Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 73: Cứu(2)

Ngoc Mi Tran

15/05/2024

Quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của bọn chúng.

“Bên kia có chuyện gì vậy?”

“Không biết, nhưng hình như là một cô gái. Qua xem đi.”

“Cô em, có chuyện gì vậy?” Thấy gương mặt Ám Nguyệt một tên trong số đó liền không giấu được sự cợt nhả hỏi.

“Tôi bị lạc, khi nãy còn bị ngã xuống đây hình như chân bị trẹo rồi. Các anh, các anh có thể đỡ tôi xuống núi không?” Cô cố gắng kìm nén sự ghê tởm trước những ánh mắt đầy dục vọng, thèm thuồng của bọn chúng.

“Được, để anh đây đưa cô em xuống núi.”

“Mày vào gác đi, để tao.”

Thấy ba tên kia đã xúm đến đỡ cô, tên còn lại hỏi: “Đi hết thì ai canh gác?”

“Đi gần đây thôi, dù gì lũ đấy cũng không tới nhanh vậy đâu. Hay mày ở lại canh đi.”

“Hừ, dù sao cũng đi một lát. Ông đây cũng muốn giúp cô em.”

Thành công dụ được bọn chúng ra xa, một tay Ám Nguyệt đã đặt vào chuôi dao.

Phập…lưỡi dao đâm xuyên qua tim một tên, hắn ta trợn trừng mắt ngã xuống. Ba tên còn lại còn chưa kịp phản ứng thì tên một tên nữa đã bị một vết cắt rất ngọt ở cổ. Hắn ta chỉ kịp hức lên một tiếng rồi đổ gục.

“Mày…mày…”

Hai tên còn lại lao vào cô. Ám Nguyệt nhẹ nhàng tung người đáng vào những vị trí hiểm của đối phương. Cô xoay người đá văng một tên, tên còn lại bị cô nắm tóc dùng đầu gối thúc mạch một cú vào mặt đối phương khiến hắn máu me be bét.

Tên vừa bị đá ngã cũng kịp thời rút súng nhưng trước khi hắn nổ súng thì gân tay đã bị ám khí của cô cắt qua, súng rơi xuống đất kêu một tiếng cạch.



“Mày…mày là ai.”

Một lưỡi dao nhỏ ghim thẳng vào cuống họng hắn. Chết không kịp trăn trối nửa lời.

Ám Nguyệt lạnh nhạt nói: “Nhiều lời mau chết.”

Tên còn sống sót duy nhất lùi lùi ra sau muốn bỏ chạy nhưng lại bị ánh mắt cô doạ sợ ngây người. Hắn ta chưa từng gặp kẻ nào ra tay độc ác dứt khoát đến vậy, còn là một cô gái vẻ ngoài yếu đuối.

“Nói, người chúng mày vừa đưa tới đang ở đâu?”

“Mày…mày là ai?” Như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn lắp bắp nói: “Không lẽ mày là Ám Nguyệt, người bên cạnh Mặc Tiêu Dao.”

“Ồ, nhận ra rồi à? Hửm? Tao không muốn nhắc lại lần hai.” Ám Nguyệt vừa nói vừa lấy trong túi áo khoác một chiếc khăn lụa lau vết máu trên dao.

“Chỉ có một mình mày mà muốn…hự…cứu nó?”

Phụt…lại một cái chết chớp nhoáng.

“Nói quá nhiều, đáng chết.”

Đã xử lí xong, Ám Nguyệt lau máu trên dao rồi tiếp tục men theo đường mòn lên trên. Trời cũng đã bắt đầu sập tối, địa thế núi cao hiểm trở, tán cây phủ kín che lấp đi những tia sáng yếu ớt, bầu không khí cũng dần trở nên âm u. Ám Nguyệt cẩn trọng từng bước chân cuối cùng cũng có thể gần leo tới nơi. Nhưng trước mắt để vào được bên trong thì phải vượt qua một tốp vệ sĩ đứng canh gác trong ngoài biệt thự.

Cổng chính để vào biệt thự cũng chính là cánh cửa xuống địa ngục, không thể đi. Ám Nguyệt nấp một góc nghe ngóng tình hình, tiện thể tìm kiếm nơi thấp nhất có thể trèo vào.

“Tên này cứng miệng thật, chủ nhân tra tấn cỡ nào cũng không hé răng nửa lời.” Ám Nguyệt đã rời sang một vị trí ẩn nấp khác, tiếp cận gần hơn. Cô có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn chúng.

“Thân thủ của hắn cũng không tệ, nếu không phải do chúng ta dở chút thủ đoạn thì chưa chắc đánh lại hắn.”

“Một kẻ lợi hại như vậy nếu có thể trở thành người của chúng ta góp sức cho chủ nhân thì quả không tồi. Nhưng đáng tiếc, hắn ta lại là một con chó trung thành của Mặc Tiêu Dao.”



“Một kẻ như hắn nếu không phải bạn thì phải diệt. Nhưng xem tình hình hiện tại, có vẻ chủ nhân đang dần hết kiên nhẫn rồi.”

Cạch…Ám Nguyệt vô ý dẫm vào cành củi khô.

“Kẻ nào.” Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi mộ tên đề phòng đi kiểm tra.

Ám Nguyệt tim đập thình thịch như sắp nhanh ra khỏi lồng ngực. Tay cô đã chạm vào khẩu súng.

Tiếng bước chân đã đến rất gần.

“Không có gì cả, chắc là con gì chạy qua thôi.”

Ám Nguyệt đã kịp thời chuyển ra nấp phía sau nột thân cây ngay đó.

“Vậy mấy thằng chúng mày xuống thay cho mấy thằng kia đi, đề phòng mấy tên còn lại đến. Bọn chúng không phải kẻ dễ đối phó đâu.”

Ám Nguyệt thầm kêu không xong rồi. Cô phải tìm được cách vào trong biệt thự tìm ra vị trí của Nam Dương trước khi những kẻ kia phát hiện ra người của mình đã bị giết sạch.

Men theo tường bao xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một vị trí được xem là thấp nhất có thể trèo qua. Ám Nguyệt lập tức vươn người chống tay nhảy lên. Cuối cùng cũng có thể thành công vào trong.



Phía ba người còn lại, họ đột nhiên mất kết nối với Ám Nguyệt. Bạch Phong tức tối chửi thề: “Cô tốt nhất là giữ cái mạng của mình trước cho tôi, nếu không đợi lão đại tỉnh dậy người thảm không ai khác sẽ là chúng tôi.

Nguỵ Lỗi có gọi một cuộc về để điều động thêm người. Được báo lại Mặc Tiêu Dao vẫn đang được phẫu thuật vì vậy tuyệt nhiên không thể làm phiền.

Phong Duật ở vị trí gần nhất cũng đã phóng xe tới nơi. Vừa lên núi thì thấy bốn thi thể nằm trong vũng máu. Nhìn vào miệng vết thương có thể xác định người ra tay là Ám Nguyệt. Anh đưa mắt tìm kiếm cô xung quanh nhưng không thấy liền tiếp tục leo lên. Lần này lại đụng độ nhóm người ban nãy gác cổng.

[ Huhu bận quá nhưng mà đọc cmt của mọi người vui quá nên phải ngồi vô bàn gõ liền nè!!! Chap trước cắt ngang khúc gay cấn biết là ác nên nay ra chương sớm nà!!! Nhớ llike+cmt nhaaa]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook