Bảo Bối Chủ Tịch Phu Nhân Của Tôi
Chương 3: lên thành phố làm việc.
Moon
04/03/2015
Một lúc lâu sau nó mới gạt nc mắt đứng dậy: -con ko sao đau dì, dì cứ yên tâm- nó nói bằng giọng khàn đục vì khóc nhiều. -Mà sao dì về đây làm j? công việc quản gia trên ấy có chỗ nào ko ổn à?- nó hỏi -Không! Dì xin ông chủ cho về thăm quê it hôm- dì đáp lại nó cũng vẫn với giọng khàn đục. dì nhìn nó:
-thế jo con định sao?- dì hỏi.
-con cũng ko biết nữa! ông ta nói bán thì nhất định sẽ bán! Gì chứ đến việc bắt con gái mình đi bán thân ông ta còn lam dc nói chi là việc bán nhà- nó đáp.
-Ừ thế bây jo con định ở đâu?- dì hỏi nó.
- con cũng ko biiet nữa! tiền của con đị ông ta lấy đi đánh bài hết rồi, con cũng chẳng còn đông nào cả!- nó nói giọng buồn thiu.
-à ! Nhược My dì cũng có một ít hay dì cho con vay?- dì hỏi nó.
- Không! Không đc! Con xưa nay chưa từng nhờ vả ai cả jo thế nào con cũng vẫn thế, nêu dì muốn giúp con dì tìm cái khác đi. Ví dụ như tìm cho con một việc chẳng hạn, mà này nhớ là phải có công đó nha! -Nó cười, một nụ cười gượng nhìn bà.
Bà suy nghĩ một chút:
-À! Hay con muốn lên thành phố làm ng giúp việc ko?- dì hỏi nó ánh mắt ánh lên vẻ vui sướng.
- giúp việc à ummm…- nó làm bộ xoa cằm suy tư- Được! tất nhiên là dc chứ- nó bỗng rú lên vui sướng làm dì trần giật nẩy mình.
-Nhưng mà …- nó hơi lưỡng lự- con còn chưa biết mặt ông chủ?.
-Không sao ng làm ở đấy có mấy ai dc thấy mặt ông chủ đâu!- bà nói có vẻ vui vui. - Vậy thì ok.
- Nhưng…
- Nhưng nhịn gì nữa…?
- con sợ ông chủ sẽ không nhận con!- nó nói giọng nũng nịu quàng tay dì (tg:bà nào vừa nãy khóc sưng húp cả mắt lên giờ đã tươi tỉnh thế nhở? Nó: con này này! Kịch bản là do ngươi viết chứ bộ ta chỉ việc làm theo thôi nói nhiều! tg: “im lặng lun ko nói dc câu nào”)
- không sao đâu con! Tất cả việc trong nhà là do dì quản, con ngoan ngoãn chịu khó thế này nhất định là dc!- dì nói.
-vậy thì OK lun- nó nói gieo hò như điên, bông nó khựng lại
- Nhưng con chưa biết j về ông ta cả? dì nói cho con sơ khai lí lịch đi!- nó cười tươi.
- Ông chủ chỉ hơn con có ba tuổi thôi- bà cười nói.
- Ưm, ba tuổi thì được!- nó gieo hò- CÁI GÌ? BA TUỔI Á?
- Ưm chỉ ba tuổi thôi- bà vẫn cười nhìn đứa cháu ngây thơ này.
- TRỜI ƠI! Ba tuổi mà dì nói chỉ có ba tuổi- nói rồi nó lẩm nhẩm tính trên đầu ngón tay- Hắn hơn mình ba tuổi vậy chi là… 20 TUỔI?- nó sửng sốt” trời ơi trên đời có ông chủ trẻ vậy sao?trước giờ hai mươi tuôi thì chỉ làm thiếu gia thôi vậy mà ng này đã làm ông chủ quả thật không tầm thường. Tại hạ bái phục bái phục…” nó nghĩ,
- Sao ko dc à? Ông ấy là ng rất thành đạt đấy!- dì nói có phần ngưỡng mộ.
- Dạ ko cháu chỉ hơi ngạc nhiên, trên đời có ông chủ trẻ thế sao?- nó có vẻ đăm chiêu.
- Ừ ai nghe mà chả ngạc nhiên, nhưng chỉ cân ở cung nhf tiếp súc với ông ấy thì mới biết, ông ấy chững chạc hơn tuổi 20 ấy nhiều- bà nói đầy vẻ cung kính. -à à rồi rồi ok- nó mỉm cười
-nhưng khi nào con có thể làm việc ạ?. - bất cứ khi nào con thích- dì cười tươi nhìn nó, chuyện sắp có đứa cháu làm viieecj chung vs mình ko vui mới lạ hì hì…
- Nhưng xa nơi này con cũng buồn lắm! ít ra đây cũng là nơi con đc sinh ra và cũng là nơi bà ấy ra đi – bỗng nó nói giọng buồn thiu.
- ko sao đâu con dì tin bà ấy sẽ luôn ủng hộ con- giọng dì cũng buồn. Giọt nước mắt đã gàn rơi trên hai gò má, mà nó gạt phăng đi:
-Đúng vậy mẹ con sẽ luôn ủng hộ con! Con tin là như vậy- nói rồi ná vào phòng lấy hành lý.Đi đến cửa nó quay lại hỏi:
- Đi luôn chứ dì? Con ko muốn ở đây thêm một giây nào nữa- nó nói giọng lạnh tanh.
- ừ! Nếu con muốn chúng ta có thể đi ngay- dì đáp lại nó.
Rầm… là tiếng cánh cửa khép mạnh lại thay cho câu trả lời của nó.Nó thu dọn hành lý rất nhanh tróng quay ra phía chiếc tủ nhỏ nơi để một chiếc khung ảnh nhỏ, trong bức hinh có hình một cô bé đang hôn má một ng phụ nũ, ng phụ nữ ko ai khác ngoài mẹ nó & đứa bé đương nhiên là nó rồi :
-Mẹ à con tin mẹ sẽ luôn ủng họ con- nó mỉm cười rồi cất tấm ảnh vào va li.
-chúng ta đi chứ?- dì ngoảnh lại nhìn nó đang đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà thân yêu.
-Ờ dạ vâng ạ- giọng nó co chut luyến tiếc.
Hai ng ra bến xe và bắt xe lên Hà Nội chuyến cuối của ngày. Họ cung dắt tay nhau đi tìm một cuộc sống mới và những j đang đến vs nó đây…
-thế jo con định sao?- dì hỏi.
-con cũng ko biết nữa! ông ta nói bán thì nhất định sẽ bán! Gì chứ đến việc bắt con gái mình đi bán thân ông ta còn lam dc nói chi là việc bán nhà- nó đáp.
-Ừ thế bây jo con định ở đâu?- dì hỏi nó.
- con cũng ko biiet nữa! tiền của con đị ông ta lấy đi đánh bài hết rồi, con cũng chẳng còn đông nào cả!- nó nói giọng buồn thiu.
-à ! Nhược My dì cũng có một ít hay dì cho con vay?- dì hỏi nó.
- Không! Không đc! Con xưa nay chưa từng nhờ vả ai cả jo thế nào con cũng vẫn thế, nêu dì muốn giúp con dì tìm cái khác đi. Ví dụ như tìm cho con một việc chẳng hạn, mà này nhớ là phải có công đó nha! -Nó cười, một nụ cười gượng nhìn bà.
Bà suy nghĩ một chút:
-À! Hay con muốn lên thành phố làm ng giúp việc ko?- dì hỏi nó ánh mắt ánh lên vẻ vui sướng.
- giúp việc à ummm…- nó làm bộ xoa cằm suy tư- Được! tất nhiên là dc chứ- nó bỗng rú lên vui sướng làm dì trần giật nẩy mình.
-Nhưng mà …- nó hơi lưỡng lự- con còn chưa biết mặt ông chủ?.
-Không sao ng làm ở đấy có mấy ai dc thấy mặt ông chủ đâu!- bà nói có vẻ vui vui. - Vậy thì ok.
- Nhưng…
- Nhưng nhịn gì nữa…?
- con sợ ông chủ sẽ không nhận con!- nó nói giọng nũng nịu quàng tay dì (tg:bà nào vừa nãy khóc sưng húp cả mắt lên giờ đã tươi tỉnh thế nhở? Nó: con này này! Kịch bản là do ngươi viết chứ bộ ta chỉ việc làm theo thôi nói nhiều! tg: “im lặng lun ko nói dc câu nào”)
- không sao đâu con! Tất cả việc trong nhà là do dì quản, con ngoan ngoãn chịu khó thế này nhất định là dc!- dì nói.
-vậy thì OK lun- nó nói gieo hò như điên, bông nó khựng lại
- Nhưng con chưa biết j về ông ta cả? dì nói cho con sơ khai lí lịch đi!- nó cười tươi.
- Ông chủ chỉ hơn con có ba tuổi thôi- bà cười nói.
- Ưm, ba tuổi thì được!- nó gieo hò- CÁI GÌ? BA TUỔI Á?
- Ưm chỉ ba tuổi thôi- bà vẫn cười nhìn đứa cháu ngây thơ này.
- TRỜI ƠI! Ba tuổi mà dì nói chỉ có ba tuổi- nói rồi nó lẩm nhẩm tính trên đầu ngón tay- Hắn hơn mình ba tuổi vậy chi là… 20 TUỔI?- nó sửng sốt” trời ơi trên đời có ông chủ trẻ vậy sao?trước giờ hai mươi tuôi thì chỉ làm thiếu gia thôi vậy mà ng này đã làm ông chủ quả thật không tầm thường. Tại hạ bái phục bái phục…” nó nghĩ,
- Sao ko dc à? Ông ấy là ng rất thành đạt đấy!- dì nói có phần ngưỡng mộ.
- Dạ ko cháu chỉ hơi ngạc nhiên, trên đời có ông chủ trẻ thế sao?- nó có vẻ đăm chiêu.
- Ừ ai nghe mà chả ngạc nhiên, nhưng chỉ cân ở cung nhf tiếp súc với ông ấy thì mới biết, ông ấy chững chạc hơn tuổi 20 ấy nhiều- bà nói đầy vẻ cung kính. -à à rồi rồi ok- nó mỉm cười
-nhưng khi nào con có thể làm việc ạ?. - bất cứ khi nào con thích- dì cười tươi nhìn nó, chuyện sắp có đứa cháu làm viieecj chung vs mình ko vui mới lạ hì hì…
- Nhưng xa nơi này con cũng buồn lắm! ít ra đây cũng là nơi con đc sinh ra và cũng là nơi bà ấy ra đi – bỗng nó nói giọng buồn thiu.
- ko sao đâu con dì tin bà ấy sẽ luôn ủng hộ con- giọng dì cũng buồn. Giọt nước mắt đã gàn rơi trên hai gò má, mà nó gạt phăng đi:
-Đúng vậy mẹ con sẽ luôn ủng hộ con! Con tin là như vậy- nói rồi ná vào phòng lấy hành lý.Đi đến cửa nó quay lại hỏi:
- Đi luôn chứ dì? Con ko muốn ở đây thêm một giây nào nữa- nó nói giọng lạnh tanh.
- ừ! Nếu con muốn chúng ta có thể đi ngay- dì đáp lại nó.
Rầm… là tiếng cánh cửa khép mạnh lại thay cho câu trả lời của nó.Nó thu dọn hành lý rất nhanh tróng quay ra phía chiếc tủ nhỏ nơi để một chiếc khung ảnh nhỏ, trong bức hinh có hình một cô bé đang hôn má một ng phụ nũ, ng phụ nữ ko ai khác ngoài mẹ nó & đứa bé đương nhiên là nó rồi :
-Mẹ à con tin mẹ sẽ luôn ủng họ con- nó mỉm cười rồi cất tấm ảnh vào va li.
-chúng ta đi chứ?- dì ngoảnh lại nhìn nó đang đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà thân yêu.
-Ờ dạ vâng ạ- giọng nó co chut luyến tiếc.
Hai ng ra bến xe và bắt xe lên Hà Nội chuyến cuối của ngày. Họ cung dắt tay nhau đi tìm một cuộc sống mới và những j đang đến vs nó đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.