Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 203: Thổ huyết.

PunPun

04/01/2021

Killian nãy giờ vẫn đang cực khổ băng bó vết thương cho Vũ, dù không quen cũng không biết hắn là ai nhưng Killian lại một mực muốn giúp người này. Hơn nữa... Sinh ra cũng trắng trẻo hồng hào thật... Killian tự đánh vào đầu mình, nghĩ cái gì vậy chứ? Biết rõ Vũ đang đau như cắt nhưng trường hợp này Killian thật sự không rõ phải làm sao... Bởi đã sứt thuốc, băng bó đầy đủ nhưng tại sao Vũ lại quằn quại như vậy? Dù không rõ cơn đau mãnh liệt như nào nhưng thân là bác sĩ, qua nét mặt, biểu cảm của Vũ đã thấy rõ ra nỗi đau đến chết của mình rồi.

Killian mơ hồ không biết phải làm sao thì lại một lần nữa vạch áo của Vũ ra xem xét, ngay lúc này Quỷ Y lại bước đến. Tiện thể nhìn một màn xé áo điêu luyện khiến người ta điêu đứng.

Lúc này Killian mới cảm nhận có người liền quay sang, thấy Quỷ Y liền có ý định giải thích vì sợ vị hiểu lầm về hành động vừa rồi.

“ Quỷ.. Y.. Đừng có hiểu lầm.. ” Vừa mới nói vài chữ thôi Quỷ Y đã gật đầu cười khẽ.

“ Đều là người trong ngành cả mà, tôi còn không nhìn ra sao? ”

Lúc này Killian hoang mang, ‘nhìn ra?’ nó có tới hai nghĩa lận đó!

Quỷ Y bước đến, vừa xem vết thương cho Vũ vừa hỏi: “ Dylan đâu rồi? ”

Killian ngơ ngác, Dylan là ai chứ? Cái anh chàng hồi nãy à?

Quỷ Y nói xong liền ngẫm lại, Killian là người của Hàn Tử Mặc thì làm gì biết Dylan chứ? Xong Quỷ Y liền đổi cách hỏi: “ Cái người đàn ông cao cao, đẹp giống phụ nữ, đã đi cùng với tên bị thương này tới đây cứu Huyền Thiên Băng. ”

Killian nghe xong liền biết là ai, tại người đàn ông lai Tây đó thật sự rất cuốn hút.

“ Người đàn ông đó đã bị một người đàn ông khác đến và mang đi, có thể là bạn trai của anh ta vì tôi thấy họ hôn nhau nồng nhiệt rồi lên máy bay rời khỏi. Chắc là bận làm chính sự rồi. ” Nói đến đây Killian cười gian, chính sự... Haha!

Quỷ Y nhìn vẻ đau đớn của Vũ mà khó chịu thay, sau liền phát hiện ra vấn đề.

“ Cậu cho Vũ uống Paracetamol à? ” Quỷ Y hỏi để chắc chắn hơn, dù biết rằng bản thân sẽ không phán đoán sai cho việc này.



Killian nghe thì liền gật đầu đáp lại, trong lòng cảm thán không thôi, “ Đúng vậy. Tôi thấy cậu ta quá đau và lên cơn sốt, tuy nhiên sau khi uống thì không mấy khả quan, ngược lại tôi có cảm giác cậu ta càng khó chịu hơn. ”

Quỷ Y nghe xong muốn thổ huyết, là bác sĩ thì tại sao cậu ta lại mắc phải cái vấn đề như thế này nhỉ?

“ Bạn nhỏ Killian à, cậu cũng biết Paracetamol không thể uống với người bị bệnh gan và uống rượu hay có chất cồn trong người mà phải không? ”

“ Đúng vậy. ” Killian nói, mơ hồ nghĩ ra được một cái gì đó...

“ Cậu dùng cồn rửa vết thương cho Vũ, tôi không nói, vì nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng trong người Vũ đang có rượu, cậu không nhận ra sao? ” Quỷ Y nói đến đây có chút bực tức, vừa nói vừa đổi thuốc cho Vũ, bắt ép cậu ta ói ra viên thuốc kia.

Vũ trong con đau đớn tột độ không thể nói gì ngoài nín nhịn, Killian một bên thấy áy náy tự trách bản thân. Quỷ Y xử lý cho Vũ xong thì cũng không trách gì Killian cả, vì khi Y nói đến đó, chắc chắn biết rõ Killian đã hiểu vấn đề rồi. Với cương vị là một bác sĩ, Quỷ Y sẽ không chấp nhận cái lỗi nhỏ nhặt như vậy xảy ra. Nhưng hôm nay Quỷ Y bỏ qua, là vì sẽ không có ai phát giác được lượng rượu trong người của Vũ vì đó là do chính Y nghiên cứu ra. Chủ yếu là để kích thích khi Vũ lên máy bay hoặc nơi nào đó cao.

Killian vẫn đang day dứt vì hành động của bản thân thì Quỷ Y đã lên tiếng: “ Không cần cảm thấy có lỗi, cậu vẫn nên đi tìm bạn của mình đi. Không chừng bây giờ cậu ta còn thảm hơn cả Vũ đấy. ”

Quỷ Y nói mà nửa tiết lộ, nửa che dấu làm Killian cảm thấy có chuyện chẳng lành. Đợi Quỷ Y đưa Vũ rời khỏi rồi Killian mới bắt đầu chạy như bay, ban đầu không biết phải chạy về đâu thì rất may sau đó, Killian đã nhìn thấy chiếc máy bay của mình. Killian vừa bước lên trực thăng liền muốn hồn bay phách lạc.

“ Hàn Tử Mặc? Cậu bị làm sao thế? Nhìn thảm quá đi mất..! ” Killian nhanh chân tới chỗ Hàn Tử Mặc, thấy hắn đang buông xuôi dựa vào ghế.

“ Làm sao vậy? Huyền Thiên Băng đâu? ” Killian gặng hỏi, người mà có thể làm cho Hàn Tử Mặc bê bết như thế này thì chỉ có thể là Huyền Thiên Băng thôi, không ai khác được. Killian phải tự hỏi rằng rốt cuộc vì cái chuyện gì mà Hàn Tử Mặc lại trở nên vô hồn như vậy?

Hàn Tử Mặc nãy giờ vẫn không đáp, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, hoàn toàn không để tâm đến Killian cho đến khi hắn ho mạnh, thôi rồi, lần này là thổ huyết thật rồi.

“ Cái gì thế này? Ho ra máu rồi? ” Killian như không tin được, Hàn Tử Mặc đã được chăm sóc rất kĩ lưỡng bởi Killian, tại sao lại có thể ho ra máu chứ? Hàn Tử Mặc ngoài bị dính loại độc kia cùng với bệnh đau dạ dày thì đâu còn loại bệnh nào khác đâu? Đùa nhau à? Độc gì đó cũng đã giải rồi mà?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tôi Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook