Chương 39
Kim Cương Quyển
25/06/2015
Edit: Đầm♥Cơ
Hai ngày này, Lăng Húc luôn cảm thấy tâm tình của Lăng Dịch không quá tốt, không có tức giận, chỉ là hưng trí không cao.
Lăng Húc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có liên quan đến chuyện Phan Văn Thiệu.
Cậu cảm thấy thực nghi hoặc, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy lúc Lăng Dịch nghe nói đến chuyện Phan Văn Thiệu thì không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Một chút cũng không kinh ngạc, điều này thuyết minh có khả năng trước đó anh đã biết, hơn nữa, hình như anh còn từ chối Lưu Hiểu Lộ, ngay cả một mỹ nữ như Lưu Hiểu Lộ còn có thể từ chối, chẳng lẽ——
Lăng Húc đột nhiên rùng mình một cái, cậu nghĩ chẳng lẽ người Lăng Dịch thích chính là Phan Văn Thiệu, cho nên nhiều năm như vậy anh mới không kết hôn?
Suy nghĩ đến khả năng này, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: tuyệt đối không được!
Mặc kệ thế nào, cậu cũng không thể tiếp nhận anh trai sẽ thích Phan Văn Thiệu.
Lăng Húc cảm thấy cậu hẳn là phải thăm dò Lăng Dịch một chút, mà trước đó, cậu phải làm rõ rốt cuộc Lăng Dịch thích đàn ông hay phụ nữ.
Buổi chiều ngày đó, Lăng Húc thừa dịp Lăng Dịch đi công ty, tìm kiếm đồ trong thư phòng Lăng Dịch, đầu tiên là mở máy tính muốn tìm thư mục văn kiện hay lịch sử lướt web bại lộ tính hướng của anh hay không, sau đó lại đi lật tủ đầu giường của anh, muốn nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không.
Bởi vì không dám xoay người, cho nên Lăng Húc quỳ gối tìm kiếm ở đầu giường Lăng Dịch.
Thiên Thiên cảm thấy tò mò, ghé vào cửa hỏi: “Ba tìm cái gì vậy?”
Lăng Húc nói với nó: “Chuyện này không liên quan đến con, mau trở lại phòng đi chơi đi.”
Thiên Thiên có chút lo lắng, nhìn nhiều hai lần.
Lăng Húc phất phất tay, “Mau trở về.”
Lật tìm không nhìn thấy có đồ vật gì đặc biệt, thế nhưng Lăng Húc lại tìm được một cái vòng cổ có mặt hình trái tim dưới gối Lăng Dịch, đây là một cái vòng cổ có hình thức rất xưa, hình trái tim làm bằng đồng, có thể mở ra, hai bên có thể bỏ ảnh.
Lăng Húc mở ra, nhìn thấy bên trong là ảnh của một cô gái còn trẻ tuổi, ảnh cô gái kia Lăng Húc đã từng gặp qua, đúng là mẹ của Lăng Dịch, mà mặt khác lại là ảnh của Lăng Dịch khi còn bé.
Nhìn đến tấm ảnh này, Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một sự kiện bị mình xem nhẹ, lần trước cậu tìm album chẳng phải là vì tìm ảnh hồi còn nhỏ của Lăng Dịch sao? bởi vì cậu muốn xem thử có phải Thiên Thiên lớn lên rất giống anh hay không.
Bây giờ lại nhìn đến ảnh chụp, Lăng Húc nhớ lại chuyện này, bất giác nhíu mày.
“Thiên Thiên!” Cậu đứng lên la lớn.
Một lát sau Thiên Thiên đã chạy tới hỏi: “Chuyện gì?”
Lăng Húc nhìn ảnh chụp lại nhìn Thiên Thiên, sau đó đóng mặt dây chuyền lại, nói: “Không có việc gì, ba nhìn con thôi.”
Thiên Thiên tò mò hỏi: “Ba lật đồ vật của bác à?”
Lăng Húc nói với nó: “Có gì đâu, bác sẽ không tức giận.”
Thiên Thiên không nói cái gì nữa, xoay người rời khỏi.
Lăng Húc lại đặt mông ngồi ở bên giường Lăng Dịch, đầy đầu đều là nghi hoặc, vì sao lại giống? Còn giống hơn cả cậu lúc còn bé.
Lăng Dịch không phải anh ruột của cậu nha?
Lăng Húc cảm thấy mình có chút suy nghĩ miên man, đều là mấy chuyện không đâu, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là cậu không biết mẹ Thiên Thiên ở nơi nào, cho dù có nghi ngờ gì cũng không có ai chứng thật cho cậu.
Trong lòng cậu liệt kê ra ba khả năng: một, Thiên Thiên thật ra là con trai của Lăng Dịch, không biết vì sao lại do cậu nuôi lớn, điều này rất không thực tế, Lăng Dịch không có khả năng hoàn toàn không biết chuyện này; Hai, mẹ Thiên Thiên cùng lớn lên rất giống Lăng Dịch, khả năng Lăng Dịch còn có một chị em song sinh, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, sau này bị cậu gặp, sau đó sinh Thiên Thiên. Cảm giác cũng không có khả năng; Ba, Phòng Tổ Danh cùng Trương Mặc vì sao lại giống nhau? Trần Quan Hi cùng Triệu Bản Sơn tại sao lại giống như vậy? Thế giới này quá lớn, hai người không có huyết thống lớn lên giống nhau cũng không phải chuyện không thể, đây có thể là duyên phận của Thiên Thiên và Lăng Dịch, cậu cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ?
Lăng Húc an tĩnh ngồi trong chốc lát, lựa chọn khả năng thứ ba, tính toán tạm thời buông nghi vấn này xuống mà không lựa chọn hoài nghi Lăng Dịch.
Có lẽ có một ngày gặp được mẹ Thiên Thiên sẽ biết.
Hay là, có khi cậu cố ý tìm một cô gái giống Lăng Dịch, bởi vì cậu rất nhớ Lăng Dịch ?
Lăng Húc đột nhiên nổi một thân da gà, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng, vẫy vẫy đầu, tự nói với mình không cần tiếp tục suy nghĩ miên man.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lăng Húc nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Dịch, chỉ dùng đũa gắp cơm tẻ đưa vào miệng, ngay cả đồ ăn cũng quên kẹp.
Lăng Dịch dùng đũa gõ gõ cái đĩa trước mặt cậu, “Em lấy anh ăn với cơm à?”
Lăng Húc chần chờ dừng lại đũa, cậu hỏi Lăng Dịch: “Anh cảm thấy em và Thiên Thiên giống nhau không?”
Lăng Dịch nghe vậy nhìn kỹ hai người, nói: “Rất giống.”
Quả thật rất giống, mặt mày Thiên Thiên có thể nhìn ra được hình dáng của Lăng Húc, nhưng ngũ quan rõ ràng càng có thể thấy được bộ dáng Lăng Dịch.
Lăng Húc liếc Thiên Thiên một cái: “Vì sao em cảm thấy anh và Thiên Thiên càng giống hơn chứ?”
Vì cái gì? làm sao Lăng Dịch biết được vì cái gì?
Anh nhìn mặt Thiên Thiên, nói: “Có duyên phận đi.”
Vài chữ này nói ra khỏi miệng, Lăng Dịch giống như bị chính mình thuyết phục, anh nghĩ dù bên cạnh anh không phải là Lăng Húc, thì anh đã định trước đời này sẽ không có con, khả năng Thiên Thiên có duyên phận với anh, mới xuất hiện ở bên cạnh anh.
Duyên phận.
Lăng Húc nghe anh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thân tâm đều vui sướng, tính toán đêm nay ăn nhiều một chén cơm.
Vết thương trên lưng gây sức ép cậu vài ngày, không hoàn toàn hồi phục, nhưng chỉ cần không tính xoay mình thành cái kết, động tác xoay người đơn giản cũng không thành vấn đề, Lăng Húc liền trở về tiệm bánh ngọt đi làm.
Bà chủ cho cậu nghỉ đến khi lành hẳn nhưng da mặt cậu không có dày như vậy, cứ mãi ở nhà chơi, lại nói trong nhà chơi lâu cũng có chút nhàm chán, cậu cũng không thể rủ một đống bạn học cùng cậu đi ra ngoài chơi bóng.
Ngày đầu tiên trở về đi làm, Lăng Húc từ chối đề xuất để lái xe đưa đi của Lăng Dịch, sáng sớm đã tự mình đạp xe đạp điện đi tiệm bánh ngọt.
Lúc cậu đến, hai thợ làm bánh khác đã đến, cậu ngừng xe đi vào, ai cũng không phát hiện ra cậu, đại khái không biết hôm nay cậu sẽ trở lại đi làm.
Lăng Húc đi đến cửa phòng làm việc thì nghe được hai người đang tại tán gẫu về cậu.
Tình hình này thật ra có chút xấu hổ, Lăng Húc cũng không muốn nghe người khác nghị luận sau lưng mình, nhưng lúc cậu nghe được Đặng Thịnh nói “Thằng nhóc Lăng Húc này về sau tính như thế nào a?” thì vẫn dừng chân, an tĩnh đứng ở bên ngoài.
Lưu Đồng trả lời không chút để ý, “Không phải cậu ta còn có một anh trai có tiền sao?”
Đặng Thịnh nói: “Anh nghe tiểu Mang nói à?”
Tiểu Mang chính là cô bé thu ngân trong tiệm.
Lưu Đồng “Ừ” một tiếng.
Đặng Thịnh tò mò nói: “Anh trai cậu ta có tiền như vậy, lẽ ra gia nghiệp nên có một phần của cậu ta, anh nói sao cậu ta vẫn luôn ở nơi này?”
Lưu Đồng hồi đáp: “Làm sao tôi biết? Anh quản người ta nhiều vậy.”
Đặng Thịnh bĩu môi: “Còn không phải vì quan tâm cậu ta sao, cậu ta một người mang theo con nhỏ, lớn như vậy còn đi theo anh trai, về sau con cậu ta lớn một chút, đến tuổi đi học thì làm sao? Anh cậu ta kết hôn thì cậu ta phải làm thế nào?”
Lưu Đồng hừ một tiếng, “Anh có thể để tâm hết sao? Còn không phải chỉ có thể nhờ bản thân cậu ta chống.”
Nói tới đây, hai người không tiếp tục tán gẫu về Lăng Húc, mà là nói đến chuyện khác, chuyển đề tài.
Lăng Húc yên lặng ngồi xổm ở cửa trong chốc lát, làm bộ như cái gì cũng không nghe mà đi vào.
Đêm hôm đó trở về, Lăng Húc chiếm lấy máy tính của Lăng Dịch, luôn luôn ở trên mạng tra cái gì đó.
Lăng Dịch thay quần áo đi vào thư phòng, hỏi cậu: “Đang tìm cái gì?”
Lăng Húc nói: “Em tìm xem có chương trình học gì không.”
“Chương trình học?” Lăng Dịch nghe vậy đến bên cạnh cậu, một bàn tay chống trước bàn máy tính, thân thể hơi hơi nghiêng về trước.
Lăng Húc cảm thấy mình như bị Lăng Dịch bao bọc lấy, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lăng Dịch, còn có thể nghe được mùi xà phòng thơm từ quần áo của y.
“Khóa học thợ làm bánh kem?” Lăng Dịch có chút kinh ngạc.
Lăng Húc cảm thấy mình có chút phân tâm, nguyên nhân chủ yếu là vì sự tồn tại của Lăng Dịch quá mạnh mẽ.
Cậu đáp: “Em muốn tìm xem có chương trình học buổi tối hay không, nếu có thể thì em tính đi báo danh học.”
Lăng Dịch kỳ quái nhìn cậu, “Sao vậy? Đột nhiên muốn cầu tiến?”
Lăng Húc không trả lời, cậu không muốn nói với Lăng Dịch mình không có khả năng dựa vào anh cả đời, cứ cảm thấy nói ra liền xa lạ, như vậy không tốt.
Nhưng miệng không nói, Lăng Húc lại không thể không thừa nhận trong lòng cậu nghĩ như vậy, hai thợ làm bánh nói thực đúng, những lời này bà chủ cũng đã từng nói với cậu, cậu hẳn phải nghiêm túc suy xét.
Nếu đổi lại là mười năm trước, đại khái một câu cậu cũng không nghe vào, nhưng bây giờ nói như thế nào cậu cũng là người đã từng ăn đau khổ.
“Anh cảm thấy thế nào?” Cậu hỏi ý kiến Lăng Dịch.
Lăng Dịch đáp: “Cảm thấy hứng thú thì đi học đi.”
Lăng Húc gật đầu, “Em lại tìm xem, nhìn xem có thời gian học nào tương đối thích hợp không, thuận tiện nhìn đánh giá trên mạng.”
Lăng Dịch: “Em cứ chậm rãi tìm đi.”
Anh đứng thẳng dậy rồi rời khỏi bàn máy tính.
Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một điều mình còn thắc mắc, cảm thấy bây giờ có cơ hội có thể thử chứng thật một chút, cậu la lớn: “Anh thấy thứ này thế nào?”
Lăng Dịch dừng bước lại, nghiêng đi thân mình hỏi hắn: “Thứ gì?”
Lăng Húc nói: “Em xem không được, ai bảo anh xóa sạch lịch sử lướt web rồi.”
Lăng Dịch nhìn cậu: “Vậy em cũng nhớ rõ xóa sạch lịch sử lướt web của em đi.”
Lăng Húc sửng sốt, lập tức khẩn trương lên, “Em xem cái gì?”
Khóe miệng Lăng Dịch hơi hơi nhếch lên một chút, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Lăng Húc muốn gọi anh lại, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, theo bản năng mở lịch sử lướt web tìm một chút, xác định không có ký lục gì kỳ lạ, cậu vươn tay nện cái bàn một chút, cả giận nói: “Bị anh ấy qua loa!”
Ở trên mạng chọn chọn bỏ bỏ, Lăng Húc chọn một chương trình học có thời gian đều vào buổi tối, đồng thời danh tiếng rất không tồi. Học phí không rẻ, nhưng cậu cũng cắn răng báo danh.
Phiền toái duy nhất chính là Thiên Thiên lập tức phải khai giảng. Vốn cậu dọn lại đây đã không có thời gian đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ, cứ như vậy, ngay cả thời gian đi đón Thiên Thiên tan học cũng không có.
Lăng Dịch đương nhiên sẽ không rảnh rỗi như vậy, nhưng Lăng Dịch có lái xe, có bí thư, đưa đón Thiên Thiên khẳng định không có vấn đề.
Nhưng Thiên Thiên lại không vui.
Ngày nhà trẻ khai giảng, Lăng Húc vì liên tiếp nghỉ rất nhiều ngày nên ngại tiếp tục xin phép, chỉ có thể kính nhờ Lăng Dịch giúp cậu đi một chuyến.
Khi ở trên xe, Thiên Thiên rầu rĩ không vui vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lăng Dịch nhận ra tâm tình của nó, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của nó, hỏi: “Khai giảng không vui?”
Thiên Thiên lắc đầu, nói: “Có phải ba rất bận không?”
Lăng Dịch nói với nó: “Ba không đưa cháu đi khai giảng nên tức giận?”
Thiên Thiên đáp: “Không tức giận.”
Lăng Dịch nhẹ nhàng cười cười, vỗ vỗ má của nó.
Đến nhà trẻ, Thiên Thiên gặp được Quan An Dung đã không gặp mặt một kỳ nghỉ hè. Quan An Dung nhìn thấy nó thì hưng phấn chạy tới, hô: “Lăng Thiên Duệ!”
Thiên Thiên cũng mở miệng kêu tên của nó: “Quan An Dung.”
Hôm nay cùng Quan An Dung tới không phải là mẹ nó Triệu Phỉ Nghiên, mà là ba nó.
So sánh thì Quan An Dung càng hy vọng mẹ cùng nó tới, bởi vì mẹ xinh đẹp, mà ba nó thì thật sự không ra làm sao, hơn nữa nó có mẹ, Thiên Thiên không có, nó cảm thấy Thiên Thiên khẳng định thực hâm mộ nó có một người mẹ xinh đẹp như vậy.
Nhưng hôm nay người cùng Thiên Thiên tới không phải là ba cậu ta, là một người đàn ông rất cao.
Quan An Dung ngẩng đầu lên nhìn Lăng Dịch, hỏi Thiên Thiên: “Chú ấy là ai vậy?”
Thiên Thiên vươn tay bắt lấy quần Lăng Dịch, “Bác của tớ.”
Quan An Dung nhìn Lăng Dịch trong chốc lát, há miệng nghĩ nghĩ mới nói với Thiên Thiên: “Mẹ tớ không có tới.”
“A, ” Thiên Thiên cũng không thèm để ý mẹ nó, vươn tay muốn Lăng Dịch ôm nó, đồng thời nói với Quan An Dung, “Tớ muốn đi tìm cô giáo.”
Lăng Dịch nói với nó: “Nói gặp lại bạn của cháu trước đã.”
Thiên Thiên khoát tay áo, “Gặp lại.”
Quan An Dung ngửa đầu nhỏ giọng đáp: “Gặp lại, ” sau đó có chút ủ rũ xoay người rời khỏi.
Lăng Húc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có liên quan đến chuyện Phan Văn Thiệu.
Cậu cảm thấy thực nghi hoặc, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy lúc Lăng Dịch nghe nói đến chuyện Phan Văn Thiệu thì không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Một chút cũng không kinh ngạc, điều này thuyết minh có khả năng trước đó anh đã biết, hơn nữa, hình như anh còn từ chối Lưu Hiểu Lộ, ngay cả một mỹ nữ như Lưu Hiểu Lộ còn có thể từ chối, chẳng lẽ——
Lăng Húc đột nhiên rùng mình một cái, cậu nghĩ chẳng lẽ người Lăng Dịch thích chính là Phan Văn Thiệu, cho nên nhiều năm như vậy anh mới không kết hôn?
Suy nghĩ đến khả năng này, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: tuyệt đối không được!
Mặc kệ thế nào, cậu cũng không thể tiếp nhận anh trai sẽ thích Phan Văn Thiệu.
Lăng Húc cảm thấy cậu hẳn là phải thăm dò Lăng Dịch một chút, mà trước đó, cậu phải làm rõ rốt cuộc Lăng Dịch thích đàn ông hay phụ nữ.
Buổi chiều ngày đó, Lăng Húc thừa dịp Lăng Dịch đi công ty, tìm kiếm đồ trong thư phòng Lăng Dịch, đầu tiên là mở máy tính muốn tìm thư mục văn kiện hay lịch sử lướt web bại lộ tính hướng của anh hay không, sau đó lại đi lật tủ đầu giường của anh, muốn nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không.
Bởi vì không dám xoay người, cho nên Lăng Húc quỳ gối tìm kiếm ở đầu giường Lăng Dịch.
Thiên Thiên cảm thấy tò mò, ghé vào cửa hỏi: “Ba tìm cái gì vậy?”
Lăng Húc nói với nó: “Chuyện này không liên quan đến con, mau trở lại phòng đi chơi đi.”
Thiên Thiên có chút lo lắng, nhìn nhiều hai lần.
Lăng Húc phất phất tay, “Mau trở về.”
Lật tìm không nhìn thấy có đồ vật gì đặc biệt, thế nhưng Lăng Húc lại tìm được một cái vòng cổ có mặt hình trái tim dưới gối Lăng Dịch, đây là một cái vòng cổ có hình thức rất xưa, hình trái tim làm bằng đồng, có thể mở ra, hai bên có thể bỏ ảnh.
Lăng Húc mở ra, nhìn thấy bên trong là ảnh của một cô gái còn trẻ tuổi, ảnh cô gái kia Lăng Húc đã từng gặp qua, đúng là mẹ của Lăng Dịch, mà mặt khác lại là ảnh của Lăng Dịch khi còn bé.
Nhìn đến tấm ảnh này, Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một sự kiện bị mình xem nhẹ, lần trước cậu tìm album chẳng phải là vì tìm ảnh hồi còn nhỏ của Lăng Dịch sao? bởi vì cậu muốn xem thử có phải Thiên Thiên lớn lên rất giống anh hay không.
Bây giờ lại nhìn đến ảnh chụp, Lăng Húc nhớ lại chuyện này, bất giác nhíu mày.
“Thiên Thiên!” Cậu đứng lên la lớn.
Một lát sau Thiên Thiên đã chạy tới hỏi: “Chuyện gì?”
Lăng Húc nhìn ảnh chụp lại nhìn Thiên Thiên, sau đó đóng mặt dây chuyền lại, nói: “Không có việc gì, ba nhìn con thôi.”
Thiên Thiên tò mò hỏi: “Ba lật đồ vật của bác à?”
Lăng Húc nói với nó: “Có gì đâu, bác sẽ không tức giận.”
Thiên Thiên không nói cái gì nữa, xoay người rời khỏi.
Lăng Húc lại đặt mông ngồi ở bên giường Lăng Dịch, đầy đầu đều là nghi hoặc, vì sao lại giống? Còn giống hơn cả cậu lúc còn bé.
Lăng Dịch không phải anh ruột của cậu nha?
Lăng Húc cảm thấy mình có chút suy nghĩ miên man, đều là mấy chuyện không đâu, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là cậu không biết mẹ Thiên Thiên ở nơi nào, cho dù có nghi ngờ gì cũng không có ai chứng thật cho cậu.
Trong lòng cậu liệt kê ra ba khả năng: một, Thiên Thiên thật ra là con trai của Lăng Dịch, không biết vì sao lại do cậu nuôi lớn, điều này rất không thực tế, Lăng Dịch không có khả năng hoàn toàn không biết chuyện này; Hai, mẹ Thiên Thiên cùng lớn lên rất giống Lăng Dịch, khả năng Lăng Dịch còn có một chị em song sinh, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, sau này bị cậu gặp, sau đó sinh Thiên Thiên. Cảm giác cũng không có khả năng; Ba, Phòng Tổ Danh cùng Trương Mặc vì sao lại giống nhau? Trần Quan Hi cùng Triệu Bản Sơn tại sao lại giống như vậy? Thế giới này quá lớn, hai người không có huyết thống lớn lên giống nhau cũng không phải chuyện không thể, đây có thể là duyên phận của Thiên Thiên và Lăng Dịch, cậu cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ?
Lăng Húc an tĩnh ngồi trong chốc lát, lựa chọn khả năng thứ ba, tính toán tạm thời buông nghi vấn này xuống mà không lựa chọn hoài nghi Lăng Dịch.
Có lẽ có một ngày gặp được mẹ Thiên Thiên sẽ biết.
Hay là, có khi cậu cố ý tìm một cô gái giống Lăng Dịch, bởi vì cậu rất nhớ Lăng Dịch ?
Lăng Húc đột nhiên nổi một thân da gà, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng, vẫy vẫy đầu, tự nói với mình không cần tiếp tục suy nghĩ miên man.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lăng Húc nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Dịch, chỉ dùng đũa gắp cơm tẻ đưa vào miệng, ngay cả đồ ăn cũng quên kẹp.
Lăng Dịch dùng đũa gõ gõ cái đĩa trước mặt cậu, “Em lấy anh ăn với cơm à?”
Lăng Húc chần chờ dừng lại đũa, cậu hỏi Lăng Dịch: “Anh cảm thấy em và Thiên Thiên giống nhau không?”
Lăng Dịch nghe vậy nhìn kỹ hai người, nói: “Rất giống.”
Quả thật rất giống, mặt mày Thiên Thiên có thể nhìn ra được hình dáng của Lăng Húc, nhưng ngũ quan rõ ràng càng có thể thấy được bộ dáng Lăng Dịch.
Lăng Húc liếc Thiên Thiên một cái: “Vì sao em cảm thấy anh và Thiên Thiên càng giống hơn chứ?”
Vì cái gì? làm sao Lăng Dịch biết được vì cái gì?
Anh nhìn mặt Thiên Thiên, nói: “Có duyên phận đi.”
Vài chữ này nói ra khỏi miệng, Lăng Dịch giống như bị chính mình thuyết phục, anh nghĩ dù bên cạnh anh không phải là Lăng Húc, thì anh đã định trước đời này sẽ không có con, khả năng Thiên Thiên có duyên phận với anh, mới xuất hiện ở bên cạnh anh.
Duyên phận.
Lăng Húc nghe anh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thân tâm đều vui sướng, tính toán đêm nay ăn nhiều một chén cơm.
Vết thương trên lưng gây sức ép cậu vài ngày, không hoàn toàn hồi phục, nhưng chỉ cần không tính xoay mình thành cái kết, động tác xoay người đơn giản cũng không thành vấn đề, Lăng Húc liền trở về tiệm bánh ngọt đi làm.
Bà chủ cho cậu nghỉ đến khi lành hẳn nhưng da mặt cậu không có dày như vậy, cứ mãi ở nhà chơi, lại nói trong nhà chơi lâu cũng có chút nhàm chán, cậu cũng không thể rủ một đống bạn học cùng cậu đi ra ngoài chơi bóng.
Ngày đầu tiên trở về đi làm, Lăng Húc từ chối đề xuất để lái xe đưa đi của Lăng Dịch, sáng sớm đã tự mình đạp xe đạp điện đi tiệm bánh ngọt.
Lúc cậu đến, hai thợ làm bánh khác đã đến, cậu ngừng xe đi vào, ai cũng không phát hiện ra cậu, đại khái không biết hôm nay cậu sẽ trở lại đi làm.
Lăng Húc đi đến cửa phòng làm việc thì nghe được hai người đang tại tán gẫu về cậu.
Tình hình này thật ra có chút xấu hổ, Lăng Húc cũng không muốn nghe người khác nghị luận sau lưng mình, nhưng lúc cậu nghe được Đặng Thịnh nói “Thằng nhóc Lăng Húc này về sau tính như thế nào a?” thì vẫn dừng chân, an tĩnh đứng ở bên ngoài.
Lưu Đồng trả lời không chút để ý, “Không phải cậu ta còn có một anh trai có tiền sao?”
Đặng Thịnh nói: “Anh nghe tiểu Mang nói à?”
Tiểu Mang chính là cô bé thu ngân trong tiệm.
Lưu Đồng “Ừ” một tiếng.
Đặng Thịnh tò mò nói: “Anh trai cậu ta có tiền như vậy, lẽ ra gia nghiệp nên có một phần của cậu ta, anh nói sao cậu ta vẫn luôn ở nơi này?”
Lưu Đồng hồi đáp: “Làm sao tôi biết? Anh quản người ta nhiều vậy.”
Đặng Thịnh bĩu môi: “Còn không phải vì quan tâm cậu ta sao, cậu ta một người mang theo con nhỏ, lớn như vậy còn đi theo anh trai, về sau con cậu ta lớn một chút, đến tuổi đi học thì làm sao? Anh cậu ta kết hôn thì cậu ta phải làm thế nào?”
Lưu Đồng hừ một tiếng, “Anh có thể để tâm hết sao? Còn không phải chỉ có thể nhờ bản thân cậu ta chống.”
Nói tới đây, hai người không tiếp tục tán gẫu về Lăng Húc, mà là nói đến chuyện khác, chuyển đề tài.
Lăng Húc yên lặng ngồi xổm ở cửa trong chốc lát, làm bộ như cái gì cũng không nghe mà đi vào.
Đêm hôm đó trở về, Lăng Húc chiếm lấy máy tính của Lăng Dịch, luôn luôn ở trên mạng tra cái gì đó.
Lăng Dịch thay quần áo đi vào thư phòng, hỏi cậu: “Đang tìm cái gì?”
Lăng Húc nói: “Em tìm xem có chương trình học gì không.”
“Chương trình học?” Lăng Dịch nghe vậy đến bên cạnh cậu, một bàn tay chống trước bàn máy tính, thân thể hơi hơi nghiêng về trước.
Lăng Húc cảm thấy mình như bị Lăng Dịch bao bọc lấy, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lăng Dịch, còn có thể nghe được mùi xà phòng thơm từ quần áo của y.
“Khóa học thợ làm bánh kem?” Lăng Dịch có chút kinh ngạc.
Lăng Húc cảm thấy mình có chút phân tâm, nguyên nhân chủ yếu là vì sự tồn tại của Lăng Dịch quá mạnh mẽ.
Cậu đáp: “Em muốn tìm xem có chương trình học buổi tối hay không, nếu có thể thì em tính đi báo danh học.”
Lăng Dịch kỳ quái nhìn cậu, “Sao vậy? Đột nhiên muốn cầu tiến?”
Lăng Húc không trả lời, cậu không muốn nói với Lăng Dịch mình không có khả năng dựa vào anh cả đời, cứ cảm thấy nói ra liền xa lạ, như vậy không tốt.
Nhưng miệng không nói, Lăng Húc lại không thể không thừa nhận trong lòng cậu nghĩ như vậy, hai thợ làm bánh nói thực đúng, những lời này bà chủ cũng đã từng nói với cậu, cậu hẳn phải nghiêm túc suy xét.
Nếu đổi lại là mười năm trước, đại khái một câu cậu cũng không nghe vào, nhưng bây giờ nói như thế nào cậu cũng là người đã từng ăn đau khổ.
“Anh cảm thấy thế nào?” Cậu hỏi ý kiến Lăng Dịch.
Lăng Dịch đáp: “Cảm thấy hứng thú thì đi học đi.”
Lăng Húc gật đầu, “Em lại tìm xem, nhìn xem có thời gian học nào tương đối thích hợp không, thuận tiện nhìn đánh giá trên mạng.”
Lăng Dịch: “Em cứ chậm rãi tìm đi.”
Anh đứng thẳng dậy rồi rời khỏi bàn máy tính.
Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một điều mình còn thắc mắc, cảm thấy bây giờ có cơ hội có thể thử chứng thật một chút, cậu la lớn: “Anh thấy thứ này thế nào?”
Lăng Dịch dừng bước lại, nghiêng đi thân mình hỏi hắn: “Thứ gì?”
Lăng Húc nói: “Em xem không được, ai bảo anh xóa sạch lịch sử lướt web rồi.”
Lăng Dịch nhìn cậu: “Vậy em cũng nhớ rõ xóa sạch lịch sử lướt web của em đi.”
Lăng Húc sửng sốt, lập tức khẩn trương lên, “Em xem cái gì?”
Khóe miệng Lăng Dịch hơi hơi nhếch lên một chút, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Lăng Húc muốn gọi anh lại, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, theo bản năng mở lịch sử lướt web tìm một chút, xác định không có ký lục gì kỳ lạ, cậu vươn tay nện cái bàn một chút, cả giận nói: “Bị anh ấy qua loa!”
Ở trên mạng chọn chọn bỏ bỏ, Lăng Húc chọn một chương trình học có thời gian đều vào buổi tối, đồng thời danh tiếng rất không tồi. Học phí không rẻ, nhưng cậu cũng cắn răng báo danh.
Phiền toái duy nhất chính là Thiên Thiên lập tức phải khai giảng. Vốn cậu dọn lại đây đã không có thời gian đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ, cứ như vậy, ngay cả thời gian đi đón Thiên Thiên tan học cũng không có.
Lăng Dịch đương nhiên sẽ không rảnh rỗi như vậy, nhưng Lăng Dịch có lái xe, có bí thư, đưa đón Thiên Thiên khẳng định không có vấn đề.
Nhưng Thiên Thiên lại không vui.
Ngày nhà trẻ khai giảng, Lăng Húc vì liên tiếp nghỉ rất nhiều ngày nên ngại tiếp tục xin phép, chỉ có thể kính nhờ Lăng Dịch giúp cậu đi một chuyến.
Khi ở trên xe, Thiên Thiên rầu rĩ không vui vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lăng Dịch nhận ra tâm tình của nó, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của nó, hỏi: “Khai giảng không vui?”
Thiên Thiên lắc đầu, nói: “Có phải ba rất bận không?”
Lăng Dịch nói với nó: “Ba không đưa cháu đi khai giảng nên tức giận?”
Thiên Thiên đáp: “Không tức giận.”
Lăng Dịch nhẹ nhàng cười cười, vỗ vỗ má của nó.
Đến nhà trẻ, Thiên Thiên gặp được Quan An Dung đã không gặp mặt một kỳ nghỉ hè. Quan An Dung nhìn thấy nó thì hưng phấn chạy tới, hô: “Lăng Thiên Duệ!”
Thiên Thiên cũng mở miệng kêu tên của nó: “Quan An Dung.”
Hôm nay cùng Quan An Dung tới không phải là mẹ nó Triệu Phỉ Nghiên, mà là ba nó.
So sánh thì Quan An Dung càng hy vọng mẹ cùng nó tới, bởi vì mẹ xinh đẹp, mà ba nó thì thật sự không ra làm sao, hơn nữa nó có mẹ, Thiên Thiên không có, nó cảm thấy Thiên Thiên khẳng định thực hâm mộ nó có một người mẹ xinh đẹp như vậy.
Nhưng hôm nay người cùng Thiên Thiên tới không phải là ba cậu ta, là một người đàn ông rất cao.
Quan An Dung ngẩng đầu lên nhìn Lăng Dịch, hỏi Thiên Thiên: “Chú ấy là ai vậy?”
Thiên Thiên vươn tay bắt lấy quần Lăng Dịch, “Bác của tớ.”
Quan An Dung nhìn Lăng Dịch trong chốc lát, há miệng nghĩ nghĩ mới nói với Thiên Thiên: “Mẹ tớ không có tới.”
“A, ” Thiên Thiên cũng không thèm để ý mẹ nó, vươn tay muốn Lăng Dịch ôm nó, đồng thời nói với Quan An Dung, “Tớ muốn đi tìm cô giáo.”
Lăng Dịch nói với nó: “Nói gặp lại bạn của cháu trước đã.”
Thiên Thiên khoát tay áo, “Gặp lại.”
Quan An Dung ngửa đầu nhỏ giọng đáp: “Gặp lại, ” sau đó có chút ủ rũ xoay người rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.