Chương 240: Giúp tôi. (2)
PunPun
04/01/2021
Huyền Thiên Băng nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, cũng không biết là bản thân có số của Vũ hay không nữa. 1906xxxx vẫn may, thần may mắn vẫn chưa rời bỏ cô!
\- Tôi nghe? Là ai vậy? (Vũ)
\- ...Là tôi. (Băng)
\- Dạ? A.. Xin lỗi, Alice. Có việc gì sao? (Vũ)
\- Ừ, muốn anh về tổng bộ vài tháng. Có thể không? (Băng)
\- Không được! Bây giờ thì không thể! Hơn nữa không phải anh đang dưỡng thương sao? (Vũ)
\- Ừ. (Băng)
Huyền Thiên Băng quay sang nhìn Killian, nói nhỏ: “ Anh cũng nghe rồi chứ? Giúp không được! ”
“ Chị cứ nói là việc gấp, bắt buộc thử xem! ”
“ Không thể! Tôi không có thói quen ép buộc người của mình.. ” Huyền Thiên Băng từ chối, *người của mình* chính là những người vô cùng thân cận, thường thì cô chỉ hỏi. Họ từ chối cũng không sao, nếu giờ mà ép buộc Vũ.. không chừng lại lộ ra gì đó.
\- Alo? Sao im lặng vậy? (Vũ)
\- Không. (Băng)
\- Rất quan trọng sao? (Vũ)
\- Không hẳn. (Băng)
\- Vậy anh không trở về Italy được không? (Vũ)
\- Tùy anh. Tắt nhé? (Băng)
\- Khoan đã... (Vũ)
\- Làm sao? (Băng)
\- Anh có chuyện muốn thỉnh giáo em.. Gần đây anh đang theo đuổi một người nhưng không hề thành công. Nghe Dylan nói em là người có kinh nghiệm nhất trong việc này, anh liền.. liền.. (Vũ)
\- Liền đi hỏi em? (Băng)
\- Ừ... (Vũ)
\- Em nói này đại ca! Anh nghe một mà có nghe hai không thế? Trong tổ chức chuyện tình cảm của em là tệ hại nhất đấy, có hỏi nhầm người không? (Băng)
\- Hả..? Sao lại thế chứ... Anh thấy em bây giờ cũng rất hạnh phúc mà? (Vũ)
\- Thế mắt anh mù rồi, tắt đây? (Băng)
\- Không.. Em còn chưa chỉ anh cách mà? (Vũ)
\- ... Vậy anh theo đuổi ai? (Băng)
\- Ừm.. Là Killian, cái người lấy sự sống cho chồng em đấy! (Vũ)
Killian bên cạnh nghe ba từ lấy sự sống mà cười muốn lộn ruột. Quên mất cả hai chữ đầu...
\- Lấy sự sống? Là cái quỷ gì chứ? (Băng)
Killian lén lút thì thầm vào tai Huyền Thiên Băng, *anh ta không phải người ở đây hả*?
“ Ừ, Vũ ở Singapore. ”
\- Bên cạnh em có người? (Vũ)
\- Ừ, một người bạn. (Băng)
\- Em mau chỉ anh cách đi chứ? (Vũ)
\- Tắt đây, tạm biệt! (Băng)
\*Tút, tút\* Tiếng ngắt điện vô cùng vô tình của Huyền Thiên Băng, nhưng mà cô cảm thấy bản thân đúng là không có cái gì để góp ý cho người ta hết ấy!
“ Vũ đang.. theo đuổi anh à? ”
“ Ai mà biết tên đó, điên điên khùng khùng lại bám lấy tôi! ” Killian thật là đau đầu không thôi với cái tên ngốc này mà!
“ Hmm, tôi thấy Vũ là thật sự thích anh rồi. Quen biết mấy năm tôi chưa từng thấy Vũ bộc lộ tình cảm của mình. Lần này lại chủ động hỏi tôi cách theo đuổi một người đàn ông. Có chút bất ngờ. ”
Killian nghệch mặt ra, bất ngờ cái quỷ!
“ Chị dâu, chị không giúp được tôi thì thôi vậy. Tự tôi giải quyết nhé? Đến lúc ấy đừng trách tôi quá đáng! ”
Huyền Thiên Băng gật đầu, kệ mấy người. Muốn làm gì thì làm, tôi về chăm sóc cho đại ma vương của tôi.
\* Tít, tít, tít \*
“ Báo thức? ” Huyền Thiên Băng hỏi khi nghe thấy âm thanh vang lên.
“ Không, là chuông điện thoại. ” Killian lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba kí tự, *Ken*.
\- Nghe đây, có chuyện gì không? (Killian)
\- Mau trở về! (Ken)
\- Đột nhiên Hàn Tử Mặc bị đau dạ dày, sắc mặt xanh xao. Tôi thấy không ổn! (Ken)
\- Cái gì? Tôi lập tức trở về! (Killian)
\- Được. (Ken)
\- ... (Killian)
Killian vội vã tắt điện thoại, cũng may là ban nãy đi gần. Huyền Thiên Băng cũng nghe được cuộc trò chuyện, cơ hồ còn gấp hơn Killian.
Killian vội vã lướt ngang qua Quách Kiến tiến vào phòng, Huyền Thiên Băng ngay cả nhìn cũng không thèm dù Quách Kiến đang gọi cô. Cô thầm nghĩ, *cả ngày hôm qua không đến bây giờ lại tới làm gì cơ chứ*?
Killian tiến vào nhìn thấy rượu thì điên tiết không thôi.
“ Cậu cho cậu ta uống rượu? Tử Mặc bị điên không lẽ cậu cũng khùng rồi sao Ken? ”
Huyền Thiên Băng lặng lẽ nhìn, chỉ với một chai rượu mà Killian đã tức giận đến mức này? Không, nếu nó có nồng độ thấp cô chắc chắn Killian sẽ không bực tức đến mức này. Cô biết chai rượu này, nó tên Vodka S Daimons(KHÔNG CÓ THẬT ĐÂU!), loại mà có nồng độ cồn là trên 90%. Giá trị tạm thời không bàn, nói đến người khi uống loại rượu này. Chỉ cần không cẩn thận là có thể lập tức nhập viện đấy!
Nhìn mà xem, Hàn Tử Mặc và Ken cũng chỉ mới uống một ít thôi, còn chưa được 20ml nữa.
“ Hàn Tử Mặc ơi là Hàn Tử Mặc! Cậu đúng là biết chọc tức tôi mà! Lập tức chuẩn bị phòng phẫu thuật! ” Killian sau khi chạm vào bụng Hàn Tử Mặc xoa một chút, quan sát biểu hiện của hắn thì gấp rút bảo.
“ Chậc, trở... trở về. Tôi.. không muốn, ở nơi này.. ” Hàn Tử Mặc khó khăn lên tiếng, Huyền Thiên Băng bước lại gần, hắn quay mặt làm ngơ.
“ Đã hấp hối rồi mà còn lắm chuyện! ” Killian mắng cho vài câu, xong cũng nhanh chóng chuyển viện. *Chuyển viện* chính là chuyển về nhà hắn!
Killian gọi người đến thu xếp đưa Hàn Tử Mặc đi, bản thân cũng bận rộn không ít. Ken lại càng cực khổ hơn, bị Killian lườm nguýt liên tục. Huyền Thiên Băng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Hàn Tử Mặc làm ngơ cô? Không thể tin được luôn ấy! Làm sao có thể...?
\- Tôi nghe? Là ai vậy? (Vũ)
\- ...Là tôi. (Băng)
\- Dạ? A.. Xin lỗi, Alice. Có việc gì sao? (Vũ)
\- Ừ, muốn anh về tổng bộ vài tháng. Có thể không? (Băng)
\- Không được! Bây giờ thì không thể! Hơn nữa không phải anh đang dưỡng thương sao? (Vũ)
\- Ừ. (Băng)
Huyền Thiên Băng quay sang nhìn Killian, nói nhỏ: “ Anh cũng nghe rồi chứ? Giúp không được! ”
“ Chị cứ nói là việc gấp, bắt buộc thử xem! ”
“ Không thể! Tôi không có thói quen ép buộc người của mình.. ” Huyền Thiên Băng từ chối, *người của mình* chính là những người vô cùng thân cận, thường thì cô chỉ hỏi. Họ từ chối cũng không sao, nếu giờ mà ép buộc Vũ.. không chừng lại lộ ra gì đó.
\- Alo? Sao im lặng vậy? (Vũ)
\- Không. (Băng)
\- Rất quan trọng sao? (Vũ)
\- Không hẳn. (Băng)
\- Vậy anh không trở về Italy được không? (Vũ)
\- Tùy anh. Tắt nhé? (Băng)
\- Khoan đã... (Vũ)
\- Làm sao? (Băng)
\- Anh có chuyện muốn thỉnh giáo em.. Gần đây anh đang theo đuổi một người nhưng không hề thành công. Nghe Dylan nói em là người có kinh nghiệm nhất trong việc này, anh liền.. liền.. (Vũ)
\- Liền đi hỏi em? (Băng)
\- Ừ... (Vũ)
\- Em nói này đại ca! Anh nghe một mà có nghe hai không thế? Trong tổ chức chuyện tình cảm của em là tệ hại nhất đấy, có hỏi nhầm người không? (Băng)
\- Hả..? Sao lại thế chứ... Anh thấy em bây giờ cũng rất hạnh phúc mà? (Vũ)
\- Thế mắt anh mù rồi, tắt đây? (Băng)
\- Không.. Em còn chưa chỉ anh cách mà? (Vũ)
\- ... Vậy anh theo đuổi ai? (Băng)
\- Ừm.. Là Killian, cái người lấy sự sống cho chồng em đấy! (Vũ)
Killian bên cạnh nghe ba từ lấy sự sống mà cười muốn lộn ruột. Quên mất cả hai chữ đầu...
\- Lấy sự sống? Là cái quỷ gì chứ? (Băng)
Killian lén lút thì thầm vào tai Huyền Thiên Băng, *anh ta không phải người ở đây hả*?
“ Ừ, Vũ ở Singapore. ”
\- Bên cạnh em có người? (Vũ)
\- Ừ, một người bạn. (Băng)
\- Em mau chỉ anh cách đi chứ? (Vũ)
\- Tắt đây, tạm biệt! (Băng)
\*Tút, tút\* Tiếng ngắt điện vô cùng vô tình của Huyền Thiên Băng, nhưng mà cô cảm thấy bản thân đúng là không có cái gì để góp ý cho người ta hết ấy!
“ Vũ đang.. theo đuổi anh à? ”
“ Ai mà biết tên đó, điên điên khùng khùng lại bám lấy tôi! ” Killian thật là đau đầu không thôi với cái tên ngốc này mà!
“ Hmm, tôi thấy Vũ là thật sự thích anh rồi. Quen biết mấy năm tôi chưa từng thấy Vũ bộc lộ tình cảm của mình. Lần này lại chủ động hỏi tôi cách theo đuổi một người đàn ông. Có chút bất ngờ. ”
Killian nghệch mặt ra, bất ngờ cái quỷ!
“ Chị dâu, chị không giúp được tôi thì thôi vậy. Tự tôi giải quyết nhé? Đến lúc ấy đừng trách tôi quá đáng! ”
Huyền Thiên Băng gật đầu, kệ mấy người. Muốn làm gì thì làm, tôi về chăm sóc cho đại ma vương của tôi.
\* Tít, tít, tít \*
“ Báo thức? ” Huyền Thiên Băng hỏi khi nghe thấy âm thanh vang lên.
“ Không, là chuông điện thoại. ” Killian lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba kí tự, *Ken*.
\- Nghe đây, có chuyện gì không? (Killian)
\- Mau trở về! (Ken)
\- Đột nhiên Hàn Tử Mặc bị đau dạ dày, sắc mặt xanh xao. Tôi thấy không ổn! (Ken)
\- Cái gì? Tôi lập tức trở về! (Killian)
\- Được. (Ken)
\- ... (Killian)
Killian vội vã tắt điện thoại, cũng may là ban nãy đi gần. Huyền Thiên Băng cũng nghe được cuộc trò chuyện, cơ hồ còn gấp hơn Killian.
Killian vội vã lướt ngang qua Quách Kiến tiến vào phòng, Huyền Thiên Băng ngay cả nhìn cũng không thèm dù Quách Kiến đang gọi cô. Cô thầm nghĩ, *cả ngày hôm qua không đến bây giờ lại tới làm gì cơ chứ*?
Killian tiến vào nhìn thấy rượu thì điên tiết không thôi.
“ Cậu cho cậu ta uống rượu? Tử Mặc bị điên không lẽ cậu cũng khùng rồi sao Ken? ”
Huyền Thiên Băng lặng lẽ nhìn, chỉ với một chai rượu mà Killian đã tức giận đến mức này? Không, nếu nó có nồng độ thấp cô chắc chắn Killian sẽ không bực tức đến mức này. Cô biết chai rượu này, nó tên Vodka S Daimons(KHÔNG CÓ THẬT ĐÂU!), loại mà có nồng độ cồn là trên 90%. Giá trị tạm thời không bàn, nói đến người khi uống loại rượu này. Chỉ cần không cẩn thận là có thể lập tức nhập viện đấy!
Nhìn mà xem, Hàn Tử Mặc và Ken cũng chỉ mới uống một ít thôi, còn chưa được 20ml nữa.
“ Hàn Tử Mặc ơi là Hàn Tử Mặc! Cậu đúng là biết chọc tức tôi mà! Lập tức chuẩn bị phòng phẫu thuật! ” Killian sau khi chạm vào bụng Hàn Tử Mặc xoa một chút, quan sát biểu hiện của hắn thì gấp rút bảo.
“ Chậc, trở... trở về. Tôi.. không muốn, ở nơi này.. ” Hàn Tử Mặc khó khăn lên tiếng, Huyền Thiên Băng bước lại gần, hắn quay mặt làm ngơ.
“ Đã hấp hối rồi mà còn lắm chuyện! ” Killian mắng cho vài câu, xong cũng nhanh chóng chuyển viện. *Chuyển viện* chính là chuyển về nhà hắn!
Killian gọi người đến thu xếp đưa Hàn Tử Mặc đi, bản thân cũng bận rộn không ít. Ken lại càng cực khổ hơn, bị Killian lườm nguýt liên tục. Huyền Thiên Băng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Hàn Tử Mặc làm ngơ cô? Không thể tin được luôn ấy! Làm sao có thể...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.