Chương 221: Chứng minh cho em thấy!
PunPun
04/01/2021
Hàn Tử Mặc yên lặng nhìn cô, thầm nghĩ cô ấy kéo hắn ra đây để làm gì? Hay là... Cô ấy muốn chấm dứt hoàn toàn với hắn? Nghĩ đến đây Hàn Tử Mặc khó chịu không thôi, tâm trạng trong phút chốc biến thành tệ nhất.
Huyền Thiên Băng cảm nhận được sự bất thường của Hàn Tử Mặc, không đợi chờ mà lên tiếng: “ Tôi/Anh có chuyện muốn nói với anh/em. ” Vậy mà hai người lại cùng đồng thanh...
“ Em/Anh nói trước đi! ” Huyền Thiên Băng cùng Hàn Tử Mặc bất giác ngượng ngùng, Huyền Thiên Băng thở dài một hơi, liền nói trước.
“ Thật ra tôi muốn.. Chúng ta.. ” Huyền Thiên Băng ngập ngừng, tựa muốn nói lại không dám nói. Hàn Tử Mặc nghe đến đây thì thật sự sợ, sợ cô sẽ nói ra những từ chia xa dập tắt hy vọng trong hắn.
Hàn Tử Mặc không đợi Huyền Thiên Băng nói hết, hắn nhất định phải lấy chân tình của mình ra cho cô thấy. Nếu không Huyền Thiên Băng mà nói không cần hắn nữa thì mọi chuyện xem như hết.
“ Em muốn nói chúng ta kết thúc đi có đúng không..? ”
Huyền Thiên Băng ngơ ngác hỏi lại: “ Hở...? ”
Hàn Tử Mặc thấy cô ngẩn ngơ bất ngờ như vậy lại càng chắn chắn, một mạch nói tiếp: “ Huyền Thiên Băng em còn chưa rõ tôi như thế nào với em sao? Không có em tôi làm sao sống tiếp được? ”
Huyền Thiên Băng ngạc nhiên, cô đâu có định nói thế đâu...?
“ Em không tin tôi sao? Là tôi làm cho em mất niềm tin phải không? Tôi biết trước kia tôi đã sai, sai rất nhiều. Tôi đã trả giá cho việc làm của mình nhưng tôi vẫn nợ em. Tôi nguyện dùng tất cả mọi thứ của tôi dâng hết cho em... Ngay cả khi như vậy, em cũng không thể tha thứ cho tôi sao? ” Hàn Tử Mặc cúi mặt xuống, chưa bao giờ hắn thiếu tự tin như thế, cũng chưa bao giờ hắn hèn nhát như vậy. Hắn cúi gầm mặt xuống vì sợ, sợ ánh mắt của cô lộ rõ chán ghét hắn, càng sợ câu trả lời của cô.
Chỉ là, Hàn Tử Mặc không biết, hắn đã thắng rồi, hắn thắng lý trí của Huyền Thiên Băng, còn chiếm trọn cả con tim của cô. Bây giờ trong mắt Huyền Thiên Băng khi nhìn Hàn Tử Mặc chỉ toàn là sự dịu dàng hiếm thấy. Sẽ có người nói, tại sao cô chỉ vì một vài câu nói mà tha thứ cho người đã tổn thương mình sâu đậm đến vậy? Là vì cô yêu người ấy, yêu đến chết đi sống lại như Hàn Tử Mặc nói, không có hắn cô cũng sẽ không thể sống được. Hàn Tử Mặc đã trả giá cho việc làm của mình, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ muốn hại cô. Vậy tại sao cô không cho hắn một cơ hội? Cũng như cho bản thân một cơ hội...?
Huyền Thiên Băng vươn tay nắm lấy vai Hàn Tử Mặc, hắn ngước mặt lên nhìn thấy cô, lúc này cô cau mày vì không muốn thấy người đàn ông của mình lại yếu đuối như vậy. Nào ngờ việc cau mày khiến Hàn Tử Mặc nghĩ cô tức giận, muốn đuổi hắn liền phản ứng thái quá.
“ Em vẫn không chấp nhận anh sao? Anh biết trái tim em đã rất tổn thương, cũng có rất nhiều vết nứt nhưng trái tim của anh cũng vậy, nó cũng rất đau? Hay là em vẫn không tin tưởng anh? Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy! ” Là một lão đại luôn phải đối mặt với rất nhiều rủi ro nên Hàn Tử Mặc luôn đem theo dao bên mình. Từ trước đến nay nó đều nhuộm đỏ bằng máu của người khác mà bây giờ nó lại đang đỏ rực bằng chính máu từ con tim của Hàn Tử Mặc. Ngay lúc hắn rút con dao tự đâm vào tim mình, Huyền Thiên Băng bất ngờ đến nỗi không kịp phản ứng.
Ngay khi cô kịp định hình được một vài giây liền hét lớn: “ Hàn Tử Mặc! Hàn Tử Mặc! Dừng tay! Đừng đâm nữa! Để im đấy cho em đừng đâm nữa! Làm ơn! ”
Hàn Tử Mặc có hơi bất ngờ, chỉ với một vài câu nói của cô hắn liền cảm thấy được an ủi phần nào.
“ Được, vậy rút ra cho em.. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười, tay định rút con dao trên ngực trái rỉ máu của hắn.
“ Không được rút, để im đó! Đi theo em, cấm động vào vết thương! ” Huyền Thiên Băng gấp rút kéo Hàn Tử Mặc, cái tên này vẫn bất cần như vậy nhìn vết thương thật sự có chút sâu.. Nếu rút dao ra.. Ngộ nhỡ.. Ngộ nhỡ...!
“ Được, không động. ” Hàn Tử Mặc làm theo, đi sau bước Huyền Thiên Băng vào trong hầm xe, nơi đây có một phòng cấp cứu đặc biệt, có đầy đủ dụng cụ cần thiết.
Huyền Thiên Băng đỡ Hàn Tử Mặc ngồi xuống cởi chiếc áo thấm máu kia. Hắn vậy mà còn trêu chọc cô được, nực cười!
“ Đừng đùa nữa, để em xem xem có làm thủng lá thành màng phổi không! ” Huyền Thiên Băng gấp rút xem xét, sau thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, chỉ là vết thương thành ngực. Nhưng xét cho cùng thì cũng là vết thương lớn.
Huyền Thiên Băng đeo bao tay vào, bắt đầu sơ cứu cho Hàn Tử Mặc. Cô mổ cắt lọc, sau đó cầm máu, từ từ rút dao, khâu lại phần mềm lại rất cẩn thận tránh làm rách màng phổi. Toàn bộ quá trình đều được Huyền Thiên Băng thực hiện rất nhanh chóng không dám chậm trễ, cô không muốn có ba từ *ngoài ý muốn* xảy ra nên rất cẩn trọng.
Huyền Thiên Băng cảm nhận được sự bất thường của Hàn Tử Mặc, không đợi chờ mà lên tiếng: “ Tôi/Anh có chuyện muốn nói với anh/em. ” Vậy mà hai người lại cùng đồng thanh...
“ Em/Anh nói trước đi! ” Huyền Thiên Băng cùng Hàn Tử Mặc bất giác ngượng ngùng, Huyền Thiên Băng thở dài một hơi, liền nói trước.
“ Thật ra tôi muốn.. Chúng ta.. ” Huyền Thiên Băng ngập ngừng, tựa muốn nói lại không dám nói. Hàn Tử Mặc nghe đến đây thì thật sự sợ, sợ cô sẽ nói ra những từ chia xa dập tắt hy vọng trong hắn.
Hàn Tử Mặc không đợi Huyền Thiên Băng nói hết, hắn nhất định phải lấy chân tình của mình ra cho cô thấy. Nếu không Huyền Thiên Băng mà nói không cần hắn nữa thì mọi chuyện xem như hết.
“ Em muốn nói chúng ta kết thúc đi có đúng không..? ”
Huyền Thiên Băng ngơ ngác hỏi lại: “ Hở...? ”
Hàn Tử Mặc thấy cô ngẩn ngơ bất ngờ như vậy lại càng chắn chắn, một mạch nói tiếp: “ Huyền Thiên Băng em còn chưa rõ tôi như thế nào với em sao? Không có em tôi làm sao sống tiếp được? ”
Huyền Thiên Băng ngạc nhiên, cô đâu có định nói thế đâu...?
“ Em không tin tôi sao? Là tôi làm cho em mất niềm tin phải không? Tôi biết trước kia tôi đã sai, sai rất nhiều. Tôi đã trả giá cho việc làm của mình nhưng tôi vẫn nợ em. Tôi nguyện dùng tất cả mọi thứ của tôi dâng hết cho em... Ngay cả khi như vậy, em cũng không thể tha thứ cho tôi sao? ” Hàn Tử Mặc cúi mặt xuống, chưa bao giờ hắn thiếu tự tin như thế, cũng chưa bao giờ hắn hèn nhát như vậy. Hắn cúi gầm mặt xuống vì sợ, sợ ánh mắt của cô lộ rõ chán ghét hắn, càng sợ câu trả lời của cô.
Chỉ là, Hàn Tử Mặc không biết, hắn đã thắng rồi, hắn thắng lý trí của Huyền Thiên Băng, còn chiếm trọn cả con tim của cô. Bây giờ trong mắt Huyền Thiên Băng khi nhìn Hàn Tử Mặc chỉ toàn là sự dịu dàng hiếm thấy. Sẽ có người nói, tại sao cô chỉ vì một vài câu nói mà tha thứ cho người đã tổn thương mình sâu đậm đến vậy? Là vì cô yêu người ấy, yêu đến chết đi sống lại như Hàn Tử Mặc nói, không có hắn cô cũng sẽ không thể sống được. Hàn Tử Mặc đã trả giá cho việc làm của mình, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ muốn hại cô. Vậy tại sao cô không cho hắn một cơ hội? Cũng như cho bản thân một cơ hội...?
Huyền Thiên Băng vươn tay nắm lấy vai Hàn Tử Mặc, hắn ngước mặt lên nhìn thấy cô, lúc này cô cau mày vì không muốn thấy người đàn ông của mình lại yếu đuối như vậy. Nào ngờ việc cau mày khiến Hàn Tử Mặc nghĩ cô tức giận, muốn đuổi hắn liền phản ứng thái quá.
“ Em vẫn không chấp nhận anh sao? Anh biết trái tim em đã rất tổn thương, cũng có rất nhiều vết nứt nhưng trái tim của anh cũng vậy, nó cũng rất đau? Hay là em vẫn không tin tưởng anh? Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy! ” Là một lão đại luôn phải đối mặt với rất nhiều rủi ro nên Hàn Tử Mặc luôn đem theo dao bên mình. Từ trước đến nay nó đều nhuộm đỏ bằng máu của người khác mà bây giờ nó lại đang đỏ rực bằng chính máu từ con tim của Hàn Tử Mặc. Ngay lúc hắn rút con dao tự đâm vào tim mình, Huyền Thiên Băng bất ngờ đến nỗi không kịp phản ứng.
Ngay khi cô kịp định hình được một vài giây liền hét lớn: “ Hàn Tử Mặc! Hàn Tử Mặc! Dừng tay! Đừng đâm nữa! Để im đấy cho em đừng đâm nữa! Làm ơn! ”
Hàn Tử Mặc có hơi bất ngờ, chỉ với một vài câu nói của cô hắn liền cảm thấy được an ủi phần nào.
“ Được, vậy rút ra cho em.. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười, tay định rút con dao trên ngực trái rỉ máu của hắn.
“ Không được rút, để im đó! Đi theo em, cấm động vào vết thương! ” Huyền Thiên Băng gấp rút kéo Hàn Tử Mặc, cái tên này vẫn bất cần như vậy nhìn vết thương thật sự có chút sâu.. Nếu rút dao ra.. Ngộ nhỡ.. Ngộ nhỡ...!
“ Được, không động. ” Hàn Tử Mặc làm theo, đi sau bước Huyền Thiên Băng vào trong hầm xe, nơi đây có một phòng cấp cứu đặc biệt, có đầy đủ dụng cụ cần thiết.
Huyền Thiên Băng đỡ Hàn Tử Mặc ngồi xuống cởi chiếc áo thấm máu kia. Hắn vậy mà còn trêu chọc cô được, nực cười!
“ Đừng đùa nữa, để em xem xem có làm thủng lá thành màng phổi không! ” Huyền Thiên Băng gấp rút xem xét, sau thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, chỉ là vết thương thành ngực. Nhưng xét cho cùng thì cũng là vết thương lớn.
Huyền Thiên Băng đeo bao tay vào, bắt đầu sơ cứu cho Hàn Tử Mặc. Cô mổ cắt lọc, sau đó cầm máu, từ từ rút dao, khâu lại phần mềm lại rất cẩn thận tránh làm rách màng phổi. Toàn bộ quá trình đều được Huyền Thiên Băng thực hiện rất nhanh chóng không dám chậm trễ, cô không muốn có ba từ *ngoài ý muốn* xảy ra nên rất cẩn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.