Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 12

Kim Cương Quyển

25/06/2015

Edit: Đầm♥Cơ Chuyện đã qua làm Lăng Húc cảm thấy nghi hoặc, những thứ không rõ nguyên nhân trong nháy mắt đều chiếm được đáp án.

Cấp ba, khi ly hôn với ba mẹ liền mang theo cậu vội vàng dọn đi, đột nhiên chặt đứt liên hệ với người trong nhà, còn có ca ca xem cậu là người xa lạ.

Hiện tại tuy rằng Lăng Dịch còn đỡ lấy cậu, nhưng Lăng Húc không lý do mà hoảng hốt, cậu cảm thấy dù Lăng Dịch thật sự buông tay bỏ cậu lại, giống như cũng không có gì không nên.

Nhưng trước khi Lăng Húc phản ứng lại, Lăng Dịch đã nói: “Đi ngồi xuống đi.”

Lăng Húc chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cậu gật gật đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, cũng thuận tay đặt Thiên Thiên lên giường.

Thiên Thiên có chút bị kinh hách, sau khi được đặt ở trên giường nó liền quỳ vươn tay tới bắt cánh tay Lăng Húc, muốn xem rốt cuộc cậu bị làm sao, nó cho rằng Lăng Húc khóc.

Nhưng Lăng Húc không có khóc, không giống lần trước nghe được tin ba mất mà khóc đến đầy mặt nước mắt nước mũi, lần này sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt mang theo chút bất lực khủng hoảng.

Nhìn vào trong mắt Lăng Dịch, lại còn không xong hơn trạng thái lần trước.

Thiên Thiên kéo cánh tay cậu, cậu liền quay đầu nhìn nó, nghe được trong giọng nói của con trai mang theo kích động, hô: “Ba?”

Vì thế Lăng Húc vươn tay ôm chặt lấy nó vào trong ngực, chôn mặt vào vai nó, hít thật sâu một hơi. Cậu chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, thậm chí yêu cầu dựa vào một đứa bé.

Thiên Thiên khó được ngoan ngoãn tùy ý Lăng Húc ôm lấy nó, hoàn toàn không giãy dụa.

Lăng Dịch đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn bọn họ, một lát sau mới lên tiếng: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi.”

Lăng Húc ngẩng đầu nhìn anh.

Lăng Dịch sợ Lăng Húc không rõ ý của mình, lại bổ sung đạo: “Để đứa bé ở lại trong phòng.”

Lúc này Lăng Húc mới hiểu được, ý Lăng Dịch là những lời này không nên để đứa bé nghe được thì tốt hơn. Bản thân cậu không thể suy nghĩ được chu toàn như vậy, nhưng chút đạo lý ấy vẫn hiểu được, vì thế gật gật đầu đứng lên, đặt Thiên Thiên ở trên giường, mở TV để bản thân nó ở trong phòng xem tv.

Lăng Húc và Lăng Dịch đến khu nghỉ ngơi ở bên ngoài cửa hàng ngồi xuống.

Toàn bộ cửa hàng chỉ mở một cái đèn chiếu sáng triển lãm bánh ngọt, cho nên có vẻ u ám, nhưng thích hợp để hai người an tĩnh mà ngồi xuống nói chuyện phiếm, cũng sẽ không khiến người đi đường bên ngoài chú ý.

Đối mặt với Lăng Dịch, Lăng Húc vẫn thử thăm dò nhỏ giọng hô một tiếng: “Anh?”

Dù lần đầu tiên ở trung tâm mua sắm Duyệt Cấu Lăng Dịch làm như không thấy cậu, cậu vẫn luôn tin tưởng vững chắc là Lăng Dịch đang giận cậu mà thôi, chờ cậu ngoan ngoãn xin lỗi Lăng Dịch, đối phương hết giận, bọn họ nhất định có thể hòa hảo.

Nhưng hiện tại, cái gì Lăng Húc cũng không nắm chắc.

Cậu không là con ruột của ba, chuyện này đối với cậu mà nói giống như thiên phương dạ đàm, tuy rằng cậu tin tưởng, nhưng lý trí cậu lại không thể tiếp thụ, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

Lăng Dịch nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước, vươn ra một bàn tay về phía cậu.

Lăng Húc sửng sốt một chút, không biết Lăng Dịch muốn làm gì, theo bản năng muốn trốn tránh ra sau, Lăng Dịch chỉ vươn tay vuốt tóc cậu một chút, lại thu tay về.

Vừa rồi cậu cọ loạn lên vai Thiên Thiên, tóc nhếch lên một dúm.

Lăng Dịch chậm rãi nói: “Cũng đã là chuyện đã qua, không tất yếu khẩn trương như thế.”

Chuyện đã qua?

Lăng Dịch xem là chuyện đã qua, nhưng đối với Lăng Húc mà nói lại là chân tướng mới được đặt trước mắt. Cậu hoảng sợ bất an, nhưng loại cảm xúc hoảng sợ bất an này, có lẽ cậu đã từng trải qua vào năm mười tám tuổi học cấp ba kia, theo Lăng Dịch thấy, lại một lần nữa vì nó mà thống khổ thì hiển nhiên không có gì tất yếu.

“Ba đã không còn, ” Lăng Dịch mở miệng lần nữa.



Ba không còn nữa, cũng có nghĩa không cần đối mặt. Như vậy năm đó bọn họ đối mặt với sự thật này, ba thống khổ tới cỡ nào chứ? Lăng Húc phát hiện mình không dám nghĩ, bởi vì sự thật này có chút đáng sợ.

Cậu có chút hoảng hốt, xuất thần mà nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh.

Lăng Dịch lẳng lặng nhìn cậu, chừng hai phút sau, hai người vẫn không nói gì. Sau lại là Lăng Dịch đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Húc, vươn ra một bàn tay ấn đầu của cậu tựa vào người mình, nhẹ giọng bảo: “Đều đã đi qua.”

Lăng Húc vẫn luôn không chảy nước mắt nhưng trước sự dịu dàng khó được của anh trai thì đột nhiên bùng nổ, cậu ôm lấy thắt lưng Lăng Dịch, chôn mặt vào trên bụng của anh, không tiếng động mà khóc rống lên.

Khóc một hồi lâu, Lăng Húc tỉnh táo lại, cậu xoa xoa nước mắt nước mũi lên tây trang sang quý của Lăng Dịch, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh vẫn là anh của em chứ?”

Lăng Dịch liếc quần áo hỗn độn của mình một cái, hỏi ngược lại: “Em cứ nói xem?”

Lăng Húc vội vàng nói: “Đương nhiên rồi.”

Lăng Dịch từ chối cho ý kiến, buông lỏng Lăng Húc ra tính toán trở lại đối diện ngồi xuống, nhưng Lăng Húc lại kéo anh lại: “Anh, anh có thể nói cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?”

Lăng Dịch dùng ngón cái lau nước mắt con lưu lại bên khóe mắt của cậu một chút, nói rằng: “Có một số việc lúc ấy là em nói cho anh biết.”

Khi đó Lăng Húc học cấp ba, mà Lăng Dịch đã là năm tư đại học, bởi vì đang thực tập cho nên không ở trường học, chiều nào Lăng Dịch cũng trực tiếp về nhà.

Lúc ấy đúng là sinh nhật mười tám tuổi của Lăng Húc. Sinh nhật cùng ngày là thứ sáu, hàng năm Lăng Húc đều mời bạn học đồng thời chúc mừng sinh nhật, nhưng bởi vì lúc ấy là năm cuối, rất nhiều người đều không có thời gian cùng cậu đi chúc mừng, vì thế Lăng Húc liền hẹn người trong nhà, buổi tối cả nhà cùng đi ra ăn cơm chúc mừng sinh nhật cậu.

Buổi chiều tan học, Lăng Húc đạp xe đạp từ trường học đi ra, bị một người đàn ông trung niên ngăn cản. Bên cạnh người đàn ông kia ngừng một chiếc ô tô, lúc ấy người mua được ô tô còn không phải số nhiều.

Người đàn ông trung niên đầu tiên là hỏi đường Lăng Húc.

Lăng Húc nhiệt tình chỉ đường cho ông ta, người đàn ông ném một điếu thuốc cho cậu. Lăng Húc nhìn là thuốc tốt, liền vươn tay nhận lấy, còn để người đàn ông giúp cậu châm lửa.

Lúc này người đàn ông đột nhiên hỏi cậu: “Cháu là gọi Lăng Húc đúng không?”

Lăng Húc sửng sốt một chút, kỳ lạ nói rằng: “Làm sao chú biết tên của cháu?”

Người đàn ông vỗ vỗ bả vai cậu, cười nói: “Khi còn bé chú gặp qua cháu, chú là bạn của mẹ cháu.”

Lăng Húc nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cười cười, trong sáng mà hô: “Chào chú.”

Tiếp đó người đàn ông kia liền lên xe lái ô tô của mình rời khỏi.

Chuyện này Lăng Húc không quá để ý, nhưng không ngờ đây chỉ là một cái bắt đầu.

Đêm hôm đó, mọi người trong nhà cùng đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc rất có danh tiếng trong thành phố.

Lăng Húc vốn tâm tình rất tốt, bởi vì là sinh nhật của cậu, hơn nữa vừa về nhà liền nhận được quà anh trai tặng cậu. Nhưng cho đến khi bọn họ ở trong nhà hàng ăn cơm, ăn đến một nửa thì Lăng Húc mới phát hiện cha mẹ có điểm gì là lạ.

Bởi vì cậu nhìn thấy mẹ gắp đồ ăn cho ba, nhưng ba làm động tác từ chối thực rõ ràng.

Lúc ấy Lăng Húc sửng sốt một chút, trộm quay đầu nhìn Lăng Dịch, nhưng Lăng Dịch lại giống như cái gì cũng không phát hiện.

Ngày đó cơm nước xong trở về, Lăng Húc chui vào trong phòng Lăng Dịch, hỏi anh: “Có phải ba mẹ cãi nhau hay không?”

Lăng Dịch tìm kiếm quần áo tắm rửa trong tủ quần áo, đang định đi tắm thì nghe thế nói rằng: “Anh không biết, em tự mình đi hỏi đi.”

“Không biết nên hỏi thế nào,” Lăng Húc vừa nói, một bên cúi đầu chơi đồng hồ mới của cậu. Đồng hồ là quà sinh nhật Lăng Dịch tặng cậu, từ sau năm lớp mười đưa quà cho Triệu Phỉ Nghiên chọc giận Lăng Dịch, Lăng Húc không dám tùy ý xử trí đồ Lăng Dịch đưa cậu.

Nhưng cái đồng hồ này cậu quả thật thực thích.



Lăng Dịch lấy xong quần áo, đi đến buồng vệ sinh.

Không ngờ Lăng Húc cũng theo vào, ở phía sau anh nói liên miên cằn nhằn: “Anh nói sao đang yên lành lại cãi nhau như thế? Có khi nào ba gần tới thời kỳ mãn kinh, tính tình có chút cổ quái.”

Lăng Dịch đứng dưới vòi sen, một bàn tay đặt ở tay vặn nước: “Anh cũng nghĩ vậy, được chưa? Em có thể đi ra ngoài.”

Lăng Húc nói: “Không tán gẫu một lát được sao?”

Lăng Dịch nói với cậu: “Anh muốn tắm rửa.”

Lăng Húc không hề gì mà nói rằng: “Anh cứ tắm đi, em ở đây đâu có quấy rầy anh.”

Lăng Dịch nghe vậy, trực tiếp cởi quần áo trước mặt cậu, sau đó mở vòi sen.

Lăng Húc lắp bắp kinh hãi, kiễng chân để sát vào nhìn, sau đó “A ——” một tiếng kéo dài âm, dựng thẳng ngón cái với Lăng Dịch: “Chuẩn!” Sau đó kéo cửa chạy đi ra ngoài.

Nhưng Lăng Húc không dự đoán được, đây chẳng qua chỉ là mở đầu.

Kế tiếp cậu thường thường có thể nhìn thấy ba và mẹ khắc khẩu, mà người đàn ông lái ô tô không chỉ một lần xuất hiện trước mặt Lăng Húc.

Đối với người xa lạ, vừa mới bắt đầu Lăng Húc còn cảnh giác.

Nhưng có một lần, Lăng Húc và vài người bạn đứng ở cửa trường học, người đàn ông kia nói với Lăng Húc muốn mời bọn họ đi uống nước.

Lăng Húc không đáp ứng, mà bọn Thang Lực đứng với cậu lập tức liền nói được đó.

Người đàn ông trung niên đi tới siêu thị nhỏ đối diện, mua cho bọn họ một người một lon coca, coca thì tự bọn họ đi vào siêu thị lấy, người đàn ông chỉ đứng ở cửa trả tiền, Lăng Húc cảm thấy không vấn đề gì, lúc này mới yên tâm uống.

Sau đó Lăng Húc hàn huyên với người đàn ông vài câu, người đàn ông nói ông ta ở đối diện trường học, cho nên gần đây thường xuyên đụng phải Lăng Húc ở trong này.

Hơn nữa Lăng Húc biết tên người đàn ông kia là Tào Bác Hàng, vốn là dân bản xứ, nhưng sau này đi ra ngoài làm buôn bán, năm nay vừa mới trở về.

Bởi vì Tào Bác Hàng thực hào phóng với Lăng Húc và bạn cậu cho nên ngay từ đầu Lăng Húc rất có hảo cảm với ông ta.

Có ngày tự học về trễ, Lăng Húc cảm thấy đói bụng, vì thế nhắn tin cho Lăng Dịch nói: “Anh, bao em ăn thịt nướng đi.”

Hơn mười giây sau Lăng Dịch liền nhắn lại: “Đi vào ăn trước đi, anh đến liền.”

Vì thế Lăng Húc cười hì hì đến quán nướng trước cửa trường học.

Khi đó quan hệ của cậu và Triệu Phỉ Nghiên đã phai nhạt, vốn hai người chưa từng chính thức quen nhau, lúc cuồng nhiệt nhất đơn giản là năm lớp mười, năm 11 thì vi thời gian lâu, bản thân Lăng Húc cũng cảm thấy không có ý nghĩa, không tiếp tục tốn tâm tư theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên.

Bởi vì hẹn Lăng Dịch, cậu không gọi theo người khác, bởi vì tính cách Lăng Dịch không phải dễ ở chung, vài anh em tốt của cậu đều cảm thấy Lăng Dịch rất nghiêm túc, bình thường rất ít đi chung.

Lăng Húc gọi hơn mười xuyến thịt nướng, để ông chủ nướng trước cho cậu, còn mình thì ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh quán thịt nướng.

Trường học cách nhà không tính xa, Lăng Dịch lại đây nhiều nhất chỉ cần hai mươi phút.

Chờ ông chủ đem thịt nướng chín, Lăng Dịch hẳn cũng vừa đến. Lúc thịt nướng được bưng tới trước mặt Lăng Húc, bên cạnh cậu có một người đứng, tưởng là Lăng Dịch đến, cậu ngẩng đầu hô: “Anh tới rồi?”

Kết quả vừa nhìn thấy mặt, cậu mới phát hiện căn bản không phải Lăng Dịch, mà là Tào Bác Hàng.

Không biết Tào Bác Hàng tới từ lúc nào, nhìn thấy Lăng Húc liền cười vươn tay ra muốn khoát lên vai cậu, lại đột nhiên bị người từ bên cạnh bắt được tay, nghe một giọng nói lạnh như băng hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Lăng Húc nghe tiếng quay đầu nhìn, nhìn thấy thân hình thon dài đứng dưới đèn đường vừa mới lên tiếng đúng là Lăng Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook