Chương 214: Tâm sự.
PunPun
04/01/2021
“ Được, mamy cứ từ từ ăn. ” Holly cười mỉm, tâm trạng rất rất vui.
Huyền Thiên Băng bây giờ chỉ biết ăn ăn ăn, ngoài ra thì chẳng làm cái gì khác hết. Ăn đến no cứng bụng, vậy mà phục vụ vẫn dọn tiếp một bàn thức ăn nữa là thế nào? Cũng may chỉ là thức uống cùng tráng miệng, nếu không Huyền Thiên Băng thật sự phải lăn về mất.
“ Mamy, uống sữa đi, sữa này được hâm nóng 40-50°C rất thích hợp để uống ngay. Hơn nữa trong một cốc sữa có... ”
“ Có cái gì không cần biết, mamy sẽ uống mà, con không cần nói nữa đâu. Holly, mamy biết nó tốt rồi, không cần món nào cũng phải nói ra đâu. Con là con của mamy, tất nhiên là muốn tốt cho mamy rồi phải không? Yên tâm đi, chỉ cần con nói tốt mamy sẽ tin mà. Không cần phải nói ra lợi ích từng món đâu. ” Huyền Thiên Băng thở dài, thằng nhóc này thật là, ăn đã no rồi, nghe nó luyên thuyên cô còn mệt hơn.
“ Dạ.. ” Holly gật đầu, xem ra mamy đã không còn phòng ngừa cậu nữa rồi.
\[…\] Núi Esimatino.
Trực thăng hạ cánh, trước khi đi tìm Huyền Thiên Băng, Hàn Tử Mặc muốn đến nơi này bởi vì hắn đã 5 năm không gặp ông bà của mình rồi.
Nhưng vừa bước xuống trực thăng, mới đến cổng ngoài đã bị chặn cửa, Hàn Tử Mặc còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã được nghe câu trả lời rồi.
“ Chủ mẫu dặn nếu có người đàn ông lịch lãm đi trực thăng đến đây đều sẽ không tiếp. ”
Hàn Tử Mặc không vui, sao vậy chứ? Đã giận dỗi 5 năm rồi, chẳng lẽ bà thật sự không muốn gặp hắn sao? “ Tôi là cháu nội của bà ấy? ”
Những người vệ sĩ canh ngoài cổng vẫn đáp: “ Phàm là người tự xưng là cháu nội, đều đuổi đi không thương tiếc. Thật xin lỗi, mời ngài đi cho. Chủ mẫu chúng tôi không tiếp. ”
Hàn Tử Mặc thật sự cạn lời rồi, có cần phải đi đến mức này không cơ chứ? Hắn không rời đi, chỉ lặng yên ngồi trước cổng.
5 năm trước, sau khi bà nội Hàn biết cháu dâu của mình xảy ra chuyện liền hết sức lo lắng. Xong lại biết mọi chuyện đều từ cháu nội của mình gây ra, bà tức giận đến không nói nên lời. Tự mình đến nói với Hàn Tử Mặc, an ủi hắn trong lúc hắn suy sụp nhất, được một thời gian tâm trạng hắn tốt hơn, phấn chấn hơn thì bà nội Hàn mới bắt đầu trở mặt. Nói với Hàn Tử Mặc khi nào tìm lại được cháu dâu cho bà thì mới được đến gặp bà, nếu không thì mãi mãi không được đến đây. Có đến bà cũng sẽ không tiếp, lúc ấy Hàn Tử Mặc cảm thấy bà nội Hàn rất nghiêm túc nhưng lại không ngờ bà lại làm đến mức này. Thật sự là không muốn nhận đứa cháu nội này nữa hay sao?
Hàn Tử Mặc sắc mặt đen sì ngồi trên đồng cỏ xanh mướt, bầu trời vẫn đang đẹp thì bị hắc khí của hắn che mất. Không khí đang yên bình tràn ngập sự ấp áp của xuân về thì bị cái áp lực nặng nề của hắn áp xuống.Ngay cả những người đứng canh nóng chảy mồ hôi nãy giờ mà chỉ cần sau khi Hàn Tử Mặc tới một lúc, họ liền biết cái gì là lạnh đến tận xương tủy, cái gì là lạnh mà không cần nhờ đến thời tiết hay công nghệ. Đáng sợ! Phi thường đáng sợ!
Ông nội Hàn thì được người của ông báo Hàn Tử Mặc đã đến đây, hơn nữa mặt còn hầm hầm không vui ông liền nhanh chóng ra đây. Không dám để bà nội Hàn biết vì sợ chưa kịp nói câu nào Hàn Tử Mặc đã bị bà nội Hàn đuổi đi rồi. Đành phải lén lút thôi.
“ Thu cái sát khí của cháu lại đi. ” Ông nội Hàn từ từ bước ra, lệnh cho mấy tên canh cửa đi chơi hết đi nhưng không được để cho bà nội Hàn phát hiện.
“ Ông nội.. ” Hàn Tử Mặc quay sang nhìn ông của mình, thật hay quá, ít nhất vẫn có người thân bên cạnh hắn..
“ Nói đi, tới đây làm gì? Không sợ bà nội sấp nhỏ sao? ”
“ Sợ nhưng phải tới. ”
“ Chuyện? ”
“ Con tìm thấy Huyền Thiên Băng rồi... ”
“ Huyền Thiên Băng? Là ai vậy chứ? Già rồi, không còn nhớ gì nhiều nữa. ” Ông nội Hàn lắc đầu, thật ra là ông nhớ, chỉ hỏi vu vơ thôi. Ngày nào vợ ông cũng nhắc tên cháu dâu để bà không quên, riết rồi tự nhiên ông cũng thuộc nằm lòng luôn rồi.
“ Cháu dâu của ông, con tìm thấy cô ấy rồi. Cô ấy không sao cả, chỉ là... ” Nói đến đây, giọng Hàn Tử Mặc hơi chùng xuống.
“ Thế nào? Đàn ông con trai thì đừng có lấp lửng nữa, nói rõ ra xem nào? ”
“ Chỉ là cô ấy không muốn bên cạnh con nữa... ”
“ Vậy con có cảm nhận được cô gái ấy có còn yêu con không? ”
“ Có, con chắc chắn cô ấy vẫn yêu con. ” Hàn Tử Mặc gật đầu, điều gì hắn không chắc chắn chứ việc này hắn chắc như đinh đóng cột.
“ Vậy con có yêu cô ấy không? ” Ông nội Hàn cười hiền hòa, thằng nhóc thối, mày thử nói không cho ông nghe xem nào?
“ Điều này, còn cần phải hỏi sao? Con tất nhiên là yêu cô ấy rồi... ”
“ Rất tốt, cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, tại sao hai đứa không quay lại với nhau? ”
“ Ông cũng biết mà.. Vì một số xích mích.. ”
“ Ồ? Ông không biết. ”
Huyền Thiên Băng bây giờ chỉ biết ăn ăn ăn, ngoài ra thì chẳng làm cái gì khác hết. Ăn đến no cứng bụng, vậy mà phục vụ vẫn dọn tiếp một bàn thức ăn nữa là thế nào? Cũng may chỉ là thức uống cùng tráng miệng, nếu không Huyền Thiên Băng thật sự phải lăn về mất.
“ Mamy, uống sữa đi, sữa này được hâm nóng 40-50°C rất thích hợp để uống ngay. Hơn nữa trong một cốc sữa có... ”
“ Có cái gì không cần biết, mamy sẽ uống mà, con không cần nói nữa đâu. Holly, mamy biết nó tốt rồi, không cần món nào cũng phải nói ra đâu. Con là con của mamy, tất nhiên là muốn tốt cho mamy rồi phải không? Yên tâm đi, chỉ cần con nói tốt mamy sẽ tin mà. Không cần phải nói ra lợi ích từng món đâu. ” Huyền Thiên Băng thở dài, thằng nhóc này thật là, ăn đã no rồi, nghe nó luyên thuyên cô còn mệt hơn.
“ Dạ.. ” Holly gật đầu, xem ra mamy đã không còn phòng ngừa cậu nữa rồi.
\[…\] Núi Esimatino.
Trực thăng hạ cánh, trước khi đi tìm Huyền Thiên Băng, Hàn Tử Mặc muốn đến nơi này bởi vì hắn đã 5 năm không gặp ông bà của mình rồi.
Nhưng vừa bước xuống trực thăng, mới đến cổng ngoài đã bị chặn cửa, Hàn Tử Mặc còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã được nghe câu trả lời rồi.
“ Chủ mẫu dặn nếu có người đàn ông lịch lãm đi trực thăng đến đây đều sẽ không tiếp. ”
Hàn Tử Mặc không vui, sao vậy chứ? Đã giận dỗi 5 năm rồi, chẳng lẽ bà thật sự không muốn gặp hắn sao? “ Tôi là cháu nội của bà ấy? ”
Những người vệ sĩ canh ngoài cổng vẫn đáp: “ Phàm là người tự xưng là cháu nội, đều đuổi đi không thương tiếc. Thật xin lỗi, mời ngài đi cho. Chủ mẫu chúng tôi không tiếp. ”
Hàn Tử Mặc thật sự cạn lời rồi, có cần phải đi đến mức này không cơ chứ? Hắn không rời đi, chỉ lặng yên ngồi trước cổng.
5 năm trước, sau khi bà nội Hàn biết cháu dâu của mình xảy ra chuyện liền hết sức lo lắng. Xong lại biết mọi chuyện đều từ cháu nội của mình gây ra, bà tức giận đến không nói nên lời. Tự mình đến nói với Hàn Tử Mặc, an ủi hắn trong lúc hắn suy sụp nhất, được một thời gian tâm trạng hắn tốt hơn, phấn chấn hơn thì bà nội Hàn mới bắt đầu trở mặt. Nói với Hàn Tử Mặc khi nào tìm lại được cháu dâu cho bà thì mới được đến gặp bà, nếu không thì mãi mãi không được đến đây. Có đến bà cũng sẽ không tiếp, lúc ấy Hàn Tử Mặc cảm thấy bà nội Hàn rất nghiêm túc nhưng lại không ngờ bà lại làm đến mức này. Thật sự là không muốn nhận đứa cháu nội này nữa hay sao?
Hàn Tử Mặc sắc mặt đen sì ngồi trên đồng cỏ xanh mướt, bầu trời vẫn đang đẹp thì bị hắc khí của hắn che mất. Không khí đang yên bình tràn ngập sự ấp áp của xuân về thì bị cái áp lực nặng nề của hắn áp xuống.Ngay cả những người đứng canh nóng chảy mồ hôi nãy giờ mà chỉ cần sau khi Hàn Tử Mặc tới một lúc, họ liền biết cái gì là lạnh đến tận xương tủy, cái gì là lạnh mà không cần nhờ đến thời tiết hay công nghệ. Đáng sợ! Phi thường đáng sợ!
Ông nội Hàn thì được người của ông báo Hàn Tử Mặc đã đến đây, hơn nữa mặt còn hầm hầm không vui ông liền nhanh chóng ra đây. Không dám để bà nội Hàn biết vì sợ chưa kịp nói câu nào Hàn Tử Mặc đã bị bà nội Hàn đuổi đi rồi. Đành phải lén lút thôi.
“ Thu cái sát khí của cháu lại đi. ” Ông nội Hàn từ từ bước ra, lệnh cho mấy tên canh cửa đi chơi hết đi nhưng không được để cho bà nội Hàn phát hiện.
“ Ông nội.. ” Hàn Tử Mặc quay sang nhìn ông của mình, thật hay quá, ít nhất vẫn có người thân bên cạnh hắn..
“ Nói đi, tới đây làm gì? Không sợ bà nội sấp nhỏ sao? ”
“ Sợ nhưng phải tới. ”
“ Chuyện? ”
“ Con tìm thấy Huyền Thiên Băng rồi... ”
“ Huyền Thiên Băng? Là ai vậy chứ? Già rồi, không còn nhớ gì nhiều nữa. ” Ông nội Hàn lắc đầu, thật ra là ông nhớ, chỉ hỏi vu vơ thôi. Ngày nào vợ ông cũng nhắc tên cháu dâu để bà không quên, riết rồi tự nhiên ông cũng thuộc nằm lòng luôn rồi.
“ Cháu dâu của ông, con tìm thấy cô ấy rồi. Cô ấy không sao cả, chỉ là... ” Nói đến đây, giọng Hàn Tử Mặc hơi chùng xuống.
“ Thế nào? Đàn ông con trai thì đừng có lấp lửng nữa, nói rõ ra xem nào? ”
“ Chỉ là cô ấy không muốn bên cạnh con nữa... ”
“ Vậy con có cảm nhận được cô gái ấy có còn yêu con không? ”
“ Có, con chắc chắn cô ấy vẫn yêu con. ” Hàn Tử Mặc gật đầu, điều gì hắn không chắc chắn chứ việc này hắn chắc như đinh đóng cột.
“ Vậy con có yêu cô ấy không? ” Ông nội Hàn cười hiền hòa, thằng nhóc thối, mày thử nói không cho ông nghe xem nào?
“ Điều này, còn cần phải hỏi sao? Con tất nhiên là yêu cô ấy rồi... ”
“ Rất tốt, cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, tại sao hai đứa không quay lại với nhau? ”
“ Ông cũng biết mà.. Vì một số xích mích.. ”
“ Ồ? Ông không biết. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.