Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 72

Kim Cương Quyển

26/08/2015

Phan Văn Thiệu lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thời là ở tiệc sinh nhật của Lưu Ngộ.

Với tình huống này, từ trước đến nay y không có mấy hứng thú, nhưng năm nay lại không đúng dịp, vừa lúc chị gái và anh rể dẫn ba mẹ ra nước ngoài du lịch, trong nhà chỉ còn lại mình y, nên không thể thoái thác được.

Mà chị gái y còn gọi điện về nhắc nhở y, dặn y chuẩn bị quà mừng chú Lưu kĩ càng.

Thế là ngày hôm đó y gặp được Tiêu Thời.

Trong vòng Gay Phan Văn Thiệu như một thành phần ngoại tộc, y ở phía trên, phần lớn đều ngủ với các mỹ thiếu niên. Nhưng y lại ăn mặc không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của các mỹ thiếu niên chút nào, bởi vì họ thích đàn ông cao lớn anh tuấn. Nhưng dù sao Phan Văn Thiệu là người đàn ông đẹp trai lại có tiền, cho nên bạn giường của y cũng không thiếu.

Lúc y nhìn thấy Tiêu Thời, Phan Văn Thiệu cảm thấy người đàn ông này chỉ sợ khó tiếp cận.

Y cầm điện thoại giả vờ soạn tin nhắn, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Tiêu Thời, sau đó giơ máy ảnh về phía hắn.

Mặc dù y đã tắt âm tiếng máy ảnh, nhưng y biết Tiêu Thời chú ý đến y, bởi vì y thấy Tiêu Thời đang nhìn về phía y.

Nụ cười của y tắt ngấm, cúi đầu tiếp tục ấn lung tung cái điện thoại của mình..

Mục đích chính của Phan Văn Thiệu vốn là để Tiêu Thời chú ý đến mình, y không thừa hơi đi theo đuổi một người đàn ông mình mãi sẽ không đoạt được tới tay, cho nên y cần phải thử dò xét xem, ít nhất Tiêu Thời tỏ ra không từ chối với sự tiếp cận của y.

Cho dù là muốn cự tuyệt mà cũng vừa có ý nghênh đón, chắc cũng có ý tứ.

Phan Văn Thiệu nhìn hình trong di động một lúc, khóa điện thoại, nhét vào trong túi.

Ngồi bên cạnh y là Lăng Dịch và em trai bảo bối của Lăng Dịch. Y biết Lăng Dịch từ trước đã thích em trai của mình, vẫn kiên trì không đổi thay, y không thể hiểu tại sao Lăng Dịch lại có tình cảm sâu đậm với em trai tới vậy, nhưng quả thực y rất bội phục Lăng Dịch, thậm chí là hâm mộ anh.

Không ngờ, đêm hôm đó y lại bị giữ lại ăn cơm tối.

Lúc đầu Phan Văn Thiệu nửa muốn đi nửa muốn về, nhưng nghĩ đến có Tiêu Thời ở đây, cái phần không tình nguyện cũng bay tuột đi từ lúc nào.

Lúc ăn cơm tối, Tiêu Thời được sắp xếp ngồi bên cạnh Phan Văn Thiệu.

Lưu Ngộ chủ yếu nói chuyện với Lăng Dịch, thỉnh thoảng cũng quay sang hỏi y vài câu, nhưng y chỉ trả lời lại cho có lệ, bởi vì mọi chú ý của y đều đặt trên người Tiêu Thời.

Y nhìn Tiêu Thời đang cầm đũa gắp thức ăn, ngón tay vừa tinh tế lại dài, điều này làm cho y có ý nghĩ không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Tiêu Thời đưa đũa muốn gắp một miếng thịt trong mâm thì Phan Văn Thiệu đã giàng trước miếng hắn định gắp, chiếc đũa trong tay Tiêu Thời rơi xuống khoảng không, Phan Văn Thiệu còn cố ra vẻ kinh ngạc, nói: “Ngại quá” sau đó bỏ miếng thịt đó vào bát của Tiêu Thời.

Tiêu Thời chỉ liếc nhìn y một cái, cũng không nói thêm gì.

Lúc sau Phan Văn Thiệu đàng hoàng một chút, chẳng qua thỉnh thoảng bắp đùi y không biết là vô ý hay cố ý chạm vào chân của Tiêu Thời, sau đó lại rụt lại rất nhanh.

Y có thể cảm giác được nhiệt độ da thịt của đối phương dù cách một lớp quần.

Tiêu Thời từ đầu tới cuối không tỏ vẻ từ chối, đối với Phan Văn Thiệu mà nói, đây đúng là kiểu vừa cự tuyệt vừa nghênh đón.

Ngủ với hắn!

Phan Văn Thiệu len lén quan sát gò má của Tiêu Thời, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn không có gì thay đổi, không biết bộ mặt này khi ở trên giường sẽ thay đổi ra sao, chưa gì y đã có chủ ý ở trong đầu.

Ăn xong cơm tối, lúc Lăng Dịch đưa Lăng Húc về nhà, Phan Văn Thiệu đi phía sau Tiêu Thời cùng mọi người rời khỏi nhà hàng.

Y đột nhiên ngứa tay, ở góc độ không ai nhìn thấy đưa tay nhéo mông Tiêu Thời một cái.



Bước chân của Tiêu Thời bỗng nhiên chậm lại một chút, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì bất thường, vẫn bình tĩnh đi ra ngoài.

Phan Văn Thiệu không biết suy nghĩ chân thật của đối phương là gì, nhưng với biểu hiện của Tiêu Thời vừa rồi thì không phải là phản đối.

Vì vậy đêm hôm đó sau khi lái xe khỏi nhà Lưu Ngộ, y dừng xe ở ven đường, sau đó mở cửa xuống xe đứng chờ.

Qua mấy phút sau, y thấy xe của Tiêu Thời đang đi đến.

Phan Văn Thiệu tiến lên từng bước, ngăn ở đầu xe của Tiêu Thời phất phất tay ra hiệu cho người đang ngồi ở trong xe.

Tiêu Thời dừng xe, hạ kính cửa xe xuống, có vẻ cũng không biết Phan Văn Thiệu có chuyện gì mà chặn xe mình, hỏi: “Phan tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Phan Văn Thiệu nói: “Xe của tôi bị hư rồi, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không?”

Tiêu Thời nhìn về phía cái xe đang đỗ bên lề đường kia, hỏi: “Có cần tôi xem giúp hay không?”

Phan Văn Thiệu lập tức lên tiếng: “Không cần, tôi đã gọi dịch vụ sửa xe đến, họ sẽ tới ngay mang đi thôi, làm phiền cậu tôi cũng ngại lắm.”

Tiêu Thời nghe thế không nói gì nữa, mở khóa xe cho y, “Mời anh lên xe.”

Phan Văn Thiệu mở cửa xe, ngồi vào chỗ ghế lái phụ, đồng thời lấy điện thoại di động ra, gọi cho người của công ty dịch vụ, tìm người giúp đem xe về gara.

Nói chuyện điện thoại xong, Phan Văn Thiệu cất điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thời.

Ánh mắt của y quá mức xích lõa, nóng bỏng, cho nên Tiêu Thời không thể nào không chú ý tới, nhưng Tiêu Thời vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Phan Văn Thiệu nghĩ thầm có phải nên có ám hiệu rõ ràng hơn hay không, vì vậy y đưa tay đặt ở trên đùi Tiêu Thời.

Lúc này cuối cùng Tiêu Thời cũng có phản ứng, ánh mắt hắn nhìn về phía tay của Phan Văn Thiệu có chút đanh lại, giọng nói coi như bình tĩnh, nói: “Phan tiên sinh, tôi đang lái xe.”

Phan Văn Thiệu khẽ mỉm cười, hỏi: “Vậy thì sao?”

Tiêu Thời nói: “Hành động này có vẻ không quá thích hợp.”

Phan Văn Thiệu kề sát vào tai, hỏi: “Làm cậu phân tâm sao?”

Tiêu Thời liếc y một cái “Anh muốn khiến tôi phân tâm khi đang lái xe?”

Phan Văn Thiệu nghe vậy thu tay về, chuyển đề tài nói: “Tôi ở Hải Hoa Đường.”

Tiêu Thời nói: “Được.”

Sau hai người không nói chuyện nữa, Phan Văn Thiệu lấy điện thoại di động ra, vừa ngâm nga hát vừa chơi điện tử.

Đến lúc gần đến Hải Hoa Đường, y ngẩng đầu lên bắt đầu cho chỉ đường Tiêu Thời.

Cuối cùng Tiêu Thời dừng xe trước một tiểu khu.

Lần này Phan Văn Thiệu đưa tay ra, đặt ở trên vô lăng xe của Tiêu Thời, tay kia đặt trên lưng hắn, nói: “Bây giờ không ảnh hưởng gì đến việc cậu lái xe đi?”

Ánh mắt Tiêu Thời nhìn lên tay của Phan Văn Thiệu.

Phan Văn Thiệu nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, có hứng thú vào nhà tôi ngồi một chút không?”

Tiêu Thời có vẻ như đang suy nghĩ, lúc sau hơi an tĩnh hỏi: “Anh thật tâm mời tôi?”



Phan Văn Thiệu mỉm cười nói: “Tôi rất có thành ý muốn mời cậu.”

Tiêu Thời rút tay ra đặt lên tay lái “Dừng xe ở đâu?”

Nhà Phan Văn Thiệu không hề giống như nhà dành cho đàn ông độc thân. Tông màu chủ yếu là màu ấm nóng, giấy dàn tường màu vàng kim, sàn nhà lát gạch màu kem, trên TV trước mặt còn đặt một con rối màu hồng nữa.

Mà nhìn xung quanh nhà rất ngăn nắp chỉnh tề.

Sau khi Tiêu Thời bước vào cửa, ngẩng đầu lên quan sát cả gian phòng, nhưng Phan Văn Thiệu mời hắn đi lên thật tâm cũng không phải muốn mời hắn dùng trà.

Đưa tay đóng cửa lại, cùng lúc đó, Phan Văn Thiệu đã nắm lấy tay Tiêu Thời kéo hắn, đè hắn lên tường ra sức kịch liệt hôn.

Tiêu Thời hơi ngẩn ra, theo bạn năng đặt tay trên hông Phan Văn Thiệu hôn đáp trả hắn

Phan Văn Thiệu có vẻ có chút kích động, thật lâu rồi y không gặp được người đàn ông có khẩu vị như Tiêu Thời. Nhìn qua có thể thấy cuộc sống của y thật ăn chơi thác loạn, nhưng không phải ai tới cũng không – từ chối, giống như lời Lăng Dịch đã nói, ít nhất phải để y thưởng thức được đối phương thì mới có tiến triển xa hơn.

Vừa mới đầu còn hôn rất kịch liệt, sau đó Phan Văn Thiệu đem tiết tấu chậm lại, y dùng đôi môi ngậm lấy môi dưới của Tiêu Thời, lè lưỡi trêu đùa liếm lên cánh môi hắn, đồng thời một tay từ từ trượt dần xuống dưới…, hỏi: “Có cần đi tắm không?”

Tiêu Thời nhìn y, nói: “Được.”

Phan Văn Thiệu cười hỏi hắn: “Cùng nhau?”

Thế nhưng Tiêu Thời lại từ chối, nói: “Không.”

Từ chối dứt khoát khiến Phan Văn Thiệu hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh nụ cười lại trở về trên mặt y, y hôn lên hai bên má của Tiêu Thời, nói: “Tôi chờ cậu.”

Dẫn Tiêu Thời đến phòng tắm, còn đưa cho hắn khăn tắm sạch, Phan Văn Thiệu trở về phòng của mình, cũng vọt vào phòng vệ sinh bên trong tắm rửa qua.

Động tác của y nhanh hơn Tiêu Thời một chút, tắm xong ra ngoài, nửa thân trên của Phan Văn Thiệu để xích lõa, bên dưới chỉ cuốn hờ một chiếc khăn tắm, trở lại trong phòng, lôi từ đầu tủ ra một hộp bao cao su.

Thật ra thì y không thích dẫn người tình về nhà được, bao cao su này là mua sẵn từ trước để ở đây.

Tiêu Thời tắm xong, ngang hông cũng chỉ cuốn một chiếc khăn tắm, lúc đẩy cửa phòng Phan Văn Thiệu ra, đứng ngoài cửa phòng quan sát một lúc.

Hắn phát hiện phòng ngủ của Phan Văn Thiệu cũng là sắc màu ấm chủ đạo, rèm cửa sổ màu vàng ánh kim, gối và chăn thì màu lam nhạt, trên tủ đầu giường trang trí bằng một con rối.

Dường như là phòng của con gái thì đúng hơn.

Thấy Tiêu Thời đứng ở cửa quan sát phòng của y, Phan Văn Thiệu ngồi ở mép giường, vỗ vỗ, nói: “Đi vào.”

Tiêu Thời đi tới, đứng trước mặt y.

Tắm xong, Tiêu Thời đã cởi mắt kính ra, chắc là do cận thị, ánh mắt có vẻ nhu hòa hơn một chút, mái tóc chỉnh chu vì đi dự tiệc hôm nay tắm xong cũng loạn ra.

Phan Văn Thiệu đưa tay sờ mặt của hắn, sau đó đứng dậy nắm lấy khăn tắm trên hông của Tiêu Thời, hơi dùng sức kéo nó xuống.

Tiêu Thời nhìn rất thản nhiên, không bởi vì thân thể xích lõa mà tỏ ra ngượng ngùng.

Phan Văn Thiệu ôm hắn vuốt ve khắp thân, sau đó lại dùng sức đổi hướng, đẩy hắn ngồi xuống mép giường, sau đó đứng cuối người xuống giữa hai chân hắn.

Y muốn ngủ với Tiêu Thời, như vậy phải làm chút gì để lấy lòng đối phương. Từ trước tới nay, y luôn hy vọng bạn tình của mình và y đều có thể cùng đạt khoái cảm, chứ không phải chỉ có một người hưởng thụ.

Tiêu Thời đặt tay lên gáy y, không nhịn được ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook