Chương 149: Một quyền lợi đặc biệt.
PunPun
04/01/2021
\[…\] Dinh thự.
Đã rất lâu rồi Helen Smith Adelaide mới trở lại dinh thự này, bước vào trước gương mặt bất ngờ của hoàng đế Devlin Smith Athelstan.
“ Helen? ” Devlin không tin được, giọng nói không ngừng run rẩy.
“ Devlin, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? ” Helen bước vào, Devlin liền ngầm ra lệnh cho tất cả mọi người rời đi.
“ Hele, đã rất lâu rồi.. Lâu đến mức bản thân ta cũng không nhớ nữa rồi.. ”
“ ... ” Helen không trả lời lại, chỉ tiếp tục bước lại gần Devlin, đến một khoảng cách nhất định, ông dừng lại.
Devlin rất muốn hỏi rằng tại sao lần này Helen lại đến đây gặp ông? Tuy nhiên lại không thể thốt ra thành lời được..
“ Đừng căng thẳng, tôi đến đây để nói một số việc thôi, xong sẽ rời đi. ” Helen nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ còn chiếm phần âu lo của Devlin, liền nghĩ đến Devlin không muốn thấy mặt mình.
“ Không..! ” Devlin nói lớn, đứng thẳng dậy bước lại gần Helen.
“ Không? Không muốn nghe? Được, tôi đi vậy. ” Helen lại một lần nữa nghĩ sai hoàn toàn về câu nói của Devlin.
“ Không phải! Ý ta là.. Anh đừng rời đi nữa. ” Devlin xua tay, giải thích.
“ ... ” Helen không đáp lại, vì việc ở lại hay rời đi, ông không thể quyết định nhanh chóng vậy được, phòng hờ mọi việc vẫn hơn.
“ Không biết, tôi đến chỉ để nói rằng, Huyền Thiên Băng, con bé chính là con gái tôi. Vẫn mong sau này làm việc gì, cũng né con bé ra. Hơn nữa, tôi muốn Thiên Băng được di chuyển tự do ở Anh và không chịu bất kỳ sự trói buộc nào của pháp luật. ” Helen thẳng thắn nói trọng tâm vấn đề, ông đến đây duy nhất chỉ để khẳng định cho quyền lực và quyền lợi của Huyền Thiên Băng.
“ Việc này.. Không chịu sự trói buộc nào của pháp luật thì có hơi.. ” Devlin ngập ngừng, đây là việc lớn, ông không thể đồng ý mà không suy xét được.
“ Tôi biết ngài đang lo lắng gì, thưa hoàng đế đáng kính, tôi sẽ tự mình nói với các tướng tước, ngài không cần lo. ”Helen trước nay chưa từng làm khó ai bao giờ, việc của ông ông sẽ tự giải quyết.
“ Helen, giữa chúng ta không cần hành lễ, hơn nữa.. So ra thì, quyền lực của anh vẫn hơn ta. ”
“ Lễ nghi chính là lễ nghi, một cái cũng không thể thiếu. ” Helen vẫn cúi đầu.
“ Xét về lễ nghĩa, ta vẫn phải cung kính anh, nếu ta là Hoàng đế ở Anh, thì anh chính là Vương ở Anh. ” \- Devlin nói.
“ .. Không bàn về vấn đề này, tập trung tất cả mọi người đi, tôi muốn thông báo với họ việc ban nãy. ” Helen quay sang nói với Devlin.
Devlin gật đầu, lập tức cho người tập hợp tất cả lại. Họ nhanh chóng quỳ hành lễ, phải công nhận một điều là mọi việc xảy ra rất nhanh chóng, nhanh như vậy mà đã tập trung ở đây cả rồi.
Sau khi hành lễ, tất cả đều thắc mắc rằng tại sao Hoàng đế Devlin lại tập hợp gấp như vậy? Hay là có việc gì quan trọng?
Helen liền bước lên nói những việc ban nãy ông đã nói với Devlin về việc của Huyền Thiên Băng. Nhanh chóng nhận được hai luồng ý kiến trái chiều.
“ Vương! Chúng tôi đồng ý! ” Một ý kiến từ những người đã từng cùng Helen cai trị đất nước trong một năm kia. Họ cho rằng việc Helen yêu cầu không hề quá đáng, cho rằng ông có thể làm vậy vì ông đã giúp vương quốc này rất nhiều.
“ Bệ hạ! Chúng tôi không đồng ý! ” Nhưng vẫn vướng phải một phần người không đồng ý, họ cho rằng việc làm vậy là lạm dụng quyền lực.
“ Các người có gì mà không đồng ý? Nếu không có Vương, thì nơi này có phát triển như bây giờ không? ”
Cứ thế, họ tranh chấp qua lại, Devlin vốn đã quen với cảnh này, chỉ là trước mặt Helen, để họ tranh luận qua lại như này thì thật có chút mất mặt!
“ Đủ rồi! Việc này ta cũng đồng ý, ai không đồng ý thì cho lý do đi! ” Devlin hét to, ngăn cuộc tranh cãi lại nếu chậm thêm chút nữa có lẽ họ sẽ đánh nhau luôn không chừng!
“ Bệ hạ! Sao có thể để cho một người có quyền lợi lớn như vậy? Cho dù Vương có bao nhiêu chiến công, ngài cũng không thể dung túng cho con gái nhiều như vậy được! ” Một vị tước nói.
“ Hừ, con gái Vương chẳng lẽ Vương không thể dung túng chút sao? Con gái ngươi thì sao? Ngươi không dung túng chắc? ” Một vị khác bác bỏ lời nói ban nãy của vị tước kia. Vị tước kia quả thật không cãi nổi.. Vì ông cũng có một cô con gái mà ông hết sức dung túng nó.
“ Nhưng cũng không thể quá đáng như vậy được! Ai cũng thực hiện luật nhưng tại sao cô ta lại được đặc cách chứ? Không công bằng! ”
“ Không công bằng? Ta nói cho ngươi biết thế nào là công bằng nhé! Con gái của Vương được đặc cách cũng đã được bệ hạ thông qua, hơn nữa với sự giúp đỡ của Vương với Vương Quốc này thì đã đủ công bằng chưa? ”
Họ cứ cãi, cãi mãi cho đến khi quyết định được chốt và thông báo với người dân. Helen thấy đã hết việc, liền nhanh chóng rời đi, Devlin không kịp nói lời gì đã phát hiện Helen đã đi xa rồi.
“ Chủ nhân, đồ đã được gửi đến nơi của Hàn Tử Mặc rồi. ” Listh nói nhỏ với Helen, ông chỉ mỉm cười không đáp, có chút mong chờ biểu hiện của Hàn Tử Mặc khi đọc được nội dung trong những tờ giấy đó!
Đã rất lâu rồi Helen Smith Adelaide mới trở lại dinh thự này, bước vào trước gương mặt bất ngờ của hoàng đế Devlin Smith Athelstan.
“ Helen? ” Devlin không tin được, giọng nói không ngừng run rẩy.
“ Devlin, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? ” Helen bước vào, Devlin liền ngầm ra lệnh cho tất cả mọi người rời đi.
“ Hele, đã rất lâu rồi.. Lâu đến mức bản thân ta cũng không nhớ nữa rồi.. ”
“ ... ” Helen không trả lời lại, chỉ tiếp tục bước lại gần Devlin, đến một khoảng cách nhất định, ông dừng lại.
Devlin rất muốn hỏi rằng tại sao lần này Helen lại đến đây gặp ông? Tuy nhiên lại không thể thốt ra thành lời được..
“ Đừng căng thẳng, tôi đến đây để nói một số việc thôi, xong sẽ rời đi. ” Helen nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ còn chiếm phần âu lo của Devlin, liền nghĩ đến Devlin không muốn thấy mặt mình.
“ Không..! ” Devlin nói lớn, đứng thẳng dậy bước lại gần Helen.
“ Không? Không muốn nghe? Được, tôi đi vậy. ” Helen lại một lần nữa nghĩ sai hoàn toàn về câu nói của Devlin.
“ Không phải! Ý ta là.. Anh đừng rời đi nữa. ” Devlin xua tay, giải thích.
“ ... ” Helen không đáp lại, vì việc ở lại hay rời đi, ông không thể quyết định nhanh chóng vậy được, phòng hờ mọi việc vẫn hơn.
“ Không biết, tôi đến chỉ để nói rằng, Huyền Thiên Băng, con bé chính là con gái tôi. Vẫn mong sau này làm việc gì, cũng né con bé ra. Hơn nữa, tôi muốn Thiên Băng được di chuyển tự do ở Anh và không chịu bất kỳ sự trói buộc nào của pháp luật. ” Helen thẳng thắn nói trọng tâm vấn đề, ông đến đây duy nhất chỉ để khẳng định cho quyền lực và quyền lợi của Huyền Thiên Băng.
“ Việc này.. Không chịu sự trói buộc nào của pháp luật thì có hơi.. ” Devlin ngập ngừng, đây là việc lớn, ông không thể đồng ý mà không suy xét được.
“ Tôi biết ngài đang lo lắng gì, thưa hoàng đế đáng kính, tôi sẽ tự mình nói với các tướng tước, ngài không cần lo. ”Helen trước nay chưa từng làm khó ai bao giờ, việc của ông ông sẽ tự giải quyết.
“ Helen, giữa chúng ta không cần hành lễ, hơn nữa.. So ra thì, quyền lực của anh vẫn hơn ta. ”
“ Lễ nghi chính là lễ nghi, một cái cũng không thể thiếu. ” Helen vẫn cúi đầu.
“ Xét về lễ nghĩa, ta vẫn phải cung kính anh, nếu ta là Hoàng đế ở Anh, thì anh chính là Vương ở Anh. ” \- Devlin nói.
“ .. Không bàn về vấn đề này, tập trung tất cả mọi người đi, tôi muốn thông báo với họ việc ban nãy. ” Helen quay sang nói với Devlin.
Devlin gật đầu, lập tức cho người tập hợp tất cả lại. Họ nhanh chóng quỳ hành lễ, phải công nhận một điều là mọi việc xảy ra rất nhanh chóng, nhanh như vậy mà đã tập trung ở đây cả rồi.
Sau khi hành lễ, tất cả đều thắc mắc rằng tại sao Hoàng đế Devlin lại tập hợp gấp như vậy? Hay là có việc gì quan trọng?
Helen liền bước lên nói những việc ban nãy ông đã nói với Devlin về việc của Huyền Thiên Băng. Nhanh chóng nhận được hai luồng ý kiến trái chiều.
“ Vương! Chúng tôi đồng ý! ” Một ý kiến từ những người đã từng cùng Helen cai trị đất nước trong một năm kia. Họ cho rằng việc Helen yêu cầu không hề quá đáng, cho rằng ông có thể làm vậy vì ông đã giúp vương quốc này rất nhiều.
“ Bệ hạ! Chúng tôi không đồng ý! ” Nhưng vẫn vướng phải một phần người không đồng ý, họ cho rằng việc làm vậy là lạm dụng quyền lực.
“ Các người có gì mà không đồng ý? Nếu không có Vương, thì nơi này có phát triển như bây giờ không? ”
Cứ thế, họ tranh chấp qua lại, Devlin vốn đã quen với cảnh này, chỉ là trước mặt Helen, để họ tranh luận qua lại như này thì thật có chút mất mặt!
“ Đủ rồi! Việc này ta cũng đồng ý, ai không đồng ý thì cho lý do đi! ” Devlin hét to, ngăn cuộc tranh cãi lại nếu chậm thêm chút nữa có lẽ họ sẽ đánh nhau luôn không chừng!
“ Bệ hạ! Sao có thể để cho một người có quyền lợi lớn như vậy? Cho dù Vương có bao nhiêu chiến công, ngài cũng không thể dung túng cho con gái nhiều như vậy được! ” Một vị tước nói.
“ Hừ, con gái Vương chẳng lẽ Vương không thể dung túng chút sao? Con gái ngươi thì sao? Ngươi không dung túng chắc? ” Một vị khác bác bỏ lời nói ban nãy của vị tước kia. Vị tước kia quả thật không cãi nổi.. Vì ông cũng có một cô con gái mà ông hết sức dung túng nó.
“ Nhưng cũng không thể quá đáng như vậy được! Ai cũng thực hiện luật nhưng tại sao cô ta lại được đặc cách chứ? Không công bằng! ”
“ Không công bằng? Ta nói cho ngươi biết thế nào là công bằng nhé! Con gái của Vương được đặc cách cũng đã được bệ hạ thông qua, hơn nữa với sự giúp đỡ của Vương với Vương Quốc này thì đã đủ công bằng chưa? ”
Họ cứ cãi, cãi mãi cho đến khi quyết định được chốt và thông báo với người dân. Helen thấy đã hết việc, liền nhanh chóng rời đi, Devlin không kịp nói lời gì đã phát hiện Helen đã đi xa rồi.
“ Chủ nhân, đồ đã được gửi đến nơi của Hàn Tử Mặc rồi. ” Listh nói nhỏ với Helen, ông chỉ mỉm cười không đáp, có chút mong chờ biểu hiện của Hàn Tử Mặc khi đọc được nội dung trong những tờ giấy đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.