Chương 140: Bức ảnh - Nhớ lại chuyện xưa.
PunPun
04/01/2021
\[...\] Dinh thự, thư phòng.
" Cha, theo con thấy thì người có vẻ biết người trong bức ảnh này? " Dylan bước đến hỏi.
" Đúng, ta biết ông ấy. " Hoàng đế Devlin gật đầu thừa nhận.
" Vậy con muốn biết tất tần tật về người này. " Dylan nghiêm túc nói, anh không chỉ muốn giúp Ám Dạ mà riêng bản thân Dylan cũng rất hứng thú với người này.
" Người này... Thật ra chính là anh của ta, cũng là bác của con. " Hoàng đế Devlin có chút ngập ngừng, nói nhưng lại không muốn nói.
" Cái gì chứ? Ông ấy cũng là người trong hoàng tộc? Không ngoài dự đoán của con, quả nhiên người này có thân phận không tầm thường mà! " Dylan nghĩ một chút rồi nói, anh vốn dĩ đã nghi ngờ, nhưng không ngờ đến đó lại là sự thật.
\[...\]
Huyền Thiên Băng sau một lúc tìm hiểu cũng đã len lỏi vào được bên trong, cô thấy phía trong thì chẳng có ai cả. Liền đi hết một dinh thự, đột nhiên cô lại nghe tiếng động phát ra từ trong một căn phòng.
" Hanny? " Giọng của một người đàn ông. Huyền Thiên Băng vốn định rời đi, nhưng không biết vì sao có cái gì đó khiến cô muốn bước vào.. Vì thế Huyền Thiên Băng dẹp ngay ý định rời đi, cô không ngần ngại mà mở cửa, vì cô nghĩ người bên trong đã nhầm cô thành một người khác rồi.
Huyền Thiên Băng bước vào, thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế trầm tư.
Cô chẳng ngại ngần gì mà bước đến, chưa kịp nhìn hình dáng của ông ấy thì đã bị giật mình.
" Hanny, rót cho ta ly trà. " Người đàn ông ra lệnh.
Huyền Thiên Băng cũng rất nhanh đã làm theo, ly cùng bình đều nằm trên bàn. Cô bước đến rót một ly, bước lại gần người đàn ông đó để đưa. Nhưng sau khi cô nhìn thấy nhan sắc của người này, tay liền run lên..
\* Bộp \* Ly rớt xuống tấm thảm nên tiếng tạo ra không lớn nhưng cũng đủ để người cạnh bên nghe thấy.
" Chuyện gì thế? " Lúc này người đàn ông mới mở mắt ra, đập vào mắt là hình dáng vừa quen thuộc lại mang đến một cảm giác thân thuộc lạ thường.
" Cô không phải Hanny, cô là ai? "
" Ông.. Ông là.. " Giọng Huyền Thiên Băng có chút run rẩy, cô nhanh chóng lấy ra một tấm hình, đưa cho người đàn ông xem.
" Bức ảnh này.. " Helen Smith Adelaide nhìn bức ảnh, liền hoài niệm kí ức năm xưa.. Còn nhớ, bức ảnh này được chính tay người con gái ông yêu nhất chụp cho, hôm đấy là một buổi chiều đẹp trời, họ cùng nhau dạo công viên như những đôi tình nhân khác. Hôm đấy, cô ấy muốn chụp cho ông một bức ảnh, ông không chút ngần ngại liền đồng ý rất nhanh. Vì thế, bức ảnh này ngoài ông ra, chỉ có cô ấy mới có được.. Cô gái này như thế nào lại có?
" Cô.. Làm sao có được bức ảnh này? " Helen vội hỏi.
Huyền Thiên Băng không vội trả lời, nhìn người đối diện thật kĩ rồi mới hỏi: " Tôi làm sao có không quan trọng, người trong bức ảnh có phải là ông hay không? "
" Phải! Người trong bức ảnh chính là tôi, nhưng mà làm sao cô có? Nó có thể không quan trọng với cô nhưng lại rất quan trọng với tôi! Cô làm ơn nói đi có được không? " Helen gấp gáp hỏi, việc này rất quan trọng với ông.. Nhỡ may, có thể tìm được cô ấy thì sao?
" Vậy sao? Vậy trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, tôi muốn biết tại sao ông lại ra vẻ quan trọng như thế? " Huyền Thiên Băng ngẫm một lúc, cô vốn không dự định hỏi.. nhưng với tình hình này thì, cô lại càng muốn biết rõ chuyện của mẹ hơn.
" Đây là một vật của một người rất quan trọng với tôi. " Helen hơi ngập ngừng nhưng cũng rất nhanh đã trả lời. Vì ông muốn biết chủ nhân của bức ảnh này, liệu có phải là cô ấy? Cho dù không phải.. Ông cũng không hối hận.
" Một người rất quan trọng? Ông khẳng định? " Huyền Thiên Băng nhướng mày, người này lấy đâu ra tự tin thế? Rất chắc chắn về lời nói của mình?
" Ừ. "
" Tôi muốn biết người quan trọng của ông là ai. Tất cả sự việc, tại sao ông lại rời xa người đó. Đại loại thế, tôi đều muốn biết. " Huyền Thiên Băng nói rất nhanh, cô biết đây có thể là một yêu cầu rất quá đáng khi xen vào chuyện riêng của người khác. Nhưng cô thật sự không kiềm lòng được mà hỏi, vì cô rất muốn biết chuyện năm ấy. Tại sao mẹ phải từ bỏ người mình yêu để cưới một người xa lạ như Joule William chứ?
" Cô đã đi quá xa rồi! " Helen nổi cáu lên, một phần do ảnh hưởng từ chuyện cũ, một phần là chưa từng có một ai dám ép ông nhiều như thế, đã vượt quá giới hạn cho phép của ông rồi!
" Vậy sao? Được thôi, ông không nói tôi không ép. Đi đây, tạm biệt. " Huyền Thiên Băng nói, tay nhanh chóng cướp lấy bức ảnh rồi thẳng thừng rời đi. Chưa được vài bước đã bị kêu trở lại.
" Chờ đã! Đưa bức ảnh đây. " Helen lớn giọng, không muốn Huyền Thiên Băng lấy đi vật mà ông nâng niu.
" Ồ? Đồ của tôi như thế nào lại đưa không cho ông? Đùa tôi sao? " Huyền Thiên Băng đang cảm thấy nực cười, việc gì cô phải đưa vật này cho ông ấy chứ?
" Tôi nói! Cô mau đưa nó cho tôi. " Helen đã bị dồn đến bước đường cùng, nhất định ông phải có được bức ảnh đấy.
Huyền Thiên Băng thì cảm thấy may mắn vì cô đã mang theo bức ảnh, nếu không thì giờ phải bó tay chịu trói rồi.
" Cha, theo con thấy thì người có vẻ biết người trong bức ảnh này? " Dylan bước đến hỏi.
" Đúng, ta biết ông ấy. " Hoàng đế Devlin gật đầu thừa nhận.
" Vậy con muốn biết tất tần tật về người này. " Dylan nghiêm túc nói, anh không chỉ muốn giúp Ám Dạ mà riêng bản thân Dylan cũng rất hứng thú với người này.
" Người này... Thật ra chính là anh của ta, cũng là bác của con. " Hoàng đế Devlin có chút ngập ngừng, nói nhưng lại không muốn nói.
" Cái gì chứ? Ông ấy cũng là người trong hoàng tộc? Không ngoài dự đoán của con, quả nhiên người này có thân phận không tầm thường mà! " Dylan nghĩ một chút rồi nói, anh vốn dĩ đã nghi ngờ, nhưng không ngờ đến đó lại là sự thật.
\[...\]
Huyền Thiên Băng sau một lúc tìm hiểu cũng đã len lỏi vào được bên trong, cô thấy phía trong thì chẳng có ai cả. Liền đi hết một dinh thự, đột nhiên cô lại nghe tiếng động phát ra từ trong một căn phòng.
" Hanny? " Giọng của một người đàn ông. Huyền Thiên Băng vốn định rời đi, nhưng không biết vì sao có cái gì đó khiến cô muốn bước vào.. Vì thế Huyền Thiên Băng dẹp ngay ý định rời đi, cô không ngần ngại mà mở cửa, vì cô nghĩ người bên trong đã nhầm cô thành một người khác rồi.
Huyền Thiên Băng bước vào, thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế trầm tư.
Cô chẳng ngại ngần gì mà bước đến, chưa kịp nhìn hình dáng của ông ấy thì đã bị giật mình.
" Hanny, rót cho ta ly trà. " Người đàn ông ra lệnh.
Huyền Thiên Băng cũng rất nhanh đã làm theo, ly cùng bình đều nằm trên bàn. Cô bước đến rót một ly, bước lại gần người đàn ông đó để đưa. Nhưng sau khi cô nhìn thấy nhan sắc của người này, tay liền run lên..
\* Bộp \* Ly rớt xuống tấm thảm nên tiếng tạo ra không lớn nhưng cũng đủ để người cạnh bên nghe thấy.
" Chuyện gì thế? " Lúc này người đàn ông mới mở mắt ra, đập vào mắt là hình dáng vừa quen thuộc lại mang đến một cảm giác thân thuộc lạ thường.
" Cô không phải Hanny, cô là ai? "
" Ông.. Ông là.. " Giọng Huyền Thiên Băng có chút run rẩy, cô nhanh chóng lấy ra một tấm hình, đưa cho người đàn ông xem.
" Bức ảnh này.. " Helen Smith Adelaide nhìn bức ảnh, liền hoài niệm kí ức năm xưa.. Còn nhớ, bức ảnh này được chính tay người con gái ông yêu nhất chụp cho, hôm đấy là một buổi chiều đẹp trời, họ cùng nhau dạo công viên như những đôi tình nhân khác. Hôm đấy, cô ấy muốn chụp cho ông một bức ảnh, ông không chút ngần ngại liền đồng ý rất nhanh. Vì thế, bức ảnh này ngoài ông ra, chỉ có cô ấy mới có được.. Cô gái này như thế nào lại có?
" Cô.. Làm sao có được bức ảnh này? " Helen vội hỏi.
Huyền Thiên Băng không vội trả lời, nhìn người đối diện thật kĩ rồi mới hỏi: " Tôi làm sao có không quan trọng, người trong bức ảnh có phải là ông hay không? "
" Phải! Người trong bức ảnh chính là tôi, nhưng mà làm sao cô có? Nó có thể không quan trọng với cô nhưng lại rất quan trọng với tôi! Cô làm ơn nói đi có được không? " Helen gấp gáp hỏi, việc này rất quan trọng với ông.. Nhỡ may, có thể tìm được cô ấy thì sao?
" Vậy sao? Vậy trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, tôi muốn biết tại sao ông lại ra vẻ quan trọng như thế? " Huyền Thiên Băng ngẫm một lúc, cô vốn không dự định hỏi.. nhưng với tình hình này thì, cô lại càng muốn biết rõ chuyện của mẹ hơn.
" Đây là một vật của một người rất quan trọng với tôi. " Helen hơi ngập ngừng nhưng cũng rất nhanh đã trả lời. Vì ông muốn biết chủ nhân của bức ảnh này, liệu có phải là cô ấy? Cho dù không phải.. Ông cũng không hối hận.
" Một người rất quan trọng? Ông khẳng định? " Huyền Thiên Băng nhướng mày, người này lấy đâu ra tự tin thế? Rất chắc chắn về lời nói của mình?
" Ừ. "
" Tôi muốn biết người quan trọng của ông là ai. Tất cả sự việc, tại sao ông lại rời xa người đó. Đại loại thế, tôi đều muốn biết. " Huyền Thiên Băng nói rất nhanh, cô biết đây có thể là một yêu cầu rất quá đáng khi xen vào chuyện riêng của người khác. Nhưng cô thật sự không kiềm lòng được mà hỏi, vì cô rất muốn biết chuyện năm ấy. Tại sao mẹ phải từ bỏ người mình yêu để cưới một người xa lạ như Joule William chứ?
" Cô đã đi quá xa rồi! " Helen nổi cáu lên, một phần do ảnh hưởng từ chuyện cũ, một phần là chưa từng có một ai dám ép ông nhiều như thế, đã vượt quá giới hạn cho phép của ông rồi!
" Vậy sao? Được thôi, ông không nói tôi không ép. Đi đây, tạm biệt. " Huyền Thiên Băng nói, tay nhanh chóng cướp lấy bức ảnh rồi thẳng thừng rời đi. Chưa được vài bước đã bị kêu trở lại.
" Chờ đã! Đưa bức ảnh đây. " Helen lớn giọng, không muốn Huyền Thiên Băng lấy đi vật mà ông nâng niu.
" Ồ? Đồ của tôi như thế nào lại đưa không cho ông? Đùa tôi sao? " Huyền Thiên Băng đang cảm thấy nực cười, việc gì cô phải đưa vật này cho ông ấy chứ?
" Tôi nói! Cô mau đưa nó cho tôi. " Helen đã bị dồn đến bước đường cùng, nhất định ông phải có được bức ảnh đấy.
Huyền Thiên Băng thì cảm thấy may mắn vì cô đã mang theo bức ảnh, nếu không thì giờ phải bó tay chịu trói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.