Chương 10: Anh Hai Trở Về.
Tiểu Di
20/01/2016
Xe của Tú Đình dừng lại trước một nhà hàng mà Nhiển Di rất thích. An Nhiển Di không chừng chừ mà chạy thẳng vào luôn. Để Tú Đình một mình đi gửi xe.
"Mi là đồ ham ăn bỏ bạn cái đồ....." Sau khi gửi xe xong, Cố Tú Đình bực tức đi tới bàn của An Nhiển Di. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt cô là, bàn tràn đầy đồ ăn. Mà đồ ăn thì đã được chị Di ăn gần hết.
AN Nhiển Di thì vui vẻ cầm đùi gà ăn ngon lành, không biết có người đằng trước mình đang bốc khói nghi ngút. Cô ngước mặt lại thì thấy Cố Tú Đình đứng đằng trước mình đang ngơ ngác.
"Mi lại đây ăn với ta nè, đứng đó làm gì?" An Nhiển Di vui vẻ vẫy tay.
"Mình mi ăn luôn đi, gần hết luôn rồi kêu ta vào ăn làm gì nữa hử? Ăn gì mà ăn lắm thế trời." Cố Tú Đình suy sụp.
Sau khi bị ba mẹ mình phát hiện rằng cô giúp Nhiển Di bỏ trốn, thì lượng tiền trong tài khoản bỗng dưng xuống đến trầm trọng. Mấy ngày nay cô cố nhịn lắm mới không đi shopping. Chỉ biết gìn giữ tiền mình thật cẩn thận để không tốn một cách lãng phí. Thế mà....
Sau khi tính tiền hết xong, tài sản của Tú Đình chỉ còn đúng một nửa. Và cô thề rằng, không bao giờ dắt An Nhiển Di đi ăn nữa.
"Bây giờ làm gì ? Về trường hả ?" An Nhiển Di ngồi trong xe, chán nản nhìn ra ngoài cửa kính.
"Giờ là tan học mất tiêu rồi, mi có muốn đi đâu không ?" Tú Đình nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Cũng đã 1 giờ trưa rồi, tan học 30 phút trước.
"Ấy chết, ta để balo của mình trong trường mất rồi." Nhiển Di chợt giật mình, khuôn mặt lo lắng nhìn Tú Đình.
"Để trong trường không sao đâu. Không ai thèm ăn cắp đâu mà sợ."
"Ừ nhỉ..." An Nhiển Di lại chán nản, rồi bỗng điện thoại cô reo lên.
"Alo..."
"Dạ ? Anh đang ở sân bay sao ?"
"Dạ rảnh, em chạy ra liền."
"Ai thế, người yêu mi hả?" Cố Tú Đình cười châm chọc cô.
"Người yêu gì, anh ta đang ở sân bay. Mi chở ta ra đó đi." An Nhiển Di liếc Tú Đình rồi nói.
"OK"
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng tăng tốc, thẳng tiến đến sân bay.
.......................
Ở sân bay, một chàng trai có mái tóc màu nâu nổi bật, đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt cùng chiếc quần jean màu đen. Cao ráo, đẹp trai khiến nhiều chị em phụ nữ phải trầm trồ khen ngợi. Anh chàng ấy cứ nhìn qua nhìn lại như tìm một hình bóng nào đó thì từ xa, một cô gái tóc tím chạy lại phía anh.
"Anh Dạt Y." An Nhiển Di vui vẻ ôm chầm anh .
"Tiểu Di, lâu rồi không gặp em" An Dạt Y xoa đầu cô.
"Sao anh lại về sớm thế, em tưởng chừng 2 tuần nữa anh mới về" An Nhiên Di phồng má nhìn anh, Dạt Y thấy thế liền dùng tay bốp hai má cô.
"Là tại anh được ba mẹ báo là em bỏ nhà đi nên mới gấp rút chạy về đây đấy. Giờ thì theo anh về nhà."
"Không không về, vào quán cafe nào đó đi rồi em kể hết mọi chuyện cho anh nghe." An Nhiển Di lấy điện thoại gọi cho Tú Đình rồi đẩy An Dạt Y vào một quán cà phê gần đó.
"Mi là đồ ham ăn bỏ bạn cái đồ....." Sau khi gửi xe xong, Cố Tú Đình bực tức đi tới bàn của An Nhiển Di. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt cô là, bàn tràn đầy đồ ăn. Mà đồ ăn thì đã được chị Di ăn gần hết.
AN Nhiển Di thì vui vẻ cầm đùi gà ăn ngon lành, không biết có người đằng trước mình đang bốc khói nghi ngút. Cô ngước mặt lại thì thấy Cố Tú Đình đứng đằng trước mình đang ngơ ngác.
"Mi lại đây ăn với ta nè, đứng đó làm gì?" An Nhiển Di vui vẻ vẫy tay.
"Mình mi ăn luôn đi, gần hết luôn rồi kêu ta vào ăn làm gì nữa hử? Ăn gì mà ăn lắm thế trời." Cố Tú Đình suy sụp.
Sau khi bị ba mẹ mình phát hiện rằng cô giúp Nhiển Di bỏ trốn, thì lượng tiền trong tài khoản bỗng dưng xuống đến trầm trọng. Mấy ngày nay cô cố nhịn lắm mới không đi shopping. Chỉ biết gìn giữ tiền mình thật cẩn thận để không tốn một cách lãng phí. Thế mà....
Sau khi tính tiền hết xong, tài sản của Tú Đình chỉ còn đúng một nửa. Và cô thề rằng, không bao giờ dắt An Nhiển Di đi ăn nữa.
"Bây giờ làm gì ? Về trường hả ?" An Nhiển Di ngồi trong xe, chán nản nhìn ra ngoài cửa kính.
"Giờ là tan học mất tiêu rồi, mi có muốn đi đâu không ?" Tú Đình nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Cũng đã 1 giờ trưa rồi, tan học 30 phút trước.
"Ấy chết, ta để balo của mình trong trường mất rồi." Nhiển Di chợt giật mình, khuôn mặt lo lắng nhìn Tú Đình.
"Để trong trường không sao đâu. Không ai thèm ăn cắp đâu mà sợ."
"Ừ nhỉ..." An Nhiển Di lại chán nản, rồi bỗng điện thoại cô reo lên.
"Alo..."
"Dạ ? Anh đang ở sân bay sao ?"
"Dạ rảnh, em chạy ra liền."
"Ai thế, người yêu mi hả?" Cố Tú Đình cười châm chọc cô.
"Người yêu gì, anh ta đang ở sân bay. Mi chở ta ra đó đi." An Nhiển Di liếc Tú Đình rồi nói.
"OK"
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng tăng tốc, thẳng tiến đến sân bay.
.......................
Ở sân bay, một chàng trai có mái tóc màu nâu nổi bật, đeo kính râm, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt cùng chiếc quần jean màu đen. Cao ráo, đẹp trai khiến nhiều chị em phụ nữ phải trầm trồ khen ngợi. Anh chàng ấy cứ nhìn qua nhìn lại như tìm một hình bóng nào đó thì từ xa, một cô gái tóc tím chạy lại phía anh.
"Anh Dạt Y." An Nhiển Di vui vẻ ôm chầm anh .
"Tiểu Di, lâu rồi không gặp em" An Dạt Y xoa đầu cô.
"Sao anh lại về sớm thế, em tưởng chừng 2 tuần nữa anh mới về" An Nhiên Di phồng má nhìn anh, Dạt Y thấy thế liền dùng tay bốp hai má cô.
"Là tại anh được ba mẹ báo là em bỏ nhà đi nên mới gấp rút chạy về đây đấy. Giờ thì theo anh về nhà."
"Không không về, vào quán cafe nào đó đi rồi em kể hết mọi chuyện cho anh nghe." An Nhiển Di lấy điện thoại gọi cho Tú Đình rồi đẩy An Dạt Y vào một quán cà phê gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.