Chương 43: Bắt cóc
An Dĩ Thuần
30/10/2020
*CHÁTTT*
"CẬU CÒN DÁM CHÀO TÔI SAO? CẬU RỐT CUỘC CÓ BIẾT XẤU HỔ HAY KHÔNG HẢ??? LẠI DÁM LÀM CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY?!!"
Bà Hạ giận dữ vung tay tát hắn một cái, tiếng vang của da thịt chạm nhau hòa cùng giọng nói phẫn nộ của bà.
Cơn giận chưa thể nguôi sau cái tát, bà Hạ lại vươn tay lên. Triệu Thái Bảo hoảng hốt vội chạy đến níu chặt tay bà, đứng chắn trước mặt hắn van xin.
"Mẹ!! Mẹ đừng đánh anh ấy mà!!"
Bà Hạ tức giận nhìn con trai mình, nhìn đến phần thân trên trần trụi cùng những vết đỏ mờ ám, cơn giận càng không thể kiểm soát.
"Con...?!!! Con còn dám cản sao hả?? Ban ngày ban mặt quấn quýt ở đây làm trò gì với đứa đã hại con khổ sở bao nhiêu lâu vậy hả?? Mẹ... Là mẹ đã quá nuông chiều con rồi!!! Hôm nay phải đánh cho con tỉnh táo mới được!!!"
Bà Hạ vùng tay ra khỏi níu giữ của Triệu Thái Bảo, vung tay muốn đánh cậu.
*CHÁTTT*
Tiếng chát vang dội lại vang lên, nhưng người chịu đau lại không phải cậu. Hà Khải Thiên trầm mặt nhìn bà Hạ, giọng nói mang phần nguy hiểm.
"Bác có thể đánh cháu, còn Thái Bảo thì không!"
"Gì cơ?? Bây giờ ngay cả dạy con, tôi cũng phải xin phép người như cậu sao hả???"
"Không được chính là không được."
Bà Hạ tức giận đến mắt cũng đỏ lên, kéo Triệu Thái Bảo về giường, quay lại chỉ tay ra cửa đuổi người.
"Cậu mau đi ra khỏi đây. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
Hà Khải Thiên nhặt lấy áo của mình nắm trên tay, ánh nhìn chỉ tập trung trên người cậu, nhẹ giọng nói.
"Mặc áo vào, đừng để lạnh."
Triệu Thái Bảo mím môi gật gật đầu, vội tìm áo bệnh nhân của mình mặc vào. Bà Hạ nhìn một màn này càng nóng giận, một lần nữa lên tiếng đuổi người.
"Con tôi không cần cậu lo, cậu mau đi đi!"
Hà Khải Thiên ra đến cửa, hơi cúi đầu chào bà. "Khi nào bác bình tĩnh, chúng ta lại gặp." Nói xong mới quay người rời đi.
Bà Hạ tức giận nhìn cánh cửa đóng lại kia, lại quay sang nhìn Triệu Thái Bảo. Bị mẹ nhìn như vậy, cậu cúi đầu ấp úng không biết làm sao.
"Con nói mẹ nghe, chuyện này là sao đây hả?"
"Con..."
"Không lẽ... Con nhớ ra nó là ai rồi sao??" Bà Hạ lo lắng hỏi, câu hỏi mà bà không dám nghe câu trả lời này.
Triệu Thái Bảo cúi đầu, giọng nhỏ xíu đáp lại.
"Thật ra... Con vẫn luôn nhớ."
"Con nói gì cơ?!"
"Con... Thật ra con không có mất trí nhớ..." Triệu Thái Bảo vừa nói, vừa lo lắng ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Hạ kinh ngạc cùng hoang mang nhìn cậu, muốn nói gì đó rồi lại không biết phải nói như thế nào. Mệt mỏi ngả ngồi trên giường, bà bất động nhìn xa xăm.
Căn phòng trong phút chốc chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của cả hai.
"Mẹ... Con xin lỗi... Con..."
Nắm chặt tay cậu, cả gương mặt bà lúc này như già thêm vài tuổi, đôi mắt sớm đã ướt nước nhìn cậu, bà mệt mỏi lắc đầu.
"Con không cần nói nữa, nếu con còn thương mẹ, thì ngay bây giờ hứa với mẹ đi, hứa với mẹ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa!"
"Mẹ!..." Triệu Thái Bảo hốt hoảng nhìn mẹ mình, vụng về lau đi nước mắt trên mặt bà, cậu cũng không kìm được khóe mắt cũng rưng rưng, cậu không muốn để mẹ mình đau lòng thêm vì mình, nhưng lời hứa kia... Cậu có thể làm được sao...
"Được rồi, mẹ không ép con. Con cứ suy nghĩ đi, sáng mai mẹ sẽ đến để nghe đáp án của con."
Bà Hạ đứng dậy, đem trái cây cùng thức ăn bà đã chuẩn bị để lên bàn bên cạnh. Dặn dò cậu ăn uống đầy đủ, bà mệt mỏi rời khỏi, một đường đi không quay lại phía sau, nhưng Triệu Thái Bảo có thể cảm nhận được nước mắt vẫn đang rơi trên mặt bà.
Qua một lúc kể từ khi bà Hạ rời khỏi, Triệu Thái Bảo vẫn như cũ bất động ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không.
Cuối cùng thì điều cậu không muốn nhất cũng đã đến. Lựa chọn giữa hai người... Cậu làm sao có thể chọn... Phải thế nào mới tốt đây...
***
Hà Khải Thiên trở về phòng cấp cứu nhìn thấy Tử Minh Vũ vẫn như cũ ngồi ở đó. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, dựa đầu vào tường phía sau, khép hờ mắt.
Tử Minh Vũ vẫn nhìn về cửa phòng cấp cứu, hai tay đan chặt không ngừng cầu nguyện trong lòng.
"Anh ấy sẽ ổn thôi đúng không?"
Nghe câu hỏi của cậu, hắn khẽ mở mắt, nhìn bức tường trắng xóa u ám kia, chầm chậm mở miệng. "Anh ấy rất mạnh mẽ."
"Vẫn không thể nói tôi biết chuyện đã xảy ra giữa hai người sao?" Tử Minh Vũ quay sang nhìn hắn.
Hà Khải Thiên cũng nhìn lại cậu, hắn thấy được sự khó chịu cùng mờ mịt trên gương mặt kia. Hắn bây giờ cũng vậy.
Quá khứ mà hắn đã quên đó, anh đã làm sai thật nhiều điều vì hắn. Còn hắn... Hắn lại càng sai hơn gấp trăm lần...
Thì ra suốt quãng thời gian qua, Thần vẫn âm thầm chịu đựng đau đớn, giày vò của những việc trong quá khứ. Còn hắn... hắn lại quên đi hoàn toàn những chuyện đó, rồi cứ vậy vui vẻ sống tiếp.
Hắn nên như thế nào để tiếp tục đối diện với anh đây. Xem như chưa từng nghe về đoạn quá khứ đó sao?? Hay đối diện với nó, tìm cách sửa sai???
Nhưng sửa lại như thế nào bây giờ? Khi hiện tại vì hắn mà hai người hắn nói yêu thương đều đang chịu tổn thương. Hắn còn được phép lựa chọn sao? Không... hắn sao có quyền đó...
Chết tiệt... Chính hắn hiện tại đang cảm thấy bản thân thật ghê tởm. Hắn thật đáng chết.
Tử Minh Vũ thấy hắn nhìn cậu đến xuất thần, ánh mắt từ trước đến giờ chỉ có lạnh lẽo lại tràn ngập xao động, đau đớn ẩn chứa trong đó như tràn ra, xâm nhập vào cậu. Tử Minh Vũ lay tay hắn, giúp hắn thoát ra khỏi đống suy nghĩ không biết được kia.
"Này... Cậu không sao chứ?"
"Giúp tôi coi chừng anh ấy."
Hà Khải Thiên bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi, Tử Minh Vũ khó hiểu đứng đó, cậu nhìn về hướng hắn đang rời đi, lại nhìn về phía đèn của phòng cấp cứu, ánh sáng màu đỏ vẫn không chịu tắt. Nắm tay âm thầm siết chặt.
Thần, dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ không buông tay em.
Trên băng ghế, một khối lập phương được bọc kín bằng giấy trắng, nhưng mơ hồ vẫn thấy được ánh sáng lấp lánh tràn một ít ra ngoài.
*
Triệu Thái Bảo trải qua một đêm không yên ổn, đêm nay cậu mơ đặc biệt nhiều. Mỗi giấc mơ đều đứt quãng, không rõ ràng, nhưng chỉ xoay quay một khung cảnh duy nhất.
Ở trong đó, cậu đứng giữa cánh đồng cỏ héo khô xơ xác, từng cơn gió lạnh buốt cắt vào da thịt. Bầu trời tối đen vằn lên những đường tia chớp dữ tợn, cứ như một giây sau đó, những tia chớp kia sẽ vươn tay đánh tan cơ thể cậu.
Triệu Thái Bảo sợ hãi không thể nhúc nhích trước khung cảnh đó. Ngay lúc đó phía sau có tiếng gọi.
"Bảo Bảo, con đứng ở đó làm gì vậy, nguy hiểm lắm, mau về đây với mẹ."
Triệu Thái Bảo quay lại, thấy mẹ mình đang đứng ở phía xa xa kia, ở nơi đó nắng vàng rực rỡ, hoa cỏ đủ màu đang lay động. Mẹ cậu đứng đó, ánh mắt tràn ngập yêu thương và lo lắng nhìn cậu, bà giang rộng vòng tay hướng về phía cậu.
"Bảo Bảo ngoan, mau quay lại đây đi con."
Triệu Thái Bảo cười tươi vẫy vẫy tay, vội chạy về phía bà.
Nhưng chỉ chạy được một đoạn, phía sau lưng lại vang lên tiếng gọi, là giọng nói mà cả đời cậu không muốn quên.
"Bảo Bảo, em đừng đi!"
Triệu Thái Bảo quay đầu nhìn lại, một cơn gió mạnh mẽ cuốn tới, cắt ngang mặt cậu những đường đau rát, cậu nâng tay che mặt, chắn đi cơn gió kia, đến khi buông tay, trước mắt xuất hiện một người.
Người con trai đứng ở dưới bầu trời đen đầy tia sét kia, trên mặt không một chút biểu hiện sợ hãi, từng đường nét đều đẹp đến không thực, nổi bật là đôi mắt xanh như đá Saphia đang phản chiếu ánh sáng, ở đôi mắt đó, cậu thấy được dịu dàng, ôn nhu đang xoáy về phía mình. Người đó hơi nhếch môi mỉm cười, giọng nói trầm thấp lại vang lên.
"Bảo Bảo, em đừng đi..."
"Thiên..." Triệu Thái Bảo chần chừ, bước vài bước nhỏ về phía hắn.
Sau lưng lại vang lên tiếng níu giữ.
"Bảo Bảo, con mau quay lại đi, ở đó nguy hiểm lắm, Bảo Bảo ngoan, mau về với mẹ đi con."
Triệu Thái Bảo quay lại phía mẹ mình, thấy bà đang rơi nước mắt, giang tay gọi cậu, nước mắt của bà khiến cả người cậu bồn chồn.
Nhưng,... nhưng còn hắn...
Triệu Thái Bảo quay lại hướng kia, nhìn hắn cũng đang vươn tay chờ đợi cậu.
Cậu bị kẹt ở giữa, nên bước về bên nào đây.
"Mẹ ơi,...."
"Thiên..."
Phải làm sao mới tốt đây...
Triệu Thái Bảo bị giấc mơ giằng co khiến cả người đều khó chịu, mắt vẫn nhắm chặt không thể thoát ra, mồ hôi ướt đẫm, mày nhíu chặt.
Giữa lúc cậu đang vật lộn với ảo giác, cánh cửa phòng trong đêm tối mờ bị đẩy ra. Trong bóng đêm không nhìn rõ mặt người, có bước chân nhẹ nhàng bước đến.
Trở lại trong giấc mơ, Triệu Thái Bảo rối bời không biết phải chọn ai giữa hai người họ. Giữa lúc đó, đột nhiên cổ cậu nhói đau, Triệu Thái Bảo theo bản năng ôm lấy cổ. Tiếng gọi của mẹ và hắn nhỏ dần, nhỏ dần, rồi không còn nghe thấy.
Ý thức cậu dần mơ hồ. Triệu Thái Bảo cố chống lại mà mở mắt, nhưng cũng chỉ hé mở được một chút.
Cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người xa lạ đang đứng trong bóng tối.
Ánh mắt người đó nhìn chằm chằm vào cậu.
Ánh mắt đó khiến cậu theo bản năng muốn vùng chạy, nhưng ý thức cùng thân thể đều không còn nghe theo cậu nữa.
***
Đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt sau nửa ngày. Tử Minh Vũ lảo đảo lao tới khi thấy bóng dáng một bác sĩ bước ra. Cậu như người sắp chết đuối nắm được phao cứu sinh, giọng lạc đi.
"Bác...s..sĩ... anh ấy... anh ấy sao rồi??"
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, lau đi tầng mồ hôi ướt đẫm, ông nhìn cậu thở dài.
"Hiện tại thì đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vì mất nhiều máu nên bệnh nhân vẫn còn rất yếu."
"Vậy.... vậy tôi có thể vào thăm anh ấy không??"
"Tạm thời bệnh nhân vẫn đang được chăm sóc ở phòng hồi sức đặc biệt, người nhà đừng quá lo lắng, khi vào thăm được chúng tôi sẽ lập tức thông báo. Giờ tôi xin phép."
Bác sĩ nói vội mấy lời rồi nhanh chóng rời đi, để lại Tử Minh Vũ lo lắng ngóng trông cửa phòng cấp cứu đóng kín ở kia. Trong lòng luôn không ngừng tự an ủi bản thân, rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.
Hai mươi phút trôi qua, Tử Minh Vũ vẫn dán sát lên tấm cửa kính của phòng cấp cứu, cố nhìn vào bên trong tìm bóng dáng của anh.
Cách không xa ở cuối con đường đó, một thang máy mở ra, hai người mặc đồ bác sĩ đang đẩy một giường bệnh, rồi tiếp một giường bệnh khác nữa vào trong thang máy.
Điểm đến là tầng hầm để xe, hai giường bệnh chậm rãi được đẩy ra, rồi tách về hai hướng có hai chiếc xe hơi đen đang đứng đợi.
Hai người khoác áo bác sĩ đã cởi bỏ áo choàng trắng từ lúc nào, bây giờ trên người họ là cả thân đồ đen, hòa lẫn vào đám người đang đợi ở hai xe.
Giường bệnh nhân nhanh chóng được đưa vào xe. Hai chiếc xe đen khởi động rồi dần rời khỏi.
Trước khi hoàn toàn đi khuất, người đàn ông ngồi ở ghế phó lái gọi một cuộc điện thoại đi.
Vết sẹo thật lớn cắt ngang bên mặt trái càng làm khuôn mặt ông ta cười lên trông thật dữ tợn.
"Đại ca, đã hoàn thành nhiệm vụ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười gằn.
Sau tiếng cười đó, mọi thứ đều yên lặng trở lại.
***
Truyện sắp đến hồi kết rồi hiuhiu, cảm xúc lẫn lộn quá chời quơi ( ̄3 ̄)
"CẬU CÒN DÁM CHÀO TÔI SAO? CẬU RỐT CUỘC CÓ BIẾT XẤU HỔ HAY KHÔNG HẢ??? LẠI DÁM LÀM CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY?!!"
Bà Hạ giận dữ vung tay tát hắn một cái, tiếng vang của da thịt chạm nhau hòa cùng giọng nói phẫn nộ của bà.
Cơn giận chưa thể nguôi sau cái tát, bà Hạ lại vươn tay lên. Triệu Thái Bảo hoảng hốt vội chạy đến níu chặt tay bà, đứng chắn trước mặt hắn van xin.
"Mẹ!! Mẹ đừng đánh anh ấy mà!!"
Bà Hạ tức giận nhìn con trai mình, nhìn đến phần thân trên trần trụi cùng những vết đỏ mờ ám, cơn giận càng không thể kiểm soát.
"Con...?!!! Con còn dám cản sao hả?? Ban ngày ban mặt quấn quýt ở đây làm trò gì với đứa đã hại con khổ sở bao nhiêu lâu vậy hả?? Mẹ... Là mẹ đã quá nuông chiều con rồi!!! Hôm nay phải đánh cho con tỉnh táo mới được!!!"
Bà Hạ vùng tay ra khỏi níu giữ của Triệu Thái Bảo, vung tay muốn đánh cậu.
*CHÁTTT*
Tiếng chát vang dội lại vang lên, nhưng người chịu đau lại không phải cậu. Hà Khải Thiên trầm mặt nhìn bà Hạ, giọng nói mang phần nguy hiểm.
"Bác có thể đánh cháu, còn Thái Bảo thì không!"
"Gì cơ?? Bây giờ ngay cả dạy con, tôi cũng phải xin phép người như cậu sao hả???"
"Không được chính là không được."
Bà Hạ tức giận đến mắt cũng đỏ lên, kéo Triệu Thái Bảo về giường, quay lại chỉ tay ra cửa đuổi người.
"Cậu mau đi ra khỏi đây. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
Hà Khải Thiên nhặt lấy áo của mình nắm trên tay, ánh nhìn chỉ tập trung trên người cậu, nhẹ giọng nói.
"Mặc áo vào, đừng để lạnh."
Triệu Thái Bảo mím môi gật gật đầu, vội tìm áo bệnh nhân của mình mặc vào. Bà Hạ nhìn một màn này càng nóng giận, một lần nữa lên tiếng đuổi người.
"Con tôi không cần cậu lo, cậu mau đi đi!"
Hà Khải Thiên ra đến cửa, hơi cúi đầu chào bà. "Khi nào bác bình tĩnh, chúng ta lại gặp." Nói xong mới quay người rời đi.
Bà Hạ tức giận nhìn cánh cửa đóng lại kia, lại quay sang nhìn Triệu Thái Bảo. Bị mẹ nhìn như vậy, cậu cúi đầu ấp úng không biết làm sao.
"Con nói mẹ nghe, chuyện này là sao đây hả?"
"Con..."
"Không lẽ... Con nhớ ra nó là ai rồi sao??" Bà Hạ lo lắng hỏi, câu hỏi mà bà không dám nghe câu trả lời này.
Triệu Thái Bảo cúi đầu, giọng nhỏ xíu đáp lại.
"Thật ra... Con vẫn luôn nhớ."
"Con nói gì cơ?!"
"Con... Thật ra con không có mất trí nhớ..." Triệu Thái Bảo vừa nói, vừa lo lắng ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Hạ kinh ngạc cùng hoang mang nhìn cậu, muốn nói gì đó rồi lại không biết phải nói như thế nào. Mệt mỏi ngả ngồi trên giường, bà bất động nhìn xa xăm.
Căn phòng trong phút chốc chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của cả hai.
"Mẹ... Con xin lỗi... Con..."
Nắm chặt tay cậu, cả gương mặt bà lúc này như già thêm vài tuổi, đôi mắt sớm đã ướt nước nhìn cậu, bà mệt mỏi lắc đầu.
"Con không cần nói nữa, nếu con còn thương mẹ, thì ngay bây giờ hứa với mẹ đi, hứa với mẹ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa!"
"Mẹ!..." Triệu Thái Bảo hốt hoảng nhìn mẹ mình, vụng về lau đi nước mắt trên mặt bà, cậu cũng không kìm được khóe mắt cũng rưng rưng, cậu không muốn để mẹ mình đau lòng thêm vì mình, nhưng lời hứa kia... Cậu có thể làm được sao...
"Được rồi, mẹ không ép con. Con cứ suy nghĩ đi, sáng mai mẹ sẽ đến để nghe đáp án của con."
Bà Hạ đứng dậy, đem trái cây cùng thức ăn bà đã chuẩn bị để lên bàn bên cạnh. Dặn dò cậu ăn uống đầy đủ, bà mệt mỏi rời khỏi, một đường đi không quay lại phía sau, nhưng Triệu Thái Bảo có thể cảm nhận được nước mắt vẫn đang rơi trên mặt bà.
Qua một lúc kể từ khi bà Hạ rời khỏi, Triệu Thái Bảo vẫn như cũ bất động ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không.
Cuối cùng thì điều cậu không muốn nhất cũng đã đến. Lựa chọn giữa hai người... Cậu làm sao có thể chọn... Phải thế nào mới tốt đây...
***
Hà Khải Thiên trở về phòng cấp cứu nhìn thấy Tử Minh Vũ vẫn như cũ ngồi ở đó. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, dựa đầu vào tường phía sau, khép hờ mắt.
Tử Minh Vũ vẫn nhìn về cửa phòng cấp cứu, hai tay đan chặt không ngừng cầu nguyện trong lòng.
"Anh ấy sẽ ổn thôi đúng không?"
Nghe câu hỏi của cậu, hắn khẽ mở mắt, nhìn bức tường trắng xóa u ám kia, chầm chậm mở miệng. "Anh ấy rất mạnh mẽ."
"Vẫn không thể nói tôi biết chuyện đã xảy ra giữa hai người sao?" Tử Minh Vũ quay sang nhìn hắn.
Hà Khải Thiên cũng nhìn lại cậu, hắn thấy được sự khó chịu cùng mờ mịt trên gương mặt kia. Hắn bây giờ cũng vậy.
Quá khứ mà hắn đã quên đó, anh đã làm sai thật nhiều điều vì hắn. Còn hắn... Hắn lại càng sai hơn gấp trăm lần...
Thì ra suốt quãng thời gian qua, Thần vẫn âm thầm chịu đựng đau đớn, giày vò của những việc trong quá khứ. Còn hắn... hắn lại quên đi hoàn toàn những chuyện đó, rồi cứ vậy vui vẻ sống tiếp.
Hắn nên như thế nào để tiếp tục đối diện với anh đây. Xem như chưa từng nghe về đoạn quá khứ đó sao?? Hay đối diện với nó, tìm cách sửa sai???
Nhưng sửa lại như thế nào bây giờ? Khi hiện tại vì hắn mà hai người hắn nói yêu thương đều đang chịu tổn thương. Hắn còn được phép lựa chọn sao? Không... hắn sao có quyền đó...
Chết tiệt... Chính hắn hiện tại đang cảm thấy bản thân thật ghê tởm. Hắn thật đáng chết.
Tử Minh Vũ thấy hắn nhìn cậu đến xuất thần, ánh mắt từ trước đến giờ chỉ có lạnh lẽo lại tràn ngập xao động, đau đớn ẩn chứa trong đó như tràn ra, xâm nhập vào cậu. Tử Minh Vũ lay tay hắn, giúp hắn thoát ra khỏi đống suy nghĩ không biết được kia.
"Này... Cậu không sao chứ?"
"Giúp tôi coi chừng anh ấy."
Hà Khải Thiên bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi, Tử Minh Vũ khó hiểu đứng đó, cậu nhìn về hướng hắn đang rời đi, lại nhìn về phía đèn của phòng cấp cứu, ánh sáng màu đỏ vẫn không chịu tắt. Nắm tay âm thầm siết chặt.
Thần, dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ không buông tay em.
Trên băng ghế, một khối lập phương được bọc kín bằng giấy trắng, nhưng mơ hồ vẫn thấy được ánh sáng lấp lánh tràn một ít ra ngoài.
*
Triệu Thái Bảo trải qua một đêm không yên ổn, đêm nay cậu mơ đặc biệt nhiều. Mỗi giấc mơ đều đứt quãng, không rõ ràng, nhưng chỉ xoay quay một khung cảnh duy nhất.
Ở trong đó, cậu đứng giữa cánh đồng cỏ héo khô xơ xác, từng cơn gió lạnh buốt cắt vào da thịt. Bầu trời tối đen vằn lên những đường tia chớp dữ tợn, cứ như một giây sau đó, những tia chớp kia sẽ vươn tay đánh tan cơ thể cậu.
Triệu Thái Bảo sợ hãi không thể nhúc nhích trước khung cảnh đó. Ngay lúc đó phía sau có tiếng gọi.
"Bảo Bảo, con đứng ở đó làm gì vậy, nguy hiểm lắm, mau về đây với mẹ."
Triệu Thái Bảo quay lại, thấy mẹ mình đang đứng ở phía xa xa kia, ở nơi đó nắng vàng rực rỡ, hoa cỏ đủ màu đang lay động. Mẹ cậu đứng đó, ánh mắt tràn ngập yêu thương và lo lắng nhìn cậu, bà giang rộng vòng tay hướng về phía cậu.
"Bảo Bảo ngoan, mau quay lại đây đi con."
Triệu Thái Bảo cười tươi vẫy vẫy tay, vội chạy về phía bà.
Nhưng chỉ chạy được một đoạn, phía sau lưng lại vang lên tiếng gọi, là giọng nói mà cả đời cậu không muốn quên.
"Bảo Bảo, em đừng đi!"
Triệu Thái Bảo quay đầu nhìn lại, một cơn gió mạnh mẽ cuốn tới, cắt ngang mặt cậu những đường đau rát, cậu nâng tay che mặt, chắn đi cơn gió kia, đến khi buông tay, trước mắt xuất hiện một người.
Người con trai đứng ở dưới bầu trời đen đầy tia sét kia, trên mặt không một chút biểu hiện sợ hãi, từng đường nét đều đẹp đến không thực, nổi bật là đôi mắt xanh như đá Saphia đang phản chiếu ánh sáng, ở đôi mắt đó, cậu thấy được dịu dàng, ôn nhu đang xoáy về phía mình. Người đó hơi nhếch môi mỉm cười, giọng nói trầm thấp lại vang lên.
"Bảo Bảo, em đừng đi..."
"Thiên..." Triệu Thái Bảo chần chừ, bước vài bước nhỏ về phía hắn.
Sau lưng lại vang lên tiếng níu giữ.
"Bảo Bảo, con mau quay lại đi, ở đó nguy hiểm lắm, Bảo Bảo ngoan, mau về với mẹ đi con."
Triệu Thái Bảo quay lại phía mẹ mình, thấy bà đang rơi nước mắt, giang tay gọi cậu, nước mắt của bà khiến cả người cậu bồn chồn.
Nhưng,... nhưng còn hắn...
Triệu Thái Bảo quay lại hướng kia, nhìn hắn cũng đang vươn tay chờ đợi cậu.
Cậu bị kẹt ở giữa, nên bước về bên nào đây.
"Mẹ ơi,...."
"Thiên..."
Phải làm sao mới tốt đây...
Triệu Thái Bảo bị giấc mơ giằng co khiến cả người đều khó chịu, mắt vẫn nhắm chặt không thể thoát ra, mồ hôi ướt đẫm, mày nhíu chặt.
Giữa lúc cậu đang vật lộn với ảo giác, cánh cửa phòng trong đêm tối mờ bị đẩy ra. Trong bóng đêm không nhìn rõ mặt người, có bước chân nhẹ nhàng bước đến.
Trở lại trong giấc mơ, Triệu Thái Bảo rối bời không biết phải chọn ai giữa hai người họ. Giữa lúc đó, đột nhiên cổ cậu nhói đau, Triệu Thái Bảo theo bản năng ôm lấy cổ. Tiếng gọi của mẹ và hắn nhỏ dần, nhỏ dần, rồi không còn nghe thấy.
Ý thức cậu dần mơ hồ. Triệu Thái Bảo cố chống lại mà mở mắt, nhưng cũng chỉ hé mở được một chút.
Cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người xa lạ đang đứng trong bóng tối.
Ánh mắt người đó nhìn chằm chằm vào cậu.
Ánh mắt đó khiến cậu theo bản năng muốn vùng chạy, nhưng ý thức cùng thân thể đều không còn nghe theo cậu nữa.
***
Đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt sau nửa ngày. Tử Minh Vũ lảo đảo lao tới khi thấy bóng dáng một bác sĩ bước ra. Cậu như người sắp chết đuối nắm được phao cứu sinh, giọng lạc đi.
"Bác...s..sĩ... anh ấy... anh ấy sao rồi??"
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, lau đi tầng mồ hôi ướt đẫm, ông nhìn cậu thở dài.
"Hiện tại thì đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vì mất nhiều máu nên bệnh nhân vẫn còn rất yếu."
"Vậy.... vậy tôi có thể vào thăm anh ấy không??"
"Tạm thời bệnh nhân vẫn đang được chăm sóc ở phòng hồi sức đặc biệt, người nhà đừng quá lo lắng, khi vào thăm được chúng tôi sẽ lập tức thông báo. Giờ tôi xin phép."
Bác sĩ nói vội mấy lời rồi nhanh chóng rời đi, để lại Tử Minh Vũ lo lắng ngóng trông cửa phòng cấp cứu đóng kín ở kia. Trong lòng luôn không ngừng tự an ủi bản thân, rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.
Hai mươi phút trôi qua, Tử Minh Vũ vẫn dán sát lên tấm cửa kính của phòng cấp cứu, cố nhìn vào bên trong tìm bóng dáng của anh.
Cách không xa ở cuối con đường đó, một thang máy mở ra, hai người mặc đồ bác sĩ đang đẩy một giường bệnh, rồi tiếp một giường bệnh khác nữa vào trong thang máy.
Điểm đến là tầng hầm để xe, hai giường bệnh chậm rãi được đẩy ra, rồi tách về hai hướng có hai chiếc xe hơi đen đang đứng đợi.
Hai người khoác áo bác sĩ đã cởi bỏ áo choàng trắng từ lúc nào, bây giờ trên người họ là cả thân đồ đen, hòa lẫn vào đám người đang đợi ở hai xe.
Giường bệnh nhân nhanh chóng được đưa vào xe. Hai chiếc xe đen khởi động rồi dần rời khỏi.
Trước khi hoàn toàn đi khuất, người đàn ông ngồi ở ghế phó lái gọi một cuộc điện thoại đi.
Vết sẹo thật lớn cắt ngang bên mặt trái càng làm khuôn mặt ông ta cười lên trông thật dữ tợn.
"Đại ca, đã hoàn thành nhiệm vụ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười gằn.
Sau tiếng cười đó, mọi thứ đều yên lặng trở lại.
***
Truyện sắp đến hồi kết rồi hiuhiu, cảm xúc lẫn lộn quá chời quơi ( ̄3 ̄)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.