã bị đòn rồi, anh hai cứ nghĩ em sẽ chừa..sao lần này lại để nó tiếp diễn..Anh hai phải làm sao với cái độ mê game của em đây..
- Heo..heo..già..Heo con biết là hôm nay heo con đáng bị phạt à..Heo con không có trách heo già đâu…Thực ra heo con không có quên trận đòn ngày hôm đó…nhưng là vì nhóc Đinh Đinh à, nếu nhóc Đinh Đinh không vì muốn mua quà sinh nhật cho anh Tử Yến nên đánh liều đi làm thêm, thì heo con cũng không vì vậy mà trái lời heo già đâu.. Heo con thực sự đau lắm heo già ơi…hu hu..nhưng chắc là nhóc Đinh Đinh cũng sẽ bị đòn đau nữa…
Khang Thái nghe những lời đứa em mà nói mà lại xót xa hơn, thế ra bị đòn đến mức này cũng là vì lời đề nghị của cậu bạn mà nó thích. Ai bảo, em trai anh là người cá tính làm gì, vì tình cảm đó sẵn sàng mà quên đi những hậu quả có thể xảy ra cho bản thân mình..
- Anh hai hiểu rồi, như vậy tất cả đều bắt nguồn từ món quà sinh nhật cho An Tử Yến đúng không. Đinh Đinh ngốc, em cũng ngốc theo nó luôn rồi. Em đương nhiên biết An Tử Yến không cần bất cứ thứ gì ngoài cậu em trai bảo bối cả. Khi làm chuyện này em có nghĩ tới chuyện nếu như bị phát hiện thì sẽ sao không hả.
- Heo con…biết..heo con cũng đã nghĩ tới à…Nhưng chỉ tại lúc ấy..chỉ nghĩ đến việc được chơi game trong suốt hai tuần…thì lại quên béng luôn…Heo già…heo con sẽ thực sự…sửa chữa…sau này…dù có thế nào …cũng không dám đâm đầu vào game nữa..heo con…- Cậu nhóc thút thít…
- Được rồi..được rồi. Sau lần này chắc là cạch đến già phải không, đừng bốc đồng như thế nữa nhé Tiểu Kiệt của anh hai..Rồi để thân người mình phải chịu đau đớn, mà anh hai đánh em lại đau gấp bội lần..- Khang Thái nói rồi anh lấy chăn đắp lên hạ thể của Tiểu Kiệt vì mông của cậu nhóc bây giờ cũng không thể mặc quần được nữa..Anh ôm lấy mái đầu của cậu nhóc, áp sát vào lồng ngực của mình.
- Dạ..heo con nhớ rồi mà…Heo già…hôm nay lại ngủ với heo con nha..Tại heo con đau lắm, muốn được ôm heo già ngủ cho đỡ đau…Heo già phải đền bù cho heo con vì làm heo con đau à..- Cậu nhóc lém lỉnh phụng phịu..
- Vậy để anh hai thay quần áo xong rồi thì vào ngủ với Tiểu Kiệt của anh nha.- Khang Thái nói rồi, anh đưa tay xoa xoa đầu đứa em. Lòng vẫn còn rất đau, anh đứng dậy vào trong phòng tắm..
Vài phút sau, anh lại trở ra bước lên giường, anh lại một lần nữa xoa xoa thuốc vào cặp mông sưng to của Tiểu Kiệt, càng nhìn anh lại càng xót xa hơn..Rồi anh đặt lưng xuống bên cạnh cậu nhóc..Tiểu Kiệt không một chút phân vân xích sát mái đầu cậu vào trong lồng ngực ông anh, rồi quàng cánh tay ôm lấy lưng anh. Những hành động mà lúc bình thường cậu rất ít khi thể hiện ra..
Khang Thái hiểu được tính cách của đứa em, nên anh vì thế lại càng ôm chặt nó hơn, rồi nói
- Cũng thích được cưng nựng yêu chìu thế này đây,mà bình thường cứ giả vờ, chỉ có lúc bị đòn xong thì mới làm nũng, Tiểu Kiệt à, em thật biết cách làm người khác phải cắn rứt lương tâm vì đã đánh em phải không hả?
- Heo già không biết heo con chính là như vậy sao..Hi- Cậu nhóc khẽ cười..Nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại sa sầm- Heo già ơi..Tiểu Kiệt lo cho nhóc Đinh Đinh à..nhóc đó hôm nay chắc cũng sẽ bị phạt nặng rồi..Hic…chắc là khóc nhiều lắm đây..Tiểu Kiệt đau lòng quá..
- Đã biết thế, sao lúc đó không kiên định mà ngăn cản lại kế hoạch này, để bây giờ lại vừa đau lòng, vừa đau mông. Bây giờ Tiểu Kiệt của anh hai còn có trách nhiệm với Đinh Đinh nữa, nên nhất định phải trưởng thành hơn, không để chuyện này xảy ra nữa hiểu chưa. Còn về phần Đinh Đinh em cũng đừng lo. Em biết An Tử Yến thương Đinh Đinh thế nào rồi mà..Tiểu Kiệt của anh chắc chắn bị nặng hơn Đinh Đinh đó à..Thôi bây giờ, nhắm mắt lại và ngủ đi, khóc nhiều thế chắc cũng mệt rồi. Đừng có lo cho Đinh Đinh nữa, sáng ngày mai anh sẽ gọi điện cho An Tử Yến hỏi thăm..có được chưa..
- Dạ…được rồi heo già, heo con sẽ nghe lời mà..Heo con ngủ đây, heo già cũng ngủ ngon nha..- Cậu nhóc nói rồi,liền sau đó nắm chặt đôi mắt lại.. Anh hai cậu..nằm bên cạnh một lúc lâu cứ nhìn nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu..Nghĩ đến cặp mông của cậu lại một lần nữa xót xa..Nghĩ một lúc lâu..anh cũng dần dần mệt và thiếp đi..
………………..
Ba ngày sau, bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ấm áp của An Tử Yến đã được tổ chức tại nhà của Khang Thái, vì lý do Tiểu Kiệt bị đòn nặng hơn thế là An Tử Yến bế đứa em đến nhà người bạn thân để cậu nhóc thăm cậu bạn của mình, cũng là để nói lời xin lỗi..
Lúc hai ông anh ở ngoài trò chuyện thì cũng là lúc hai đứa nhóc ở trong phòng, an ủi vỗ về nhau. Cả hai đều tự nhủ sẽ không để những chuyện tương tự xảy nữa..
Sau đó thì Khang Thái cũng vào phòng nhấc bổng đứa em chỉ thua mình 9cm ra ngoài bàn, đặt cậu nhóc ngồi lên chiếc ghế có tấm đệm bông. Một cậu nhóc khác cũng được ông anh hai bế bổng lên rồi cũng được đặt ngồi xuống chiếc ghế có tấm đệm bông ở phía đối diện..
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ và đầm ấm. Không ai nhắc còn muốn nhắc đến chuyện xảy ra của ba ngày trước nữa..
Những sai lầm đã mắc phải sẽ không bị lặp lại nữa..
Con đường phía trước còn rất dài..và có rất nhiều những chướng ngại vật.
Chỉ mong sao những khách bộ hành đi trên con đường đó, đủ bản lĩnh và sự chín chắn để vượt qua nó..
……………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.