Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 27

Kim Cương Quyển

25/06/2015

Edit: Đầm♥Cơ Mẹ Lăng Húc – Du Phán Phán lúc còn trẻ là một mỹ nhân.

Cha ruột của Lăng Húc Tào Bác Hàng là mối tình đầu của bà, hai người còn chưa đến hai mươi đã quen nhau, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, nhìn như là một đôi ông trời tác hợp.

Nhưng người nhà Du Phán Phán lại không đồng ý bọn họ cùng một chỗ, bởi vì phẩm tính của Tào Bác Hàng người này không tốt, thường thường ở bên ngoài uống rượu gây chuyện, còn có tật xấu đánh bạc.

Sau này Tào Bác Hàng nói với Du Phán Phán ông ta phải đi nơi khác buôn bán, vừa đi sẽ không có tin tức. Du Phán Phán đợi ông ta một, hai năm, không chịu nổi áp lực nên cùng một chỗ với cha Lăng Dịch – Lăng Lương Công, nhưng lúc chuẩn bị kết hôn thì Tào Bác Hàng đột nhiên trở lại.

Tào Bác Hàng tìm đến bà, Du Phán Phán và ông ta gặp nhau một mình nhiều lần, trong lòng nghĩ hay là dứt khoát chia tay với Lăng Lương Công, trở lại bên người Tào Bác Hàng. Nhưng Tào Bác Hàng trở về chỉ hai tháng ngắn ngủn, lại một lần nữa nói muốn buôn bán rời khỏi, lần này đi liền không có tin tức nữa.

Du Phán Phán không biết làm sao mà lại lựa chọn kết hôn với Lăng Lương Công, bọn họ nhanh chóng đăng ký kết hôn, hơn nữa khi đó bà cũng phát hiện mình mang thai, trong bụng chính là Lăng Húc.

Lăng Lương Công chưa từng gặp Tào Bác Hàng, hơn nữa thời gian có Lăng Húc cũng có khả năng là con của Lăng Lương Công. Nhưng từ khi Lăng Húc sinh ra, Du Phán Phán nhìn mặt mày của cậu liền biết cậu nhất định là con của Tào Bác Hàng.

Sự thật này bị bà che giấu, vốn cho rằng cả đời sẽ không nói ra, lại không ngờ năm Lăng Húc mười tám tuổi Tào Bác Hàng trở về tìm bà, hơn nữa khi đó Tào Bác Hàng ở bên ngoài kiếm được không ít tiền.

Nếu chỉ là tiền, thật ra Lăng Lương Công cũng không kém, nhưng đối với Du Phán Phán mà nói, mối tình đầu năm đó không có thể viên mãn thủy chung là vướng bận lớn nhất trong lòng bà, bà chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt của Tào Bác Hàng, lại nhớ kỹ Lăng Húc thủy chung là con trai ruột của Tào Bác Hàng, cuối cùng vẫn lựa chọn con đường ly hôn.

Mà Lăng Húc cũng tốt, Lăng Lương Công cũng vậy, đều trở thành vật Du Phán Phán muốn hi sinh để thành toàn tình yêu của mình.

Về chuyện của mẹ, Lăng Húc đều nghe từ chỗ của Lăng Dịch, dù sao Lăng Dịch biết đến rất có hạn. Nhưng vô luận thế nào, mầm mống oán hận đã chôn xuống, hơn nữa đã nảy mầm mọc rễ trong lòng Lăng Húc.

Lúc này đột nhiên đối mặt mẹ, Lăng Húc vừa đau vừa hận, cậu la lớn: “Thiên Thiên trở về!”

Thiên Thiên bị hoảng sợ, nó không rõ chuyện gì xảy ra, liếc bà nội một cái liền thong thả đi trở về bên người Lăng Húc.

Lăng Húc ôm nó lên, nói với nó: “Không được tùy tiện nói chuyện với người xa lạ!”

Thiên Thiên không biết làm sao, nó nhỏ giọng nói: “Đó là bà nội.”

Lăng Húc không trả lời nó, ôm nó xoay người hướng trong tiệm bánh đi đến.

Mẹ đuổi theo, lo lắng hô: “Tiểu Húc, làm sao vậy? Con nói có việc có thể tới tìm con, tại sao lại tức giận?”

Cửa thủy tinh của tiệm bánh ngọt đã đóng lại, ngăn cách hai mẹ con hai bên cánh cửa.

Lăng Húc có chút sững sờ, cậu cho là từ trước đến nay mình và mẹ không liên lạc, thậm chí trong điện thoại của cậu còn không có số điện thoại của mẹ, nhưng giờ nghe mẹ nói như vậy, hình như là cậu hiểu lầm chuyện gì, bọn họ có liên lạc.

Cậu quay đầu, nhìn mẹ đứng ở bên ngoài cửa thủy tinh vươn tay đang muốn đẩy cửa, vẻ mặt khẩn trương mang theo chút lo âu, nhìn thấy Lăng Húc quay đầu lại, bà vỗ cửa một chút: “Mẹ có chuyện muốn nói cho con.”

Lăng Húc chần chờ thật lâu, quay đầu lại nhìn thoáng qua cô bé thu ngân trong tiệm bánh ngọt, cô bé còn chơi di động, nhưng lực chú ý hiển nhiên đã bị Lăng Húc hấp dẫn.

Thấy Lăng Húc nhìn chính mình, cô lập tức dời tầm mắt trở lại trên màn hình di động, làm bộ không thèm để ý.

Lăng Húc nói với cô: “Tôi đi ra ngoài trong chốc lát, nếu bà chủ đến hỏi, cô nói cho chị ấy tôi trở về sẽ xin phép sau.”

“A, ” Cô bé lên tiếng.

Lăng Húc đẩy cửa thủy tinh ra, nói với mẹ: “Đừng ở chỗ này nói chuyện.”

Cậu tính mang mẹ đến quán cà phê gần đó. Ở trên đường, cậu đi phía trước, mẹ theo sát phía sau cậu, một câu hai người cũng chưa nói qua.

Thiên Thiên ôm thật chặt cổ Lăng Húc, dường như vừa rồi bị dọa. Nó quay đầu lại nhìn thoáng qua bà nội, sau đó thấp giọng kêu lên: “Ba?”

Lăng Húc cảm giác được nó ôm mình thực chặt, vì thế thấu qua hôn lên mặt của nó một cái: “Con trai ngốc.”

Thiên Thiên chôn đầu ở trên vai Lăng Húc, nhẹ giọng đáp: “Ba ngốc.”

Mẹ đã già rồi, năm nay bà đã năm mươi tuổi, tuy rằng ăn diện giống như thực thời thượng, nhưng nếu nhìn kỹ vải vóc quần áo của bà không tốt là mấy, túi xách cũng thực rẻ tiền, thật ra bà sinh hoạt cũng không tốt, hơn nữa lúc gỡ kính râm xuống, có thể thấy được nếp nhân dầy đặc bên khóe mắt bà, đó là dấu vết tàn nhẫn của năm tháng in lên người mỹ nhân.

Nhưng Lăng Húc chỉ chú ý mẹ già rồi. Trước kia là một người đàn bà trung niên bảo dưỡng cẩn thận, hiện giờ chỉ là lão thái thái ăn diện coi như thời thượng mà thôi.

Ngồi xuống mặt tiền quán cà phê, Lăng Húc còn không nói chuyện với mẹ, chỉ ôm Thiên Thiên xem menu, hỏi nó muốn uống cái gì.

Thiên Thiên chỉ một tấm hình cà phê.

Lăng Húc nói: “Không thể uống cà phê, con còn nhỏ, uống nước trái cây được rồi.”

Cậu gọi cho Thiên Thiên một ly nước trái cây.

Ánh mặt mẹ cậu nhìn Thiên Thiên vẫn từ ái, như muốn ôm cháu trai đáng yêu này vào trong ngực.

Lăng Húc đột nhiên nói với mẹ: “Mẹ tìm con làm gì?”

Thật ra so với việc hỏi mẹ muốn tìm cậu làm gì, Lăng Húc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mẹ, nhưng trong lúc nhất thời cậu không biết nên mở miệng như thế nào. Hơn nữa gặp mặt như vậy làm cho cậu cảm thấy xấu hổ, cậu không biết nên đối mặt mẹ như thế nào.

Hai người đều lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Bọn họ gọi cà phê cùng nước trái cây được nhân viên phục vụ đưa lên.

Lăng Húc đặt nước trái cây trước mặt Thiên Thiên, vừa dùng thìa quấy cà phê vừa cẩn thận suy xét, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Con mất trí nhớ.”

Mà ngay đồng thời, cậu nghe được mẹ mở miệng nói: “Có thể mượn ít tiền không?”

Hai người đều đồng thời nói ra khỏi miệng, phản ứng đều không nhỏ.

“Vay tiền?” Lăng Húc cảm thấy mình nghe lầm.

Mà mẹ cũng vẻ mặt hoài nghi, “Mất trí nhớ? mất trí nhớ gì?”

Lăng Húc chỉ đầu của mình, “Con không nhớ rõ chuyện sau mười bảy tuổi.” Những lời này suy xét cẩn thận mới nói ra, bởi vì oán hận mẹ đồng thời cậu cũng có rất nhiều lời muốn hỏi mẹ.

Mẹ nhiều lần đánh giá cậu, mày nhăn chặt lại, như đang tự hỏi lời cậu nói rốt cuộc là thật hay giả, nếu như nói dối thì cần gì.

Trước khi Lăng Húc mở miệng hỏi vấn đề của chính mình, cậu rất muốn nghe mẹ chính mồm trả lời nghi vấn, cậu nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại làm vậy? Ba không tốt sao?”



Mẹ lập tức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt bà mờ mịt hồi lâu, hỏi: “Con thật sự quên ?”

Nếu như là Lăng Húc có ký ức đầy đủ thì không có khả năng sẽ hỏi bà những vấn đề này nữa, chuyện đã qua nhiều năm như vậy.

Cảm xúc của Lăng Húc rất thấp, cậu nhìn cà phê trong ly bị cậu quấy không ngừng xoay tròn: “Ba đối với chúng ta rõ ràng tốt như vậy.”

Không ngờ cách nhiều năm sẽ nhắc tới vấn đề này lần thứ hai, mẹ trầm mặc hồi lâu mới nói: “Dù sao người kia mới là cha ruột của con.”

Lăng Húc lắc đầu, “Ông ta không phải, cho tới bây giờ con chưa từng gặp ông ta, con chỉ có một người ba.”

Mẹ nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Con thật sự mất trí nhớ ? Xảy ra chuyện gì? Đi bệnh viện khám chưa?”

Lăng Húc nói với bà: “Con không phải ngốc.”

“Nhưng mà ——” mẹ còn muốn muốn khuyên cậu, Lăng Húc lại ngắt lời của bà, hỏi: “Chính mình hiện giờ vẫn hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, con chỉ muốn hỏi mẹ một vấn đề, mẹ Thiên Thiên là ai?”

Mẹ sửng sốt, nói với cậu: “Mẹ cũng không biết.”

“Mẹ không biết?” Lăng Húc phản ứng thực lớn, thiếu chút nữa đứng lên.

Thiên Thiên ôm cái ly uống nước trái cây, có chút lo lắng mà nhìn thoáng qua Lăng Húc.

Mẹ nói: “Mẹ quả thật không biết, Thiên Thiên là con từ bên ngoài mang về, con nói nó là con của con, nhưng con không nói với mẹ mẹ của nó rốt cuộc là ai.”

Trời biết giờ khắc này Lăng Húc thất vọng bao nhiêu, lúc cậu hỏi mẹ câu hỏi kia, khẩn trương đến tay có chút run lên, cho là cuối cùng mình cũng có thể biết được chân tướng, nhưng giờ mẹ lại nói bà cũng không biết.

Thế giới này giống như thật sự chỉ có một mình Lăng Húc biết, nhưng cố tình cái gì cậu cũng không nhớ rõ!

Lăng Húc bị đả kích lớn, quả thực muốn ôm Thiên Thiên khóc một hồi, cậu không hiểu mà truy vấn mẹ: “Sao mẹ lại không biết? Cấp ba con chuyển trường không phải đi theo mẹ sao? Nhiều năm như vậy con không ở chung với mẹ à?”

Mẹ đáp: “Con theo chúng ta đi, nhưng sau khi chúng ta dọn đi con nói thế nào cũng không chịu đi học tiếp, nhất định phải đi lính, sau này vừa đi chính là vài năm, điện thoại cũng không chịu gọi về, lúc trở về liền mang theo Thiên Thiên, hỏi con đứa bé từ đâu tới con cũng không nói, chỉ nói là con của con thôi.”

Trong đầu Lăng Húc hỗn loạn, mẹ hiểu biết manh mối rải rác, căn bản không có cách nào làm cậu xây dựng ra một câu chuyện đầy đủ.

Chỉ có một khẳng định, cậu không học đại học liền tham gia quân ngũ, nhưng không phải quân ngũ đều là đàn ông sao? Ở trong bộ đội cũng có thể làm lớn bụng con gái? Là nữ huấn luyện viên? Chẳng lẽ là quân y?

Trong đầu Lăng Húc hiện ra một hình ảnh kỳ quái.

Mẹ lo lắng mà nhìn cậu, “Tiểu Húc? Con không sao chứ? Thật sự không cần đi bệnh viện nhìn xem sao?”

Lăng Húc nghe vậy xem bà, “Mẹ còn quan tâm con làm gì?”

Mẹ buồn đáp: “Chúng ta dù sao cũng là mẹ con, mẹ biết con oán mẹ, nhưng mẹ cũng chỉ muốn con trở lại bên người cha ruột a.”

Ngón tay Lăng Húc vuốt ve ly cà phê, trong lòng lại khổ sở: “Chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc sao?”

Mẹ nói: “Con chưa bao giờ gọi điện thoại cho mẹ, năm trước mới trở về thăm mẹ một lần, ở một đêm cũng không chịu đã bỏ chạy. Con để lại số điện thoại cùng địa chỉ cho mẹ, nói có việc thì tới tìm con.”

Lăng Húc nghĩ thầm quả nhiên cậu vẫn không nhẫn tâm được, như cậu bây giờ, rõ ràng nghĩ không thể mềm lòng, nhưng gặp được mẹ vẫn nhịn không được khổ sở.

Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên nhớ vừa rồi mẹ nói chuyện vay tiền, ngẩng đầu nhìn bà, “Mẹ nói mẹ muốn mượn tiền?”

Mẹ bất giác hơi thẳng lưng một chút, biểu cảm của bà có chút sầu khổ, “Ba của con nợ tiền người ta, ngày ngày bị người đòi nợ, chúng ta thật sự không có cách nào.”

“Không phải ông ta rất có tiền sao?” Lăng Húc hỏi.

Vẻ mặt bà có chút xấu hổ, “Việc buôn bán mệt một chút, bài bạc thua một chút, hiện giờ cái gì cũng không còn.”

Lăng Húc nhìn bà, vẻ mặt đột nhiên mang theo chút thương hại, cậu hỏi: “Mẹ đi theo ông ta, hạnh phúc sao?”

Mẹ như bị chọt trúng chỗ đau, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra, sau đó bối rối cầm lấy thìa quấy cà phê, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con.”

“Con không cần, ” Lăng Húc nói ngay.

Mẹ lộ ra vẻ mặt ưu thương.

Ngay sau đó Lăng Húc nói một câu: “Con cũng không có tiền.”

“Tiểu Húc…” Mẹ gọi tên cậu.

“Thật không có, ” Lăng Húc nói, “Con mang theo Thiên Thiên còn phải ngủ ngoài đường, chỗ nào ra tiền cho mẹ mượn?”

Mẹ chần chờ nói: “Tình cảm của con với anh con không phải thực tốt sao, mẹ nghe nói giờ…”

“Mẹ còn mặt mũi nhắc đến anh của con?” Lăng Húc căm hận nói.

Bà lập tức sửng sốt. Bà còn nhớ rõ vừa mới lựa chọn ly hôn với Lăng Lương Công, những ngày mang Lăng Húc đi theo Tào Bác Hàng, Lăng Húc còn thường thường nổi nóng với bà. Đoạn thời gian kia thật sự rất thống khổ, thậm chí bà lần một lần hoài nghi quyết định của mình rốt cuộc có đúng hay không.

Nhưng sau này Lăng Húc đi lính, sau này nữa khi trở về lập tức trưởng thành rất nhiều, tuy rằng ngăn cách giữa mẹ con vĩnh viễn không thể tiêu trừ, nhưng thái độ đối với bà luôn coi như hiền lành, cũng tỏ vẻ nguyện ý gánh vác trách nhiệm của một đứa con trai.

Không nghĩ chuyện cho tới bây giờ, Lăng Húc đột nhiên mất đi ký ức trong một đêm lại về tới hơn mười năm trước, hận ý vốn từ từ nhạt đi lại hồi phục lần thứ hai.

Bà cảm thấy có chút không biết làm sao.

“Không có tiền! Mẹ đừng có nghĩ!” Lăng Húc thực tức giận, cậu ôm Thiên Thiên đứng dậy, “Trở về tìm người đàn ông của mẹ ấy, đừng có mơ tìm đến anh của con mượn tiền!”

Nói xong, cậu liền ôm Thiên Thiên đi nhanh ra khỏi tiệm cà phê.

Mà ly cà phê trước mặt cậu ngay cả một ngụm cũng chưa uống.

Đi ra cửa tiệm cà phê, Lăng Húc nghe Thiên Thiên hỏi: “Bà nội làm thế nào?”

Lăng Húc nói: “Bà ấy đây là tự làm bậy!”



Thiên Thiên không rõ là có ý gì.

Nói ra những lời này Lăng Húc không cảm thấy thoải mái hơn chút nào, cậu không thể tìm được khoái cảm gì từ việc thương tổn mẹ của mình, cho dù có, đó cũng là nhất thời, tỉnh táo lại vẫn sẽ cảm thấy khổ sở.

Cậu hận mẹ thương tổn ba, nhưng lúc cậu thương tổn mẹ đến việc bất bình vì ba, chính cậu cũng đã bị thương tổn.

Lăng Húc vẫn không thể nào rời đi như vậy, mà là ôm Thiên Thiên ngồi xuống cửa tiệm cà phê, lúc mẹ đẩy cửa ra thì ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ở chỗ nào?”

Buổi tối, Lăng Húc ở nhà thử xào rau.

Gần đây cậu đột nhiên sinh ra một ít hứng thú với việc nấu nướng, nguyên nhân là bà chủ nói với cậu, cậu không thể vẫn luôn để con cậu ăn bánh mì cùng thức ăn nhanh, những cái đó không tốt cho thân thể, hơn nữa quá nhiều dầu mỡ về sau sẽ trưởng thành thùng phi.

Thiên Thiên mới năm tuổi, nếu năm tuổi đã thành một cái thùng phi, nói không chừng cả đời này sẽ thực khó gầy xuống, Lăng Húc cảm thấy mình vẫn không thể hố con trai, vì thế thử học nấu cơm.

Lăng Dịch mang laptop bọn họ chơi ở công ty về nhà ném cho Lăng Húc chậm rãi chơi.

Lăng Húc liền lên mạng tìm thực đơn, sau đó từng bước một làm theo.

Thậm chí cậu còn chuyên môn mua cái cân dùng trong nấu nướng, cần bao nhiêu gia vị bỏ toàn bộ vào cân rồi dựa theo phân lượng trong thực đơn tăng thêm.

Mặc dù như thế, lúc Thiên Thiên gắp một đũa thịt bằm đưa vào miệng, nói với Lăng Húc: “Không thể ăn.”

“Không thể ăn?” Lăng Húc cảm thấy không có khả năng, “Há mồm.”

Thiên Thiên nghe lời hé miệng.

Lăng Húc nhìn thoáng qua: “Không thành vấn đề, không có khả năng không thể ăn.”

Thiên Thiên ngậm miệng tiếp tục nhai, nhai xong nuốt xuống, vẫn nói: “Không thể ăn.”

Lăng Húc cảm thấy nó có chút không nể mặt mũi, gõ bát một chút: “Không thể ăn lấy lòng sao?”

Thiên Thiên lắc đầu, “Không thể ăn.”

Lăng Húc hỏi nó: “Thế rốt cuộc có ăn nữa không nữa.”

Thiên Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sửa lời nói: “Có chút ăn ngon, có chút không thể ăn.”

Lăng Húc nói tiếp: “Bọn họ đều nói ăn nhiều không tốt, vẫn ăn ít một chút đi, ba làm đồ ăn dù không thể ăn nhưng khỏe mạnh, về sau con còn phải lớn thành một tiểu suất ca, ba rất xấu liền không cần con, đem con bán.”

Thiên Thiên có chút ghét bỏ mà lại gắp một đũa đồ ăn, còn kém nắm mũi lại cho vào miệng, sau đó mơ hồ không rõ nói: “Lớn thành như bác sao?”

Lăng Húc kỳ quái nói: “Vì sao lại là bác, đương nhiên là như ba a.”

Thiên Thiên nói: “Nhưng con muốn như bác vậy.”

Lăng Húc trừng nó một cái, “Vậy con chờ kiếp sau đầu thai lần nữa đi.”

Hôm nay Lăng Dịch trở về tương đối muộn, anh mở cửa tiến vào, nhìn thấy chỉ có Thiên Thiên ngồi một mình ở phòng khách xem tv, mà Lăng Húc đang chơi game trong thư phòng.

Thiên Thiên vốn muốn đi nhìn, kết quả bị Lăng Húc đuổi ra, nói trò chơi con nít tử không thể chơi, để nó tự xem tv trong phòng khách.

“Thiên Thiên, ” Lăng Dịch nhẹ giọng gọi nó.

Thiên Thiên xoay đầu lại nhìn thấy Lăng Dịch, có chút vui vẻ, “Bác trở lại rồi.”

Con nít luôn thực dễ thu mua, từ khi biết Thiên Thiên không thích chính mình, Lăng Dịch liền bỏ chút tâm, để bí thư thường thường giúp anh chuẩn bị ít đồ chơi hoặc thức ăn, tan tầm về sẽ đưa cho Thiên Thiên.

Cho nên giờ Thiên Thiên vừa thấy Lăng Dịch liền cảm thấy vui vẻ.

Lăng Dịch giữ cửa cho giầy vào tủ để giày, vừa cởi cà- vạt vừa đi đến bên cạnh sô pha. Đứng ở trước mặt Thiên Thiên anh hơi do dự, vẫn khom lưng xuống ôm lấy Thiên Thiên hôn một cái, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Thiên Thiên nói: “Hôm nay bà nội đến.”

“Bà nội đến ?” Lăng Dịch có chút kinh ngạc, “Tới tìm hai người?”

Thiên Thiên nói rằng: “Tìm ba.”

Lăng Dịch sờ tóc của nó một chút, sau đó đi đến thư phòng. Cửa thư phòng không có đóng, Lăng Húc mang theo tai phone chơi game, cho đến khi Lăng Dịch đi đến phía sau cậu, lấy tai phone của cậu xuống cậu mới chú ý, vội vàng hỏi: “Anh trở lại?”

“Mẹ em đến ?” Lăng Dịch hỏi.

Lăng Húc nở nụ cười, trên mặt không có chút cảm xúc, cậu vỗ nhẹ bàn phím một chút: “Đúng vậy, trở lại.”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Em có biết mẹ Thiên Thiên là ai ?”

Cảm xúc của Lăng Húc thấp xuống, “Không biết, bởi vì bà ấy cũng không biết, em bắt đầu hoài nghi Thiên Thiên là em tự phân bào nhiễm sắc thể sinh ra.”

Lăng Dịch im lặng, “Em biết cái gì gọi là phân bào nhiễm sắc thể sao?”

Lăng Húc nói: “Đương nhiên hiểu, giờ sinh vật em vẫn nghe xong, cô giáo dạy sinh của bọn em là một mỹ nữ, nhưng ngực hơi nhỏ.”

Lăng Dịch không muốn nghe cậu mò mẩm, hỏi: “Mẹ em tới làm gì?”

Lăng Húc dời tầm mắt đi chỗ khác, “Không có gì, anh không cần quan tâm bà ấy, dù sao em sẽ xử lý.”

“Hiện giờ bà ấy ở nơi nào?”

“Khách sạn.”

Ông bà ngoại Lăng Húc đã qua đời vài năm, mẹ cùng anh trai của bà đều dọn đi khỏi thành phố này, hiện giờ bà trở về trừ Lăng Húc cùng Thiên Thiên, không có thân nhân nào khác.

Lăng Dịch nói: “Dù sao cũng là mẹ em.”

Lăng Húc gật gật đầu, “Em biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook