Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 62

Kim Cương Quyển

14/08/2015

Edit: Đầm♥CơLễ Giáng Sinh qua đi thực nhanh đến nguyên đán.

Buổi tối cuối cùng của năm nay, trung tâm mua sắm Duyệt Cấu có chương trình chào mừng năm mới lớn.

Vị trí địa lý của quảng trường của Duyệt Cấu vô cùng tốt, ngay bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ trong khu thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố, bởi vì đường dành riêng cho người đi bộ đã có tuổi, bố cục thật khó tiến hành thay đổi lớn cho nên khoảng rộng từ đường dành riêng cho người đi bộ tới trung tâm mua sắm Duyệt Cấu chính là quảng trường.

Năm nay trên quảng trường muốn tổ chắc hoạt động đón chào năm mới, mời ca sĩ nổi danh đến biểu diễ, còn có biểu diễn pháo hoa cho nên trước đó có không ít người trẻ tuổi đã mời nhau cùng đến trung tâm mua sắm Duyệt Cấu đón năm mới.

Buổi sáng nhà trẻ còn lên lớp.

Thiên Thiên mặc một cái áo lông mới, một vòng lông xù trên cổ càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tinh xảo đáng yêu.

Uống nước xong Quan An Dung nhìn Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, buổi tối chúng ta cùng đi chơi đi.”

Thiên Thiên ôm ly hỏi nó: “Đi chỗ nào chơi?”

Quan An Dung nói: “Ba mẹ của tớ mang tớ đi quảng trường đón năm mới, cậu muốn cùng đi không?”

Thiên Thiên lắc lắc đầu, “Tớ muốn đi với ba mẹ của tớ.”

“Hả?” Quan An Dung tỏ vẻ thực không hiểu, “Cậu làm gì có mẹ.”

Thiên Thiên liếc nó một cái, tỏ vẻ chính mình không vui nhưng không tức giận, nó nói: “Tớ có mẹ, bác chính là mẹ.”

Vẻ mặt Quan An Dung kỳ lạ, “Bác là bác, bác sao lại là mẹ được?” Nó hồi ức quan hệ thân thích trong nhà một chút, thực xác định mà nói, “Bác là anh trai của ba.”

Thiên Thiên nói xong câu đó có vẻ có chút hối hận: “Chuyện không liên quan đến cậu.”

Quan An Dung kéo cánh tay nó, “Thiên Thiên nói với tớ đi.”

Thiên Thiên lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu tiếp tục.

Đây là vì lúc Lăng Húc nói với nó có dặn nó nhớ kỹ ai cũng không được nói.

Có một ngày trước khi Thiên Thiên đi ngủ, Lăng Húc lén lút nói với nó: “Thiên Thiên, thật ra bác không phải bác.”

Thiên Thiên chẳng hiểu ra làm sao mà nhìn cậu.

Lăng Húc: “Thật ra bác là mẹ.”

Thiên Thiên “Hả?” Một tiếng mở to hai mắt, “Mẹ không phải con gái sao?”

Lăng Húc để sát vào bên tai nó, thấp giọng nói: “Về sau con sẽ hiểu, dù sao thật ra bác chính là mẹ, con là con trai của ba và bác biết không?”

Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc: “Không thì con nghĩ xem còn có người nào đối tốt với con hơn bác không?”

Thiên Thiên lắc đầu.

“Cho nên, ” Lăng Húc nói tiếp, “Con nhớ rõ thì tốt rồi, đối với bác phải như đối với ba, chúng ta đều yêu con.”

Đối với những lời này, Thiên Thiên tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

Lăng Húc hôn nó một chút, “Nhớ rõ đừng cho bác biết ba đã nói với con những lời này, cũng không có thể để cho người khác biết, bạn học cùng thầy cô cũng không thể nói, đây là bí mật, nhớ rõ chưa?”

Thiên Thiên trịnh trọng đáp: “Nhớ rõ.”

Kết quả vừa quay đầu lại, nó vì khoe khoang với Quan An Dung liền quên mình đã cam đoan với Lăng Húc.

Nhưng Quan An Dung hiển nhiên sẽ không xem là thật, nó vẫn khuyên bảo Thiên Thiên: “Chúng ta cùng đón năm mới đi.”

“Không cần, ” Thiên Thiên đứng dậy chạy đi, thả ly nước lại vị trí cũ.

Buổi chiều Lăng Húc cùng Lăng Dịch cùng tới đón nó.

Lúc từ nhà trẻ đi ra, Lăng Dịch ngồi xổm xuống giúp Thiên Thiên đội mũ, giúp nó lau vụn bánh còn dính bên khóe miệng.

Buổi tối Lăng Dịch có kế hoạch mang Thiên Thiên cùng Lăng Húc đi ăn cơm, sau đó bọn họ tới phòng cao nhất khách sạn bên trung tâm mua sắm Duyệt Cấu đã đặt từ trước, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hoạt động chào đón và cuộc biểu diễn pháo hoa trên quảng trường.

Bà chủ gần đây đã tuyển được thợ làm bánh mới, Lăng Húc kết thúc công tác ở Mễ Tô Trang Viên, kế hoạch qua nguyên đán liền chính thức tới nhà hàng cơm Tây đi làm.

Bữa tối cậu xoi mói điểm tâm ngọt nhà ăn đưa ra ý kiến.

Thiên Thiên nhìn cái bánh Creme Brule xinh đẹp, bắt tay Lăng Húc nói mình muốn ăn.



Lăng Húc dùng muỗng nhỏ đút nó một ngụm, hỏi: “Ăn được không?”

Thiên Thiên chẹp chẹp miệng một chút: “Ba làm ăn ngon hơn.”

Mặc kệ ăn điểm tâm ở nơi nào Thiên Thiên đều vĩnh viễn kiên trì không ngon bằng ba làm, chẳng sợ Lăng Húc vốn chưa từng làm bánh Creme Brule cho nó.

Cơm nước xong, Lăng Dịch vốn có kế hoạch trực tiếp trở về khách sạn, từ cửa sổ nhìn biểu diễn pháo hoa bên ngoài, như vậy tương đối an toàn cũng không cần chen chúc với đám người trên quảng trường.

Nhưng Thiên Thiên rất muốn đi quảng trường, hơn nữa nó nghe nói còn có người phát quà.

Lăng Dịch nói với nó: “Con muốn quà gì? Bác tặng cho con.”

Thiên Thiên lắc đầu, thật ra con nít chỉ muốn đi giúp vui mà thôi, nó lôi kéo tay Lăng Húc nhìn cậu.

Kết quả vừa khéo Lăng Húc cũng là một đứa bé ham vui, Thiên Thiên kéo cậu, cậu liền kéo Lăng Dịch, nói: “Đi đi anh, hai chúng ta mang theo Thiên Thiên thì sợ gì ngoài ý muốn? Không có việc gì nha.”

Cuối cùng Lăng Dịch vẫn thỏa hiệp, anh và Lăng Húc mang Thiên Thiên cùng đi tham gia hoạt động đón chào năm mới trên quảng trường.

Thời gian này trung tâm mua sắm Duyệt Cấu quả thực có thể nói là người tấp nập, Lăng Húc vừa mới đầu nắm chặt tay Thiên Thiên, sau cảm thấy không an toàn, sợ bị người dẫm phải.

Vì thế Lăng Dịch ôm Thiên Thiên lên cho nó ngồi trên vai mình.

Trên quảng trường còn có cây thông Noel cao năm mét mừng lễ Giáng Sinh mấy ngày hôm trước dựng lên còn chưa dỡ bỏ, mặt trên treo đầy chuông cùng bóng đèn đủ mọi màu sắc, không khí ngày hội vô cùng nồng đậm.

Có không ít người tới nghe ca sĩ biểu diễn, cũng có không ít con nít vây quanh nhân viên Duyệt Cấu muốn quà, cửa hàng thức ăn nhanh chung quanh đầy người, chờ đợi mười hai giờ đồng thời đón năm mới.

Lăng Dịch còn mang theo Thiên Thiên ngồi trên bả vai anh đi đến chỗ nhân viên lấy quà, nhưng không ai nhận ra anh là Tổng giám đốc.

Tới gần mười hai giờ người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, chủ yếu đều là người trẻ tuổi.

Thiên Thiên vì chơi rất hưng phấn cho nên một chút cũng không buồn ngủ. Bọn họ ăn khuya ở tiệm thức ăn nhanh bên cạnh rồi trở lại quảng trường chờ đợi thời khắc năm mới.

Màn hình lớn trên quảng trường bắt đầu biến hóa đủ mọi màu sắc diễm lệ, đám người chung quanh bắt đầu hưng phấn xao động, Lăng Húc nhìn thấy có không ít người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Thậm chí còn có cô gái trẻ tuổi thấy Thiên Thiên đáng yêu, đề xuất muốn cùng chụp ảnh.

Lăng Dịch tương đối cẩn thận, vẫn luôn không chen tới nơi có nhiều người mà là cẩn thận bảo vệ Thiên Thiên.

Mặc dù Lăng Húc có tâm đi tham gia náo nhiệt nhưng cậu càng muốn ở bên Lăng Dịch cùng Thiên Thiên cùng vượt qua khoảnh khắc cuối cùng của năm.

Có MC nhảy lên sân khấu, bắt đầu kích động cảm xúc của mọi người, để mọi người cùng đếm ngược với hắn.

“Mười, chín, tám, bảy…” Trên quảng trường truyền đến tiếng hò hét đếm ngược của vô số người trẻ tuổi, Thiên Thiên cưỡi ở trên cổ Lăng Dịch, hai tay làm lao bỏ bên miệng lớn tiếng cùng đếm ngược với đám người.

“Sáu, năm, bốn, ba, hai…”

Lăng Húc vươn tay nắm chặt một bàn tay của Lăng Dịch. Cậu cảm giác được ngón tay Lăng Dịch thít chặt cầm lấy tay cậu, lòng bàn tay truyền đến độ ấm của nhau.

Thiên Thiên đến ngược đồng thời còn xoay đầu lại vui vẻ cười với Lăng Húc.

“Một!”

Thời khắc đẹp nhất đã đến.

Cùng với một tiếng la này, Lăng Húc đột nhiên nhận thấy được có người dùng cây búa nhựa thổi phồng gõ lên đầu cậu một cái, không nhẹ không nặng, tuyệt không đau, nhưng lực đạo lại đâm cho thân thể cậu hơi hơi ngã về phía trước.

Không trung bắt đầu nở rộ pháo hoa sáng rọi, cùng với lời chúc mọi người năm mới vui vẻ, vào giờ khắc này nở thành một đóa hoa xinh đẹp.

Lăng Húc giơ tay phủ gáy, thong thả ngẩng đầu lên.

Lăng Dịch bên cạnh quay đầu hỏi cậu: “Không có việc gì chứ?”

Nhưng cậu lại như không nghe được Lăng Dịch đang nói cái gì, chỉ cảm thấy nháy mắt có rất nhiều hình ảnh xộc thẳng vào đầu của cậu, người đàn ông trung niên tên Tào Bác Hàng, ba run rẩy nắm báo cáo xét nghiệm trong tay, đồng phục rằn ri của bộ đội, khuôn mặt mỉm cười của Hình Dĩnh Phong, thậm chí còn có ngọn đèn cậu nhìn thấy khi nằm trên bàn mổ… Sau đó chính là Thiên Thiên, Thiên Thiên oa oa khóc lớn, Thiên Thiên học được đi đường, Thiên Thiên lần đầu tiên gọi ba, hình ảnh cuối cùng ngưng tụ thành khuôn mặt mỉm cười của Lăng Dịch đang ở bên cạnh cậu giờ phút này.

Thời khắc cuối cùng của một năm, có lẽ nên nói là giây đầu tiên của năm mới, Lăng Húc nhớ lại tất cả ký ức cậu đã từng đánh mất.

Biểu diễn pháo hoa vẫn còn tiếp tục, cảm xúc của đám người chung quanh đều thực phấn chấn.

Có cảnh sát giữ gìn trật tự ngăn trở thiếu niên thổi bong bóng đập vào người khác, sợ gây ra rối loạn.

Lăng Húc như người đứng ngoài xem cuộc vui, rất nhiều ký ức dũng mãnh tiến vào, dẫn đến đầu cậu đau muốn nứt ra.

Thiên Thiên duỗi tay nhỏ bé chỉ bầu trời, “Ba xem pháo hoa kia, thật xinh đẹp.”

Lăng Húc nhịn đau đớn ngẩng đầu nhìn không trung, không nói gì.

Biểu diễn pháo hoa chấm dứt, đám người trên quảng trường từ từ tán đi.



Bọn họ cũng trở về khách sạn phụ cận.

Lúc đi thang máy lên lầu Lăng Dịch đột nhiên hỏi Lăng Húc: “Mệt? Tại sao không nói gì?”

Lăng Húc nghe vậy, nhẹ giọng đáp: “Ừm, có chút mệt.”

Lăng Dịch vươn tay ôm bờ vai của cậu, môi nhẹ nhàng dán lên trán cậu, nói: “Thực nhanh là có thể nghỉ ngơi.”

Trở lại khách sạn, Thiên Thiên tắm rửa trước, Lăng Dịch ôm nó đến phòng ngủ nhỏ.

Lăng Húc mở vòi hoa sen tắm, đứng dưới cột nước nhắm hai mắt lại.

Tất cả tới quá mức đột nhiên, hoàn toàn ngoài dự liệu của cậu, cậu phát hiện bây giờ trong đầu thực loạn, không có cách nào tỉnh táo để suy nghĩ, hơn nữa nếu cậu muốn suy nghĩ cẩn thận thì đầu sẽ đau như có kim đâm vậy.

Mà tất cả, không biết vì sao cậu có chút sợ hãi để Lăng Dịch biết.

Có lẽ là vì cậu tắm hơi lâu nên Lăng Dịch ở bên ngoài gõ cửa một chút, “Còn chưa xong à?”

Lăng Húc không đáp lại.

Sau đó, Lăng Dịch vặn cửa phòng tiến vào, dựa lưng vào bồn rửa mặt nhìn cậu: “Sao vậy? Quá mệt mỏi nên ngủ quên?”

“Không có, ” Lăng Húc đáp, cậu vươn tay tắt nước, lấy khăn tắm lau khô người, lúc đi qua cạnh Lăng Dịch muốn đi lấy quần lót thì bị Lăng Dịch bắt được tay.

Lăng Dịch kéo cậu đến trước mặt, chính mình ngồi ở trên bệ rửa mặt, giam cầm cậu giữa hai chân không cho cậu rời đi, “Đón năm mới về sao tâm tình lại không tốt ?”

Tóc Lăng Húc còn đang nhỏ nước, cậu ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Lăng Dịch, lắc lắc đầu.

Lăng Dịch sờ đỉnh đầu của cậu một chút, đột nhiên ôm chặt hôn lên bờ môi của cậu.

Cậu không kháng cự, vươn tay ôm phía sau lưng Lăng Dịch.

Không có ở lại phòng tắm quá lâu.

Lăng Dịch cùng Lăng Húc trở về phòng ngủ, còn cẩn thận khóa trái cửa phòng từ bên trong.

Lăng Dịch đặt hai tay của Lăng Húc ở trên đỉnh đầu, cúi đầu dàng hôn môi một chút một chút dịu bờ môi của cậu.

Lăng Húc nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thở dốc.

Trong không khí tràn ngập hơi thở nóng rực, nhưng lại hơi có chút bất an, Lăng Húc có chút mờ mịt, không thể cẩn thận suy nghĩ mình muốn cái gì, vào giờ khắc này chỉ có thể tôn sùng bản năng.

Cuối cùng một khắc Lăng Dịch muốn bứt ra thì Lăng Húc lại nắm chắc anh, thật giống như chỉ có lúc được Lăng Dịch ôm thật chặt thì đầu của cậu mới không đau nữa, trong lòng cũng không bối rối.

Cửa sổ thủy tinh ngưng tụ sương mù thật dày, từ từ hóa thành nước chậm rãi chảy xuống.

Sau khi Lăng Húc tỉnh lại trời còn chưa sáng.

Cứ thế không hề dự triệu đột nhiên tỉnh táo lại từ trong ngủ mơ, buồn ngủ hoàn toàn không có. Có một khoảng thời gian dài cậu luôn ngủ không tốt, bởi vì buổi sáng phải dậy sớm cho nên luôn thức dậy trước cả đồng hồ báo thức vang lên, sau đó cậu sẽ tắt đồng hồ báo thức rời giường để Thiên Thiên ngủ thêm một lát.

Bên người Lăng Dịch còn ngủ rất say.

Lăng Húc để sát vào một chút, trong bóng đêm nhìn chăm chú Lăng Dịch trong chốc lát, xốc chăn lên xuống giường bắt đầu mặc quần áo.

Vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, Lăng Húc mở điện thoại di động ra, đột nhiên phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ.

Điện thoại là mẹ gọi tới, thời gian đều là đêm qua, đại khái là lúc quảng trường náo nhiệt nhất, lúc ấy cậu không nghe thấy. Nhìn đồng hồ bây giờ đã là buổi sáng hơn sáu giờ, Lăng Húc thử gọi điện thoại trở về.

Không dự đoán được mẹ nhận điện thoại thật nhanh, ngữ khí có chút dồn dập, bà nói: “Lăng Húc, ba của con bị người đòi nợ mang đi, muốn mẹ lập tức đưa hai mươi vạn cho bọn họ, làm thế nào bây giờ?!”

Lăng Húc hít sâu một hơi, hỏi: “Mẹ báo nguy chưa?”

Mẹ nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, “Mẹ không dám, bọn họ nói báo nguy sẽ giết người.”

Lăng Húc đưa tay che trán, nhắm mắt lại nói: “Con biết, hôm nay con sẽ trở lại.”

Cúp điện thoại, Lăng Húc đi ra khỏi buồng vệ sinh đến phòng Thiên Thiên.

Từ khi Thiên Thiên sinh ra đây là lần đầu tiên cậu tính để Thiên Thiên cho người khác chính mình rời đi, bởi vì người kia là Lăng Dịch, cậu tin tưởng Lăng Dịch sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Thiên. Cậu sẽ không rời đi lâu lắm, thực nhanh sẽ trở về.

Chuyện Tào Bác Hàng là một cái cớ, tuy rằng là chuyện không thể không trở về, càng nhiều là cậu muốn mượn cơ hội này tách ra ngắn ngủi làm cho mình lãnh tĩnh một chút, có lẽ lúc không ở bên Lăng Dịch cậu mới có đủ khả năng bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều vấn đề.

Hôn trán Thiên Thiên một chút, Lăng Húc đứng dậy lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng khách sạn.

Bởi vì động tác của cậu vẫn luôn rất nhẹ, cũng không bật đèn, cho nên một giây lúc cậu đóng cửa lại Lăng Dịch mới vừa giựt mình tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook