Chương 232: Kẻ chuyên làm phiền.
PunPun
04/01/2021
\[…\] 5 giờ sau.
Huyền Thiên Băng đã ở cùng Quách Kiến 5 tiếng đồng hồ rồi, dù cô có biểu lộ chán ghét, nhàm chán cỡ nào tên *Kiến* đó vẫn cười tươi như vậy. Thật là tức chết mà!
Holly đang ngồi trên giường bệnh với một cuốn sách, nhìn mẹ mình vò đầu bứt tóc tâm trạng khó chịu thì lên tiếng: “ Nếu mẹ ghét thì từ chối đi, nhưng con sẽ không chơi với những người thất tín. ”
“ Thằng nhóc thối! Con đang bắt ép mẹ à? ” Huyền Thiên Băng tức tối quay sang Holly.
“ Không, con làm sao dám ép mẹ. Con chỉ là cho lời khuyên và nói thật dưới trách nhiệm là con trai mẹ thôi. ” Holly lật sách sang một trang mới, bây giờ thứ để cậu giết thời gian trên cái giường bệnh này có lẽ là sách.
“ Hừ! Con vẫn còn bệnh sao? ” Huyền Thiên Băng ghim lấy miếng táo sáng bóng đã được gọt sẵn, cắn từng miếng từng miếng một.
“ Không, khỏi hẳn rồi. ” Holly nhìn mẹ mình ăn không chút từ tốn, hết miếng này đến miếng khác thì thở dài, đưa cho Huyền Thiên Băng một gói khăn giấy.
Huyền Thiên Băng đang ăn thì nghẹn, sốc vì một câu nói của Holly. Holly nói là *Tôn nghiêm, lịch sự, thanh lịch của mẹ đi đâu hết rồi? Hay là do ở với con nên thoải mái, mấy thứ đấy đều đi du lịch cả rồi sao? Nếu không phải không có máy ảnh, điện thoại thì nãy giờ trong bộ sưu tập đã ghi đầy những hình ảnh ban nãy của mẹ rồi. Thật đáng tiếc*!
“ Holly bảo bối..! Con đúng là ngày càng đáng ghét y như Dylan nói mà! ”
“ Quá khen, cảm ơn mamy! ” Holly cười trang nhã như đang thật sự nhận được một lời khen.
Huyền Thiên Băng! Mày phải nhịn! Không được tính toán với con nít, huống hồ nó còn là con trai mày!
Huyền Thiên Băng hít thở, chuyển chủ đề: “ Ban nãy con bảo là khỏe rồi, vậy sao vẫn còn ở đây? Thích bệnh viện đến vậy? ”
Holly nhìn mamy của mình một chút rồi nói thật, dù sao cũng không có ý định giấu làm gì.
“ Đừng tưởng con không biết mamy muốn đưa con trở về Anh Quốc cùng uncle Dylan. Muốn vứt con về đó một mình? Đừng có hòng, con không đi đâu, thà ở bệnh viện nhàm chán này còn hơn. ”
“ Con.. Aizz.. ” Huyền Thiên Băng thở dài, quả thật là cô có ý này. Bởi vì gần đây coi có linh cảm không tốt, sợ là sẽ có chuyện. Hơn nữa bây giờ thành phố A loạn như vậy, dù đã điều người bảo vệ nghiêm ngặt nhưng chung quy vẫn phải cẩn trọng.
“ Muốn con rời khỏi nơi này quả thật mẹ có nghĩ đến, nhưng là muốn tốt cho con. Như thế nào qua lời con thì lại thành *vứt* rồi? ”
“ Con không cần biết! Mẹ chính là muốn vứt con, muốn vứt con! ”
Huyền Thiên Băng đứng hình, lại giở cái trò này?
“ Hờ, chẳng phải bình thường nghiêm túc, ra dáng quý tộc lắm mà? Giờ sao lại giống mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ lưu manh trộm cướp không nói lý lẽ thế? ”
“ Xí, con không quan tâm, nói chung không cho mẹ đuổi con đi. ”
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang khi cánh cửa mở ra, Lot bước vào.
Huyền Thiên Băng nhìn thấy Lot thì hỏi: “ Dylan đâu? ”
“ A, Vương.. gần đây Dylan có lẽ sẽ rất bận.. ” Lot cười thiếu tự nhiên...
“ Lý do? ” Huyền Thiên Băng phát giác có điều gì kỳ lạ, ở nơi này cô cũng chưa giao cho Dylan việc gì thì sao lại nói là rất bận?
Lot nhìn Huyền Thiên Băng rồi cười... Lại ngại nói ra... Cho đến khi bị Huyền Thiên Băng lườm một cái thì Lot lập tức nói.
“ Chính là York.. Ngài ấy đến đây rồi, còn dặn tôi là nói với Vương... ”
“ Ấp a ấp úng! Nói cái gì? Không muốn làm y sĩ nữa sao? ” Huyền Thiên Băng thiếu kiên nhẫn, Holly một bên xem kịch, cảm thấy bản thân an toàn rồi. York ở đây uncle Dylan sẽ không rời đi, Holly xem còn ai có khả năng bắt cậu đi chứ? Quả nhiên liên lạc với York là không sai mà!
“ Không phải, York nói là tối bọn họ bận làm chính sự, sáng bọn họ bận nghỉ ngơi tịnh dưỡng, trưa họ bận bồi đắp tình cảm, chiều họ bận yêu đương lãng mạn nên mong Vương hợp tác... Không làm phiền họ... ” Lot nói ra được những câu này lại mừng rớt nước mắt, cuối cùng cũng nói xong rồi!
Huyền Thiên Băng tối sầm mặt, có người yêu thì hay lắm hay sao mà cứ show ân ái hoài vậy? Sợ người khác không biết đang yêu nhau hay gì. Thật tức chết mà, cái gì mà không làm phiền sáng tịnh dưỡng tối chính sự trưa bồi đắp chiều yêu đương chứ? Làm như cô muốn làm bóng đèn, làm kỳ đà lắm ấy. Ôi trời ơi! Bọn họ thật sự đáng ghét quá đi mà!
“ Vương.. Người không sao chứ? ” Lot hơi lo sợ khi nhìn bộ dáng bực bội của Huyền Thiên Băng, mạnh dạn hỏi.
“ Không sao, cứ để hai người đó chơi đã đi. Sau khi về nước tôi liền bắt họ tách ra. ” Huyền Thiên Băng nham hiểm nói, dù sao cũng bị xem là *kẻ chuyên làm phiền*, tô đậm cái danh này thêm một chút cũng chẳng sao.
“ Được rồi Holly, con thắng. Gọi được cả York đến đây thì xem như con thông minh. Mẹ trở về nhà trước, con tự dọn đồ rồi trở về đi, ở bệnh viện lâu quá cũng không tốt đâu. ” Huyền Thiên Băng đứng dậy rời khỏi.
Huyền Thiên Băng đã ở cùng Quách Kiến 5 tiếng đồng hồ rồi, dù cô có biểu lộ chán ghét, nhàm chán cỡ nào tên *Kiến* đó vẫn cười tươi như vậy. Thật là tức chết mà!
Holly đang ngồi trên giường bệnh với một cuốn sách, nhìn mẹ mình vò đầu bứt tóc tâm trạng khó chịu thì lên tiếng: “ Nếu mẹ ghét thì từ chối đi, nhưng con sẽ không chơi với những người thất tín. ”
“ Thằng nhóc thối! Con đang bắt ép mẹ à? ” Huyền Thiên Băng tức tối quay sang Holly.
“ Không, con làm sao dám ép mẹ. Con chỉ là cho lời khuyên và nói thật dưới trách nhiệm là con trai mẹ thôi. ” Holly lật sách sang một trang mới, bây giờ thứ để cậu giết thời gian trên cái giường bệnh này có lẽ là sách.
“ Hừ! Con vẫn còn bệnh sao? ” Huyền Thiên Băng ghim lấy miếng táo sáng bóng đã được gọt sẵn, cắn từng miếng từng miếng một.
“ Không, khỏi hẳn rồi. ” Holly nhìn mẹ mình ăn không chút từ tốn, hết miếng này đến miếng khác thì thở dài, đưa cho Huyền Thiên Băng một gói khăn giấy.
Huyền Thiên Băng đang ăn thì nghẹn, sốc vì một câu nói của Holly. Holly nói là *Tôn nghiêm, lịch sự, thanh lịch của mẹ đi đâu hết rồi? Hay là do ở với con nên thoải mái, mấy thứ đấy đều đi du lịch cả rồi sao? Nếu không phải không có máy ảnh, điện thoại thì nãy giờ trong bộ sưu tập đã ghi đầy những hình ảnh ban nãy của mẹ rồi. Thật đáng tiếc*!
“ Holly bảo bối..! Con đúng là ngày càng đáng ghét y như Dylan nói mà! ”
“ Quá khen, cảm ơn mamy! ” Holly cười trang nhã như đang thật sự nhận được một lời khen.
Huyền Thiên Băng! Mày phải nhịn! Không được tính toán với con nít, huống hồ nó còn là con trai mày!
Huyền Thiên Băng hít thở, chuyển chủ đề: “ Ban nãy con bảo là khỏe rồi, vậy sao vẫn còn ở đây? Thích bệnh viện đến vậy? ”
Holly nhìn mamy của mình một chút rồi nói thật, dù sao cũng không có ý định giấu làm gì.
“ Đừng tưởng con không biết mamy muốn đưa con trở về Anh Quốc cùng uncle Dylan. Muốn vứt con về đó một mình? Đừng có hòng, con không đi đâu, thà ở bệnh viện nhàm chán này còn hơn. ”
“ Con.. Aizz.. ” Huyền Thiên Băng thở dài, quả thật là cô có ý này. Bởi vì gần đây coi có linh cảm không tốt, sợ là sẽ có chuyện. Hơn nữa bây giờ thành phố A loạn như vậy, dù đã điều người bảo vệ nghiêm ngặt nhưng chung quy vẫn phải cẩn trọng.
“ Muốn con rời khỏi nơi này quả thật mẹ có nghĩ đến, nhưng là muốn tốt cho con. Như thế nào qua lời con thì lại thành *vứt* rồi? ”
“ Con không cần biết! Mẹ chính là muốn vứt con, muốn vứt con! ”
Huyền Thiên Băng đứng hình, lại giở cái trò này?
“ Hờ, chẳng phải bình thường nghiêm túc, ra dáng quý tộc lắm mà? Giờ sao lại giống mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ lưu manh trộm cướp không nói lý lẽ thế? ”
“ Xí, con không quan tâm, nói chung không cho mẹ đuổi con đi. ”
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang khi cánh cửa mở ra, Lot bước vào.
Huyền Thiên Băng nhìn thấy Lot thì hỏi: “ Dylan đâu? ”
“ A, Vương.. gần đây Dylan có lẽ sẽ rất bận.. ” Lot cười thiếu tự nhiên...
“ Lý do? ” Huyền Thiên Băng phát giác có điều gì kỳ lạ, ở nơi này cô cũng chưa giao cho Dylan việc gì thì sao lại nói là rất bận?
Lot nhìn Huyền Thiên Băng rồi cười... Lại ngại nói ra... Cho đến khi bị Huyền Thiên Băng lườm một cái thì Lot lập tức nói.
“ Chính là York.. Ngài ấy đến đây rồi, còn dặn tôi là nói với Vương... ”
“ Ấp a ấp úng! Nói cái gì? Không muốn làm y sĩ nữa sao? ” Huyền Thiên Băng thiếu kiên nhẫn, Holly một bên xem kịch, cảm thấy bản thân an toàn rồi. York ở đây uncle Dylan sẽ không rời đi, Holly xem còn ai có khả năng bắt cậu đi chứ? Quả nhiên liên lạc với York là không sai mà!
“ Không phải, York nói là tối bọn họ bận làm chính sự, sáng bọn họ bận nghỉ ngơi tịnh dưỡng, trưa họ bận bồi đắp tình cảm, chiều họ bận yêu đương lãng mạn nên mong Vương hợp tác... Không làm phiền họ... ” Lot nói ra được những câu này lại mừng rớt nước mắt, cuối cùng cũng nói xong rồi!
Huyền Thiên Băng tối sầm mặt, có người yêu thì hay lắm hay sao mà cứ show ân ái hoài vậy? Sợ người khác không biết đang yêu nhau hay gì. Thật tức chết mà, cái gì mà không làm phiền sáng tịnh dưỡng tối chính sự trưa bồi đắp chiều yêu đương chứ? Làm như cô muốn làm bóng đèn, làm kỳ đà lắm ấy. Ôi trời ơi! Bọn họ thật sự đáng ghét quá đi mà!
“ Vương.. Người không sao chứ? ” Lot hơi lo sợ khi nhìn bộ dáng bực bội của Huyền Thiên Băng, mạnh dạn hỏi.
“ Không sao, cứ để hai người đó chơi đã đi. Sau khi về nước tôi liền bắt họ tách ra. ” Huyền Thiên Băng nham hiểm nói, dù sao cũng bị xem là *kẻ chuyên làm phiền*, tô đậm cái danh này thêm một chút cũng chẳng sao.
“ Được rồi Holly, con thắng. Gọi được cả York đến đây thì xem như con thông minh. Mẹ trở về nhà trước, con tự dọn đồ rồi trở về đi, ở bệnh viện lâu quá cũng không tốt đâu. ” Huyền Thiên Băng đứng dậy rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.