Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!
Chương 18: Anh và tôi (1)
Nữ Lam Thiên Băng
20/04/2015
Sau khi Hoãn Nhân “ra đi” được vài ngày, không khí căng thẳng tại biệt thự của Nicolas mới lắng xuống một chút.
“Trương Thiệu Hoa, anh hết chịu nổi em rồi!Hạ Lâm Phong bị Trương Thiệu Hoa bám đến không hở một “cái đuôi” bất mãn kêu lên.
“Hình Thiên! Mau lên! Tôi đói lắm rồi!”
Tình hình là hôm nay bà Dương- đầu bếp của Nicolas được bệnh viện “chiếu cố” cho vào trong nằm nghỉ.
“Bà cô, mau bỏ tôi xuống!” Nicolas bị Diệp Băng xách cổ, lôi ra xe, trông vô cùng đáng thương. “Tôi còn chưa xong!”
“Ai mà chậm chạp thế chứ? Đến cả Lanh Lanh cũng xong rồi kìa!” Diệp Băng nhìn cậu em họ, miệng khẽ hầm hừ.
“Này, ý gì đấy hả?” Trần Man Lanh ngồi trong xe, chỉ thò mỗi cái đầu ra, kêu lên vô cùng tức giận. “Bà đây chậm mấy cũng không bằng ông em họ của ngươi nhá!”
“Cái con nhỏ rỗi hơi kia, cô nhanh nhẹn được bằng một phần mười tôi đã tốt!”
Diệp Băng chỉ còn biết đứng cười như điên.
Nói ra thì cũng hơi mất mặt nhà họ Diệp chứ Nicolas mà chứ “diệp khô, lá cháy” thấy này thì cả họ nhà cô về chầu Diêm Vương sớm.
“Đừng lo, Diệp Băng!” Hình Thiên tiến đến bên cạnh cô, nở nụ cười vô cùng gian trá…..
Trần Man Lanh và Nicolas bị ném vào cốp sau, tận hưởng khoảng “không gian riêng tư” của hai người.
“Thiệu Hoa, cô có muốn đi cùng không?” Diệp Băng quay đầu lại hỏi Trương Thiệu Hoa.
Dù gì cô ta cũng là con nhà quyền quý….
“Anh Phong a, anh có đi không?”
“Thiệu Hoa, anh phải trực!”
Trương Thiệu Hoa lại lạnh lùng lờ tít luôn Diệp Băng, chỉ một mực quấn quýt bên Hạ Lâm Phong.
“Người ta như thế… đâu có như kẻ nào đó!” hình Thiên ngồi bên cạnh mỉa mai.
“Đã xin lỗi rồi mà. Anh thù dai thế?”
“Hừm…Đền bù cho tôi!”
Dưới ánh trăng dịu dàng, hai người trầm lặng trước cánh đồng hoa trà my lại càng thêm phần khó hiểu.
Thiên thần và ác quỷ đứng song song với nhau. Đôi cánh mệt mỏi thấm đẫm máu đỏ- khuân mặt xinh đẹp tà mị với nụ cười lặng lẽ.
Trái tim anh là niềm kiêu hãnh của chinh phục, tàn sát.
Trái tim cô là hy vọng của tự do, mơ ước.
Anh như đám mây đen trong bóng tối mờ nhạt.
Còn cô như thiên thần trước ánh bình minh.
“Uyển Tước, cô…” Tiếng nói tức giận của một đám người bỗng nhiên vang lên, cắt đứt không khí trầm lặng.
Cô là Uyển Tước của Thần Hoàng Chiến đệ nhất ở thế giới ngầm. Cô là nữ hoàng, là nhà vô địch một thời…
Cô là kẻ phản đồ của ngày hôm nay…
Cứu thoát một kẻ giết chết hơn một nửa số người của bang hội. Một đứa trẻ mười tuổi lại cả gan chém giết những con đại bàng hùng mạnh.
Cô… được nuổi dạy để lấy lòng những kẻ quyền quý, dọa nạt họ rồi từ từ lấy đi những gì tốt đẹp từ kẻ dám cản đường.
Cô là ác quỷ sống chui lủi trong một góc của phồn hoa. Bản thân lại luôn mơ ước hướng đến cái tự do không tưởng, là giấc mơ từ một thiên thần.
Cho đến ngày gặp anh…
Một kẻ cao ngạo, coi trời bằng vung lại khiến cô thích thú.
Ban đầu tưởng mình là hổ, muốn anh làm con mèo nhỏ mạnh dạn không ngờ trong giây phút bất chợt lại thành con mèo nhỏ trong lòng anh.
Thích ở trong vòng ôm ấm áp đó đến lúc chết đi, rồi kiếp sau tiếp tục yêu nhau một lần nữa.
“Các người muốn gì?”
“Uyển Tước, lần này cô làm quá đà rồi đấy!” Chu Thương kêu lên bất mãn, khuân mặt xinh đẹp hiện rõ vài phần tàn bạo.
Cô là Uyển Tước, đối với cô không gì là quá đà cả.
Chỉ có anh là thứ quá xa vời.
“Cô đã không sửa sai, vậy để tôi giúp cô!” Chu Thương Giơ súng lục nhỏ giắt bên hông, lạnh lùng chĩa về chàng trai đang hôn mê trên bãi cỏ.
Cô không thích người khác chết dễ dàng. Lại càng không thích người mình yêu bị kẻ khác chà đạp nhưng bây giờ, cô lại bất lực rồi.
Vậy… để lần này cô chết thay anh đi!
Coi như lần này, sự sống của cô là tặng cho anh. Nếu anh không sống sót ra khỏi đây, cô nhất định sẽ không quan tâm tới anh nữa… món quà này của cô là vô giá, trên đời này chỉ có một.
Anh… có nỡ lãng phí nó không?
“Tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi!”
“Băng Băng à, đừng dọa bà sợ nữa mà!”
Cô mở hé mắt, dần nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của ba người.
Một người rất thân thuộc, lại vô cùng xa lạ. Tựa như đã từng tồn tại trong kí ước cô nhưng lại bị xóa bỏ triệt để.
Hai người còn lại… cô thực sự không nhận ra.
“Hy Hy, mau lên mau gọi bác sĩ! Băng Băng tỉnh rồi!” Người phụ nữ phúc hậu hoảng hốt nói với cô gái trẻ bên cạnh, không thể không công nhận là có thêm vài phần hạnh phúc.
Cô cảm thấy thân thể rã rời, không biết đã nằm ở đây bao lâu rồi.
Cô là ai?
Họ là ai?
“Đừng chạm vào tôi! Bà là ai?”
“Băng Băng…”
Chàng trai có khuân mặt tuấn lãng vẫn im lặng nhìn cô từ đâu lên cuối, sau đó buồn bã lắc đầu bỏ đi.
Cô đã quên… hiện tại anh lại chờ đợi để cô thuốc về mình…. một lần nữa!
“Trương Thiệu Hoa, anh hết chịu nổi em rồi!Hạ Lâm Phong bị Trương Thiệu Hoa bám đến không hở một “cái đuôi” bất mãn kêu lên.
“Hình Thiên! Mau lên! Tôi đói lắm rồi!”
Tình hình là hôm nay bà Dương- đầu bếp của Nicolas được bệnh viện “chiếu cố” cho vào trong nằm nghỉ.
“Bà cô, mau bỏ tôi xuống!” Nicolas bị Diệp Băng xách cổ, lôi ra xe, trông vô cùng đáng thương. “Tôi còn chưa xong!”
“Ai mà chậm chạp thế chứ? Đến cả Lanh Lanh cũng xong rồi kìa!” Diệp Băng nhìn cậu em họ, miệng khẽ hầm hừ.
“Này, ý gì đấy hả?” Trần Man Lanh ngồi trong xe, chỉ thò mỗi cái đầu ra, kêu lên vô cùng tức giận. “Bà đây chậm mấy cũng không bằng ông em họ của ngươi nhá!”
“Cái con nhỏ rỗi hơi kia, cô nhanh nhẹn được bằng một phần mười tôi đã tốt!”
Diệp Băng chỉ còn biết đứng cười như điên.
Nói ra thì cũng hơi mất mặt nhà họ Diệp chứ Nicolas mà chứ “diệp khô, lá cháy” thấy này thì cả họ nhà cô về chầu Diêm Vương sớm.
“Đừng lo, Diệp Băng!” Hình Thiên tiến đến bên cạnh cô, nở nụ cười vô cùng gian trá…..
Trần Man Lanh và Nicolas bị ném vào cốp sau, tận hưởng khoảng “không gian riêng tư” của hai người.
“Thiệu Hoa, cô có muốn đi cùng không?” Diệp Băng quay đầu lại hỏi Trương Thiệu Hoa.
Dù gì cô ta cũng là con nhà quyền quý….
“Anh Phong a, anh có đi không?”
“Thiệu Hoa, anh phải trực!”
Trương Thiệu Hoa lại lạnh lùng lờ tít luôn Diệp Băng, chỉ một mực quấn quýt bên Hạ Lâm Phong.
“Người ta như thế… đâu có như kẻ nào đó!” hình Thiên ngồi bên cạnh mỉa mai.
“Đã xin lỗi rồi mà. Anh thù dai thế?”
“Hừm…Đền bù cho tôi!”
Dưới ánh trăng dịu dàng, hai người trầm lặng trước cánh đồng hoa trà my lại càng thêm phần khó hiểu.
Thiên thần và ác quỷ đứng song song với nhau. Đôi cánh mệt mỏi thấm đẫm máu đỏ- khuân mặt xinh đẹp tà mị với nụ cười lặng lẽ.
Trái tim anh là niềm kiêu hãnh của chinh phục, tàn sát.
Trái tim cô là hy vọng của tự do, mơ ước.
Anh như đám mây đen trong bóng tối mờ nhạt.
Còn cô như thiên thần trước ánh bình minh.
“Uyển Tước, cô…” Tiếng nói tức giận của một đám người bỗng nhiên vang lên, cắt đứt không khí trầm lặng.
Cô là Uyển Tước của Thần Hoàng Chiến đệ nhất ở thế giới ngầm. Cô là nữ hoàng, là nhà vô địch một thời…
Cô là kẻ phản đồ của ngày hôm nay…
Cứu thoát một kẻ giết chết hơn một nửa số người của bang hội. Một đứa trẻ mười tuổi lại cả gan chém giết những con đại bàng hùng mạnh.
Cô… được nuổi dạy để lấy lòng những kẻ quyền quý, dọa nạt họ rồi từ từ lấy đi những gì tốt đẹp từ kẻ dám cản đường.
Cô là ác quỷ sống chui lủi trong một góc của phồn hoa. Bản thân lại luôn mơ ước hướng đến cái tự do không tưởng, là giấc mơ từ một thiên thần.
Cho đến ngày gặp anh…
Một kẻ cao ngạo, coi trời bằng vung lại khiến cô thích thú.
Ban đầu tưởng mình là hổ, muốn anh làm con mèo nhỏ mạnh dạn không ngờ trong giây phút bất chợt lại thành con mèo nhỏ trong lòng anh.
Thích ở trong vòng ôm ấm áp đó đến lúc chết đi, rồi kiếp sau tiếp tục yêu nhau một lần nữa.
“Các người muốn gì?”
“Uyển Tước, lần này cô làm quá đà rồi đấy!” Chu Thương kêu lên bất mãn, khuân mặt xinh đẹp hiện rõ vài phần tàn bạo.
Cô là Uyển Tước, đối với cô không gì là quá đà cả.
Chỉ có anh là thứ quá xa vời.
“Cô đã không sửa sai, vậy để tôi giúp cô!” Chu Thương Giơ súng lục nhỏ giắt bên hông, lạnh lùng chĩa về chàng trai đang hôn mê trên bãi cỏ.
Cô không thích người khác chết dễ dàng. Lại càng không thích người mình yêu bị kẻ khác chà đạp nhưng bây giờ, cô lại bất lực rồi.
Vậy… để lần này cô chết thay anh đi!
Coi như lần này, sự sống của cô là tặng cho anh. Nếu anh không sống sót ra khỏi đây, cô nhất định sẽ không quan tâm tới anh nữa… món quà này của cô là vô giá, trên đời này chỉ có một.
Anh… có nỡ lãng phí nó không?
“Tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi!”
“Băng Băng à, đừng dọa bà sợ nữa mà!”
Cô mở hé mắt, dần nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của ba người.
Một người rất thân thuộc, lại vô cùng xa lạ. Tựa như đã từng tồn tại trong kí ước cô nhưng lại bị xóa bỏ triệt để.
Hai người còn lại… cô thực sự không nhận ra.
“Hy Hy, mau lên mau gọi bác sĩ! Băng Băng tỉnh rồi!” Người phụ nữ phúc hậu hoảng hốt nói với cô gái trẻ bên cạnh, không thể không công nhận là có thêm vài phần hạnh phúc.
Cô cảm thấy thân thể rã rời, không biết đã nằm ở đây bao lâu rồi.
Cô là ai?
Họ là ai?
“Đừng chạm vào tôi! Bà là ai?”
“Băng Băng…”
Chàng trai có khuân mặt tuấn lãng vẫn im lặng nhìn cô từ đâu lên cuối, sau đó buồn bã lắc đầu bỏ đi.
Cô đã quên… hiện tại anh lại chờ đợi để cô thuốc về mình…. một lần nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.