Chương 54: Dỗ vợ.
PunPun
04/01/2021
“ Đừng.. Anh sai rồi. Xin em đừng giận có được không? ” Hàn Tử Mặc cảm thấy cực kì có lỗi với cô!
“ … ” Huyền Thiên Băng im lặng mặc kệ hắn.
“ Hay là em đánh anh, mắng anh đi chứ đừng im lặng như vậy có được không? Đừng có không để ý anh mà.. ”
“ Mặc kệ anh! ” Huyền Thiên Băng định rời khỏi giường thì bị hắn ôm chặt lại.
“ Băng.. Anh xin lỗi mà. Đừng giận anh nữa! Sau này sẽ không thế nữa. ” Hàn Tử Mặc ôm lấy Huyền Thiên Băng, dùng lời nói lẫn cảm xúc chân thành nhất để xin lỗi.
“ Nói dối! Em mới không bị anh lừa nữa đâu! ” Huyền Thiên Băng mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng cô vốn đã nguôi giận chỉ là muốn trêu đùa anh một chút thôi.
“ Băng.. Đừng giận nữa.. Sau này mọi việc đều nghe em hết. Tuyệt đối sẽ không làm trái ý em! Tha lỗi cho anh nha. ” Hàn Tử Mặc nũng nịu nói với Huyền Thiên Băng, mặt của hắn cứ dụi dụi vào người cô như đang lấy lòng vậy.
Huyền Thiên Băng nhìn Hàn Tử Mặc mà cô muốn bật cười thật to ấy, hắn lúc này cứ như một con cún ấy.
“ Ha ha.. Được rồi.. Đừng dụi nữa.. Nhột quá. ” Huyền Thiên Băng bật cười thật to! Cô không nhịn nổi đâu.
“ Vậy.. Còn giận anh nữa không? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười hỏi, hắn lúc này cứ như trẻ lên ba ấy! Còn đâu hình tượng tổng tài lạnh lùng, thủ lĩnh tàn ác nữa chứ?
“ Không giận nữa. Nhưng câu ‘ sau này mọi việc đều nghe em, tuyệt đối không làm trái ý em. ’ em đã nhớ rõ rồi đấy! ” Huyền Thiên Băng cười hì hì.
“ Được được, sau này đều nghe em tất. Anh tuyệt đối sẽ không cãi. ” Hàn Tử Mặc vẫn tiếp tục làm nũng với Huyền Thiên Băng.
“ Em đói rồi, anh mau đi nấu ăn đi. Em đi tắm đã. ” Huyền Thiên Băng đẩy Hàn Tử Mặc ra, nói.
“ Nhưng.. ” Hàn Tử Mặc đột nhiên ấp úng.
“ Sao thế? ” Huyền Thiên Băng lắc đầu khó hiểu, hỏi.
“ Em có.. đi được không..? ” Hàn Tử Mặc cười nói.
“ … Đi được! Anh mai ra ngoài đi! ” Hàn Tử Mặc nói làm Huyền Thiên Băng đỏ hết cả mặt.. Nhưng cô cũng không biết bản thân có đi nổi không nữa.. Ôi!
“ Có thật là đi được không đấy? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“ Thật! ” Huyền Thiên Băng trả lời rất chắc chắn nhưng trong lòng thì hiện rõ hai chữ ‘ hên xui ’
“ Được, vậy anh ra ngoài nhé. Em cứ tắm đi. ” Hàn Tử Mặc hôn nhẹ lên trán cô sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
\* Cạch \* Tiếng cửa đóng lại. Lúc này Huyền Thiên Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy đi thử thì cảm thấy phía dưới cũng không quá đau, chắc là do Hàn Tử Mặc đã bôi thuốc mỡ cho cô rồi.
“ Đi tắm thôi.. Hôm nay thật mệt! ” Huyền Thiên Băng vừa đi vừa than thở.
\[…\] Phòng ăn.
Hàn Tử Mặc đang dọn tất cả thức ăn ra bàn thì thấy Huyền Thiên Băng bước xuống.
“ Đói thật. ” Huyền Thiên Băng từ trên lầu đi xuống.
“ Băng, mau lại đây ăn đi. Anh đã nấu xong cả rồi. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười rạng rỡ với Huyền Thiên Băng.
“ Dì Lưu đâu rồi? ” Cả ngày hôm nay Huyền Thiên Băng hoàn toàn không hề thấy dì Lưu đâu cả, nói đúng hơn là nguyên ngày hôm nay cô vốn dĩ không hề bước xuống lầu nha! Ngoài từ phòng ngủ bước vô phòng tắm rồi từ phòng tắm bước vào phòng ngủ thì cô có xuống lầu đâu mà đòi thấy người ta chứ?
“ À hôm nay dì Lưu có việc nên không ở đây, em mau lại đây ngồi đi. ” Hàn Tử Mặc kéo ghế ra giúp Huyền Thiên Băng, hắn đây là đang cố gắng phục vụ cô hết mình nha! Nếu không thì tối nay lại phải ôm gối ra so pha ngủ mất.
“ Ồ? Hôm nay nhiệt tình thế cơ à? Kéo ghế cho em ngồi luôn cơ? ” Huyền Thiên Băng buông lời trêu chọc, dù sao hắn cũng là người khiến cô đứng không vững đi không xong mà! Trêu một tí thì có là gì đâu cơ chứ?
“ Hì hì.. Mọi ngày anh cũng nhiệt tình thế mà bảo bối. ” Hàn Tử Mặc cười gượng.. Cô gái này là đang nói móc hắn mà!
“ Hứ! ” Huyền Thiên Băng ngồi vào, muốn trêu hay chọc thì cũng phải đợi ăn no rồi mới tính tiếp! Huyền Thiên Băng mặc kệ sự đời, cô bắt đầu động đũa gắp thức ăn, Hàn Tử Mặc cũng kéo ghế ngồi cạnh Huyền Thiên Băng.
Bữa ăn trôi qua với sự nhiệt tình thái quá của Hàn Tử Mặc. Cô ăn cá thì hắn gỡ từng cọng xương đút từng miếng thịt một, cô muốn gắp gì thì hắn gắp cho cô cái đó thậm chí đôi đũa của Huyền Thiên Băng còn sạch hơn mấy đôi ở trong tủ ấy chứ! Đàn ông muốn dỗ vợ thật là đáng sợ nha!
Ăn xong cũng đã 21 giờ 20 rồi, Hàn Tử Mặc bảo cô cứ để đó ngày mai sẽ có người dọn. Riêng hắn thì bước lên lầu để đến phòng làm việc.
Huyền Thiên Băng thấy Hàn Tử Mặc đã đi mất hút thì cô mới bước ra phòng khách tìm kiếm danh thiếp lẫn bó hoa ngày hôm qua. Vì cái bó hoa này mà cô bị hành không ít, lần sau chắc phải đổi cách liên lạc với Quỷ Y luôn quá. Uầy.. Tổng tài khi ghen thật đáng sợ.. đáng sợ hơn cả đàn bà sinh con đàn ông cấm dục ấy chứ..
Huyền Thiên Băng đã phải lục tung cả cái phòng khách chỉ để tìm kiếm cái tấm danh thiếp kia, may mắn thay là trời không phụ lòng người, cô đã tìm được cái danh thiếp đó rồi nhưng bó hoa thì biệt tăm biệt tích, thiết nghĩ Hàn Tử Mặc đã quăng nó đến xó xỉnh nào rồi.. Thật phí, bó hoa đẹp thế cơ mà..
“ … ” Huyền Thiên Băng im lặng mặc kệ hắn.
“ Hay là em đánh anh, mắng anh đi chứ đừng im lặng như vậy có được không? Đừng có không để ý anh mà.. ”
“ Mặc kệ anh! ” Huyền Thiên Băng định rời khỏi giường thì bị hắn ôm chặt lại.
“ Băng.. Anh xin lỗi mà. Đừng giận anh nữa! Sau này sẽ không thế nữa. ” Hàn Tử Mặc ôm lấy Huyền Thiên Băng, dùng lời nói lẫn cảm xúc chân thành nhất để xin lỗi.
“ Nói dối! Em mới không bị anh lừa nữa đâu! ” Huyền Thiên Băng mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng cô vốn đã nguôi giận chỉ là muốn trêu đùa anh một chút thôi.
“ Băng.. Đừng giận nữa.. Sau này mọi việc đều nghe em hết. Tuyệt đối sẽ không làm trái ý em! Tha lỗi cho anh nha. ” Hàn Tử Mặc nũng nịu nói với Huyền Thiên Băng, mặt của hắn cứ dụi dụi vào người cô như đang lấy lòng vậy.
Huyền Thiên Băng nhìn Hàn Tử Mặc mà cô muốn bật cười thật to ấy, hắn lúc này cứ như một con cún ấy.
“ Ha ha.. Được rồi.. Đừng dụi nữa.. Nhột quá. ” Huyền Thiên Băng bật cười thật to! Cô không nhịn nổi đâu.
“ Vậy.. Còn giận anh nữa không? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười hỏi, hắn lúc này cứ như trẻ lên ba ấy! Còn đâu hình tượng tổng tài lạnh lùng, thủ lĩnh tàn ác nữa chứ?
“ Không giận nữa. Nhưng câu ‘ sau này mọi việc đều nghe em, tuyệt đối không làm trái ý em. ’ em đã nhớ rõ rồi đấy! ” Huyền Thiên Băng cười hì hì.
“ Được được, sau này đều nghe em tất. Anh tuyệt đối sẽ không cãi. ” Hàn Tử Mặc vẫn tiếp tục làm nũng với Huyền Thiên Băng.
“ Em đói rồi, anh mau đi nấu ăn đi. Em đi tắm đã. ” Huyền Thiên Băng đẩy Hàn Tử Mặc ra, nói.
“ Nhưng.. ” Hàn Tử Mặc đột nhiên ấp úng.
“ Sao thế? ” Huyền Thiên Băng lắc đầu khó hiểu, hỏi.
“ Em có.. đi được không..? ” Hàn Tử Mặc cười nói.
“ … Đi được! Anh mai ra ngoài đi! ” Hàn Tử Mặc nói làm Huyền Thiên Băng đỏ hết cả mặt.. Nhưng cô cũng không biết bản thân có đi nổi không nữa.. Ôi!
“ Có thật là đi được không đấy? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“ Thật! ” Huyền Thiên Băng trả lời rất chắc chắn nhưng trong lòng thì hiện rõ hai chữ ‘ hên xui ’
“ Được, vậy anh ra ngoài nhé. Em cứ tắm đi. ” Hàn Tử Mặc hôn nhẹ lên trán cô sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
\* Cạch \* Tiếng cửa đóng lại. Lúc này Huyền Thiên Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy đi thử thì cảm thấy phía dưới cũng không quá đau, chắc là do Hàn Tử Mặc đã bôi thuốc mỡ cho cô rồi.
“ Đi tắm thôi.. Hôm nay thật mệt! ” Huyền Thiên Băng vừa đi vừa than thở.
\[…\] Phòng ăn.
Hàn Tử Mặc đang dọn tất cả thức ăn ra bàn thì thấy Huyền Thiên Băng bước xuống.
“ Đói thật. ” Huyền Thiên Băng từ trên lầu đi xuống.
“ Băng, mau lại đây ăn đi. Anh đã nấu xong cả rồi. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười rạng rỡ với Huyền Thiên Băng.
“ Dì Lưu đâu rồi? ” Cả ngày hôm nay Huyền Thiên Băng hoàn toàn không hề thấy dì Lưu đâu cả, nói đúng hơn là nguyên ngày hôm nay cô vốn dĩ không hề bước xuống lầu nha! Ngoài từ phòng ngủ bước vô phòng tắm rồi từ phòng tắm bước vào phòng ngủ thì cô có xuống lầu đâu mà đòi thấy người ta chứ?
“ À hôm nay dì Lưu có việc nên không ở đây, em mau lại đây ngồi đi. ” Hàn Tử Mặc kéo ghế ra giúp Huyền Thiên Băng, hắn đây là đang cố gắng phục vụ cô hết mình nha! Nếu không thì tối nay lại phải ôm gối ra so pha ngủ mất.
“ Ồ? Hôm nay nhiệt tình thế cơ à? Kéo ghế cho em ngồi luôn cơ? ” Huyền Thiên Băng buông lời trêu chọc, dù sao hắn cũng là người khiến cô đứng không vững đi không xong mà! Trêu một tí thì có là gì đâu cơ chứ?
“ Hì hì.. Mọi ngày anh cũng nhiệt tình thế mà bảo bối. ” Hàn Tử Mặc cười gượng.. Cô gái này là đang nói móc hắn mà!
“ Hứ! ” Huyền Thiên Băng ngồi vào, muốn trêu hay chọc thì cũng phải đợi ăn no rồi mới tính tiếp! Huyền Thiên Băng mặc kệ sự đời, cô bắt đầu động đũa gắp thức ăn, Hàn Tử Mặc cũng kéo ghế ngồi cạnh Huyền Thiên Băng.
Bữa ăn trôi qua với sự nhiệt tình thái quá của Hàn Tử Mặc. Cô ăn cá thì hắn gỡ từng cọng xương đút từng miếng thịt một, cô muốn gắp gì thì hắn gắp cho cô cái đó thậm chí đôi đũa của Huyền Thiên Băng còn sạch hơn mấy đôi ở trong tủ ấy chứ! Đàn ông muốn dỗ vợ thật là đáng sợ nha!
Ăn xong cũng đã 21 giờ 20 rồi, Hàn Tử Mặc bảo cô cứ để đó ngày mai sẽ có người dọn. Riêng hắn thì bước lên lầu để đến phòng làm việc.
Huyền Thiên Băng thấy Hàn Tử Mặc đã đi mất hút thì cô mới bước ra phòng khách tìm kiếm danh thiếp lẫn bó hoa ngày hôm qua. Vì cái bó hoa này mà cô bị hành không ít, lần sau chắc phải đổi cách liên lạc với Quỷ Y luôn quá. Uầy.. Tổng tài khi ghen thật đáng sợ.. đáng sợ hơn cả đàn bà sinh con đàn ông cấm dục ấy chứ..
Huyền Thiên Băng đã phải lục tung cả cái phòng khách chỉ để tìm kiếm cái tấm danh thiếp kia, may mắn thay là trời không phụ lòng người, cô đã tìm được cái danh thiếp đó rồi nhưng bó hoa thì biệt tăm biệt tích, thiết nghĩ Hàn Tử Mặc đã quăng nó đến xó xỉnh nào rồi.. Thật phí, bó hoa đẹp thế cơ mà..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.