Chương 208: Khó thở.
PunPun
04/01/2021
Ngay lúc Hàn Tử Mặc thất thần lại có một cuộc điện thoại cắt ngang. Cố gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại đang reo trên bàn một cách khó khăn. Có lẽ do bị kiệt sức trầm trọng đã để lại biến chứng. Hàn Tử Mặc bây giờ sức lực không có, muốn làm việc gì cũng thật khó. Sau một hồi vật vã Hàn Tử Mặc thành công lấy được, trớ trêu là điện thoại đã ngừng reo mất rồi.
“ Mẹ nó, thật là mệt. ” Hàn Tử Mặc mắng mỏ, khó khăn lên tiếng.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên, nhìn thấy một dòng số quen thuộc liền bắt máy.
\-Tử Mặc, cậu tỉnh rồi à? Ban nãy thấy cậu không nghe máy, tưởng cậu vẫn còn ngủ. Thử gọi một lần nữa thì liền được. (Killian)
\-Ở đâu? (Mặc)
\-Tôi á? Tôi đang ở Los Angeles. (Killian)
\-Làm gì? (Mặc)
\-Chút việc riêng tư thôi ấy mà. (Killian)
\-Việc riêng? Nói. (Mặc)
Hàn Tử Mặc có cảm giác như Killian đang che giấu hắn, nếu rời đi lúc này thì Killian phải ở Pháp chứ không phải California Hoa Kỳ được. Nhưng nếu muốn giấu thì nói mình đang ở Los Angeles làm gì chứ?
\-Không có gì, việc riêng tư, không tiện nói.. (Killian)
\-Bây giờ có nói hay là không? \*khụ khụ\* (Mặc)
Hàn Tử Mặc đang nói giữa chừng thì ho mạnh, cảm thấy cổ họng rát và khó chịu.
\-Chậc, có sao không? Trên cạnh giường sau lưng cậu có bình giữ nhiệt, 5 liều thuốc đã được đánh số. Lấy liều số 3 uống đi. (Killian)
Hàn Tử Mặc rất nhanh đã làm theo lời của Killian nhưng cái không ngờ đến là hắn đột nhiên khó thở trầm trọng, vẫn gượng nuốt lấy những viên thuốc dù chưa có một giọt nước nào trong miệng. Ngay khi viên thuốc đắng ngắt trượt từ từ xuống dạ dày, Hàn Tử Mặc vẫn rất khó chịu.
\-Này, Hàn Tử Mặc? Alo, alo? Có sao không? Hàn Tử Mặc? Mau trả lời tôi đi, cậu có bị gì không? Hả? Làm ơn trả lời đi! (Killian)
Một lát sau khi cơn thắt ngực giảm đi, Hàn Tử Mặc mới có thể từ từ điều hòa hơi thở được. Cầm chiếc điện thoại lên, giọng hắn hơi run.
\-Ổn, không sao nữa. (Mặc)
\-Có phải cổ họng đau rát, ngực thắt lại, khó thở? (Killian)
\-Ừ. (Mặc)
\-Tôi đã để lịch uống thuốc cho cậu, trễ 1 giây, đó là triệu chứng cậu sẽ phải chịu. (Killian)
\-Ừ, nói. (Mặc)
\-Nói? Nói cái gì chứ? (Killian)
\-Đừng có giả nai. (Mặc)
\-... (Killian)
\-Không nói? (Mặc)
\-Tốt thôi, không nói cũng được. Từ Los Angeles, bay trở về đây, tôi gửi cậu sang tổ chức của Baldric chơi. (Mặc)
\-Hả? Cậu bị điên à? Qua đó tôi thà nói còn hơn, nghĩ làm sao thế. Qua đó vừa bị bốc lột sức lẫn tâm của tôi. Vừa làm như con ở mà còn suốt ngày ăn cơm chó thì ai chịu nổi? Thôi tha tôi! (Killian)
\-Rồi? (Mặc)
\-... Tôi vốn định bay sang Pháp rồi, nhưng trên đường đi bộ đến sân bay thì có một tin báo. Nội dung là người của tôi thấy FS\* lảng vảng quanh Los Angeles nên tôi đã đi đến đây. Quả thật tôi đã thấy hắn nhưng hắn chạy mất rồi. Không ngờ, hắn dám trốn dưới mi mắt tôi. (Killian)
Killian vừa nói vừa nghiến răng, lại để tên mình ghét chạy ngay dưới mắt mình. Tức chết mà!
\-Vẫn còn thù như vậy sao? Chẳng phải tôi đã giải quyết vấn đề này rồi à? Không hài lòng đến vậy? (Mặc)
Giọng điệu Hàn Tử Mặc không chút thay đổi, vừa nói vừa uống ngụm nước ấm.
\-Hừ, nếu không phải lúc ấy tôi... Thôi, tóm lại, hắn làm lưng tôi có thêm một vết sẹo dài. Tôi không thể tha cho hắn được! Cách xử lý của cậu tôi thấy cũng được nhưng mà ít nhất cũng phải để tôi để lại trên lưng hắn một vết sẹo dài như thế tôi mới cam lòng! (Killian)
\-Nhưng lúc ấy cậu đâu có ở đó đâu? Do cậu bận việc gì đó mà? Đâu thể trách tôi được? (Mặc)
\-Đúng vậy! Tôi không thèm trách cậu nhưng tôi phải tìm cho bằng được tên đó! (Killian)
\-Tùy cậu, cho cậu thời gian một ngày nữa, ngày kế phải đến Pháp tham dự hội nghị và ký hợp đồng cho tôi. (Mặc)
\-Được, tôi biết rồi, cậu nhớ phải ăn uống đầy đủ trước khi tôi trở lại đấy. Đừng có nhớ tôi quá rồi sinh bệnh nha! (Killian)
\-Gớm chết được. (Mặc)
\-Ơ hay, đừng có cái giọng điệu chán ghét vậy chứ? (Killian)
\*Tút tút\* Hàn Tử Mặc không muốn nghe thêm nữa liền ngắt máy.
Hàn Tử Mặc ngẫm một chút, tên FS này luôn cố gắng gài người vào hãm hại công ty hắn. Dù không biết tại sao nhưng FS cứ luôn đối đầu với Hàn Tử Mặc dù hắn luôn luôn thua. Không rõ là có mối thù gì mà FS từng hạ độc thủ ghê tởm với Hàn Tử Mặc. Không từ thủ đoạn mà hãm hại hắn. Khi bắt được FS, hắn không trực tiếp xử lý mà giao cho người trong tổ chức, hắn chỉ ra lệnh. Sau lại để FS chạy thoát, Hàn Tử Mặc không nghĩ nhiều, dù sao FS cũng bị chột một mắt nên không truy lùng hắn. Dù là vậy nhưng Hàn Tử Mặc vẫn biết Killian cho người lùng sục FS nhưng hắn không lên tiếng. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu lý do rồi.
“ Mẹ nó, thật là mệt. ” Hàn Tử Mặc mắng mỏ, khó khăn lên tiếng.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên, nhìn thấy một dòng số quen thuộc liền bắt máy.
\-Tử Mặc, cậu tỉnh rồi à? Ban nãy thấy cậu không nghe máy, tưởng cậu vẫn còn ngủ. Thử gọi một lần nữa thì liền được. (Killian)
\-Ở đâu? (Mặc)
\-Tôi á? Tôi đang ở Los Angeles. (Killian)
\-Làm gì? (Mặc)
\-Chút việc riêng tư thôi ấy mà. (Killian)
\-Việc riêng? Nói. (Mặc)
Hàn Tử Mặc có cảm giác như Killian đang che giấu hắn, nếu rời đi lúc này thì Killian phải ở Pháp chứ không phải California Hoa Kỳ được. Nhưng nếu muốn giấu thì nói mình đang ở Los Angeles làm gì chứ?
\-Không có gì, việc riêng tư, không tiện nói.. (Killian)
\-Bây giờ có nói hay là không? \*khụ khụ\* (Mặc)
Hàn Tử Mặc đang nói giữa chừng thì ho mạnh, cảm thấy cổ họng rát và khó chịu.
\-Chậc, có sao không? Trên cạnh giường sau lưng cậu có bình giữ nhiệt, 5 liều thuốc đã được đánh số. Lấy liều số 3 uống đi. (Killian)
Hàn Tử Mặc rất nhanh đã làm theo lời của Killian nhưng cái không ngờ đến là hắn đột nhiên khó thở trầm trọng, vẫn gượng nuốt lấy những viên thuốc dù chưa có một giọt nước nào trong miệng. Ngay khi viên thuốc đắng ngắt trượt từ từ xuống dạ dày, Hàn Tử Mặc vẫn rất khó chịu.
\-Này, Hàn Tử Mặc? Alo, alo? Có sao không? Hàn Tử Mặc? Mau trả lời tôi đi, cậu có bị gì không? Hả? Làm ơn trả lời đi! (Killian)
Một lát sau khi cơn thắt ngực giảm đi, Hàn Tử Mặc mới có thể từ từ điều hòa hơi thở được. Cầm chiếc điện thoại lên, giọng hắn hơi run.
\-Ổn, không sao nữa. (Mặc)
\-Có phải cổ họng đau rát, ngực thắt lại, khó thở? (Killian)
\-Ừ. (Mặc)
\-Tôi đã để lịch uống thuốc cho cậu, trễ 1 giây, đó là triệu chứng cậu sẽ phải chịu. (Killian)
\-Ừ, nói. (Mặc)
\-Nói? Nói cái gì chứ? (Killian)
\-Đừng có giả nai. (Mặc)
\-... (Killian)
\-Không nói? (Mặc)
\-Tốt thôi, không nói cũng được. Từ Los Angeles, bay trở về đây, tôi gửi cậu sang tổ chức của Baldric chơi. (Mặc)
\-Hả? Cậu bị điên à? Qua đó tôi thà nói còn hơn, nghĩ làm sao thế. Qua đó vừa bị bốc lột sức lẫn tâm của tôi. Vừa làm như con ở mà còn suốt ngày ăn cơm chó thì ai chịu nổi? Thôi tha tôi! (Killian)
\-Rồi? (Mặc)
\-... Tôi vốn định bay sang Pháp rồi, nhưng trên đường đi bộ đến sân bay thì có một tin báo. Nội dung là người của tôi thấy FS\* lảng vảng quanh Los Angeles nên tôi đã đi đến đây. Quả thật tôi đã thấy hắn nhưng hắn chạy mất rồi. Không ngờ, hắn dám trốn dưới mi mắt tôi. (Killian)
Killian vừa nói vừa nghiến răng, lại để tên mình ghét chạy ngay dưới mắt mình. Tức chết mà!
\-Vẫn còn thù như vậy sao? Chẳng phải tôi đã giải quyết vấn đề này rồi à? Không hài lòng đến vậy? (Mặc)
Giọng điệu Hàn Tử Mặc không chút thay đổi, vừa nói vừa uống ngụm nước ấm.
\-Hừ, nếu không phải lúc ấy tôi... Thôi, tóm lại, hắn làm lưng tôi có thêm một vết sẹo dài. Tôi không thể tha cho hắn được! Cách xử lý của cậu tôi thấy cũng được nhưng mà ít nhất cũng phải để tôi để lại trên lưng hắn một vết sẹo dài như thế tôi mới cam lòng! (Killian)
\-Nhưng lúc ấy cậu đâu có ở đó đâu? Do cậu bận việc gì đó mà? Đâu thể trách tôi được? (Mặc)
\-Đúng vậy! Tôi không thèm trách cậu nhưng tôi phải tìm cho bằng được tên đó! (Killian)
\-Tùy cậu, cho cậu thời gian một ngày nữa, ngày kế phải đến Pháp tham dự hội nghị và ký hợp đồng cho tôi. (Mặc)
\-Được, tôi biết rồi, cậu nhớ phải ăn uống đầy đủ trước khi tôi trở lại đấy. Đừng có nhớ tôi quá rồi sinh bệnh nha! (Killian)
\-Gớm chết được. (Mặc)
\-Ơ hay, đừng có cái giọng điệu chán ghét vậy chứ? (Killian)
\*Tút tút\* Hàn Tử Mặc không muốn nghe thêm nữa liền ngắt máy.
Hàn Tử Mặc ngẫm một chút, tên FS này luôn cố gắng gài người vào hãm hại công ty hắn. Dù không biết tại sao nhưng FS cứ luôn đối đầu với Hàn Tử Mặc dù hắn luôn luôn thua. Không rõ là có mối thù gì mà FS từng hạ độc thủ ghê tởm với Hàn Tử Mặc. Không từ thủ đoạn mà hãm hại hắn. Khi bắt được FS, hắn không trực tiếp xử lý mà giao cho người trong tổ chức, hắn chỉ ra lệnh. Sau lại để FS chạy thoát, Hàn Tử Mặc không nghĩ nhiều, dù sao FS cũng bị chột một mắt nên không truy lùng hắn. Dù là vậy nhưng Hàn Tử Mặc vẫn biết Killian cho người lùng sục FS nhưng hắn không lên tiếng. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu lý do rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.