Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 35

Kim Cương Quyển

25/06/2015

Edit: Đầm♥Cơ Lúc mới vừa ngã Lăng Húc cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng ngủ một giấc dậy, cậu phát hiện có vẻ không khó chịu lắm, ít nhất xương cốt khẳng định không bị thương tổn.

Buổi sáng thức dậy vào đứng trước gương trong buồng vệ sinh, thân trên trần trụi soi gương, nghiêng người còn có thể nhìn thấy trên lưng có một mảng bầm tím, nhưng lúc quay lại chính diện, Lăng Húc không khỏi vừa lòng mà vỗ bụng một chút, xoa bóp cơ bụng xinh đẹp của chính mình.

Buổi sáng đến tiệm bánh ngọt, hai thợ làm bánh nghe nói thắt lưng cậu bị thương đều đùa cậu, Lưu Đồng nói: “Còn chưa kết hôn mà thắt lưng đã không được.”

Một cái thợ khác – Đặng Thịnh đáp: “Người ta đã có con rồi, sợ cái gì?”

Lưu Đồng lấy cái máy đánh trứng, đội khẩu trang còn mơ hồ không rõ nói: “Cưới vợ không phải chỉ vì sinh con trai.”

Trước kia Lăng Húc còn đi học nói đùa với bạn cùng lứa tuổi là một chuyện, bị trưởng bối lấy đùa lại là một chuyện khác, cậu cảm thấy xấu hổ phát hoảng, chôn đầu vào khay bánh bỏ anh đào lên.

Bởi vì không dám cong thắt lưng, đứng thẳng tắp trong chốc lát Lăng Húc đã cảm thấy mệt, tranh thủ đi ra ngoài ngồi một chút.

Hôm nay vừa khéo bà chủ lại đây, buổi sáng lúc ít khách, cô cùng cô bé thu ngân cùng lật xem một quyển tạp chí.

Nhìn thấy Lăng Húc đi ra, cô bé thu ngân phản ứng rất lớn, hô: “Anh Lăng, mau đến xem đây không phải là anh của anh sao?”

Cô gặp qua Lăng Dịch mấy lần, ấn tượng khắc sâu.

Lăng Húc áp sát vào nhìn, nhìn thấy là trên tạp chí có ảnh của Lăng Dịch, “Sao lại là tạp chí thời thượng?” Lăng Húc cảm thấy rất kỳ quái.

Cô bé thu ngân nói: “Cao phú soái, Vương lão ngũ kim cương, sao không thể lên tạp chí thời thượng?”

Ngón tay Lăng Húc bắn cái ảnh của Lăng Dịch trên tạp chí: “Anh của tôi thật đẹp trai.”

Bà chủ đang ngậm kẹo que thì đột nhiên hỏi cậu: “Anh cậu có bạn gái chưa?”

Lăng Húc sửng sốt, lắc đầu: “Không có, gì vậy?”

Bà chủ nói: “Tôi giới thiệu bạn gái cho cậu ta.”

Lăng Húc híp mắt nhìn cô.

Bà chủ trừng cậu một cái, “Biểu cảm của cậu như vậy là sao?”

Lăng Húc còn chưa nói, cô bé thu ngân đã cướp lời: “Bà chủ, anh ấy chướng mắt chị giới thiệu đó.”

Bà chủ vỗ quầy, “Cháu gái của tôi, năm nay hai mươi lăm, là cô giáo dạy nhạc trường trung học, lớn lên dễ nhìn, vừa trắng vừa gầy, chướng mắt? !”

Lăng Húc vội nói: “Đừng làm rộn, gần đây đang có người đẹp bạch phú mỹ đang theo đuổi anh của tôi.”

Bà chủ không phục, “Cháu gái tôi nói không chừng còn đẹp hơn cô ta.”

Lăng Húc nói: “Xinh đẹp là một chuyện, người ta còn có tiền, sản nghiệp trong nhà không thua anh của tôi, hai người lại cùng lớn lên từ nhỏ, tôi cảm thấy nói không chừng anh tôi sẽ đồng ý.”

Bà chủ nghe vậy chậc một tiếng, “Vậy thì không có cách nào, ” trong giọng mang theo chút tiếc nuối.

Lăng Húc nói với cô: “Hay là chị giới thiệu cho tôi đi?”

“Cậu á?” Bà chủ đánh giá cậu, “Cô hàng xóm của tôi, năm nay hai mươi chín, ly hôn một lần, người nhìn không tồi, làm thu ngân ở siêu thị, thế nào?”

Vẻ mặt Lăng Húc có chút oán niệm, “Sao đến tôi lại giảm cấp bậc lớn như vậy?”

Bà chủ nói: “Cậu có một đứa con trai lớn như vậy, không xe không phòng, cho mình là hương bánh trái gì chắc? Tôi còn chưa hỏi ý cô gái kia, nói không chừng người ta chướng mắt ngươi!”

Lăng Húc bĩu môi.

Lúc này xe Lăng Dịch đã đến cửa tiệm bánh ngọt, Lăng Húc vội vàng chạy đi ra ngoài đón con trai.

Buổi chiều cậu còn muốn mang Thiên Thiên đi ra ngoài ăn cơm, nhân dịp bà chủ ở trong này thì xin nghỉ, buổi chiều về sớm một chút, tính đến chỗ tiệc đứng chiếm chỗ ngồi.

Lăng Húc ở trên mạng tìm kiếm chỗ ăn tiệc đứng, buổi tối phải hơn hai trăm đồng một người, đương nhiên, con của cậu có thể tính nửa giá.

Dù vậy, Lăng Húc vẫn cảm thấy có chút đau lòng, phải biết cậu đang cố gắng để dành tiền tính toán mua nhà cho cho mình và Thiên Thiên.

Ở mặt ngoài nhìn cậu có vẻ được chăng hay chớ cái gì cũng không nghĩ, nhưng Lăng Húc không phải chưa từng tính toán tương lai của chính mình, bởi vì tương lai của cậu không chỉ có một người, còn có ý nghĩa là tương lai của Thiên Thiên.

Anh trai đương nhiên đáng tin, nhưng gởi gắm tất cả tương lai của mình cho người khác lại chính là không chịu trách nhiệm.

Lăng Dịch đã từng không chỉ một lần hỏi cậu có tính đổi việc làm không, bởi vì Lăng Dịch có thể cung cấp cho cậu một công việc càng có thể diện, thu vào cũng rất cao, nhưng cậu đều từ chối.

Cậu không học đại học, bây giờ xem ra trừ sẽ làm bánh cậu sẽ không làm được gì khác, cậu hy vọng có thể vừa luyện tập tay nghề vừa để dành tiền, chờ tương lai cậu trở thành thợ làm bánh nổi tiếng có tiền mở một tiệm bánh ngọt riêng của chính mình, sau đó cả đời đều được bảo đảm.

Buổi chiều Lăng Dịch cũng tan tầm sớm, anh chạy tới nơi hẹn Lăng Húc cùng ăn tiệc đứng đã thấy Lăng Húc đang xếp hàng.

Anh mặc tây trang chỉnh tề, đeo cà- vạt, đứng giữa đám người trẻ tuổi xếp hàng có vẻ không hợp. Anh có thể nói với Lăng Húc đi ăn cơm Tây càng tốt, anh thanh toán là được, nhưng anh không muốn đả kích hứng thú muốn mời anh và tổ chức sinh nhật cho Thiên Thiên của Lăng Húc.

Ngồi xuống rồi, Lăng Dịch hỏi cậu: “Thắt lưng của em không có việc gì chứ?”

Có lẽ là hai người bọn họ đều là đàn ông mang theo một đứa bé có chút kỳ quái, hai cô gái trẻ tuổi bàn bên cạnh đồng thời nhìn về phía bọn họ.

Lăng Húc dùng một bàn tay ngăn miệng của anh, xấu hổ nói: “Anh đừng nhắc tới thắt lưng của em ở chỗ này được không?”

Lăng Dịch gật gật đầu, giơ tay lên cởi áo khoác cùng cà- vạt ra, cởi bỏ hai nút áo sơ mi bên trong.

Lăng Húc kéo tay Thiên Thiên đứng lên nói: “Đi, muốn ăn cái gì ba mang con đi lấy.”

Mặc dù là hai trăm đồng một người tự mình ăn, nhưng tới giờ dùng cơm người ở đây lại không ít chút nào, đối với Lăng Húc đây đã là tiêu phí rất cao, nhưng đối với đại chúng mà nói trình độ tiếp thu còn không thấp.

Thiên Thiên muốn ăn thịt bò tảng.

Chính là thịt bò tảng là món nấu ngay tại chỗ, phía trước có một đội ngũ thật dài, Lăng Húc cúi đầu hỏi Thiên Thiên: “Phải đợi sao?”

Thiên Thiên gật gật đầu.



Vì thế Lăng Húc đứng ở cuối đội ngũ xếp hàng, cậu ngồi xổm xuống đưa cái đĩa trong tay mình cho Thiên Thiên, nói: “Nhớ rõ chỗ bác ngồi sao? Cầm cái đĩa đi qua, cẩn thận một chút kẻo ngã.”

Thiên Thiên gật đầu.

Một bàn tay cầm một cái đĩa, Thiên Thiên chạy đến bên người Lăng Dịch, Lăng Dịch vươn tay nhận lấy giúp nó, hỏi: “Ba của cháu đâu?”

Thiên Thiên nói: “Chờ thịt bò tảng.”

Lăng Dịch đặt đĩa lên mặt bàn, đứng dậy dắt tay Thiên Thiên, “Cháu còn muốn ăn cái gì, bác mang cháu đi lấy.”

Bọn họ đi cách chỗ ngồi không xa, chính là chỗ cửa sổ Lăng Húc đang đứng xếp hàng chờ thịt bò tảng, lúc này toàn bộ phòng ăn người đến người đi, bởi vì tất cả mọi người vừa mới đến không lâu nên vội vàng lấy thức ăn, Lăng Dịch không thể không cẩn thận bảo vệ Thiên Thiên không bị người dậm phải.

Đội ngũ chờ thịt bò tảng truyền đến một trận cãi nhau, nói nhao nhao ồn ào trong phòng ăn không có vẻ quá làm cho người ta chú ý, nhưng Thiên Thiên và Lăng Dịch lại đồng thời quay đầu nhìn, bởi vì bọn họ nghe ra trong đó có một giọng nói là của Lăng Húc.

Lăng Húc đang cãi nhau với một người đàn ông vừa cao vừa cường tráng, nguyên nhân là người kia chen ngang.

Người đàn ông ỷ vào mình cao lớn chen lên trước cô gái xếp trên Lăng Húc, cô gái kia lý luận với hắn bị hắn lạnh lùng trừng một cái liền không dám nói tiếp nữa, nhưng Lăng Húc lại nhịn không được, vươn tay vỗ bả vai người đàn ông, “Đến phía sau đi!”

Người đàn ông kia liếc cậu một cái, cũng không phản ứng cậu.

Lăng Húc lại nói một lần: “Mời anh xếp hàng.”

Lúc này người đàn ông mới nói: “Liên quan gì tới cậu?”

Lăng Húc đáp: “Anh chen ngang đương nhiên liên quan đến tôi.”

Người đàn ông mãnh liệt bắt lấy áo Lăng Húc, “Tôi chen ngang thì đã thế nào?”

Một giây ngay sau đó, người đàn ông còn không rõ có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị Lăng Húc dùng một tay bắt lấy lưng quần một tay bắt lấy áo nhấc cả người lên ném ra phía sau.

Trước khi Lăng Húc làm động tác này thật ra không có cẩn thận suy nghĩ, chỉ là phản xạ có điều kiện khi bị người đàn ông bắt lấy vạt áo, chờ cậu kịp phản ứng thì đã ném người ra ngoài.

May mắn người chung quanh nhìn thấy nhanh chóng tản ra, người đàn ông ngã trên mặt đất, trong tay vốn cầm đĩa đựng thức ăn cũng rơi rụng trên mặt đất.

Trước khi người đàn ông đứng lên, Lăng Dịch chạy tới chắn phía trước Lăng Húc.

Mà người đàn ông kia cảm thấy mất mặt, đứng lên chuyện thứ nhất chính là vung tay về phía Lăng Húc nhưng lại bị Lăng Dịch đứng trước người Lăng Húc chắn lại.

Bảo an trong nhà hàng cũng bị kinh động, vội vàng vây lại đây tách hai bên ra.

Lăng Húc còn muốn tiến lên nhưng lại bị Lăng Dịch kéo lại.

Sau đó giám đốc nhà hàng đi ra, hỏi bọn họ có cần báo nguy hay không, bởi vì hai bên đều động thủ, người đàn ông không té bị thương, vì thế đều không có ý báo nguy.

Giám đốc nói: “Vậy hy vọng các người đừng tiếp tục cãi nhau, nếu không thì phải mời các người đi ra ngoài.”

Lăng Húc không phục, “Tôi đã trả tiền, dựa vào cái gì mời tôi ra ngoài?”

Lăng Dịch ngăn cậu một chút, đưa một tấm danh thiếp cho giám đốc nhà hàng.

Giám đốc vừa nhìn thấy danh thiếp của Lăng Dịch liền thay đổi thái độ, hắn để nhân viên dàn xếp xong người đàn ông đánh nhau với Lăng Húc, sau đó khách sáo nói với Lăng Dịch: “Nếu Lăng tiên sinh cảm thấy không tiện, không bằng để tôi sắp xếp một cái phòng, muốn ăn gì cứ để phục vụ lấy giúp mọi người là được.”

Lăng Dịch hỏi Lăng Húc: “Em cảm thấy sao?”

“Không cần, ” Lăng Húc vẫn không vui vì thái độ của giám đốc vừa rồi, “Chính mình lấy.”

“Không sao, ” vì thế Lăng Dịch lại nói với giám đốc, “Cứ như vậy đi, cậu ấy sẽ không động thủ nữa.”

Giám đốc kia vẫn cười tự mình đưa bọn họ về chỗ ngồi, nói với Lăng Dịch có chuyện gì cứ gọi hắn.

Chờ giám đốc đi rồi, Lăng Dịch nói với Lăng Húc: “Không cần đánh nhau nữa, dọa sợ con trai em rồi.”

Lăng Húc nghe vậy, quay đầu nhìn Thiên Thiên mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trắng bệch, vẫn luôn khẩn trương mà bắt lấy vạt áo của chính mình, lúc này mới nói: “Ba đừng đánh nhau.”

Phát hiện Thiên Thiên thật sự bị dọa, Lăng Húc vội vàng an ủi nó: “Đừng sợ đừng sợ, hắn đánh không thắng ba, ba từng ở bộ đội làm binh, đánh nhau thật lợi hại.”

Nhưng Thiên Thiên vẫn cảm thấy sợ hãi, bắt lấy áo Lăng Húc không buông, lặp lại: “Đừng đánh nhau.”

Lăng Húc đành phải đồng ý: “Được được được, không đánh nhau.”

Lăng Dịch nhìn bọn họ, phóng nhẹ giọng nhìn Thiên Thiên nói: “Ba không đánh nhau, ba mang cháu đi lấy ăn ngon.”

Lăng Húc lại ngồi ở trên ghế không động: “Anh mang Thiên Thiên đi đi.”

Lăng Dịch kỳ quái nhìn cậu, “Sao vậy?”

Lăng Húc đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: “Người kia rất nặng, lúc em ném qua hình như lại thương tổn đến thắt lưng.”

Lăng Dịch nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì? Rất đau?”

Lăng Húc lắc đầu: “Không sao, anh đừng phản ứng lớn như vậy, để người ta biết thì thật mất mặt, anh mang Thiên Thiên đi lấy đồ ăn trước đi.”

Lăng Dịch không đồng ý, hỏi tiếp: “Cần đi bệnh viện hay không?”

Lăng Húc vội vàng lắc đầu, “Không đi, chỉ xoay một chút, lát nữa nhi đại khái có thể lấy lại sức.”

Lăng Dịch còn muốn lên tiếng, Lăng Húc lại nói: “Hôm nay là sinh nhật Thiên Thiên, bữa tiệc này nó đợi thật lâu.”

Lăng Dịch chậm rãi thở ra một hơi, đứng lên duỗi tay về phía Thiên Thiên, “Đi lấy đồ ăn.”

Bữa cơm này ăn xong dưới sự kiên trì của Lăng Húc, Lăng Dịch gọi lái xe tới đón. Nhưng chỉ vài bước ngắn ngủi từ trong thang máy đi ra nơi dừng xe, Lăng Húc đã phải dùng một tay chống thắt lưng khó chịu oán giận.

Lăng Dịch ngồi xổm xuống trước người cậu, nói: “Đi lên anh cõng em.”

Lăng Húc hỏi: “Thật sao?”

Lăng Dịch không vô nghĩa với cậu: “Nhanh lên.”



Lăng Húc cười hì hì nằm úp lên, để Lăng Dịch cõng cậu đi, nói với Thiên Thiên: “Đi theo bác biết không?”

Thiên Thiên gật đầu tỏ vẻ biết.

Lăng Dịch cõng cậu đi đến nơi dừng xe.

Lăng Húc nói bên tai Lăng Dịch: “Anh, đã thật lâu rồi anh chưa cõng em.”

Bước chân Lăng Dịch trầm ổn, nghe vậy đáp: “Em có biết em nặng bao nhiêu không?”

Lăng Húc cười một tiếng: “Được rồi, coi như anh đang rèn luyện thân thể đi.”

Lăng Dịch cũng cười, không nói chuyện.

Lăng Húc ở trên lưng anh hồi ức lại, “Em nhớ rõ có một năm mẹ của em mang hai chúng ta đi leo núi, em mang đôi giày vải chạy lung tung, kết quả trên núi có mưa ẩm ướt, giày em bị ướt hết không có cách nào mang nữa, cuối cùng ngày đó hình như anh cõng em rất lâu.”

Khi đó Lăng Dịch học cấp hai, Lăng Húc mới tiểu học. Lăng Húc còn là một đứa bé còn Lăng Dịch đã bắt đầu phát dục, là một thiếu niên rồi.

Hồi ức luôn thực tốt đẹp, cho dù là ký ức cãi nhau với Lăng Dịch, bây giờ giống như không còn đáng giận như vậy.

Lăng Húc tựa đầu vào trên vai Lăng Dịch, thở dài nói: “Anh đối với em tốt quá.”

Lăng Dịch vốn trầm mặc mà đi, lúc này đáp lại một câu: “Chỉ cần em muốn, anh có thể vẫn luôn đối tốt với em.”

Lăng Húc nghe vậy sửng sốt một chút, không có thể hoàn toàn hiểu hết y trong lời Lăng Dịch nói.

Đêm hôm đó, Lăng Dịch nói lái xe đưa Lăng Húc đi bệnh viện để bác sỹ giúp hắn làm kiểm tra trước, xác định chỉ là bầm tím phần mềm, không có thương tổn đến thắt lưng linh tinh mới lái xe về nhà.

Bánh sinh nhật Thiên Thiên và Lăng Húc cùng làm còn đặt ở trong tủ lạnh, vốn kế hoạch cơm nước xong trở về liền thổi nến, nhưng lúc còn ở trên xe Thiên Thiên đã ngủ mất rồi.

Lúc xuống xe, Lăng Húc bảo Lăng Dịch ôm Thiên Thiên, còn chính mình đỡ cánh tay Lăng Dịch đi thang máy lên lầu.

Từ gương trong thang máy nhìn chính mình cùng Lăng Dịch, Lăng Húc đột nhiên cảm khái: “Nếu mẹ không làm chuyện đó thì tốt rồi.”

Lăng Dịch nhẹ giọng nói: “Nghĩ những chuyện đó làm gì.”

Về đến nhà, Lăng Dịch đặt Thiên Thiên lên ghế sa lông trước, Lăng Húc đỡ thắt lưng đi đến trước tủ lạnh, mở cửa nhìn thoáng qua bánh sinh nhật ở bên trong, lại nhìn thoáng qua Thiên Thiên, chần chờ: “Hay là ngày mai lại ăn?”

Lăng Dịch nói rằng: “Cắm nến gọi nó dậy thổi đã, thổi nến không cần chờ đến ngày mai, bánh ngọt có thể để lại một ít.”

Lăng Húc vươn tay muốn lấy bánh ngọt ra, Lăng Dịch đi đến phía sau cậu, vươn tay lướt qua bả vai cậu giúp cậu cầm hộp bánh ngọt: “Em đi ngồi đi.”

Bánh ngọt có chút xấu, Lăng Húc mỉm cười nói: “Bản thân nó làm.”

Lúc Lăng Dịch nghe được những lời này của Lăng Húc thì ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, phát hiện kia đó là biểu cảm kiêu ngạo yêu thương con phát ra từ nội tâm mà cha mẹ.

Người em trai này của em tuy tư duy về tới mười bảy tuổi, nhưng tình cảm cha con thiên tính lại chưa từng thay đổi, cũng vô pháp thay đổi.

Cắm nến xong, Lăng Húc dùng bật lửa châm nến, Lăng Dịch đi tắt đèn, lại đây nhẹ nhàng đẩy tỉnh Thiên Thiên: “Thiên Thiên, dậy thổi nến.”

Thiên Thiên ngủ thực say, một hồi lâu mới bị đánh thức, khó chịu xoa mắt.

Lăng Dịch ôm nó lên ngồi ở trên chân của mình, cho nó nhìn bánh sinh nhật, “Bánh của cháu.”

Lăng Húc nói: “Nhanh ước nguyện rồi lại thổi nến.”

“Ước nguyện?” Thiên Thiên còn không quá thanh tỉnh.

Lăng Húc nói với nó: “Đúng vậy, nhớ rõ ước ba phát tài, biết không?”

Thiên Thiên gật gật đầu, không biết nghe có hiểu không, cố dùng sức thổi tắt một ngọn lại một ngọn nến.

Thổi nến xong, Lăng Dịch ôm nó vào buồng vệ sinh tắm rửa đơn giản cho nó, sau đó đưa nó về trong phòng để ngủ.

Việc này bình thường đều là Lăng Húc làm, nhưng hôm nay cậu hành động bất tiện, liền do Lăng Dịch làm.

Từ phòng Thiên Thiên đi ra, Lăng Dịch thuận tay đóng cửa lại, nhìn thấy Lăng Húc đang cắt bánh sinh nhật ăn.

Anh hỏi: “Buổi tối chưa ăn no?” Vừa đi đến ngồi xuống bên người Lăng Húc.

Lăng Húc lắc đầu, “Em chỉ muốn thử xem hương vị.”

Lăng Dịch nói: “Em không để bánh nguyên vẹn cho Thiên Thiên sáng mai ăn sao?”

Lăng Húc: “Không sao, Thiên Thiên không so đo cái này.” Cậu cầm dao cắt bánh khoa tay múa chân, “Giữ lại hai đống phân này cho Thiên Thiên.”

Lăng Dịch có chút buồn cười, hai tay chống sô pha hơi hơi ngưỡng thân thể ra sau, nhìn mặt nghiêng nghiêm túc cắt bánh ngọt của Lăng Húc, hỏi: “Đống phân là cái gì vậy?”

Lăng Húc nói: “Thiên Thiên nói là em và nó.”

Lăng Dịch cười khẽ ra tiếng.

Lăng Húc cắt khối bánh ngọt nhỏ tiếp theo, hai ngón tay cầm đưa đến bên miệng Lăng Dịch, “Thử xem?”

Lăng Dịch hé miệng, để cậu đưa bánh ngọt vào.

Lúc Lăng Húc thu lại tay, ngón tay chạm phải môi mềm mại của Lăng Dịch, bên trên còn dính bơ, cậu theo bản năng liếm liếm nhớ vừa rồi đụng phải môi Lăng Dịch, lúc này mới không có chuyện gì mà dùng giấy vệ sinh xoa xoa.

Lăng Dịch yên lặng nhìn động tác của cậu.

Lăng Húc lại cắt một khối bánh ngọt nhỏ, lúc này chính mình ăn, ăn xong khóe miệng còn dính bơ màu trắng, Lăng Dịch đột nhiên vươn tay quệt bơ nơi khóe miệng cậu, sau đó đưa ngón tay đến bên môi chính mình.

Chú ý tới động tác này của anh, Lăng Húc liền đỏ mặt.

Cậu không biết tại sao mình phải đỏ mặt, cảm thấy động tác vừa rồi của Lăng Dịch sắc khí, như đang quyến rũ người làm tim của cậu đập nhanh một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook