Chương 42: Trăng Tròn, Noãn Noãn Kỳ Lạ.
Tiểu Di
03/01/2017
Trong bức ảnh là một cô bé mập, khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc màu hạt dẻ ngắn ngang vai, trên khuôn mặt là một nụ cười toe toét. Nhiển Di ngẩng đầu, hơi có hiểu nhìn Noãn Noãn. Một lúc sau Noãn Noãn mới thở dài, nói.
"Đó là tớ của hai năm trước đấy."
"Hả ?!" Nhiển Di hét lớn, không tai mình.
Sau khi nghe Noãn Noãn kể lại một hồi, Nhiển Di mới hiểu ra đôi chút. Hóa ra mấy năm trước, Noãn Noãn là một cô bé mập xấu xí, đi đâu cũng bị người khác chọc ghẹo, xa lánh. Bạn bè không có, bạn trai lại sớm chia tay thì thân hình của cô nhưng cô lại không quan tâm mà luôn cố gắng lạc quan, cố gắng chạm đến ước mơ của mình - được đứng trên sân khấu và hát. Tuy có vẻ ngoài xấu xí nhưng từ nhỏ Noãn Noãn hát rất hay, cô đã đăng ký không ít các cuộc thi tổ chức ở trường. Nhưng điều đáng buồn là tất cả đều bị từ chối, tù đó cô cũng hiểu ra rằng, dù cho có tài năng đến đâu nhưng không có sắc đẹp thì ai cũng không chấp nhận mình.
Từ đó cô bị trầm cảm nặng, nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, nhưng sau khi suy nghĩ lại và được động viên. Cô bắt đầu tìm mọi cách để giảm cân và cuối cùng là có được thân hình như thế này. Điều đáng buồn là tuy chiều ngang cô đã giảm nhưng chiều cao lại không được tăng lên, vì thế suốt những năm qua, cô vẫn chỉ duy trì được chiều cao 1m55 này...
Nghe Noãn Noãn kể xong, trong lòng Nhiển Di liền xuất hiện một sự cảm thông lẫn đau lòng, không ngờ một cô gái đáng yêu như thế này lại trải qua một quá khứ như thế. Mặc dù cô không trải qua những chuyện đó nhưng việc bị mọi người xa lánh và bị trầm cảm là chuyện rất khó khăn để vượt qua. Mà con người chỉ toàn nhìn vẻ bên ngoài chứ không bao giờ nhìn vẻ bên trong tâm hồn của người đó, cái thứ còn quan trọng hơn cả cái đẹp.
Nhiển Di nhìn xuống bức ảnh sau đó ngẩng đầu nhìn Noãn Noãn, rồi lại nhìn xuống bức ảnh rồi nhìn Noãn Noãn, cứ lập lại hành động gần năm lần cô mới thốt lên.
"Woa Noãn Noãn, răng nanh của cậu thật nhọn và dài nha. Giờ mới để ý đấy."
Nghe Nhiển Di nói xong, lần đầu tiên Noãn Noãn giật mình. Cô tiếp tục ngập ngừng một lát rồi trả lời,
"Tớ... tớ trồng đấy, cậu thấy đẹp không ?"
"Trông răng nanh á ? Lần đầu tiên tớ nghe được việc này a."
"Đương nhiên là có rồi, xã hội bây giờ rất tiên tiến, cậu muốn trồng răng gì chẳng được."
"Thế à ? Chà, tiên tiến đến thế cơ." Nhiển Di vuốt cằm.
.....
Trời đã bắt đầu tối, trăng tròn cũng dần cuất hiện trên trời, Nhiển Di và Noãn Noãn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lý An và Hữu Kiều cũng đã về. Ba người xách một cái giỏ to đựng đầy bánh, bắt đầu đi ngắm trăng tròn.
"Cậu không đi thật sao Noãn Noãn ?" Lý An vừa mang giày vừa hỏi.
"Không, các cậu cứ đi đi. Tớ ở đây là được rồi."
"Vậy ba đứa tớ đi đây, ngắm chán sẽ liền về với cậu." Hữu Kiều xách giỏ bánh rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Noãn Noãn sắc mặt liền trở nên xanh xao, mồ hôi chảy xuống một lúc càng nhiều,đôi mắt từ màu đen trở thành màu đỏ máu, cô khó khăn trở về phòng mình. Khóa trái cửa rồi ngã xuống nền nhà, cố gắng vượt qua cơn đau và cầu mong cho nó qua thật mau.
Từ trong bóng tối, một bóng người chợt hiện ra, anh đứng trước thân thể đang không ngừng run rẩy kia, bế cô lên giường rồi đắp chăn lại cho cô. Anh ngầng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, đôi mắt tà ác nhìn vầng trăng kia. Cái vầng trăng chết tiệt, dám làm Noãn Noãn của anh đau. Mà Noãn Noãn vì đau nên khẽ rên lên vài tiếng, bóng người kia chợt giật mình, dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa an ủi vừa động viên cô vượt qua cơn đau.
"Đó là tớ của hai năm trước đấy."
"Hả ?!" Nhiển Di hét lớn, không tai mình.
Sau khi nghe Noãn Noãn kể lại một hồi, Nhiển Di mới hiểu ra đôi chút. Hóa ra mấy năm trước, Noãn Noãn là một cô bé mập xấu xí, đi đâu cũng bị người khác chọc ghẹo, xa lánh. Bạn bè không có, bạn trai lại sớm chia tay thì thân hình của cô nhưng cô lại không quan tâm mà luôn cố gắng lạc quan, cố gắng chạm đến ước mơ của mình - được đứng trên sân khấu và hát. Tuy có vẻ ngoài xấu xí nhưng từ nhỏ Noãn Noãn hát rất hay, cô đã đăng ký không ít các cuộc thi tổ chức ở trường. Nhưng điều đáng buồn là tất cả đều bị từ chối, tù đó cô cũng hiểu ra rằng, dù cho có tài năng đến đâu nhưng không có sắc đẹp thì ai cũng không chấp nhận mình.
Từ đó cô bị trầm cảm nặng, nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, nhưng sau khi suy nghĩ lại và được động viên. Cô bắt đầu tìm mọi cách để giảm cân và cuối cùng là có được thân hình như thế này. Điều đáng buồn là tuy chiều ngang cô đã giảm nhưng chiều cao lại không được tăng lên, vì thế suốt những năm qua, cô vẫn chỉ duy trì được chiều cao 1m55 này...
Nghe Noãn Noãn kể xong, trong lòng Nhiển Di liền xuất hiện một sự cảm thông lẫn đau lòng, không ngờ một cô gái đáng yêu như thế này lại trải qua một quá khứ như thế. Mặc dù cô không trải qua những chuyện đó nhưng việc bị mọi người xa lánh và bị trầm cảm là chuyện rất khó khăn để vượt qua. Mà con người chỉ toàn nhìn vẻ bên ngoài chứ không bao giờ nhìn vẻ bên trong tâm hồn của người đó, cái thứ còn quan trọng hơn cả cái đẹp.
Nhiển Di nhìn xuống bức ảnh sau đó ngẩng đầu nhìn Noãn Noãn, rồi lại nhìn xuống bức ảnh rồi nhìn Noãn Noãn, cứ lập lại hành động gần năm lần cô mới thốt lên.
"Woa Noãn Noãn, răng nanh của cậu thật nhọn và dài nha. Giờ mới để ý đấy."
Nghe Nhiển Di nói xong, lần đầu tiên Noãn Noãn giật mình. Cô tiếp tục ngập ngừng một lát rồi trả lời,
"Tớ... tớ trồng đấy, cậu thấy đẹp không ?"
"Trông răng nanh á ? Lần đầu tiên tớ nghe được việc này a."
"Đương nhiên là có rồi, xã hội bây giờ rất tiên tiến, cậu muốn trồng răng gì chẳng được."
"Thế à ? Chà, tiên tiến đến thế cơ." Nhiển Di vuốt cằm.
.....
Trời đã bắt đầu tối, trăng tròn cũng dần cuất hiện trên trời, Nhiển Di và Noãn Noãn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lý An và Hữu Kiều cũng đã về. Ba người xách một cái giỏ to đựng đầy bánh, bắt đầu đi ngắm trăng tròn.
"Cậu không đi thật sao Noãn Noãn ?" Lý An vừa mang giày vừa hỏi.
"Không, các cậu cứ đi đi. Tớ ở đây là được rồi."
"Vậy ba đứa tớ đi đây, ngắm chán sẽ liền về với cậu." Hữu Kiều xách giỏ bánh rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Noãn Noãn sắc mặt liền trở nên xanh xao, mồ hôi chảy xuống một lúc càng nhiều,đôi mắt từ màu đen trở thành màu đỏ máu, cô khó khăn trở về phòng mình. Khóa trái cửa rồi ngã xuống nền nhà, cố gắng vượt qua cơn đau và cầu mong cho nó qua thật mau.
Từ trong bóng tối, một bóng người chợt hiện ra, anh đứng trước thân thể đang không ngừng run rẩy kia, bế cô lên giường rồi đắp chăn lại cho cô. Anh ngầng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, đôi mắt tà ác nhìn vầng trăng kia. Cái vầng trăng chết tiệt, dám làm Noãn Noãn của anh đau. Mà Noãn Noãn vì đau nên khẽ rên lên vài tiếng, bóng người kia chợt giật mình, dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa an ủi vừa động viên cô vượt qua cơn đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.