Chương 18: Bị Bệnh
Tiểu Di
21/01/2016
Buổi tiệc kết thúc là gần 10 giờ. Mọi
người nhanh chóng ra về, để lại là một bãi chiến trường :)). Trước khi
đi ngủ, Bách Bạch Hàn truyền lệnh cho người làm dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Ấy thế mà chị Di nhà ta lại được ôm gối ngủ mà không cần làm việc. Tội
cho những người phải thức cả đêm để dọn dẹp.
An Nhiển Di đã nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi chìm đắm trong giậc ngủ. Bỗng nhiên cô giật mình khi có tiếng mở cửa. An Nhiển Di định quay đầu lại thì nghe tiếng bước chân đang bước lại gần giường mình. Cô nhắm chặt đôi mắt mình giả vờ ngủ. Sau đó thì một cái gì đó rất ấm đặt xuống má cô rồi cả thân thể bé nhỏ của cô được ôm gọn trong lòng của người nào đó. (Ai đoán được không :)) ).
An Nhiển Di khẽ quay đầu lại thì sửng sốt khi thấy người ôm mình là… Bách Bạch Hàn. Cô cựa quậy muốn thoát ra thì lại bị Bách Bạch Hàn ôm chặt hơn.
“Chắc là uống nhiều rượu quá nên không biết đâu là phòng của mình rồi.” An Nhiển Di thở dài.
Hay là cứ để như vậy, dù sao người của anh cũng rất ấm áp. Nhưng nếu như vậy thì làm sao cô ngủ được chứ. Lỡ ai thấy thì cô sẽ bị gắn tội dụ dỗ chủ nhân. Lúc đó coi như toi việc.
“Di Di, Di Di của anh.”
An Nhiển Di nghe anh nói mớ xong liền sốc. Một sự thật phũ phàng… hôn thê của Bách Bạch Hàn cũng tên Di như cô. (t/g: ‘ngất xỉu’) Một khám phá mới tinh. Sáng mai đến trường cô sẽ nói cho Tú Đình nghe chuyện này. Suy nghĩ lung tung xong, An Nhiển Di cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tinh mơ….
Người của An Nhiển Di uể oải. Sao lại mệt thế này. Cô cảm thấy mình rất lạnh, trán lại rất nóng, bụng thì đói cồn cào. Không lẽ bệnh rồi sao.
An Nhiển Di mệt mỏi sờ sờ kế bên mình, anh ta vẫn còn nằm kế bên mình. Sao bây giờ ? Anh ấy sẽ trễ học mất. Cô chống tay, cố gắng ngồi dậy. Lạnh quá !!! Cô đứng không nổi nữa rồi.
“Cậu chủ… dậy…” Chỉ vừa nói được 3 từ, An Nhiển Di đã ngã xuống sàn lạnh rồi bất tỉnh nhân sự.
Bạch Bạch Hàn nghe tiếng có người ngã, liền vội vàng tỉnh dậy. Điều anh thấy đầu tiên là cô đang nằm dưới sàn. Không ngừng thở gấp.
“Hãn Nhi…Hãn Nhi, cô làm sao thế này ?” Anh vội vàng nhảy xuống rồi bế cô vào người. Sao lạnh thế này.
“Hoàn Trắc mau gọi bác sỹ cho tôi mau.” Anh không ngừng la hét rồi bế An Nhiển Di lên giường.
…………………
“Thưa thiếu gia, cô Hãn Nhi bị sốt cao, hình như hôm qua cô ấy không ăn gì nên gây ra tình trạng mệt mỏi. Nên cho cô ấy ăn đầy đủ và chăm sóc cẩn thận. Đây là thuốc của cô ấy.” Bác sỹ đưa cho Bách Bạch Hàn một lọ thuốc.
“Được rồi, ông đi đi.” Bách Bạch Hàn vừa nói xong liền chạy vào phòng của cô.
Anh đau lòng nhìn cô nằm trên giường. Bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Tại sao cô lại không ăn chứ ? Có phải cô sợ bị ba mẹ phát hiện mình không ? Nếu như vậy là cô ấy không muốn lấy mình sao ? Di Di, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào đây.
“Thưa cậu chủ.” Hoàn Trắc bước vào phòng.
“Chuyện gì ?”
“Thưa, có một cô gái tên Triều La Duệ đang ngồi chờ ở phòng khách, cô ấy nói muốn gặp Hãn Nhi.”
“Đuổi cô ta về.” Bách Bạch Hàn lạnh lùng đáp.
“Cô ấy nói nếu không gặp được Hãn Nhi cô ấy sẽ không về ạ.”
“Mấy người bị điếc rồi sao ? Tôi không cần biết cô ta nói gì, lập tức đuổi cô tan gay.” Bách Bạch Hàn tức giận quát.
An Nhiển Di nằm trên giường khẽ chau mày, thấy thế anh liền nhỏ tiếng lại để tránh làm cô thức giậc. Hoàn Trắc cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
“Xin lỗi cô, cậu chủ tôi không cho cô gặp cô Hãn Nhi.”
“Gì chứ, tôi chỉ muốn rũ Hãn Nhi đi chơi một chút, ấy thế cậu chủ của anh cũng không cho. Thật keo kiệt.” Kế hoạch thất bại rồi. Cái tên Bách Bạch Hàn này thật phiền phức. Triều La Duệ thầm rủa.
…………………………
Gần chiều, An Nhiển Di mới tỉnh. Nhức đầu chết mất, bung cô vẩn cồn cào thì đói. Nhưng điều cô thấy lạ là tại sao tay cô lại ấm ấm nhỉ. An Nhiển Di quay đầu nhìn thì thấy một mỹ nam đang nắm tay cô và gục đầu ngủ. Nhìn là biết mỹ nam là ai rồi :))
Bách Bạch Hàn từ từ tỉnh ngủ, anh mở mắt thì thấy cô đang nhìn mình.
“Cô tỉnh rồi à ? Cô đói rồi phải không ? Muốn ăn gì, tôi sẽ sai Hoàn Trắc làm.” Anh liên tục hỏi làm cô không ngừng ngạc nhiên. Anh lo cho cô sao ?
Sau khi ăn xong tô cháo gà cho Hoàn Trắc nấu, An Nhiển Di bị Bách Bạch Hàn bắt uống thuốc mà bác sỹ đã đưa. Nó đắng đến nổi mà cô muốn ọc ra luôn. Nhưng vì không ngừng bị Bách Bạch Hàn đe dọa trừ lương, đuổi việc nên cô phải nhắm mắt mà uống thuốc. Uống xong thì cô bị anh giục đi ngủ. Và rồi cô lại quay về giấc ngủ.
………………………..
“Cái thằng Hàn này, không biết ở trong phòng làm gì mà lâu thế không biết ?” Lữ Mạp Dạ trách móc.
“Chắc nó mệt rồi thôi thì chúng ta dùng cơm trước đi.” Bách Quang mặc cầm đũa lên, gấp miếng thịt bò rồi bỏ vào miệng mình. Ông đói nãy giờ.
…………………………..
Buổi tối lại nhốn nháo lên bởi tiếng khóc và tiếng la của an hem Bách Thần và Bách Tuệ. Lý do rất đơn giản là An Nhiển Di không chơi với hai bé. Hoàn Trắc phải dỗ và giải thích mãi thì hai an hem mới chịu nín. Sau khi biết cô bị bệnh, hai em không ngừng đập cửa phòng của cô nhưng đáng tiếc là bị Bách Bạch Hàn khóa cửa mất rồi :)).
Buổi tối ấy, cô lại một lần nữa được ngủ trong lòng của anh. Thật ấm áp…
An Nhiển Di đã nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi chìm đắm trong giậc ngủ. Bỗng nhiên cô giật mình khi có tiếng mở cửa. An Nhiển Di định quay đầu lại thì nghe tiếng bước chân đang bước lại gần giường mình. Cô nhắm chặt đôi mắt mình giả vờ ngủ. Sau đó thì một cái gì đó rất ấm đặt xuống má cô rồi cả thân thể bé nhỏ của cô được ôm gọn trong lòng của người nào đó. (Ai đoán được không :)) ).
An Nhiển Di khẽ quay đầu lại thì sửng sốt khi thấy người ôm mình là… Bách Bạch Hàn. Cô cựa quậy muốn thoát ra thì lại bị Bách Bạch Hàn ôm chặt hơn.
“Chắc là uống nhiều rượu quá nên không biết đâu là phòng của mình rồi.” An Nhiển Di thở dài.
Hay là cứ để như vậy, dù sao người của anh cũng rất ấm áp. Nhưng nếu như vậy thì làm sao cô ngủ được chứ. Lỡ ai thấy thì cô sẽ bị gắn tội dụ dỗ chủ nhân. Lúc đó coi như toi việc.
“Di Di, Di Di của anh.”
An Nhiển Di nghe anh nói mớ xong liền sốc. Một sự thật phũ phàng… hôn thê của Bách Bạch Hàn cũng tên Di như cô. (t/g: ‘ngất xỉu’) Một khám phá mới tinh. Sáng mai đến trường cô sẽ nói cho Tú Đình nghe chuyện này. Suy nghĩ lung tung xong, An Nhiển Di cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tinh mơ….
Người của An Nhiển Di uể oải. Sao lại mệt thế này. Cô cảm thấy mình rất lạnh, trán lại rất nóng, bụng thì đói cồn cào. Không lẽ bệnh rồi sao.
An Nhiển Di mệt mỏi sờ sờ kế bên mình, anh ta vẫn còn nằm kế bên mình. Sao bây giờ ? Anh ấy sẽ trễ học mất. Cô chống tay, cố gắng ngồi dậy. Lạnh quá !!! Cô đứng không nổi nữa rồi.
“Cậu chủ… dậy…” Chỉ vừa nói được 3 từ, An Nhiển Di đã ngã xuống sàn lạnh rồi bất tỉnh nhân sự.
Bạch Bạch Hàn nghe tiếng có người ngã, liền vội vàng tỉnh dậy. Điều anh thấy đầu tiên là cô đang nằm dưới sàn. Không ngừng thở gấp.
“Hãn Nhi…Hãn Nhi, cô làm sao thế này ?” Anh vội vàng nhảy xuống rồi bế cô vào người. Sao lạnh thế này.
“Hoàn Trắc mau gọi bác sỹ cho tôi mau.” Anh không ngừng la hét rồi bế An Nhiển Di lên giường.
…………………
“Thưa thiếu gia, cô Hãn Nhi bị sốt cao, hình như hôm qua cô ấy không ăn gì nên gây ra tình trạng mệt mỏi. Nên cho cô ấy ăn đầy đủ và chăm sóc cẩn thận. Đây là thuốc của cô ấy.” Bác sỹ đưa cho Bách Bạch Hàn một lọ thuốc.
“Được rồi, ông đi đi.” Bách Bạch Hàn vừa nói xong liền chạy vào phòng của cô.
Anh đau lòng nhìn cô nằm trên giường. Bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Tại sao cô lại không ăn chứ ? Có phải cô sợ bị ba mẹ phát hiện mình không ? Nếu như vậy là cô ấy không muốn lấy mình sao ? Di Di, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào đây.
“Thưa cậu chủ.” Hoàn Trắc bước vào phòng.
“Chuyện gì ?”
“Thưa, có một cô gái tên Triều La Duệ đang ngồi chờ ở phòng khách, cô ấy nói muốn gặp Hãn Nhi.”
“Đuổi cô ta về.” Bách Bạch Hàn lạnh lùng đáp.
“Cô ấy nói nếu không gặp được Hãn Nhi cô ấy sẽ không về ạ.”
“Mấy người bị điếc rồi sao ? Tôi không cần biết cô ta nói gì, lập tức đuổi cô tan gay.” Bách Bạch Hàn tức giận quát.
An Nhiển Di nằm trên giường khẽ chau mày, thấy thế anh liền nhỏ tiếng lại để tránh làm cô thức giậc. Hoàn Trắc cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
“Xin lỗi cô, cậu chủ tôi không cho cô gặp cô Hãn Nhi.”
“Gì chứ, tôi chỉ muốn rũ Hãn Nhi đi chơi một chút, ấy thế cậu chủ của anh cũng không cho. Thật keo kiệt.” Kế hoạch thất bại rồi. Cái tên Bách Bạch Hàn này thật phiền phức. Triều La Duệ thầm rủa.
…………………………
Gần chiều, An Nhiển Di mới tỉnh. Nhức đầu chết mất, bung cô vẩn cồn cào thì đói. Nhưng điều cô thấy lạ là tại sao tay cô lại ấm ấm nhỉ. An Nhiển Di quay đầu nhìn thì thấy một mỹ nam đang nắm tay cô và gục đầu ngủ. Nhìn là biết mỹ nam là ai rồi :))
Bách Bạch Hàn từ từ tỉnh ngủ, anh mở mắt thì thấy cô đang nhìn mình.
“Cô tỉnh rồi à ? Cô đói rồi phải không ? Muốn ăn gì, tôi sẽ sai Hoàn Trắc làm.” Anh liên tục hỏi làm cô không ngừng ngạc nhiên. Anh lo cho cô sao ?
Sau khi ăn xong tô cháo gà cho Hoàn Trắc nấu, An Nhiển Di bị Bách Bạch Hàn bắt uống thuốc mà bác sỹ đã đưa. Nó đắng đến nổi mà cô muốn ọc ra luôn. Nhưng vì không ngừng bị Bách Bạch Hàn đe dọa trừ lương, đuổi việc nên cô phải nhắm mắt mà uống thuốc. Uống xong thì cô bị anh giục đi ngủ. Và rồi cô lại quay về giấc ngủ.
………………………..
“Cái thằng Hàn này, không biết ở trong phòng làm gì mà lâu thế không biết ?” Lữ Mạp Dạ trách móc.
“Chắc nó mệt rồi thôi thì chúng ta dùng cơm trước đi.” Bách Quang mặc cầm đũa lên, gấp miếng thịt bò rồi bỏ vào miệng mình. Ông đói nãy giờ.
…………………………..
Buổi tối lại nhốn nháo lên bởi tiếng khóc và tiếng la của an hem Bách Thần và Bách Tuệ. Lý do rất đơn giản là An Nhiển Di không chơi với hai bé. Hoàn Trắc phải dỗ và giải thích mãi thì hai an hem mới chịu nín. Sau khi biết cô bị bệnh, hai em không ngừng đập cửa phòng của cô nhưng đáng tiếc là bị Bách Bạch Hàn khóa cửa mất rồi :)).
Buổi tối ấy, cô lại một lần nữa được ngủ trong lòng của anh. Thật ấm áp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.