Chương 5: Thuộc hạ
Ngoc Mi Tran
27/12/2023
Ngụy Lỗi và Bạch Phong ở lại thu dọn mọi tàn tích. Chỉ còn Phong Duật theo anh về.
Hàn Quyên bị Mặc Tiêu Dao kéo vào trong xe. Từ đầu đến cuối không cho cô có cơ hội rời khỏi.
Hàn Quyên cảm thấy cả người mệt lả, toàn thân như không còn chút sức lực nào. Đã mấy ngày kể từ khi ba mẹ qua đời, cô ăn uống không điều độ, thường xuyên bỏ bữa. Sức khỏe theo đó mà giảm sút rất nhiều, cộng thêm việc nguyên một ngày đều làm việc căng thẳng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đối mặt với biết bao sóng gió. Mạng sống suýt chút rơi vào tay tử thần đến hai lần.
Mọi chuyện cứ tạm thời gác lại đã, giờ phút này cô mệt lắm rồi, áp lực ngoài kia cô sắp không gánh nổi nữa. Người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu, cô cũng không bận tâm. Dù gì cô cũng vừa cứu anh ta một mạng, anh ta chắc sẽ không vội giết cô. Cô phải nghỉ ngơi lấy lại sức, dù chỉ còn một tia hy vọng cô cũng phải sống xót cô cũng sẽ nắm lấy.
Cứ như vậy Hàn Quyên dựa vào Mặc Tiêu Dao thiếp đi từ lúc nào không hay.
...
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Hàn Quyên thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, cách bày trí cũng rất sang trọng. Cô chống tay tính ngồi dậy thì phát hiện cả người đau nhức như không còn chút sức lực nào.
"Tỉnh rồi?"
Hàn Quyên giật mình nhìn ra phía cửa, có ba người đàn ông đang khoanh tay dựa tường. Họ đều là thuộc hạ đắc lực, thân cận nhất của Mặc Tiêu Dao. Cả ba người này cô đều đã gặp tối hôm qua.
"Đây là đâu?"
"Mặc gia." Ngụy Lỗi ngắn gọn đáp.
"Mặc gia?" Hàn Quyên lảo đảo, không giữ được bình tĩnh. Vậy chắc hẳn người đàn ông cứu cô là Mặc Tiêu Dao - chủ nhân đời tiếp theo của Mặc gia. Thật không ngờ cô đã tự đem mình dâng cho sói thật rồi.
Con người anh ta làm việc tùy hứng, rất khó để dò xét tâm trạng.Trên thương trường anh ta nổi tiếng là người tàn khốc, lãnh đạm vô tình. Còn trong thế giới ngầm anh ta chính là kẻ khát máu, thủ đoạn độc ác.
Lần này cô chọc phải anh ta xem như cái mạng nhỏ này tiêu tùng, không chừng lát nữa sẽ phải xuống làm bạn với diêm vương.
"Lão đại cho gọi cô."
"xong rồi, xong rồi." Hàn Quyên thầm than. Tuy trong lòng có chút run sợ nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thái độ thản nhiên trạng thái bình tĩnh nhất có thể.
Cốc...cốc...cốc...
"Vào đi."
Mặc Tiêu Dao ngồi vắt chân, lưng dựa ghế, tay lật xem tài liệu. Vừa thấy Hàn Quyên, anh ta buông tập tài liệu kia xuống dán ánh mắt lạnh lùng vào người cô.
"Anh tìm tôi?"
Mặc Tiêu Dao cầm lấy khẩu súng trên bàn nhẹ nhàng vuốt ve: "Đêm qua là cô đã làm lỡ thời gian, để cho lũ chuột nhắt có cơ hội làm phản. Cô nói xem muốn chết thế nào?"
Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng đối diện với ánh mắt sắc lẹm như dao của anh, Hàn Quyên bất giác run nhẹ.
"Chẳng phải tôi cũng đã cứu anh một mạng?"
"Không, thứ cứu tôi là nó chứ không phải cô." Nói rồi anh chuyển ánh mắt xuống mặt dây chuyền đeo trên cổ cô.
Hai tay Hàn Quyên bấu chặt vào nhau, cô tự trấn an bản thân, đã tới nước này cô không thể mất bình tĩnh. Nếu Mặc Tiêu Dao muốn giết thì tối qua việc gì phải kéo theo cô chạy khỏi đó? Cứ thẳng tay vứt cô lại, vậy chẳng phải nhanh hơn sao?
Như tìm được điểm tựa, tay Hàn Quyên dần thả lỏng, hàng lông mày cũng giãn ra." Mặc lão đại, anh thật sự muốn giết tôi?"
Mặc Tiêu Dao nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Cô nghĩ sao?"
"Nếu muốn thì đã không đợi đến lúc này. Nói đi anh muốn gì ở tôi?"
"Cô có hai sự lựa chọn, làm thuộc hạ hoặc chết."
Con mắt nhìn người của Mặc Tiêu Dao rất tốt, người như Hàn Quyên nếu được mài dũa sẽ trở thành một ngọc phát sáng. Người như vậy một là giữ bên mình hoặc là không thể tồn tại.
Hàn Quyên cảm thấy khó hiểu, anh ta suy nghĩ gì mà lại muốn giữ cô bên cạnh? Suy đi tính lại vẫn cảm thấy không lành, cô nói: " Mặc lão đại, thuộc hạ của anh không ít, một người yếu đuối như tôi thì giúp gì được cho anh? Chúng ta đều cứu đối phương một mạng, xem như hòa, không ai nợ ai."
Vừa quay người rời đi, một âm thanh chói tay vang lên dọa cho cả người trong và ngoài phòng đều giật mình.
Nhìn lại bắp tay có một vết máu đang chảy thấm dần ra chiếc áo phông trắng.
Viên đạn chỉ xượt qua tay Hàn Quyên rồi ghim thẳng vào tường.
Người phía sau lại lên đạn, tim Hàn Quyên như hẫng một nhịp, cô vội xoay người lại nói: "Làm thuộc hạ thì làm thuộc hạ."
Đúng là không thể đùa với lửa, chọc sói hoang mà. Suýt chút vong mạng rồi.
Ngụy Lỗi và Bạch Phong cũng không đoán ra lão đại muốn giữ cô gái này bên cạnh để làm gì, họ cũng không tiện dò hỏi. Xưa nay việc Mặc Tiêu Dao làm đều đã có sẵn dự tính. Có điều cũng phải khâm phục cô ta, người dám đối diện với ánh mắt ấy và làm trái lời lão đại trước giờ chỉ có Hàn Quyên gan to lớn mật.
Hàn Quyên bị Mặc Tiêu Dao kéo vào trong xe. Từ đầu đến cuối không cho cô có cơ hội rời khỏi.
Hàn Quyên cảm thấy cả người mệt lả, toàn thân như không còn chút sức lực nào. Đã mấy ngày kể từ khi ba mẹ qua đời, cô ăn uống không điều độ, thường xuyên bỏ bữa. Sức khỏe theo đó mà giảm sút rất nhiều, cộng thêm việc nguyên một ngày đều làm việc căng thẳng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đối mặt với biết bao sóng gió. Mạng sống suýt chút rơi vào tay tử thần đến hai lần.
Mọi chuyện cứ tạm thời gác lại đã, giờ phút này cô mệt lắm rồi, áp lực ngoài kia cô sắp không gánh nổi nữa. Người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu, cô cũng không bận tâm. Dù gì cô cũng vừa cứu anh ta một mạng, anh ta chắc sẽ không vội giết cô. Cô phải nghỉ ngơi lấy lại sức, dù chỉ còn một tia hy vọng cô cũng phải sống xót cô cũng sẽ nắm lấy.
Cứ như vậy Hàn Quyên dựa vào Mặc Tiêu Dao thiếp đi từ lúc nào không hay.
...
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Hàn Quyên thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, cách bày trí cũng rất sang trọng. Cô chống tay tính ngồi dậy thì phát hiện cả người đau nhức như không còn chút sức lực nào.
"Tỉnh rồi?"
Hàn Quyên giật mình nhìn ra phía cửa, có ba người đàn ông đang khoanh tay dựa tường. Họ đều là thuộc hạ đắc lực, thân cận nhất của Mặc Tiêu Dao. Cả ba người này cô đều đã gặp tối hôm qua.
"Đây là đâu?"
"Mặc gia." Ngụy Lỗi ngắn gọn đáp.
"Mặc gia?" Hàn Quyên lảo đảo, không giữ được bình tĩnh. Vậy chắc hẳn người đàn ông cứu cô là Mặc Tiêu Dao - chủ nhân đời tiếp theo của Mặc gia. Thật không ngờ cô đã tự đem mình dâng cho sói thật rồi.
Con người anh ta làm việc tùy hứng, rất khó để dò xét tâm trạng.Trên thương trường anh ta nổi tiếng là người tàn khốc, lãnh đạm vô tình. Còn trong thế giới ngầm anh ta chính là kẻ khát máu, thủ đoạn độc ác.
Lần này cô chọc phải anh ta xem như cái mạng nhỏ này tiêu tùng, không chừng lát nữa sẽ phải xuống làm bạn với diêm vương.
"Lão đại cho gọi cô."
"xong rồi, xong rồi." Hàn Quyên thầm than. Tuy trong lòng có chút run sợ nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thái độ thản nhiên trạng thái bình tĩnh nhất có thể.
Cốc...cốc...cốc...
"Vào đi."
Mặc Tiêu Dao ngồi vắt chân, lưng dựa ghế, tay lật xem tài liệu. Vừa thấy Hàn Quyên, anh ta buông tập tài liệu kia xuống dán ánh mắt lạnh lùng vào người cô.
"Anh tìm tôi?"
Mặc Tiêu Dao cầm lấy khẩu súng trên bàn nhẹ nhàng vuốt ve: "Đêm qua là cô đã làm lỡ thời gian, để cho lũ chuột nhắt có cơ hội làm phản. Cô nói xem muốn chết thế nào?"
Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng đối diện với ánh mắt sắc lẹm như dao của anh, Hàn Quyên bất giác run nhẹ.
"Chẳng phải tôi cũng đã cứu anh một mạng?"
"Không, thứ cứu tôi là nó chứ không phải cô." Nói rồi anh chuyển ánh mắt xuống mặt dây chuyền đeo trên cổ cô.
Hai tay Hàn Quyên bấu chặt vào nhau, cô tự trấn an bản thân, đã tới nước này cô không thể mất bình tĩnh. Nếu Mặc Tiêu Dao muốn giết thì tối qua việc gì phải kéo theo cô chạy khỏi đó? Cứ thẳng tay vứt cô lại, vậy chẳng phải nhanh hơn sao?
Như tìm được điểm tựa, tay Hàn Quyên dần thả lỏng, hàng lông mày cũng giãn ra." Mặc lão đại, anh thật sự muốn giết tôi?"
Mặc Tiêu Dao nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Cô nghĩ sao?"
"Nếu muốn thì đã không đợi đến lúc này. Nói đi anh muốn gì ở tôi?"
"Cô có hai sự lựa chọn, làm thuộc hạ hoặc chết."
Con mắt nhìn người của Mặc Tiêu Dao rất tốt, người như Hàn Quyên nếu được mài dũa sẽ trở thành một ngọc phát sáng. Người như vậy một là giữ bên mình hoặc là không thể tồn tại.
Hàn Quyên cảm thấy khó hiểu, anh ta suy nghĩ gì mà lại muốn giữ cô bên cạnh? Suy đi tính lại vẫn cảm thấy không lành, cô nói: " Mặc lão đại, thuộc hạ của anh không ít, một người yếu đuối như tôi thì giúp gì được cho anh? Chúng ta đều cứu đối phương một mạng, xem như hòa, không ai nợ ai."
Vừa quay người rời đi, một âm thanh chói tay vang lên dọa cho cả người trong và ngoài phòng đều giật mình.
Nhìn lại bắp tay có một vết máu đang chảy thấm dần ra chiếc áo phông trắng.
Viên đạn chỉ xượt qua tay Hàn Quyên rồi ghim thẳng vào tường.
Người phía sau lại lên đạn, tim Hàn Quyên như hẫng một nhịp, cô vội xoay người lại nói: "Làm thuộc hạ thì làm thuộc hạ."
Đúng là không thể đùa với lửa, chọc sói hoang mà. Suýt chút vong mạng rồi.
Ngụy Lỗi và Bạch Phong cũng không đoán ra lão đại muốn giữ cô gái này bên cạnh để làm gì, họ cũng không tiện dò hỏi. Xưa nay việc Mặc Tiêu Dao làm đều đã có sẵn dự tính. Có điều cũng phải khâm phục cô ta, người dám đối diện với ánh mắt ấy và làm trái lời lão đại trước giờ chỉ có Hàn Quyên gan to lớn mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.