Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 2: Buổi Sáng Kích Tình (H)

PunPun

04/01/2021

Vào buổi sáng trong căn phòng sang trọng có một người phụ nữ do ánh sáng quá mạnh chiếu vào phòng nên cô ấy đã tỉnh giấc.

“ A~ Ưm... Đây là đâu a? Đầu đau quá eo đau quá hông nhức quá đặc biệt ở phía dưới sao mà rát thế? ” Huyền Thiên Băng ngó nga ngó nghiêng để định vị xem đây là đâu. Sau đó nhắm mắt lại vì toàn thân ê ẳm. Một hồi sau cô mới cảm nhận được là có gì đó đang đè mình khiến cô thấy khó thở mở mắt ra thì thấy cánh tay to lớn của ai kia.

“ A! ” Huyền Thiên Băng la toán lên.

“ Dậy rồi? ” Hàn Tử Mặc vòng tay ôm sát cô lại khiến cho gậy thịt theo đó mà đi vào sâu.

“ A...đừng, đừng mà. Anh, anh mau dừng lại tôi có chuyện muốn thương lượng! ” Huyền Thiên Băng cố đẩy Hàn Tử Mặc ra nhưng không được, do sức lực bị rút cạn với toàn thân ê ẵm nên cô mới yếu ớt thế này đây.

“ Ừ vậy à? Em nói đi tôi đang nghe đây. ” Hàn Tử Mặc vừa nói vừa động bên dưới.

“ A~ Ưm.. Anh.. đừng động... Mau dừng lại.. um. Anh dừng lại thì tôi mới nói được chứ ahh ”

“ Thì em cứ nói đi. Tôi làm việc của tôi! ” Hàn Tử Mặc cười gian, không hề có ý định dừng lại.

“ Ư~ không nha anh phải dừng thì tôi mới nói được! ” Huyền Thiên Băng ngọ nguậy, đầu dụi dụi vào cơ ngực săn chắc của hắn.

“ Vậy à! Thế thì thôi khỏi nói cũng được chuyên tâm làm việc cùng tôi vậy. ”

“ Á... Đồ khốn! Dừng lại ... A~ Ưm. ”

“ Ư.. Ha~ Úm... ”

“ Sao.. Ha em không thấy thoải mái sao? ” Hàn Tử Mặc cười, hỏi.

“ Đừng... Cầu anh dừn..g l...lại. ” Huyền Thiên Băng luôn miệng cầu xin, Hàn Tử Mặc thì hoàn toàn giả điếc. Thế là một lần mây mưa nữa lại diễn ra trong căn phòng này.

\[…\]

Sau một hồi vật vã thì cũng đã 12 giờ, Huyền Thiên Băng đã ngất đi từ lâu trong khi hắn mải miết ngắm cô.

“ Hừm... Thật đẹp.. ” Không xong rồi... Hàn Tử Mặc có lẽ đã phải lòng ai đó rồi? Tối hôm qua chỉ là vô tình giúp rồi *tình một đêm* thôi... Không phải là đã yêu người ta luôn rồi chứ? Hàn Tử Mặc! Băng giá ngần ấy năm giờ lại bốc lửa rồi.. Tình yêu sét đánh? Dẹp đi! Ngay cả tên người ta còn không biết!

\* Ring ... Ring \* tiếng điện thoại reng khắp phòng. Hàn Tử Mặc tắt nó một cách nhanh nhất để không phiền đến giấc ngủ của cô.

\- Alo! Chuyện gì? (Mặc)

\- Thưa tổng tài có một cuộc hợp quan trọng cần ngài đến ạ. (Thư ký)

\- Họp? (Mặc)

\- Thưa tổng tài cuộc họp này rất quan trọng tuyệt không thể hủy. Các cổ đông đang chờ ngài, không biết ý ngài thế nào? (Thư ký)



\- Hừ! (Mặc)

*Đúng là mấy lão già chết tiệt mà, bọn họ thiếu việc sao? Làm sao đây cô gái, tôi không muốn rời khỏi đây. Haiz đành chịu vậy tôi đi xử lí đám người đó rồi sẽ quay lại với em. Sẽ nhanh thôi*! Hàn Tử Mặc thầm nghĩ.

Hàn Tử Mặc tắm xong một thân tây phục gọn gàng tóc vẫn còn động vài giọt nước. Hắn bước lại gần cô.

\* Chu \* “ Tôi sẽ về nhanh thôi. ”

\* Cạch \* Hàn Tử Mặc đóng cửa bước ra ngoài quản lý đã chờ sẵn.

“ Trông chừng cô ấy. Khi nào cô ấy dậy thì cho người mang thức ăn và quần áo vào! Cô ấy mà mất một cọng tóc nào là các người coi chừng cái mạng đó! Chuẩn bị xe! ”

“ Dạ vâng vâng thưa ngài. Tôi sẽ xem chừng tiểu thư cẩn thận ạ. Xe tôi đã chuẩn bị phía dưới cho ngài rồi ạ. ”

“ Tốt nhất là vậy! ”

\[…\] Sau 15 phút anh đã tới công ty thì lúc này Huyền Thiên Băng cũng tỉnh giấc.

“ Ưm..a những.. Những chuyện vừa rồi là thế nào?Chậc, mình thế mà lại qua đêm với trai lạ? Mà thôi kệ vậy cứ coi như là tình một đêm đi mình nghĩ chắc người đàn ông đó cũng không để ý đâu! Ơ, sao tự nhiên mình thoáng vậy nhờ? Haizz buồn ngủ thật mà người đàn ông đó sức trâu sức bò hay gì ấy, lăn lộn cả một buổi tối rồi, sáng vẫn còn sung sức làm đến trưa luôn, hại mình cả người đau nhức. Xong! Quần áo bị hắn xé hết rồi. Aizz ” Huyền Thiên Băng mệt mỏi kể lể.

\[…\] Hàn Thị.

“ Tổng giám đốc đến rồi kìa mọi người! ” Nhân viên hóng hớt.

“ Oa.. hôm nay tổng giám đốc thật đáng sợ. ” Nhân viên sợ hãi.

“ Tôi lại thấy anh ấy rất đẹp trai nha. ” Nhân viên mê trai.

“ Im đi im đi, các cô không thấy tổng giám đốc vẻ mặt đằng đằng sát khí à? Cẩn thận bị đuổi việc đấy. ” Nhân viên dọa nạt.

\[…\]

“ Thưa tổng giám đốc cuộc họp đã sẵn sàng. ” Thư kí của anh, Ken nói.

“ Ken! Tốt nhất là cậu nên cút khỏi tầm nhìn của tôi! ” Hàn Tử Mặc không chút nhân nhượng cất giọng, tên này chính là cái người phá đám hắn trong mọi việc mà!

“ Hể? Tử Mặc a~ Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng à.. Sát khí của cậu cứ như muốn giết người vậy, người ta gọi là ‘giết người không dao’ đấy nhé! ” Ken đùa giỡn, tay còn quơ quơ trước mặt hắn.

“ Ừ! Tôi sắp cho cậu vào quan tài rồi! Còn không cút! Cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi trừ nửa năm tiền lương! ” Hàn Tử Mặc vô lý nói, không chút nhân tính mà trừ thằng tay!

Ken há hốc mồm, hỏi lại: “ Gì vậy? Tử Mặc cậu muốn hại chết tôi à? Trừ lương như thế thì bổn thiếu gia cặp đất mà ăn à! ”

“ Tôi\_Không\_Quan\_Tâm! ”

“ Hức hức, cái đồ ôn dịch nhà cậu. Bởi vậy mãi chẳng có người yêu, liu liu! Bổn thiếu gia không làm nữa, hứ! ”



“ Cậu có thể không làm nhưng tôi không chắc cậu có thể tìm việc. Đi họp. Cậu làm tốn thời gian quá rồi Ken trừ nửa tháng lương! ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong liền bước tới phòng họp.

“ Đừng có hở tí là trừ lương chứ tên điên này? Họp thì họp. ” Ken chu môi nói!

\[…\] Khách sạn.

Ông quản lý thấy cô dậy rồi thì liền cho người vào.

\* Cộc.. cộc \*

“ Tiểu thư tôi vào được chứ? ”

“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng không mấy để tâm, trả lời cho có lệ.

“ Thưa tiểu thư đây là đồ ăn và quần áo của cô ạ! Cô còn cần gì nữa thì cứ nói tôi ạ. ” Người phục vụ cúi người.

“ Oh! Cô có giấy và viết không? Cho tôi xin! ”

“ À vâng đây ạ! ”

“ Được rồi, cảm mơn cô đi ra ngoài đi ”

“ Vâng ”

*Hì hì đi tắm thôi nào* ~

Vừa vào bồn tắm thì có một chiếc gương to đùng đập vào mắt cô toàn những dấu đỏ chi chít do cuộc hoan ái hôm qua. Càng nhìn càng ngứa mắt, Huyền Thiên Băng kì cọ thật kĩ mà vẫn không xóa được nên mặc kệ.

“ Hừm bộ đồ này không tệ. Thật là kín đáo nha! Bây giờ thì ăn thôi ! Ăn mới có sức làm việc lớn như.. bỏ trốn chẳng hạn, bởi không bỏ trốn thì chẳng thể ra cửa chính được, cô cảm nhận có rất nhiều người đang ở ngoài cửa và kéo dài hết hành lang lẫn thang máy nếu đoán không lầm thì họ đang canh chừng cô! Nhưng nói gì thì nói không thể không công nhận đồ ăn ở đây thật ngon. ”

Sau hơn 10 phút thì cô đã ăn xong 3 món, có phi thường không?

“ Oa no thật! ” Huyền Thiên Băng vừa nói vừa xoa xoa cái bụng to tròn.

Việc tiếp theo là trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt mà trước khi trốn thì hì hì phải để lại giấy thông báo cho người ta chớ hi hi. Thôi rồi, rời đi hai năm học gì không học, ngày càng nghịch hơn rồi... Nhớ là trước kia mình đâu có như vậy đâu?

Huyền Thiên Băng loay hoay tìm đường trốn thì mới phát hiện không có đường nào ngoài cửa chính và cửa sổ. Thế thì nhảy cửa sổ vậy! Cô có một kĩ năng là trốn rất giỏi.

“ Hmm, cửa sổ cũng không quá cao. Tầng mười hai mà thôi. ”

\* Vù \*\* Bụp \*\* Binh \*\* Bốp \* Huyền Thiên Băng nhảy trên các ban công và đáp đất an toàn!

Trốn thoát thành công nhưng mà do lâu rồi không luyện tập nên có chút không quen, giờ toàn thân đau nhức đầu cũng đau nữa! Đều tại tên khốn đó. Đừng để tôi gặp lại anh, tôi sợ bản thân nhịn không được mà *thiến* anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tôi Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook