Chương 322: Cầu hôn
PunPun
16/06/2021
“ Em đã nhớ lại hết rồi, phải không? ” Quỷ Y cầm một ly rượu vang đưa cho Huyền Thiên Băng, không thể rõ cảm xúc lúc này của Y là gì.
“ Coi là vậy. ” Huyền Thiên Băng cầm lấy uống cạn, tâm trạng dường như rất tốt.
“ Hàn Tử Mặc đâu? Hắn ta không ở cùng em nữa sao? ” Quỷ Y nhìn cô, đoán chừng là cô đang có chuyện khó giải quyết.
“ Anh lúc nào cũng biết em đang nghĩ gì, em đang đau đầu đây, Tử Mặc muốn đưa em về lại thành phố A. Nói cái gì mà muốn giúp em lấy lại ký ức, mặt dày mày dạn đến để năn nỉ em. Giờ này chắc là anh ấy đang chuẩn bị máy bay, chắc cũng sắp vào rồi đấy. ”
Quỷ Y cười nho nhã, tay vuốt tóc ngược về sau lộ vẻ điển trai: “ Thì em cứ đi thôi. ”
Huyền Thiên Băng nghi hoặc nhìn Quỷ Y, tên này từ lúc nào tỏa sáng như vậy? “ Kể cũng lạ, rõ ràng Tử Mặc còn không biết em nhớ lại, làm sao anh lại biết chứ? ”
“ Chỉ có tên ngốc Hàn Tử Mặc lo lắng thái quá mới luôn tin rằng em mệt, em bệnh, người thường còn không nhìn ra em đã khỏe rồi sao? ” Quỷ Y vừa nói, cầm lấy chai rượu rót vào ly Huyền Thiên Băng, cô chưa nhìn thì Hàn Tử Mặc từ ngoài bước vào đã uống cạn.
“ Cái gì mà khỏe với không đấy? Em đó, bây giờ không được uống rượu đâu, anh sẽ giúp em nếm nó... ” Hàn Tử Mặc đặt ly rượu xuống, lại hôn Huyền Thiên Băng khiến cô ngỡ ngàng.
“ Không có gì, đi mau cho khuất mắt tôi. ” Quỷ Y cau có đuổi người, Huyền Thiên Băng lặp tức kéo Hàn Tử Mặc rời đi. Cả hai lên máy bay đến thành phố A, nhưng thật sự, mới tỉnh lại mà cô cứ đi đi về về thế này có chút quá sức.
[…] Thành phố A.
Huyền Thiên Băng vừa đến đã thiếp đi vì mệt, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, Holly lại đến gọi cô dậy. Nói là đói bụng, đòi đi ăn uống gì đấy. Buộc cô phải thay đồ, rửa mặt này nọ, sau đó xuống nhà nhìn thấy cha con Hàn Tử Mặc đang diện đồ đôi, mà bộ của cô... hình như cũng giống với bọn họ?
Huyền Thiên Băng thật sự rất muốn nói, Hàn Tử Mặc từ khi nào trẻ con như vậy? Holly từ khi nào lại giống một đứa trẻ biết đùa nghịch biết giận hờn biết làm nũng mè nheo? Nhưng, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?
Holly đòi đi ăn sáng, thế là bọn họ liền đi, ăn xong lại vòi vĩnh đi công viên, thế là lại chuyển hướng về phía công viên.
“ Mommy, kẹo bông! ” Holly đưa cho Huyền Thiên Băng, cô không muốn ăn nhưng cũng không nở khước từ, chưa kịp cầm lấy thì bị Hàn Tử Mặc hẫng tay trên.
“ Mommy không thèm kẹo bông, mommy của con là thích kẹo mút cơ! ” Hàn Tử Mặc chê cười Holly, Huyền Thiên Băng nghệch mặt ra, còn có thể ấu trĩ như vậy hả?
Sau cả nửa ngày vật vã thì cuối cùng Huyền Thiên Băng cũng đang trên đường về biệt thự, lại vì ê ẩm mà ngủ trên xe. Lúc dần tỉnh dậy đã không thấy ai, chỉ có một mình Huyền Thiên Băng ngồi ở bên trong xe. Cô từ từ bước ra, Jira lại bất ngờ tiến đến dắt cô vào trong, cô có chút ấn tượng với nơi này, nhưng lại mơ hồ không rõ là ở đâu...
Huyền Thiên Băng bước vào, khung cảnh thật khủng bố, à không, phải nói là khiến người ta hoảng. Vật trang trí tùy tiện là súng thật, xung quanh là màu xanh, hồng, trắng chủ đạo, không ngờ tới... với tính cách của Hàn Tử Mặc lại có thể trang trí ra mấy thứ này. Hờ, màu mè hoa lá hẹ này chắc chắn không phải hắn bày ra rồi, địa điểm với mấy câu súng này nói là hắn chọn còn có lý.
Huyền Thiên Băng bước vào trung tâm, còn chưa kịp mở lời, Hàn Tử Mặc lại bước đến chỗ cô, khụy một chân phải xuống, tay mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn Cửu Yêu Điệp mà hắn ngày đêm hoàn thành còn bán nửa cái mạng cho nó.
Bất giác, lúc này đầu óc Hàn Tử Mặc trống rỗng chỉ có thể nói được câu: “ Lấy anh nhé? ”
Huyền Thiên Băng chỉ vừa định hình còn chưa có trả lời Hàn Tử Mặc lại từ khụy một gối thành quỳ mất rồi.
“ Mặc, anh làm gì vậy..? ”
“ A, anh xin lỗi, anh.. anh lần đầu nên có chút... ” Hàn Tử Mặc bối rối, mấy người họ xung quanh cũng cười lớn, không ngờ Hàn Tử Mặc cũng có ngày này!
“ Khụ... Chứ anh muốn lần thứ mấy? ” Huyền Thiên Băng nhịn cười, hắn sao lại có thể dễ thương như vậy chứ?
Hàn Tử Mặc ban đầu hơi rối, lại hoảng lên, nhưng về sau, từng câu từng chữ đều nói lên sự kiên định, chắc chắn của hắn, cảm xúc nghiêm túc dành cho cô: “ Không anh không, ý anh không phải vậy. Em hiểu mà? Anh là một tên đàn ông tồi, lấy mất thanh xuân của em, khiến em chịu nhiều uất ức, anh sai tất cả đều là lỗi của anh. Vì vậy, anh muốn dùng cả nửa đời sau của mình để yêu em, che chở em. Kiếp sau anh không biết liệu có thể gặp lại em không nhưng anh hy vọng ngay lúc này em có thể cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em cả cuộc đời này. ”
“ Em đồng ý. ” Huyền Thiên Băng rất hạnh phúc, có lẽ cuối cùng... ông trời cũng thật sự mỉm cười với cô. Hàn Tử Mặc nghe xong câu trả lời như ý thì đầu óc lâng lâng vui sướng, nhẫn còn chưa kịp đeo cho cô thì đã bế cô lên xoay một vòng. Dưới sự hào hứng của mọi người hô lên: “ Hôn đi, hôn đi! ”
Hàn Tử Mặc lại nghênh ngang đáp lại: “ Vợ tôi da mặt mỏng, không hôn! ” Nói như vậy nhưng thật chất là... không muốn để đám người kia nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô khi hôn hắn đấy mà!
????????????????????????????
“ Coi là vậy. ” Huyền Thiên Băng cầm lấy uống cạn, tâm trạng dường như rất tốt.
“ Hàn Tử Mặc đâu? Hắn ta không ở cùng em nữa sao? ” Quỷ Y nhìn cô, đoán chừng là cô đang có chuyện khó giải quyết.
“ Anh lúc nào cũng biết em đang nghĩ gì, em đang đau đầu đây, Tử Mặc muốn đưa em về lại thành phố A. Nói cái gì mà muốn giúp em lấy lại ký ức, mặt dày mày dạn đến để năn nỉ em. Giờ này chắc là anh ấy đang chuẩn bị máy bay, chắc cũng sắp vào rồi đấy. ”
Quỷ Y cười nho nhã, tay vuốt tóc ngược về sau lộ vẻ điển trai: “ Thì em cứ đi thôi. ”
Huyền Thiên Băng nghi hoặc nhìn Quỷ Y, tên này từ lúc nào tỏa sáng như vậy? “ Kể cũng lạ, rõ ràng Tử Mặc còn không biết em nhớ lại, làm sao anh lại biết chứ? ”
“ Chỉ có tên ngốc Hàn Tử Mặc lo lắng thái quá mới luôn tin rằng em mệt, em bệnh, người thường còn không nhìn ra em đã khỏe rồi sao? ” Quỷ Y vừa nói, cầm lấy chai rượu rót vào ly Huyền Thiên Băng, cô chưa nhìn thì Hàn Tử Mặc từ ngoài bước vào đã uống cạn.
“ Cái gì mà khỏe với không đấy? Em đó, bây giờ không được uống rượu đâu, anh sẽ giúp em nếm nó... ” Hàn Tử Mặc đặt ly rượu xuống, lại hôn Huyền Thiên Băng khiến cô ngỡ ngàng.
“ Không có gì, đi mau cho khuất mắt tôi. ” Quỷ Y cau có đuổi người, Huyền Thiên Băng lặp tức kéo Hàn Tử Mặc rời đi. Cả hai lên máy bay đến thành phố A, nhưng thật sự, mới tỉnh lại mà cô cứ đi đi về về thế này có chút quá sức.
[…] Thành phố A.
Huyền Thiên Băng vừa đến đã thiếp đi vì mệt, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, Holly lại đến gọi cô dậy. Nói là đói bụng, đòi đi ăn uống gì đấy. Buộc cô phải thay đồ, rửa mặt này nọ, sau đó xuống nhà nhìn thấy cha con Hàn Tử Mặc đang diện đồ đôi, mà bộ của cô... hình như cũng giống với bọn họ?
Huyền Thiên Băng thật sự rất muốn nói, Hàn Tử Mặc từ khi nào trẻ con như vậy? Holly từ khi nào lại giống một đứa trẻ biết đùa nghịch biết giận hờn biết làm nũng mè nheo? Nhưng, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?
Holly đòi đi ăn sáng, thế là bọn họ liền đi, ăn xong lại vòi vĩnh đi công viên, thế là lại chuyển hướng về phía công viên.
“ Mommy, kẹo bông! ” Holly đưa cho Huyền Thiên Băng, cô không muốn ăn nhưng cũng không nở khước từ, chưa kịp cầm lấy thì bị Hàn Tử Mặc hẫng tay trên.
“ Mommy không thèm kẹo bông, mommy của con là thích kẹo mút cơ! ” Hàn Tử Mặc chê cười Holly, Huyền Thiên Băng nghệch mặt ra, còn có thể ấu trĩ như vậy hả?
Sau cả nửa ngày vật vã thì cuối cùng Huyền Thiên Băng cũng đang trên đường về biệt thự, lại vì ê ẩm mà ngủ trên xe. Lúc dần tỉnh dậy đã không thấy ai, chỉ có một mình Huyền Thiên Băng ngồi ở bên trong xe. Cô từ từ bước ra, Jira lại bất ngờ tiến đến dắt cô vào trong, cô có chút ấn tượng với nơi này, nhưng lại mơ hồ không rõ là ở đâu...
Huyền Thiên Băng bước vào, khung cảnh thật khủng bố, à không, phải nói là khiến người ta hoảng. Vật trang trí tùy tiện là súng thật, xung quanh là màu xanh, hồng, trắng chủ đạo, không ngờ tới... với tính cách của Hàn Tử Mặc lại có thể trang trí ra mấy thứ này. Hờ, màu mè hoa lá hẹ này chắc chắn không phải hắn bày ra rồi, địa điểm với mấy câu súng này nói là hắn chọn còn có lý.
Huyền Thiên Băng bước vào trung tâm, còn chưa kịp mở lời, Hàn Tử Mặc lại bước đến chỗ cô, khụy một chân phải xuống, tay mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn Cửu Yêu Điệp mà hắn ngày đêm hoàn thành còn bán nửa cái mạng cho nó.
Bất giác, lúc này đầu óc Hàn Tử Mặc trống rỗng chỉ có thể nói được câu: “ Lấy anh nhé? ”
Huyền Thiên Băng chỉ vừa định hình còn chưa có trả lời Hàn Tử Mặc lại từ khụy một gối thành quỳ mất rồi.
“ Mặc, anh làm gì vậy..? ”
“ A, anh xin lỗi, anh.. anh lần đầu nên có chút... ” Hàn Tử Mặc bối rối, mấy người họ xung quanh cũng cười lớn, không ngờ Hàn Tử Mặc cũng có ngày này!
“ Khụ... Chứ anh muốn lần thứ mấy? ” Huyền Thiên Băng nhịn cười, hắn sao lại có thể dễ thương như vậy chứ?
Hàn Tử Mặc ban đầu hơi rối, lại hoảng lên, nhưng về sau, từng câu từng chữ đều nói lên sự kiên định, chắc chắn của hắn, cảm xúc nghiêm túc dành cho cô: “ Không anh không, ý anh không phải vậy. Em hiểu mà? Anh là một tên đàn ông tồi, lấy mất thanh xuân của em, khiến em chịu nhiều uất ức, anh sai tất cả đều là lỗi của anh. Vì vậy, anh muốn dùng cả nửa đời sau của mình để yêu em, che chở em. Kiếp sau anh không biết liệu có thể gặp lại em không nhưng anh hy vọng ngay lúc này em có thể cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em cả cuộc đời này. ”
“ Em đồng ý. ” Huyền Thiên Băng rất hạnh phúc, có lẽ cuối cùng... ông trời cũng thật sự mỉm cười với cô. Hàn Tử Mặc nghe xong câu trả lời như ý thì đầu óc lâng lâng vui sướng, nhẫn còn chưa kịp đeo cho cô thì đã bế cô lên xoay một vòng. Dưới sự hào hứng của mọi người hô lên: “ Hôn đi, hôn đi! ”
Hàn Tử Mặc lại nghênh ngang đáp lại: “ Vợ tôi da mặt mỏng, không hôn! ” Nói như vậy nhưng thật chất là... không muốn để đám người kia nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô khi hôn hắn đấy mà!
????????????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.