Chương 55
Kim Cương Quyển
28/07/2015
Thời gian đã không còn sớm, hành lang khách sạn có chút trống trải, bởi vì phủ một lớp thảm trải sàn nên đi sẽ không nghe được tiếng bước chân.
Lăng Húc đi thang máy tới tầng phòng của Hình Dĩnh Phong, tìm được số phòng của hắn, gõ cửa.
Thực nhanh, Hình Dĩnh Phong lại đây giúp cậu mở cửa phòng.
Hình Dĩnh Phong chỉ mặc một cái quần dài, trên thân trần trụi, có thể rõ ràng nhìn thấy cơ bắp xinh đẹp trên người, hơn nữa bên cánh tay phải còn có một vết sẹo rất rõ ràng.
Nhìn thấy Hình Dĩnh Phong như vậy, Lăng Húc theo bản năng sờ sờ bụng của mình.
“Vào đi, ” Hình Dĩnh Phong nói với cậu xong, chính mình đi vào bên trong trước.
Hắn hình như vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, đến buồng vệ sinh cầm khăn mặt tùy ý lau tóc.
Lăng Húc đóng cửa lại đi vào ngồi xuống băng ghế bên cạnh TV, cậu có chút khẩn trương hỏi Hình Dĩnh Phong: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Hình Dĩnh Phong ngồi xuống bên giường, ném khăn lau tóc qua một bên, mở miệng nói: “Cậu và anh cậu có quan hệ như thế nào?”
Lăng Húc sửng sốt, cậu không ngờ Hình Dĩnh Phong sẽ hỏi một câu như vậy, chần chờ một phút, đột nhiên nhớ tới trước đó Hình Dĩnh Nhàn cũng biết cậu và Lăng Dịch không phải anh em ruột, nếu Hình Dĩnh Nhàn biết, vậy thì Hình Dĩnh Phong khẳng định càng rõ ràng, vậy hắn hỏi câu này rốt cuộc là có ý gì?
Nghĩ hơi nhiều, cho dù biết trước kia Hình Dĩnh Phong và cậu đã từng có quan hệ rất tốt, nhưng trải qua chuyện Hình Dĩnh Nhàn, Lăng Húc nhiều ít vẫn có chút đề phòng, cậu không muốn người khác tùy tiện vui đùa cậu bởi vì cậu mất trí nhớ, vì thế trầm ngâm hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Hình Dĩnh Phong lấy ra một cái bật lửa từ túi quần áo, Lăng Húc vốn cho rằng hắn muốn hút thuốc, nhưng hắn chỉ cầm bật lửa ở trong tay chơi.
Chơi trong chốc lát, có vẻ đã ra quyết định, Hình Dĩnh Phong hỏi cậu: “Cậu không thấy lạ vì sao Thiên Thiên lớn lên giống anh cậu như vậy sao?”
Lăng Húc nhìn hắn, một lát sau bất giác nhíu mày, cậu cảm thấy những lời kế tiếp Hình Dĩnh Phong nói cậu sẽ không muốn nghe. Nếu Hình Dĩnh Phong nói cho cậu biết Thiên Thiên thật ra là con của Lăng Dịch mà không phải của cậu thì cậu nghĩ chính mình khẳng định không tiếp nhận được.
Thấy Lăng Húc không nói lời nào, Hình Dĩnh Phong “Ba” một tiếng châm lửa, nói: “Tôi vô cùng tò mò vấn đề này.”
Lăng Húc vẫn theo dõi hắn như cũ, ngữ khí đã bắt đầu có chút mâu thuẫn cùng phòng bị, hỏi: “Rốt cuộc cậu có biết hay không? Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?”
Hình Dĩnh Phong lại đóng bật lửa một lần nữa, bình tĩnh nhìn Lăng Húc, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi không biết vì sao Thiên Thiên sẽ giống anh cậu như vậy, bởi vì chuyện này chỉ có một mình cậu biết, nhưng chính cậu lại không nhớ rõ.”
Tư duy của Lăng Húc bởi vì những lời hắn nói mà có chút hỗn loạn: “Cậu có ý gì? Không phải cậu bảo mình nhìn thấy Thiên Thiên sinh ra sao? Cậu muốn nói Thiên Thiên không phải con trai tôi?”
Hình Dĩnh Phong nói: “Không, Thiên Thiên là con của cậu.”
Lăng Húc đột nhiên có chút phẫn nộ, cậu chán ghét thái độ nửa che nửa đậy của Hình Dĩnh Phong, cậu không rõ rốt cuộc đối phương muốn nói cái gì, muốn ám chỉ cái gì, cậu đoán không ra cũng không có manh mối. Cậu đứng lên, đang muốn biểu đạt chính mình phẫn nộ thì lại nghe Hình Dĩnh Phong tiếp tục nói: “Tôi nói rồi, tôi nhìn Thiên Thiên sinh ra —— ”
Lăng Húc tạm thời áp lực phẫn nộ, nghe hắn nói hết.
“—— bởi vì Thiên Thiên là cậu sinh.”
Nháy mắt đó, Lăng Húc thật sự không thể lý giải ý của hắn, đầy đầu phẫn nộ tuy rằng tán đi nhưng nảy lên lại là không hiểu ra sao, “Cậu nói cái gì?” Cậu hỏi.
Hình Dĩnh Phong thở dài, chính mình cũng cảm thấy mình nói quả thực có chút không thể lý giải, nhưng hắn vẫn nói một lần nữa: “Tôi nói, Thiên Thiên là do cậu sinh.”
Chuyện này hắn vốn không tính nói cho Lăng Húc, nếu Lăng Húc tìm một cô gái kết hôn sống hạnh phúc cả đời thì Hình Dĩnh Phong cảm thấy cậu không cần biết thì tốt hơn. Cho đến bây giờ, Hình Dĩnh Phong vẫn còn nhớ rõ biểm cảm bị sốc nặng của Lăng Húc khi vừa mới biết mình có con, nếu không phải vì đứa bé này, bọn họ hẳn là sẽ cùng đi tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, có lẽ bây giờ vẫn là chiến hữu, chính là đứa bé này, Lăng Húc lựa chọn xuất ngũ rời khỏi bộ đội, mang theo con sống cuộc sống bình đạm.
Mặc kệ Lăng Húc yêu Thiên Thiên bao nhiêu, Hình Dĩnh Phong tin tưởng đối với mỗi một người đàn ông mà nói, đây sẽ là một chuyện không có cách nào tiếp thu.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Lăng Dịch, hắn thật sự rất kinh ngạc. Hắn cảm thấy có lẽ mình gặp được ba của Thiên Thiên. Sở dĩ nói có lẽ là bởi vì Lăng Húc chưa nói với hắn ba đứa bé là ai, hắn nghĩ đại khái Lăng Húc cảm thấy chuyện này làm bản thân thực khó tiếp thu nên chưa từng truy vấn.
Hắn nhập ngũ trễ hơn Lăng Húc, có lẽ là vì đồng hương, trung học còn là bạn, Lăng Húc rất chăm sóc hắn, tình cảm của hai người rất tốt, tán gẫu không ít chuyện của nhau.
Hắn biết tình huống trong nhà Lăng Húc, bao quát chuyện mẹ cậu, người anh trai từ nhỏ đến lớn rất thương yêu cậu, còn có người ba không cùng huyết thống quyết tâm đuổi cậu rời đi. Hắn cũng nói không ít chuyện của mình cho Lăng Húc, bao quát mâu thuẫn trong nhà, vì sao lại chạy đi làm binh.
Năm đó Lăng Húc về nhà thăm người thân, lúc trở lại bộ đội thì cảm xúc rõ ràng không đúng, Hình Dĩnh Phong biết cha nuôi của cậu bệnh nặng qua đời nhưng không biết cậu còn gặp chuyện gì.
Sau này Lăng Húc phát hiện có con, thủ tục xuất ngũ là do hắn tìm quan hệ hỗ trợ, sinh con cũng là hắn bỏ tiền tìm bác sỹ làm giải phẫu. Hình Dĩnh Phong làm người rất đơn giản, chỉ cần thật tâm đối xử tốt với hắn, hắn nguyện ý đáp lại bạn tình nghĩa gấp chục lần. Lúc ấy tại bệnh viện tư nhân làm giải phẫu cho Lăng Húc là dùng thân phận giả, bác sỹ cùng hộ sĩ đều từ bên ngoài mời đến, trong quá trình giải phẫu ngay cả mặt Lăng Húc cũng không thấy rõ. Thậm chí bản thân hắn còn tự mình vào phòng giải phẫu.
Ngay từ đầu Hình Dĩnh Phong đề nghị Lăng Húc không cần đứa bé này, nhưng Lăng Húc vẫn lựa chọn sinh nó. Hình Dĩnh Phong chỉ có thể hết sức bảo hộ cậu, giữ gìn tôn nghiêm cho cậu.
Về phần vì sao lại có đứa bé, Hình Dĩnh Phong không rõ, bản thân Lăng Húc cũng không hiểu được.
Che giấu bí mật này nhiều năm như vậy, Hình Dĩnh Phong chưa từng nhắc tới với người nào, bao quát em gái của hắn cũng không biết Thiên Thiên thật ra là do Lăng Húc sinh.
Mà bây giờ, sau một thời gian dài do dự, hắn lựa chọn nói thẳng với Lăng Húc.
Lăng Húc có quyền được biết, mà quan trọng hơn là, Hình Dĩnh Phong phát hiện ba ruột của đứa bé rất có thể là anh trai Lăng Húc, hắn không biết bây giờ Lăng Húc và Lăng Dịch có quan hệ như thế nào, nhưng năm đó Lăng Húc im lặng chạy về không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra, Hình Dĩnh Phong tin tưởng quan hệ giữa bọn họ không phải hòa hợp hài hòa, hắn lo lắng Lăng Húc vì mất đi đoạn này ký ức mà bị Lăng Dịch lừa gạt.
Hình Dĩnh Phong lựa chọn nói thật với Lăng Húc, nhưng Lăng Húc lại cảm thấy hắn điên rồi.
“Cậu lặp lại lần nữa?” thái độ của Lăng Húc thật sự không thể nói là quá tốt, cậu cảm thấy Hình Dĩnh Phong đại khái là có tật xấu.
Tính tình Hình Dĩnh Phong thực tốt, hắn lặp lại một lần nữa cho Lăng Húc nghe: “Tôi nói, Thiên Thiên là do cậu sinh, lúc làm giải phẫu tôi ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy.”
Lăng Húc cúi đầu nhìn bụng mình, “Tôi sinh ?”
Hình Dĩnh Phong gật gật đầu.
“Nhưng tôi là một người đàn ông, ” Lăng Húc do dự có nên cỡi quần cho Hình Dĩnh Phong nhìn xem, để hắn thanh tỉnh một chút.
Hình Dĩnh Phong thực bình tĩnh, “Tôi biết cậu là đàn ông, tôi từng xem.”
Lăng Húc nghe hắn nói thản nhiên như vậy thì có chút không được tự nhiên, “Vậy cậu đang nói hưu nói vượn gì thế?”
Hình Dĩnh Phong: “Tôi không có nói quàng, ta không rõ vì sao cậu lại mất trí nhớ, hơn nữa cố tình quên đi biến cố lớn nhất trong đời cậu, nhưng bây giờ cậu phải tiếp thu. Cậu chẳng những từng sinh một đứa bé, hơn nữa Thiên Thiên thực có thể là con của cậu và anh trai cậu.”
Trong đầu Lăng Húc rối loạn, giống như đang nằm mơ, cậu cảm thấy mỗi một câu Hình Dĩnh Phong nói cậu đều có thể nghe hiểu, nhưng liên kết lại thì không biết nó có ý gì. Cậu chỉ có thể thử quy nạp tổng kết, sau đó hỏi: “Cậu nói Thiên Thiên là tôi và Lăng Dịch sinh ?”
Hình Dĩnh Phong vuốt tay, “Tôi biết là cậu sinh, nhưng người cha khác có phải Lăng Dịch hay không thì tôi thật sự không rõ lắm, tôi đề nghị hai người đi làm xét nghiệm ADN.”
Lăng Húc nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, “Cậu uống nhiều sao?”
Hình Dĩnh Phong không giải thích, hắn chỉ hỏi Lăng Húc: “Cậu không thấy Thiên Thiên và Lăng Dịch lớn lên quá giống sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng hoài nghi?”
Lăng Húc không nói chuyện, đương nhiên cậu từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng tuyệt đối hoài nghi không đến mặt này a.
Hình Dĩnh Phong: “Nếu cậu muốn chứng cớ thì tôi thật sự không có cách nào cho cậu, bệnh lịch cùng ký lục giải phẫu của cậu năm đó đều dùng thân phận giả, hơn nữa đã tiêu hủy toàn bộ, chứng cứ duy nhất bây giờ chính là dòng máu đang chảy trong người Thiên Thiên là của cậu cùng một người đàn ông khác, có phải Lăng Dịch hay không, không ngại gì đi xét nghiệm một lần.”
Hô hấp của Lăng Húc có chút dồn dập, nhìn chằm chằm Hình Dĩnh Phong hồi lâu vẫn nói không ra lời, cậu cảm thấy vẫn không thể tin, nhưng không biết Hình Dĩnh Phong lừa cậu để làm gì.
Hình Dĩnh Phong vẫn thực bình tĩnh, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay vỗ bả vai Lăng Húc một cái, “Cậu là anh em của tôi, nếu không phải vì Thiên Thiên, năm đó cậu hẳn là theo tôi cùng đi tham gia cuộc thử luyện trưng binh Liệp Ưng, cậu ưu tú như vậy, tôi tin tưởng chúng ta đều có thể thi đậu, kề vai chiến đấu đến bây giờ. Nhưng cậu lựa chọn Thiên Thiên, lựa chọn cuộc sống yên bình, đó chưa chắc không phải là một chuyện tốt, tôi hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Cậu có cùng một chỗ với anh cậu hay không với tôi mà nói không quan trọng, nhưng tiền đề là cậu không bị anh ta lừa gạt, cậu hiểu chưa?”
“Lừa gạt?” Lăng Húc kinh ngạc lặp lại, “Lừa gạt cái gì?”
Hình Dĩnh Phong nói: “Ít nhất năm đó lúc cậu vừa trở về, là không vui.”
Yết hầu Lăng Húc chuyển động một chút, đó là bởi vì cậu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Tôi từ nơi này trở về?” Cậu hỏi.
Hình Dĩnh Phong nói với cậu: “Ba của cậu bệnh nặng, cậu về nhà thăm người thân, lúc trở lại đã có Thiên Thiên.”
Lăng Húc lắc lắc đầu, “Tôi không biết, ” thật sự cái gì cũng không biết, trong óc loạn thành một đoàn căn bản không có biện pháp suy nghĩ cẩn thận.
Hình Dĩnh Phong lại nhẹ nhàng chụp cậu một chút, “Không còn sớm, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, có việc ngày mai chúng ta lại nói.”
Lăng Húc ngẩng đầu muốn tìm có đồng hồ treo tường hay không nhưng không tìm được.
Hình Dĩnh Phong cần di động cho cậu nhìn đồng hồ, thế mà đã rạng sáng một giờ, rõ ràng cậu cảm thấy hai người nói chưa được bao lâu.
Đại não Lăng Húc đã kịp phản ứng, cậu nói: “Tôi đi về trước.” Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Hình Dĩnh Phong đưa cậu ra khỏi phòng liền đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lăng Húc tha bước chân mỏi mệt cùng cái đầu trống rỗng vì tiếp thu rất nhiều tin tức không thể tưởng tượng nổi, chậm rãi đi về phía phòng của cậu và Lăng Dịch.
Dùng thẻ từ mở cửa phòng, đẩy cửa ra nhận thấy trong phòng có ánh sáng, Lăng Dịch ngồi ở trên ghế sa lon nơi phòng khách bên ngoài phòng xép, nhìn thấy cậu trở về, dùng thanh âm có chút trầm thấp hỏi: “Em đi đâu vậy ?”
Lăng Húc đi thang máy tới tầng phòng của Hình Dĩnh Phong, tìm được số phòng của hắn, gõ cửa.
Thực nhanh, Hình Dĩnh Phong lại đây giúp cậu mở cửa phòng.
Hình Dĩnh Phong chỉ mặc một cái quần dài, trên thân trần trụi, có thể rõ ràng nhìn thấy cơ bắp xinh đẹp trên người, hơn nữa bên cánh tay phải còn có một vết sẹo rất rõ ràng.
Nhìn thấy Hình Dĩnh Phong như vậy, Lăng Húc theo bản năng sờ sờ bụng của mình.
“Vào đi, ” Hình Dĩnh Phong nói với cậu xong, chính mình đi vào bên trong trước.
Hắn hình như vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, đến buồng vệ sinh cầm khăn mặt tùy ý lau tóc.
Lăng Húc đóng cửa lại đi vào ngồi xuống băng ghế bên cạnh TV, cậu có chút khẩn trương hỏi Hình Dĩnh Phong: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Hình Dĩnh Phong ngồi xuống bên giường, ném khăn lau tóc qua một bên, mở miệng nói: “Cậu và anh cậu có quan hệ như thế nào?”
Lăng Húc sửng sốt, cậu không ngờ Hình Dĩnh Phong sẽ hỏi một câu như vậy, chần chờ một phút, đột nhiên nhớ tới trước đó Hình Dĩnh Nhàn cũng biết cậu và Lăng Dịch không phải anh em ruột, nếu Hình Dĩnh Nhàn biết, vậy thì Hình Dĩnh Phong khẳng định càng rõ ràng, vậy hắn hỏi câu này rốt cuộc là có ý gì?
Nghĩ hơi nhiều, cho dù biết trước kia Hình Dĩnh Phong và cậu đã từng có quan hệ rất tốt, nhưng trải qua chuyện Hình Dĩnh Nhàn, Lăng Húc nhiều ít vẫn có chút đề phòng, cậu không muốn người khác tùy tiện vui đùa cậu bởi vì cậu mất trí nhớ, vì thế trầm ngâm hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Hình Dĩnh Phong lấy ra một cái bật lửa từ túi quần áo, Lăng Húc vốn cho rằng hắn muốn hút thuốc, nhưng hắn chỉ cầm bật lửa ở trong tay chơi.
Chơi trong chốc lát, có vẻ đã ra quyết định, Hình Dĩnh Phong hỏi cậu: “Cậu không thấy lạ vì sao Thiên Thiên lớn lên giống anh cậu như vậy sao?”
Lăng Húc nhìn hắn, một lát sau bất giác nhíu mày, cậu cảm thấy những lời kế tiếp Hình Dĩnh Phong nói cậu sẽ không muốn nghe. Nếu Hình Dĩnh Phong nói cho cậu biết Thiên Thiên thật ra là con của Lăng Dịch mà không phải của cậu thì cậu nghĩ chính mình khẳng định không tiếp nhận được.
Thấy Lăng Húc không nói lời nào, Hình Dĩnh Phong “Ba” một tiếng châm lửa, nói: “Tôi vô cùng tò mò vấn đề này.”
Lăng Húc vẫn theo dõi hắn như cũ, ngữ khí đã bắt đầu có chút mâu thuẫn cùng phòng bị, hỏi: “Rốt cuộc cậu có biết hay không? Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?”
Hình Dĩnh Phong lại đóng bật lửa một lần nữa, bình tĩnh nhìn Lăng Húc, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi không biết vì sao Thiên Thiên sẽ giống anh cậu như vậy, bởi vì chuyện này chỉ có một mình cậu biết, nhưng chính cậu lại không nhớ rõ.”
Tư duy của Lăng Húc bởi vì những lời hắn nói mà có chút hỗn loạn: “Cậu có ý gì? Không phải cậu bảo mình nhìn thấy Thiên Thiên sinh ra sao? Cậu muốn nói Thiên Thiên không phải con trai tôi?”
Hình Dĩnh Phong nói: “Không, Thiên Thiên là con của cậu.”
Lăng Húc đột nhiên có chút phẫn nộ, cậu chán ghét thái độ nửa che nửa đậy của Hình Dĩnh Phong, cậu không rõ rốt cuộc đối phương muốn nói cái gì, muốn ám chỉ cái gì, cậu đoán không ra cũng không có manh mối. Cậu đứng lên, đang muốn biểu đạt chính mình phẫn nộ thì lại nghe Hình Dĩnh Phong tiếp tục nói: “Tôi nói rồi, tôi nhìn Thiên Thiên sinh ra —— ”
Lăng Húc tạm thời áp lực phẫn nộ, nghe hắn nói hết.
“—— bởi vì Thiên Thiên là cậu sinh.”
Nháy mắt đó, Lăng Húc thật sự không thể lý giải ý của hắn, đầy đầu phẫn nộ tuy rằng tán đi nhưng nảy lên lại là không hiểu ra sao, “Cậu nói cái gì?” Cậu hỏi.
Hình Dĩnh Phong thở dài, chính mình cũng cảm thấy mình nói quả thực có chút không thể lý giải, nhưng hắn vẫn nói một lần nữa: “Tôi nói, Thiên Thiên là do cậu sinh.”
Chuyện này hắn vốn không tính nói cho Lăng Húc, nếu Lăng Húc tìm một cô gái kết hôn sống hạnh phúc cả đời thì Hình Dĩnh Phong cảm thấy cậu không cần biết thì tốt hơn. Cho đến bây giờ, Hình Dĩnh Phong vẫn còn nhớ rõ biểm cảm bị sốc nặng của Lăng Húc khi vừa mới biết mình có con, nếu không phải vì đứa bé này, bọn họ hẳn là sẽ cùng đi tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, có lẽ bây giờ vẫn là chiến hữu, chính là đứa bé này, Lăng Húc lựa chọn xuất ngũ rời khỏi bộ đội, mang theo con sống cuộc sống bình đạm.
Mặc kệ Lăng Húc yêu Thiên Thiên bao nhiêu, Hình Dĩnh Phong tin tưởng đối với mỗi một người đàn ông mà nói, đây sẽ là một chuyện không có cách nào tiếp thu.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Lăng Dịch, hắn thật sự rất kinh ngạc. Hắn cảm thấy có lẽ mình gặp được ba của Thiên Thiên. Sở dĩ nói có lẽ là bởi vì Lăng Húc chưa nói với hắn ba đứa bé là ai, hắn nghĩ đại khái Lăng Húc cảm thấy chuyện này làm bản thân thực khó tiếp thu nên chưa từng truy vấn.
Hắn nhập ngũ trễ hơn Lăng Húc, có lẽ là vì đồng hương, trung học còn là bạn, Lăng Húc rất chăm sóc hắn, tình cảm của hai người rất tốt, tán gẫu không ít chuyện của nhau.
Hắn biết tình huống trong nhà Lăng Húc, bao quát chuyện mẹ cậu, người anh trai từ nhỏ đến lớn rất thương yêu cậu, còn có người ba không cùng huyết thống quyết tâm đuổi cậu rời đi. Hắn cũng nói không ít chuyện của mình cho Lăng Húc, bao quát mâu thuẫn trong nhà, vì sao lại chạy đi làm binh.
Năm đó Lăng Húc về nhà thăm người thân, lúc trở lại bộ đội thì cảm xúc rõ ràng không đúng, Hình Dĩnh Phong biết cha nuôi của cậu bệnh nặng qua đời nhưng không biết cậu còn gặp chuyện gì.
Sau này Lăng Húc phát hiện có con, thủ tục xuất ngũ là do hắn tìm quan hệ hỗ trợ, sinh con cũng là hắn bỏ tiền tìm bác sỹ làm giải phẫu. Hình Dĩnh Phong làm người rất đơn giản, chỉ cần thật tâm đối xử tốt với hắn, hắn nguyện ý đáp lại bạn tình nghĩa gấp chục lần. Lúc ấy tại bệnh viện tư nhân làm giải phẫu cho Lăng Húc là dùng thân phận giả, bác sỹ cùng hộ sĩ đều từ bên ngoài mời đến, trong quá trình giải phẫu ngay cả mặt Lăng Húc cũng không thấy rõ. Thậm chí bản thân hắn còn tự mình vào phòng giải phẫu.
Ngay từ đầu Hình Dĩnh Phong đề nghị Lăng Húc không cần đứa bé này, nhưng Lăng Húc vẫn lựa chọn sinh nó. Hình Dĩnh Phong chỉ có thể hết sức bảo hộ cậu, giữ gìn tôn nghiêm cho cậu.
Về phần vì sao lại có đứa bé, Hình Dĩnh Phong không rõ, bản thân Lăng Húc cũng không hiểu được.
Che giấu bí mật này nhiều năm như vậy, Hình Dĩnh Phong chưa từng nhắc tới với người nào, bao quát em gái của hắn cũng không biết Thiên Thiên thật ra là do Lăng Húc sinh.
Mà bây giờ, sau một thời gian dài do dự, hắn lựa chọn nói thẳng với Lăng Húc.
Lăng Húc có quyền được biết, mà quan trọng hơn là, Hình Dĩnh Phong phát hiện ba ruột của đứa bé rất có thể là anh trai Lăng Húc, hắn không biết bây giờ Lăng Húc và Lăng Dịch có quan hệ như thế nào, nhưng năm đó Lăng Húc im lặng chạy về không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra, Hình Dĩnh Phong tin tưởng quan hệ giữa bọn họ không phải hòa hợp hài hòa, hắn lo lắng Lăng Húc vì mất đi đoạn này ký ức mà bị Lăng Dịch lừa gạt.
Hình Dĩnh Phong lựa chọn nói thật với Lăng Húc, nhưng Lăng Húc lại cảm thấy hắn điên rồi.
“Cậu lặp lại lần nữa?” thái độ của Lăng Húc thật sự không thể nói là quá tốt, cậu cảm thấy Hình Dĩnh Phong đại khái là có tật xấu.
Tính tình Hình Dĩnh Phong thực tốt, hắn lặp lại một lần nữa cho Lăng Húc nghe: “Tôi nói, Thiên Thiên là do cậu sinh, lúc làm giải phẫu tôi ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy.”
Lăng Húc cúi đầu nhìn bụng mình, “Tôi sinh ?”
Hình Dĩnh Phong gật gật đầu.
“Nhưng tôi là một người đàn ông, ” Lăng Húc do dự có nên cỡi quần cho Hình Dĩnh Phong nhìn xem, để hắn thanh tỉnh một chút.
Hình Dĩnh Phong thực bình tĩnh, “Tôi biết cậu là đàn ông, tôi từng xem.”
Lăng Húc nghe hắn nói thản nhiên như vậy thì có chút không được tự nhiên, “Vậy cậu đang nói hưu nói vượn gì thế?”
Hình Dĩnh Phong: “Tôi không có nói quàng, ta không rõ vì sao cậu lại mất trí nhớ, hơn nữa cố tình quên đi biến cố lớn nhất trong đời cậu, nhưng bây giờ cậu phải tiếp thu. Cậu chẳng những từng sinh một đứa bé, hơn nữa Thiên Thiên thực có thể là con của cậu và anh trai cậu.”
Trong đầu Lăng Húc rối loạn, giống như đang nằm mơ, cậu cảm thấy mỗi một câu Hình Dĩnh Phong nói cậu đều có thể nghe hiểu, nhưng liên kết lại thì không biết nó có ý gì. Cậu chỉ có thể thử quy nạp tổng kết, sau đó hỏi: “Cậu nói Thiên Thiên là tôi và Lăng Dịch sinh ?”
Hình Dĩnh Phong vuốt tay, “Tôi biết là cậu sinh, nhưng người cha khác có phải Lăng Dịch hay không thì tôi thật sự không rõ lắm, tôi đề nghị hai người đi làm xét nghiệm ADN.”
Lăng Húc nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, “Cậu uống nhiều sao?”
Hình Dĩnh Phong không giải thích, hắn chỉ hỏi Lăng Húc: “Cậu không thấy Thiên Thiên và Lăng Dịch lớn lên quá giống sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng hoài nghi?”
Lăng Húc không nói chuyện, đương nhiên cậu từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng tuyệt đối hoài nghi không đến mặt này a.
Hình Dĩnh Phong: “Nếu cậu muốn chứng cớ thì tôi thật sự không có cách nào cho cậu, bệnh lịch cùng ký lục giải phẫu của cậu năm đó đều dùng thân phận giả, hơn nữa đã tiêu hủy toàn bộ, chứng cứ duy nhất bây giờ chính là dòng máu đang chảy trong người Thiên Thiên là của cậu cùng một người đàn ông khác, có phải Lăng Dịch hay không, không ngại gì đi xét nghiệm một lần.”
Hô hấp của Lăng Húc có chút dồn dập, nhìn chằm chằm Hình Dĩnh Phong hồi lâu vẫn nói không ra lời, cậu cảm thấy vẫn không thể tin, nhưng không biết Hình Dĩnh Phong lừa cậu để làm gì.
Hình Dĩnh Phong vẫn thực bình tĩnh, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay vỗ bả vai Lăng Húc một cái, “Cậu là anh em của tôi, nếu không phải vì Thiên Thiên, năm đó cậu hẳn là theo tôi cùng đi tham gia cuộc thử luyện trưng binh Liệp Ưng, cậu ưu tú như vậy, tôi tin tưởng chúng ta đều có thể thi đậu, kề vai chiến đấu đến bây giờ. Nhưng cậu lựa chọn Thiên Thiên, lựa chọn cuộc sống yên bình, đó chưa chắc không phải là một chuyện tốt, tôi hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Cậu có cùng một chỗ với anh cậu hay không với tôi mà nói không quan trọng, nhưng tiền đề là cậu không bị anh ta lừa gạt, cậu hiểu chưa?”
“Lừa gạt?” Lăng Húc kinh ngạc lặp lại, “Lừa gạt cái gì?”
Hình Dĩnh Phong nói: “Ít nhất năm đó lúc cậu vừa trở về, là không vui.”
Yết hầu Lăng Húc chuyển động một chút, đó là bởi vì cậu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Tôi từ nơi này trở về?” Cậu hỏi.
Hình Dĩnh Phong nói với cậu: “Ba của cậu bệnh nặng, cậu về nhà thăm người thân, lúc trở lại đã có Thiên Thiên.”
Lăng Húc lắc lắc đầu, “Tôi không biết, ” thật sự cái gì cũng không biết, trong óc loạn thành một đoàn căn bản không có biện pháp suy nghĩ cẩn thận.
Hình Dĩnh Phong lại nhẹ nhàng chụp cậu một chút, “Không còn sớm, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, có việc ngày mai chúng ta lại nói.”
Lăng Húc ngẩng đầu muốn tìm có đồng hồ treo tường hay không nhưng không tìm được.
Hình Dĩnh Phong cần di động cho cậu nhìn đồng hồ, thế mà đã rạng sáng một giờ, rõ ràng cậu cảm thấy hai người nói chưa được bao lâu.
Đại não Lăng Húc đã kịp phản ứng, cậu nói: “Tôi đi về trước.” Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Hình Dĩnh Phong đưa cậu ra khỏi phòng liền đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lăng Húc tha bước chân mỏi mệt cùng cái đầu trống rỗng vì tiếp thu rất nhiều tin tức không thể tưởng tượng nổi, chậm rãi đi về phía phòng của cậu và Lăng Dịch.
Dùng thẻ từ mở cửa phòng, đẩy cửa ra nhận thấy trong phòng có ánh sáng, Lăng Dịch ngồi ở trên ghế sa lon nơi phòng khách bên ngoài phòng xép, nhìn thấy cậu trở về, dùng thanh âm có chút trầm thấp hỏi: “Em đi đâu vậy ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.