Chương 42: Dịu dàng (2)
Oh Sehun
23/10/2017
Sau khi hôn
môi cô thật sâu, anh mới ngồi dậy, hơn nữa cũng kéo cô ngồi dậy, đem cô
ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại những sợi tóc dài lộn xộn.
"Có nhớ tôi hay không?" Lăng Thiên nhẹ nhàng hỏi mặc dù biết rất rõ là cô sẽ không nhớ anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi.
Cái vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây? Tử Di im lặng không nói. Anh ta thật kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm chỉ có dục vọng thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay không?
"Không trả lời là có đúng không?" Lăng Thiên nhìn cô cười nhẹ
"Tôi....không.... "
"Tôi biết là em sẽ trả lời như vậy.... " Lăng Thiên có vẻ như thất vọng vì câu trả lời của cô, anh buông cô ra rồi rời giường
"Em nghỉ ngơi đi.... Tôi đến công ty một lát!! "
Nhìn bóng lưng Lăng Thiên rời đi, trong lòng Tử Di lại có chút hối hận... Vậy là cảm giác gì? Tại sao cô lại muốn Lăng Thiên ở lại?
*
Chiếc Lamborghini của Dương Hiểu Phàm dừng lại trước tập đoàn PAIG.
"Tiểu Yên....đi làm vui vẻ! Chiều anh đến đón em!!" Dương Hiểu Phàm nhìn Tử Yên với ánh mắt dịu dàng.
"Ừm.... Bye bye!!" Tử Yên vẫy tay với Dương Hiểu Phàm rồi đi vào công ty. Tâm trạng của cô bây giờ cực kỳ vui vẻ. Cô đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
"Cốc cốc.. "
"Vào đi!"
"Quân Dật...."
"Tử Yên....Là em sao?" Hàn Quân Dật ngước nhìn người con gái trước mặt mình, tâm trạng trở nên vui vẻ.
"Quân Dật...... Chuyện hôm đó em....xin lỗi!! "
" Đó đâu phải là lỗi của em! Anh không sao cả! " Hàn Quân Dật đi đến trước mặt cô.
"Em...."
"Tử Yên...chuyện đó.... Bây giờ em có thể trả lời anh không? Em đồng ý chứ?"
"Quân Dật.....em....em....xin lỗi! Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi!! Em thật sự chỉ xem anh như là một người anh trai.... Em xin lỗi!! " Mặc dù nói ra điều này sẽ tổn thương Hàn Quân Dật nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không muốn anh hy vọng quá nhiều vào tình cảm này.
"Tử Yên......em nói gì?? Em đang đùa phải không? Thật sự em.....không có chút tình cảm nào với anh sao?? Anh không tin!!!" Hàn Quân Dật sững sờ nhìn Tử Yên. Anh không tin cô lại nói ra điều này!! Không phải lúc đó cô cũng định đồng ý sao? Sao bây giờ lại như vậy??
"Quân Dật.... đó là sự thật! Lúc đó là vì quá đau lòng nên em mới không kịp suy nghĩ mà quyết định đồng ý.... nhưng bây giờ em đã suy nghĩ kỹ rồi! Em thật sự không có tình cảm với anh...."
"Tôi hiểu rồi!! Em.... là vì muốn chứng minh cho anh ta thấy em không còn yêu anh ta.....nên mới đồng ý làm bạn gái tôi? tôi chỉ là một người thế thân sao??" Hàn Quân Dật cười khẩy, vẻ mặt chua xót nhìn Hạ Tử Yên.
"Em....xin lỗi... "
"Em không cần xin lỗi.... tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự hoang tưởng.... Là tôi tự cho mình sẽ xứng đáng với em..... Nhưng không ngờ.... tôi vẫn không bằng hắn! "
"Cho dù không là người yêu.... chúng ta vẫn có thể làm bạn như trước đây không? " Lúc anh định rời đi, cô lại mở miệng.
"Bạn?? Tất nhiên là có thể!! " nói xong Hàn Quân Dật liền rời đi.
~~*
~~
Bar Night
Hàn Quân Dật ngồi trong một góc bàn tối. Trên bàn là những chai rượu đã hết sạch.
"Quân Dật? Là anh sao?" Hàn Nhụy Ái nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi trong góc tối. Cô bước đến gần hơn.
"...Cô là ai?" Có lẽ anh đã quá say nên không nhận ra cô gái trước mặt mình là ai.
"Là em.... Hàn Nhụy Ái!"
"Hàn....Nhụy Ái? Em đến đây làm gì? " Hàn Quân Dật vẫn tiếp tục uống rượu.
"Em mới là người phải hỏi anh câu này....Tại sao hôm nay anh lại đến đây uống rượu? Anh đâu phải là loại người ăn chơi??"
"Mặc kệ anh!!! Em không cần quan tâm.... "
"Thôi đi!! Anh đừng uống nữa.... Có chuyện gì mà anh trở thành như vậy?" Hàn Nhụy Ái giật lấy ly rượu trên tay Hàn Quân Dật để sang một bên.
"Anh đã nói em về đi!!! Không cần quan tâm anh!!"
"Bây giờ đã là 12h đêm rồi! Em đưa anh về..! " Hàn Nhụy Ái kéo Hàn Quân Dật ra khỏi bar rồi gọi taxi về Hàn gia.
---*----
"Tử Yên... Anh thực sự....rất yêu em!" Hàn Quân Dật mơ màng nói trong giấc ngủ.
"Tử Yên....tên này nghe rất quen! Cô ta là ai vậy? " Hàn Nhụy Ái tò mò về cô gái được Hàn Quân Dật nhắc đến. Có lẽ vì cô ta mà anh mới thành như vậy.
"Tử Yên là người anh ấy yêu! Nhưng....không phải cô ấy đã đồng ý làm bạn gái anh hai rồi sao? " Vân Ly liền giải đáp thắc mắc của Hàn Nhụy Ái.
"Vậy à?? ..... Chắc là họ cãi nhau thôi! Cũng trễ rồi.... Em về đây!! " Hàn Nhụy Ái nói xong thì rời khỏi Hàn gia.
~~*
~~
"Phàm....đây là....nhà anh sao?" Hạ Tử Yên đứng trước một căn hộ cao cấp.
"Ừm..... Em vào nhà đi!" Dương Hiểu Phàm vừa xách túi thực phẩm vừa mở cửa bước vào trong.
"Anh biết nấu ăn sao?"
"Tất nhiên! Em là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của anh đó!! "
"Vậy sao?? Có thật không? " Hạ Tử Yên có vẻ không tin đây là sự thật
"Tiểu Yên..... tất cả mọi chuyện anh nói với em đều là sự thật!! Tình yêu của anh dành cho em cũng là sự thật...." Dương Hiểu Phàm vòng tay ôm eo cô dịu dàng nói.
"Được rồi!! Em đùa thôi.... Em tin anh!" Tử Yên nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi quay mặt đi chỗ khác. Khuôn mặt cô ngượng ngùng đỏ lên vô cùng đáng yêu.
------------------------------------------
Xin lỗi mọi người chap này vừa ngắn thường không được hay!
Lý do là tác giả vừa kiểm tra xong mấy môn nhưng không có môn nào điểm cao cả.....nên tâm trạng không được tốt viết không được hay! Mong mọi người thông cảm!!!
Học và kiểm tra khiến au căng thẳng nên không nghĩ được tình tiết hay.... Mọi người vote + comment khích lệ tinh thần cho tui nha!!!
"Có nhớ tôi hay không?" Lăng Thiên nhẹ nhàng hỏi mặc dù biết rất rõ là cô sẽ không nhớ anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi.
Cái vấn đề này muốn cô trả lời thế nào đây? Tử Di im lặng không nói. Anh ta thật kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm chỉ có dục vọng thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay không?
"Không trả lời là có đúng không?" Lăng Thiên nhìn cô cười nhẹ
"Tôi....không.... "
"Tôi biết là em sẽ trả lời như vậy.... " Lăng Thiên có vẻ như thất vọng vì câu trả lời của cô, anh buông cô ra rồi rời giường
"Em nghỉ ngơi đi.... Tôi đến công ty một lát!! "
Nhìn bóng lưng Lăng Thiên rời đi, trong lòng Tử Di lại có chút hối hận... Vậy là cảm giác gì? Tại sao cô lại muốn Lăng Thiên ở lại?
*
Chiếc Lamborghini của Dương Hiểu Phàm dừng lại trước tập đoàn PAIG.
"Tiểu Yên....đi làm vui vẻ! Chiều anh đến đón em!!" Dương Hiểu Phàm nhìn Tử Yên với ánh mắt dịu dàng.
"Ừm.... Bye bye!!" Tử Yên vẫy tay với Dương Hiểu Phàm rồi đi vào công ty. Tâm trạng của cô bây giờ cực kỳ vui vẻ. Cô đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
"Cốc cốc.. "
"Vào đi!"
"Quân Dật...."
"Tử Yên....Là em sao?" Hàn Quân Dật ngước nhìn người con gái trước mặt mình, tâm trạng trở nên vui vẻ.
"Quân Dật...... Chuyện hôm đó em....xin lỗi!! "
" Đó đâu phải là lỗi của em! Anh không sao cả! " Hàn Quân Dật đi đến trước mặt cô.
"Em...."
"Tử Yên...chuyện đó.... Bây giờ em có thể trả lời anh không? Em đồng ý chứ?"
"Quân Dật.....em....em....xin lỗi! Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi!! Em thật sự chỉ xem anh như là một người anh trai.... Em xin lỗi!! " Mặc dù nói ra điều này sẽ tổn thương Hàn Quân Dật nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không muốn anh hy vọng quá nhiều vào tình cảm này.
"Tử Yên......em nói gì?? Em đang đùa phải không? Thật sự em.....không có chút tình cảm nào với anh sao?? Anh không tin!!!" Hàn Quân Dật sững sờ nhìn Tử Yên. Anh không tin cô lại nói ra điều này!! Không phải lúc đó cô cũng định đồng ý sao? Sao bây giờ lại như vậy??
"Quân Dật.... đó là sự thật! Lúc đó là vì quá đau lòng nên em mới không kịp suy nghĩ mà quyết định đồng ý.... nhưng bây giờ em đã suy nghĩ kỹ rồi! Em thật sự không có tình cảm với anh...."
"Tôi hiểu rồi!! Em.... là vì muốn chứng minh cho anh ta thấy em không còn yêu anh ta.....nên mới đồng ý làm bạn gái tôi? tôi chỉ là một người thế thân sao??" Hàn Quân Dật cười khẩy, vẻ mặt chua xót nhìn Hạ Tử Yên.
"Em....xin lỗi... "
"Em không cần xin lỗi.... tất cả mọi chuyện đều là do tôi tự hoang tưởng.... Là tôi tự cho mình sẽ xứng đáng với em..... Nhưng không ngờ.... tôi vẫn không bằng hắn! "
"Cho dù không là người yêu.... chúng ta vẫn có thể làm bạn như trước đây không? " Lúc anh định rời đi, cô lại mở miệng.
"Bạn?? Tất nhiên là có thể!! " nói xong Hàn Quân Dật liền rời đi.
~~*
~~
Bar Night
Hàn Quân Dật ngồi trong một góc bàn tối. Trên bàn là những chai rượu đã hết sạch.
"Quân Dật? Là anh sao?" Hàn Nhụy Ái nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi trong góc tối. Cô bước đến gần hơn.
"...Cô là ai?" Có lẽ anh đã quá say nên không nhận ra cô gái trước mặt mình là ai.
"Là em.... Hàn Nhụy Ái!"
"Hàn....Nhụy Ái? Em đến đây làm gì? " Hàn Quân Dật vẫn tiếp tục uống rượu.
"Em mới là người phải hỏi anh câu này....Tại sao hôm nay anh lại đến đây uống rượu? Anh đâu phải là loại người ăn chơi??"
"Mặc kệ anh!!! Em không cần quan tâm.... "
"Thôi đi!! Anh đừng uống nữa.... Có chuyện gì mà anh trở thành như vậy?" Hàn Nhụy Ái giật lấy ly rượu trên tay Hàn Quân Dật để sang một bên.
"Anh đã nói em về đi!!! Không cần quan tâm anh!!"
"Bây giờ đã là 12h đêm rồi! Em đưa anh về..! " Hàn Nhụy Ái kéo Hàn Quân Dật ra khỏi bar rồi gọi taxi về Hàn gia.
---*----
"Tử Yên... Anh thực sự....rất yêu em!" Hàn Quân Dật mơ màng nói trong giấc ngủ.
"Tử Yên....tên này nghe rất quen! Cô ta là ai vậy? " Hàn Nhụy Ái tò mò về cô gái được Hàn Quân Dật nhắc đến. Có lẽ vì cô ta mà anh mới thành như vậy.
"Tử Yên là người anh ấy yêu! Nhưng....không phải cô ấy đã đồng ý làm bạn gái anh hai rồi sao? " Vân Ly liền giải đáp thắc mắc của Hàn Nhụy Ái.
"Vậy à?? ..... Chắc là họ cãi nhau thôi! Cũng trễ rồi.... Em về đây!! " Hàn Nhụy Ái nói xong thì rời khỏi Hàn gia.
~~*
~~
"Phàm....đây là....nhà anh sao?" Hạ Tử Yên đứng trước một căn hộ cao cấp.
"Ừm..... Em vào nhà đi!" Dương Hiểu Phàm vừa xách túi thực phẩm vừa mở cửa bước vào trong.
"Anh biết nấu ăn sao?"
"Tất nhiên! Em là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của anh đó!! "
"Vậy sao?? Có thật không? " Hạ Tử Yên có vẻ không tin đây là sự thật
"Tiểu Yên..... tất cả mọi chuyện anh nói với em đều là sự thật!! Tình yêu của anh dành cho em cũng là sự thật...." Dương Hiểu Phàm vòng tay ôm eo cô dịu dàng nói.
"Được rồi!! Em đùa thôi.... Em tin anh!" Tử Yên nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi quay mặt đi chỗ khác. Khuôn mặt cô ngượng ngùng đỏ lên vô cùng đáng yêu.
------------------------------------------
Xin lỗi mọi người chap này vừa ngắn thường không được hay!
Lý do là tác giả vừa kiểm tra xong mấy môn nhưng không có môn nào điểm cao cả.....nên tâm trạng không được tốt viết không được hay! Mong mọi người thông cảm!!!
Học và kiểm tra khiến au căng thẳng nên không nghĩ được tình tiết hay.... Mọi người vote + comment khích lệ tinh thần cho tui nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.