Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 38: Phiên Ngoại Đặc Biệt :Một Hành Trình Hạnh Phúc- Phần 1

Lanapham

02/12/2020

Hai cậu nhóc Đinh Đinh và Khang Kiệt đã bước vào năm thứ hai cao trung tại ngôi trường Hải Trạch. Trải qua một thời gian, tình cảm của cả hai đứa nhóc ngày một thân thiết gắn bó hơn. Cả hai dính chặt lấy nhau giống như hình với bóng..Điều đó đã gây ra không ít những sự tò mò cho bạn bè xung quanh.

Thế nhưng, cả hai đều rất biết khắc chế tình cảm của mình..Không để những ánh mắt tầm thường kia biết được tình cảm của bản thân. u cũng là vì cả hai cậu nhóc đều còn nhỏ, ưu tiên hàng đầu vẫn là việc học..

Chuyện tình cảm này, đợi sau khi trưởng thành này rồi thì sẽ dũng cảm mà đương đầu..

Kì nghỉ đông sắp đến, năm nay An Tử Yến cho phép mình và cả người trợ lý của mình cũng đồng thời là người bạn thân nhất được nghỉ phép năm, để đưa hai đứa em trai cùng đi du lịch nước ngoài trong nhiều ngày..

Khỏi phải nói, hai cậu nhóc vui mừng đến độ nào. Cả hai ngay lập tức lên kế hoạch cho chuyến đi lần này.

Những bàn luận sôi nổi của hai cậu nhóc là sẽ đi đến đất nước nào..

Trong khi hai ông anh cũng sắm sửa và trang bị rất nhiều thứ, để cho chuyến đi có thể trọn vẹn..

……..

Hôm đó, hai cặp anh em gặp nhau tại một quán trà đạo ở trung tâm Thượng Hải. Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết cũng đã lạnh dần. Ở trên khắp phố, không khí giáng sinh đang ngập tràn..

Bốn người con trai, hai đã trưởng thành, hai vẫn còn là những cậu nhóc thiếu niên cùng ngồi quây quần quanh một chiếc bàn gỗ, cùng nhau uống trà và lên kế hoạch cho chuyến du lịch sắp đến.

An Tử Yến năm nào cũng thế, cứ đến mùa đông là anh lại tự đi mua cho đứa em trai rất nhiều quần áo ấm cao cấp kèm theo những phụ kiện.. Cậu nhóc bình thường vốn dĩ đã mĩm mỉm dễ thương bây giờ vận trong người bộ trang phục ấm áp của màu đông, trông cậu giống hệt như một chú heo con xinh xắn và đáng yêu, với đôi bờ má phúng phính ửng hồng vì lạnh..

Chốc chốc anh lại đưa tay sang sửa lại chiếc khăn quàng cổ cho cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mái đầu của cậu..ánh mắt đầy trìu mến yêu thương.

Ngồi ngay phía đối diện cũng là một cặp anh em khác, Khang Thái lần đầu tiên tự tay mình sắm sửa cho đứa em trai xa cách nhiều trang phục của mùa đông nhưng dường như cũng rất khéo léo. Cậu nhóc mặc vào trang phục mùa đông lại càng trở nên đỏm dáng, bảnh trai hơn rất nhiều lần..

Cậu ngồi phia đối diện với cậu bạn của mình mà ánh mắt cứ dán chặt vào gương mặt dễ thương ấy một chút cũng không rời..

………..

……………

- Hai nhóc bàn luận xong chưa, năm nay thích đi đến đâu?- An Tử Yến nhấc tách trà lên trên miệng rồi nhẹ nhàng nói..

- Chọn nhanh lên, nếu không hai anh sẽ tự chọn đấy nhé – Khang Thái ngồi phía đối diện nói..

- Anh hai, giờ Đinh Đinh có ý kiến như thế này nhé..Chúng ta mỗi người tự nghĩ ra đất nước mà mình đến trong vòng năm phút.. Nếu như đáp án nào được lựa chọn nhiều nhất chúng ta sẽ đến quốc gia đó..-cậu nhóc Đinh Đinh cất tiếng

- Còn nếu như mỗi người một đáp án khác nhau thì sẽ bóc thăm a..- Tiểu Kiệt tiếp lời..

- Ai cha..hai đứa nhóc này, bữa nay sao người tung người hứng quá vậy, hình như càng càng lúc càng hợp nhau ha – An Tử Yến mỉm cười giả lả..

- Ha ha..An Tử Yến ơi..cậu phải sớm gả em trai cậu đi cho em trai của tôi rồi đó – Khang Thái cười lớn trêu..

- Cậu nói cái gì vậy? cậu nghĩ tôi có thể để bảo bối của tôi đi sớm thế sao..Cậu mà cũng liệu thần hồn cậu đó, sau này nếu em trai cậu mà đối xử tệ với bảo bối của tôi thì biết tay tôi..

Nghe cuộc nói chuyện của hai ông anh, mà hai cậu nhóc ngồi cạnh, một cậu thì ngượng chín mặt mày không nói được gì. Một cậu thì cứ tủm tỉm cười rồi nhìn sang phía đối phương không chớp mắt..

- Thôi đừng đùa nữa a..Bảo bối của tôi đỏ mặt rồi kìa..Cu cậu đang ngại á..

- Được rồi được rồi..Nào bắt đầu…Một hai ba …

- Việt Nam- Việt Nam

- Việt Nam- Việt Nam

Bốn người cùng đồng thanh nói ra tên đất nước mà mình đang muốn đến. Thực sự rất ngạc nhiên khi cả bốn đều nêu ra một cái tên duy nhất..

Kì thực, Việt Nam luôn là một nơi mà An Tử Yến đã muốn đến để du lịch từ lâu. Trong những chuyến công tác của mình anh cũng đã sang đó một đôi lần nhưng thường chỉ ở lại một hai ngày sau khi giải quyết xong công việc thì mau chóng rời khỏi..

Vài lần đến ít ỏi đó nhưng cũng đã để lại trong lòng An Tử Yến nhiều ấn tượng tốt đẹp về một đất nước xinh đẹp nhỏ bé nằm ở phía Nam của đất nước anh..

Thật hay khi trong chuyến du lịch lần này, những người bạn đồng hành của anh cũng đã chọn Việt Nam.

- Tuyệt quá! đó là nơi mà tất cả chúng ta đều muốn đến, An Tử Yến cậu thỏa lòng mong ước rồi nhé- Khang Thái nhìn người bạn thân mỉm cười nói..

Vậy chứ không phải cậu cũng thế sao, lúc nào cũng nói với tôi muốn sang Việt Nam, sang Việt Nam còn gì.

- Anh hai thế bây giờ chúng ta sẽ đến nơi nào của Việt Nam nhỉ, theo như Đinh Đinh tìm hiểu thì mùa này chúng ta đến Tp Hồ Chí Minh và Đà Nẵng là đẹp nhất. Hai thành phố đó đều rất phong phú về ẩm thực, đa dạng về văn hóa. Thời tiết cũng không quá lạnh.Ở Thành phố Hồ Chí Minh còn có nguyên một khu người Hoa nữa, chúng ta có thể đến đó tham quan được đó anh hai. Còn Đà Nẵng thì là một thành phố cực đẹp luôn, lại sạch sẽ nữa. Ở đó còn có rất nhiều cầu, chúng ta có thể đến đó để ngắm cảnh rồi chụp hình..- Đinh Đinh nói một hơi những gì mà cậu đã đọc được từ trong sách..

Ôi cha Đinh Đinh cứ giống như là cuốn từ điển sống ấy, sao cái gì em cũng biết vậy hả Đinh Đinh, Tiểu Kiệt nhà anh mà nó được một nửa như em có phải hay không – Khang Thái nhìn cậu nhóc ngồi góc đối diện bằng ánh mắt ngưỡng mộ nói..

- Bảo bối của tôi mà, tất nhiên là phải giỏi rồi..- An Tử Yến ánh mắt đây tự hào nhìn đứa em mỉm cười nói.

- Anh Khang Thái anh đừng nói thế à. Tiểu Kiệt cũng có cái giỏi của cậu ấy mà..Anh lúc nào cũng khen em, Tiểu Kiệt sẽ buồn á..- Nhóc Đinh Đinh mau mắn nói khi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Kiệt đang xụ đi vì bị bơ..

- Chà..bữa nay Đinh Đinh quan tâm Tiểu Kiệt dữ ta, kiểu này là không ổn rồi, quên anh hai rồi phải không nhỉ - Khang Thái cười gian trêu..



- Không à..không có Đinh Đinh không bao giờ quên anh hai của Đinh Đinh, đúng không anh hai – Cậu nhóc nói rồi quay đầu sang hướng anh trai đầy yêu thương nói..

- Cái đó anh hai cũng không biết nha..Bây giờ có anh hai ở đây thì nói vậy, chứ nếu không có, biết đâu lại bảo thích Tiểu Kiệt hơn anh hai thì sao..

- Hm…không có…không có mà…hm- Cậu nhóc Đinh Đinh khổ sở phản đối..trước sự công kích của hai ông anh lớn. Tiểu Kiệt im lặng nãy giờ, nhân cơ hội này bẹo lên hai bờ má phúng phính của Đinh Đinh..

Tiếng cười nói rộn rã…

Hai ngày sau đó..

Họ đáp chuyến bay Thượng Hải- Đà Nẵng. Nơi đầu tiên trong chuyến hành trình đến với đất nước Việt Nam xinh tươi..

Lúc vừa xuống sân bay chào đón họ là một cô gái trong tà áo dài thướt ta và xinh đẹp. Cả bốn người đều rất chịu khó tìm hiểu những gì đắc trưng nhất ở đất nước họ vừa đặt chân đến. Cô gái Việt Nam với vốn tiếng Trung cực kỳ lưu loát niềm nở đón tiếp họ. 

Có một vài cô gái khác đi qua khi nhìn thấy An Tử Yến họ mở đôi mắt to tròn và mỉm cười thẹn thùng, tuy không thể hiểu được những gì họ nói,nhưng ai cũng có thể đoán được, họ đang bị vẻ quyến rũ của An Tử Yến hớp hồn..

Cô gái người địa phương ấy sau khi tỉ mẫn giới thiệu cho du khách về những địa điểm tham quan nổi tiếng nhất tại Đà Nẵng thì tươi cười và gọi một chiếc Taxi của hãng Taxi Mai Linh, đó là theo những gì cô gái địa phương ấy nói, chiếc Taxi từ hướng sân bay đến Furama nơi mà họ đã checking sẵn trước khi sang đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất tại thành phố xinh đẹp này. An Tử Yến không phải là lần đâu tiên đến Việt Nam nhưng lại là lần đầu tiên đến Đà Nẵng, những chuyến công tác vào lần trước của anh chủ yếu là đến Hà Nội. So với Hà Nội, Đà Nẵng không lớn bằng, cả sân bay cũng vậy. Thế nhưng ở đây mọi thứ có vẻ yên bình và đỡ ồn ào hơn so với Hà Nội, thậm chí là ở cả Thượng Hải nữa..

Chiếc Taxi đi qua một chiếc cầu màu vàng, được thiết kế theo kiểu dáng hình con rồng..đầu của con rồng quay hướng về phía bên kia cầu..đuôi của nó nằm hướng bên này của thành phố. Đưa tay lướt mà hình họ phát hiện ra chiếc cầu này là “ Cầu rồng”..

- Đẹp quá đi, chiếc cầu này thật là đẹp a..- Cậu nhóc Đinh Đinh cất tiếng lanh lảnh.

- Đúng là đẹp thật, ở Thượng Hải chúng ta tuy có nhiều cầu thật nhưng được xây dựng theo phong cách này thì cũng không có..thực sự rất đẹp – An Tử Yến tiếp lời..

- Lịch trình hôm nay của chúng ta là sẽ đi đâu vậy ạ - Đến lượt Tiểu Kiệt lên tiếng..

- Để xem nào- Khang Thái nói rồi cầm chiếc Iphone lên vuốt nhẹ màn hình..anh chạm nhé vào nó rồi cất tiếng – Sau khi về đến khách sạn, nghỉ ngơi, ăn uống xong chúng ta sẽ đi biển Mỹ Khê, rồi sau đó sẽ lên đỉnh Sơn Trà và qua Ngũ Hành Sơn.. Buổi tối sẽ đi ngắm cảnh sông Hàn, và ăn những món ăn đặc sản của địa phương..

- Có nhiều thứ để làm quá, haiza, anh hai Đinh Đinh muốn được leo núi a..Núi ở đây cực đẹp hà – Cậu nhóc Đinh Đinh phụng phịu..

- Cậu ấy..tướng tá thế này mà đòi leo núi, có mà núi nó leo cậu thì có – Tiểu Kiệt đã nhanh chóng đáp lời khi An Tử Yến còn chưa kịp phản ứng, cậu búng mũi Đinh Đinh một cái..

- Hm..sao cậu lại búng mũi tớ vậy..đau tớ à- Đinh Đinh cất tiếng kêu- Anh hai, Tiểu Kiệt bắt nạt Đinh Đinh kìa – Cậu nhóc nhân cơ hội có anh trai ở đó nhất định không bỏ lỡ cơ hội để trả đũa cậu bạn lúc nào cũng bắt nạt mình..

- Tiểu Kiệt này, ai cho em bắt nạt bảo bối của anh vậy, này coi chừng anh đấy nhé. Nên nhớ, anh trai của em là cấp dưới của anh, nếu em mà cố ý manh động với bảo bối của anh thì đừng trách anh không nể tình bạn bè nha – An Tử Yến tỏ vẻ nghiêm trọng trong lời nói nhưng khuôn miệng anh lại mỉm cười..

- Gì chứ, anh Tử Yến, anh không được lấy công trả thù tư à. Không được vì những chuyện em làm với Đinh Đinh mà lại nhắm vào anh hai em để phục thù a..- Tiểu Kiệt lên tiếng phản ứng, cậu cũng cố tình đùa cợt lại..

- Haiza..em thấy chưa, anh hai đã nói với em rồi, em có chịu nghe đâu.. Nhóc Đinh Đinh này nó có một ông anh cực kỳ bá đạo, vậy mà em không có nghe anh hai vẫn cứ thích nhóc..bỏ rơi anh hai a..- Khang Thái đùa lại..

- Em có biết đâu..hay là thôi không thích nữa anh hai nhé, em thích mỗi anh hai thôi à..- Tiểu Kiệt ba lém nói, miệng cười lớn nhìn cậu bạn ngồi phía bên cạnh nói..

- Hm…hm..đừng có chọc quê tớ mà…hm..tớ nghỉ chơi với cậu a..- Cậu nhóc đôi má ửng hồng nói

- Ok, vậy càng hay, Đinh Đinh trả lại Tiểu Kiệt cho anh rồi, cảm ơn Đinh Đinh nha – Khang Thái tiếp tục công kích..

- Hm..hm..anh Khang Thái vào hùa với Tiểu Kiệt bắt nạt Đinh Đinh, em không thèm nữa.. Nghỉ chơi thì nghỉ chơi, em chỉ chơi với anh hai An Tử Yến của em thôi, chỉ thích anh hai thôi à, phải không anh hai – Cậu nhóc bí xị mặt nhìn Khang Thái nói, rồi lại quay sang hướng ông anh ngồi ghế kế bên nũng nịu nói..

- Anh hai không có biết nha, tại có đứa nhóc nào đã từng nói là “ Anh hai, Đinh Đinh thích Tiểu Kiệt, rất thích luôn”. Giờ nói chỉ thích một mình anh hai thôi, có tin được không ta..- An Tử Yến cũng nhân cơ hội đó để trêu đùa đứa em trai đáng yêu của mình..

- Hm…hm…sao đến anh hai cũng vậy..Hm..Đinh Đinh nghỉ chơi với ba người luôn, ba người đều xấu xí à.. Hùa vào bắt nạt Đinh Đinh thôi à..Đáng ghét à..hic..- Cậu nhóc Đinh Đinh đến cái phao cuối cùng cũng không thể cứu được mình, xị mặt nói dỗi. Cậu lắc đầu nguầy nguậy làm đôi bờ má phúng phính rung nhẹ..Nhìn trông rất dễ thương..

Tiếng cười đùa và trò chuyện râm ran trên suốt chặng đường cho đến khi chiếc xe dừng lại tại Furama- khu nghỉ dưỡng tổ hợp nằm ở một con đường khá rộng ven biển của Đà Nẵng, ở đó có rất nhiều cây xanh. 

Đón tiếp họ là một chàng trai người địa phương, dáng người hơi gầy, nước da rám nắng nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi. Khi vừa bước đến An Tử Yến đã ngay lập tức mở một câu chào bằng tiếng Anh..chàng trai đó tươi cười đáp lại, sau đó anh ta lại nhiệt tình chỉ dẫn cho bốn vị khách người Trung Quốc đến với khu resort bằng vốn tiếng Anh rất lưu loát của mình..

Cứ như thế, năm người con trai. Gương mặt châu Á – trò chuyện với nhau bằng Tiếng Anh rất vui vẻ và cởi mở.

Nam nhân viên người địa phương dẫn cả bốn người đến hai một căn phòng lớn và đầy đủ bậc nhất của Furama. Dự định ban đầu của An Tử Yến là đặt hai phòng nhưng sau vì lời đề nghị của đứa em trai là chỉ nên thuê một phòng, thế nên anh đã đặt căn phòng.

Căn phòng được bố trí rất sang trọng, có hai chiếc giường thật lớn. Ra giường và áo gối đều cùng một loại giống nhau, trong phòng có một chiế tivi màn hình phẳng 42inch. Một chiếc tủ lạnh cỡ trung trong đó có rất nhiều rượu, bia và cả nước ngọt nữa.

Một chiếc điều hòa đặt ngay phía bên đối diện chiếc giường bên trái.

Cửa sổ căn phòng có thể nhìn ra khuôn viên của khu resort, với những thảm cỏ xanh mướt. 

Tất cả đều vô cùng thích thú và hài lòng với nơi đây.

Đinh Đinh tuy đã được anh hai dẫn đi du lịch nhiều nơi và qua nhiều nước khác nhau nhưng chưa có lần nào cậu lại có cảm giác thích thú nhiều như bây giờ. Cảnh vật và con người nơi đây rất gần gũi và thân thiện. Đường phố ở đây tuy không đông đúc như ở Thượng Hải quê hương cậu, nhưng có lẽ vì thế mà khiến cho khoảng cách giữa người và người xích lại gần hơn..

Cậu đang cùng với anh hai sắp xếp đồ đạc..nhìn vẻ mặt hớn hở của Đinh Đinh mà An Tử Yến cũng thấy hạnh phúc vô cùng. Chuyến đi lần này mà nói đối với cả bốn người đều là một chuyến đi đặc biệt.

Trong khi An Tử Yến và Đinh Đinh cùng nhau sắp xếp đồ đạc trong yên bình thì phía bên kia có hai con người cũng sắp xếp đồ đạc trong tiếng la oai oái của Khang Thái, kì thực cái tính bừa bộn của Tiểu Kiệt cũng chỉ mới sửa được chút ít, sau trận đòn lần trước cậu nhóc thực sự đã tốt hơn một chút, có gọn gàng hơn nhưng để đạt ở mức của Khang Thái thì vẫn còn ở một mức độ rất xa vời..Nghe tiếng la oai oái ấy, biết là nếu tình trạng ấy vẫn cứ tiếp diễn thì không biết bao giờ mới có thể sắp xếp, thế là nhóc Đinh Đinh đành phải ra tay tương trợ giúp cho người bạn của mình. Đồ đạc của Tiểu Kiệt giăng ra, vào tay Đinh Đinh chỉ hơn mười lăm phút đã đâu vào đấy.. Nhìn đống đồ đạc đã được sắp xếp ngăn nắp, Khang Thái tấm tắc khen:

- Đinh Đinh à, sao cái gì em cũng giỏi hết vậy, học giỏi, nhớ giỏi, đến sắp xếp đồ đạc cũng giỏi nốt, chẳng bù với thằng nhóc Tiểu Kiệt này nhà anh, xem ra nó cần được em rèn luyện nhiều đó Đinh Đinh à..



Những lời nói của Khang Thái khiến cho Tiểu Kiệt cảm thấy rất xấu hổ, nét mặt cậu thoáng sa sầm. Cậu tự nhủ nhất định phải tìm cơ hội để phục thù Đinh Đinh..Trong khi đó Đinh Đinh thì vẫn không hay biết gì, cậu nhóc chỉ mỉm cười khiêm tốn đáp:

- Dạ anh Khang Thái đừng nói vậy mà, tại từ nhỏ anh hai đã dạy Đinh Đinh như vậy rồi. Anh hai còn gọn gàng và giỏi gấp mấy lần ấy chứ. Anh Khang Thái đừng lúc nào cũng khen em, Tiểu Kiệt cũng có nhiều thử giỏi lắm mà – Cậu nhóc đưa mắt sang hướng cậu bạn dịu dàng đầy tự hào nhìn.

- Khang Thái à, bảo bối nhà tôi là vì do có anh hai dạy dỗ từ nhỏ nên nó gọn gàng là chuyện bình thường thôi, còn Tiểu Kiệt trước giờ chỉ có một thân một mình, tuy sống với bố mẹ nuôi nhưng họ cũng bận đi làm nhiều nên không quan tâm nhiều đến thằng nhóc được, cậu đừng lúc nào cũng lấy nó ra mà so sánh với bảo bối của tôi chứ, hai đứa nhóc này mỗi đứa đều có những điểm đáng yêu riêng mà – An Tử Yến nói.

Nghe những lời nói của An Tử Yến. Tiểu Kiệt thấy như lòng mình ấm áp hơn. Đúng là một Tổng giám đốc có khác, rất cách biết giao tiếp ứng xử. Không có như ông anh hai kia của mình, nhìn thì hiền, đường đường cũng là trợ lý tổng giám đốc mà chẳng tâm lý chút nào..

- Thì tôi cũng đâu có ý gì so sánh đâu chứ, chỉ là..- Khang Thái đang định nói tiếp thì bị Tiểu Kiệt ngắt lời- Anh hai, em đã nói em không thích anh hai so sánh em với Đinh Đinh rồi, em là em, Đinh Đinh là Đinh Đinh à.Riết rồi em không biết anh hai là anh của Đinh Đinh hay anh An Tử Yến đấy- Cậu nhóc ra lời hờn dỗi..

- Thôi mà Tiểu Kiệt, anh hai cậu chỉ nói đùa thôi, chứ anh Khang Thái thương cậu lắm đó, cậu đừng hiểu lầm anh cậu mà tội anh ấy- Đinh Đinh nhanh chóng bước tới chỗ Tiểu Kiệt vỗ nhẹ lên vai cậu bạn dịu dàng nói..

- Nể mặt Đinh Đinh hôm nay em không so đo với anh hai nữa. Đúng là chỉ có Đinh Đinh mới hiểu em nhất thôi à – Tiểu Kiệt mỉm cười nhìn Đinh Đinh nói, nỗi ấm ức vì bị so sánh trong cậu vơi đi phần nào..

Hai ông anh thấy hai đứa nhóc cứ một người hứng một người tung thì không nói gì nữa, chỉ khẽ nhún vai một cái rồi cười giả lả..

Đồ đạc sắp xếp xong, thì bốn người thay phiên nhau đi tắm, rồi sau đó vừa đặt lưng xuống giường cả bốn đều ngủ thiếp đi vì mệt sau một chuyến bay dài..

…………..

…………..

Buổi chiều..

Một cơn gió mát dịu từ ngoài bãi biển thổi vào.. Cậu nhóc Đinh Đinh trở mình dậy trước,bên cạnh cậu vẫn là anh hai, bàn tay của anh vẫn ôm chặt lấy cậu. Thế nhưng cậu lại cảm giác bên trái của cậu cũng có một cánh tay khác cũng đang ôm lấy cậu. Bất giác cậu cựa mình quay sang và nhìn thấy đó là Tiểu Kiệt..Cậu ngượng đến chín mặt mày, ngay lúc có anh hai thế này mà cái người kia lại dám ôm ấp cậu..Cậu bất ngờ hét toáng lên:

- Tiểu Kiệt thả tớ ra, cậu làm tớ không thở được rồi nè.

Tiếng hét của Đinh Đinh làm cho cả ba người kia đều thức giấc. Mỗi một người đều có một phản ứng khác nhau khi nhìn thấy cánh tay của Tiểu Kiệt đang ôm chầm lấy Đinh Đinh..An Tử Yến thì có phần hơi ganh tỵ, anh khẽ liếc mắt hình viên đạn nhìn vào Tiểu Kiệt, giống như muốn nói, đang giữa lúc có anh bên cạnh thế này mà cậu còn dám ôm bảo bối của anh thế kia sao.

Khang Thái thì nằm ngay giường phía đối diện, anh chỉ biết lấy cái gối che lên mặt để tránh nhìn như trách cứ của An Tử Yến vì đã không quản em trai mình cho chặt, để đứa nhóc đi làm chuyện lung tung. 

Còn Tiểu Kiệt thì vô cùng sững sờ..cậu không nói nên lời, cả thân người cũng như bất động, cậu không thể ngờ là Đinh Đinh lại phản ứng mạnh đến thế, cái tên ngốc này lần nào cũng khiến cậu tức chết. Lúc ở tại khách sạn trong lần hai đứa nhóc đi Bắc Kinh chẳng phải cậu đã ôm Đinh Đinh ngủ đấy thôi, ấy vậy mà hôm nay có anh hai ở đây thì lại ra vẻ với cậu. “ Được lắm Đinh Đinh, rồi sẽ biết tay tớ”, cậu giương ánh mắt đe dọa nhìn Đinh Đinh rồi từ từ bỏ cánh tay ra khỏi người cậu bạn.

Rồi sau đó, cả bốn người đều lần lượt bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong rồi và bắt đầu chuyến thưởng ngoạn thành phố Đà Nẵng xinh đẹp. 

Mỗi bước mà bốn người đi qua đều thu hút ánh nhìn của rất nhiều cô gái, có những cô gái hình như cũng biết được vài từ tiếng Trung cất lời khen ngợi khi nghe bốn người trò chuyện với nhau bằng hán ngữ, văng vẳng bên tai là hai từ “ hao ke ai” và “hen shuai”( Dễ thương và đẹp trai). Như để đáp lại lời khen thịnh tình đó, Khang Thái thi thoảng có cuối đầu mỉm cười và đáp lại họ hai từ “ Xie xie”..Chỉ có hai từ đó thôi đã khiến các cô gái kia gào thét lên, giữa ngay thành phố xinh đẹp này họ được tận mắt nhìn thấy hai điển hình soái ca trong ngôn tình, một hòa đồng thân thiện, một lãnh khốc lạnh lùng. Kì quái hơn là người con trai cao ráo hơn, nổi bật hơn với khuôn mặt lạnh hơn lại càng quyến rũ hấp dẫn hơn..

…..

……

Chiếc Taxi màu xanh da trời đưa họ đến một địa điểm vô cùng đẹp nằm ven sông Hàn của Thành phố này. Được người hướng dẫn viên đi cùng giải thích họ mới biết ở đây là địa điểm du lịch mới được xây dựng của Thành phố này, có tên là “ Cá chép hóa rồng và cầu tình yêu”..

Xung quanh đây có rất nhiều quán cà phê, đủ quy mô và phong cách. An Tử Yến và Khang Thái được người hướng dẫn đưa vào một quán cà phê vườn nằm ngay bên cạnh địa điểm này. 

Nhân cơ hội hai ông anh vào quán cà phê, hai đứa nhóc liền xin phép được đi chơi riêng, tất nhiên chỉ là đi trong phạm vi gần.

Chỉ cờ cái gục đầu của hai ông anh, Tiểu Kiệt nhanh như cắt nắm chặt bàn tay của Đinh Đinh lên chỗ chiếc cầu tình yêu. Hành động đó của cậu, ít nhiều đã gây sự chú ý cho những người xung quanh. Nhưng, người dân ở đây dường như rất lịch sự, họ ngay lập tức có thể nhận ra điều đặc biệt ở hai cậu nhóc này nhưng đều tỏ ra rất bình thường, không một ai có ý khinh khi, dù kì thực không rõ là trong ý nghĩ của họ có như vậy hay không. Nhưng có thế nào, cũng không cần bận tâm. Tiểu Kiệt dẫn Đinh Đinh lên cầu. Đó là một chiếc cầu được làm bằng sắt, được xây gần mép của sông. 

Trên cầu có những chiếc đèn trang trí hình trái tim màu đỏ thành từng chùm từng chùm. Có một vài quán bán những vật dụng đôi ở bên cạnh, nào là áo đôi, ly đôi, trang sức đôi..Nhưng nhiều nhất đó chính là những chiếc “Ổ khóa tình yêu” được bán với giá cũng tương đối rẻ, nếu tính theo tiền ở Việt Nam là 60-80 ngàn đồng, suy ra chỉ khoản chừng mười mấy tệ mà thôi. Thực ra, chuyện về chiếc cầu với những ổ khóa tình yêu cũng không còn gì xa lạ nữa, ở Trung quốc cũng có một nơi như vậy. Nhưng có điều, khác với những nơi kia là một đôi tình nhân nếu muốn thể hiện tình yêu vĩnh cửu của họ thì phải mua chìa khóa cùng với ổ khóa, sau khi khóa rồi thì vất chìa xuống sông. Ở đây, người ta chỉ bán ổ khóa mà không bán chìa, ổ khóa cũng thuộc loại nhẹ và dễ dàng bóp bằng lực của tay thế nên không cần đến chìa khóa. Một phát kiến cực kỳ thông minh để bảo vệ môi trường của những nhà làm du lịch tại nơi đây. Chả trách, thành phố này nằm trong top 10 địa điểm du lịch hấp dẫn nhất châu Á..

Tiểu Kiệt và Đinh Đinh cũng chọn mua cho mình một chiếc ổ khóa màu xanh hình trái tim. Lúc hai cậu nhóc hỏi mua, đã gây ngạc nhiên không ít cho nữ nhân viên bán hàng.Cô nhân viên đó nhìn hai đứa nhóc và mỉm cười tủm tỉm..

Sau khi mua xong ổ khóa rồi, hai cậu nhóc lại đi đến điểm cuối của chiếc cầu, trên lan can cầu đã có rất nhiều ổ khóa với đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Ngoài hai đứa nhóc ra, cũng có mấy đôi tình nhân khác cũng đang ở đó để khóa chiếc ổ khóa tình yêu của họ..

Sau khi cẩn thận viết hai cái tên Tiểu Kiệt và Đinh Đinh bằng chữ tiếng Trung lên trên chiếc ổ khóa ấy..Hai đứa nhóc đã khóa chiếc ổ lên chiếc lan can phía cuối cùng của chiếc cầu..

Ngay vừa lúc đó, Tiểu Kiệt nhìn sang thì thấy cậu bạn Đinh Đinh của mình nhắm chặt đôi mắt lại, hai bàn tay chắp trước mặt..

- Này cậu làm cái trò quái quỉ gì thế, sao đang nắm tay mà lại thả ra, làm gì vậy?

- Tớ..tớ đang cầu nguyện mà 

- Cầu nguyện? Cầu nguyện để làm gì, cậu có bị gì không đó..

- Hm..Tiểu Kiệt sao cậu lại nói thế, tớ là cầu mong cho tình cảm của hai đứa mình sẽ luôn bền vững cho đến tận sau này khi tớ và cậu lớn lên..Tớ thấy trong phim tớ hay coi, mấy diễn viên mỗi lúc đi đến những nơi tuyệt đẹp và phong cảnh hữu tình như thế này họ đều làm thế à..

- Trời đất ơi..cậu làm ơn đi, đừng có sến sẩm như vậy mà, suốt ngày coi ba cái phim tình cảm sướt mướt đó đến nỗi nhập tâm rồi..Thôi, nắm tay tớ vào rồi đi..đừng ở đó làm trò vớ vẩn nữa..thiệt là chịu cậu hết nổi mà..- Nói rồi, cậu hất cánh tay của Đinh Đinh xuống rồi lại nắm chặt tay cậu bạn trong lòng bàn tay mình, kéo Đinh Đinh đi. 

Vừa đi vừa khẽ mỉm cười, kì thực là cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngoài mặt lớn tiếng mắng Đinh Đinh là sến sẩm vậy thôi nhưng trái tim thì ấm áp vô cùng. Cậu biết là Đinh Đinh thích cậu rất nhiều và cậu cũng vậy..

Nhìn thấy có hàng kem ở trước mặt, Tiểu Kiệt kéo Đinh Đinh chạy nhanh về chỗ hàng kem, rồi mua hai cây kem ốc quế vị dâu, cậu cầm lấy một cây, một cây đưa cho Đinh Đinh, nhìn thấy cậu bạn mình thích mỉm cười vì cây kem kia, cậu lại thấy đáng yêu đến lạ.

Bờ má phúng phính ấy khiến cậu muốn bẹo mãi không thôi..

Hai đứa nhóc vừa tay trong tay, vừa đi dạo, vừa thưởng thức vị ngọt ngào lạnh lạnh của cây kem trong tiết trời hơi se lạnh của thành phố miền nhiệt đới này. Vừa tận hưởng hơi ấm của thứ tình cảm trong sáng thuở ban sơ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook