Bảo Bối Chủ Tịch Phu Nhân Của Tôi

Chương 11: Tôi...muốn bón cho cô ăn!

Moon

04/03/2015

Nó giờ mới quan sát căn phòng này, nó to và đẹp lắm.Bốn bức tương đc thay thế băng sách vậy, ở đây có đủ cả từ sách hướng dẫn kinh doanh đên các loại sách nghiên cứu vật li, hóa học,…nói túm lại là đủ cả.

-Anh có thích đọc sách không?-nó nhìn cai gia tài sách đồ sộ này của hắn.

-Không nó chỉ để trang trí thôi-hắn đang cắt thức ăn nhưng vẫn trả lời nó.

-Ừm..đúng ng như anh có bao h đọc sách đâu-nó chắp tay sau lưng dáng vẻ dò xét.

Hắn dừng việc cắt thức ăn chính xác thì hắn đã cắt xong rồi nhìn nó

-Cô lại đây-hăn gọi.

-Anh…anh gọi tôi à?-nó ngu ngơ.

-ở đây có ai khác sao?-hắn vẫy tay.

Nó tiến lại chỗ hắn:

-Anh cần gì?-nó tiến lại gần hơn-AAAA…anh định làm j? thả tôi ra- nó tiến lại hỏi chưa xong đã bị hắn kéo ngồi xuống thế là yên vị trên đùi hắn luôn.

-Ngồi im nếu cô còn giãy nữa thì cái chân của tôi lại đau đó-hắn một tay vòng qua ôm lấy eo nó một tay với chiếc dĩa trên bàn.



Nó ngồi im không nhúc nhích sợ cái chân đau của hắn lại hoành hành nữa thì khổ.Hắn lấy một miếng thịt đưa lên miệng nó.

-Mở miệng ra- hăn giơ miếng thịt ra trc mặt nó.

-Anh muốn làm j?-nó run run.

-Nhìn không biết sao? Tôi…muốn bón cho cô ăn-hắn đưa lại gần hơn.

-Bón cho tôi? tại sao?-nó ngước nhìn hắn, giờ nó mới để ý nha hắn đẹp tự nhiên nha thế mà nó cứ tưởng hắn đi nâng mũi nha mà mũi hắn cao tự nhiên không dao kéo, đôi mắt mầu đen lạnh ngắt, đôi lông mày đen càng làm toát lên vẻ lạnh lùng của hắn, đôi môi mỏng mầu đo đỏ và mái tóc của hắn đen láy tất cả toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng khó tả.

-Tôi thích-hắn trả lời rất thản nhiên.

-Nhưng tôi không ăn đc đồ sống- nó nhìn cai thứ đo đỏ tái tái mà hắn định nhét vào mồm nó mà thoáng dùng mình.

-Điều 4 gia qui-hăn nhăm nhăm miếng thịt

-Nhưng…ưm…ưm-nó chưa nói xong thì cái thứ hồng hồng đỏ đỏ đó đã chui tọt vào miệng nó.

-Nhai đi-vừa nói hắn vừa lấy một miếng thịt như  định sẵn nó sẽ phải ăn tiếp.

Còn nó đang muốn cho ra tất tần tật các thứ nó ăn trong hôm nay vào thẳng bản mặt đáng chêt ngìn lần của hắn.



-Nếu cô không nghe tôi, tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế vs cô đó-hắn mỉm cười nhìn nó.

Nó thì đành phải nhai nhai cái thứ kinh khủng này, lòng uất ức.Còn hắn thì đang vui vẻ vì hành hạ đc nó mà không tốn sức một chút nào.

-Ực-nó cuối cùng cũng nuốt đc cái thứ đó vào dạ dày.

-Tốt-hắn giơ miếng thịt ra trc mặt nó.

“Biện pháp cưỡng chế? Không biết là cái j nhỉ? Nhưng chắc là đáng sợ lắm tốt nhất là chịu khó ngồi cho hắn bón” nó than thầm.Nghĩ thế nào làm vậy nó đành mở cái miệng xinh sắn để chào đón cái thứ kinh khủng đó. Hắn thì thích thú nhìn nó nhắm mắt nhắm mũi nhai nhai cái thứ mà nó ghét trong lòng bất giác cảm thấy hứng thú vs cô nhóc này.Đc đà hắn bón hết sạch cả cái khay thức ăn luôn.Hăn biết thể nào chốc nữa nó cũng cho ra  hết nên ra sức bón cho nó.

-Sao anh không ăn?mà lại cho tôi ăn?-nó cảm thấy cái vị của thứ đó vẫn còn trong miệng.

-Tôi không thích-hắn đưa cốc nc loc cho nó.

Nó vơ lấy uống một hơi hết nhẵn, nó còn không biết hắn cho nó ăn cái j nữa cơ.Nó chỉ biết nhắm mắt và nhai ngoài ra không biết j hơn.Nó con tính nếu tí nữa ai giám tranh nhà về sinh vs nó thì ngay cả Tú Linh nó cũng sẽ không tha.

-Cô có thể lui đc rồi.



-Đc- nó nói rồi cầm khai thức ăn hết nhẵn ra khỏi phòng.Trong lòng thì không tiếc lời vàng ngọc chửi rủa hắn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Chủ Tịch Phu Nhân Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook