Chương 188: Tình yêu không phải thứ quan trọng nhất.
PunPun
04/01/2021
Huyền Thiên Băng đuổi Hàn Tử Mặc vào phòng tắm. Nhưng lại sực nhớ rằng trong này làm gì có đồ của Hàn Tử Mặc đâu. Rồi Huyền Thiên Băng cũng kệ, cô để hắn ở trong đó một thời gian dài. Vậy mà một lúc sau Hàn Tử Mặc bước ra lại diện một bộ vest chỉnh chu.
Hàn Tử Mặc trước giờ vẫn rất đẹp nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hắn lại càng đẹp hơn nữa. Có thể là do hiệu ứng của trang phục nhưng Hàn Tử Mặc thật sự rất đẹp trong bộ vest này. Nó đủ trưởng thành, đủ để tôn sự cao quý của người đàn ông này. Ha, nếu là Hàn Tử Mặc diện, cho dù lụm bừa một bộ mặc vào vẫn thấy sang!
Thôi rồi Huyền Thiên Băng bị chính vẻ đẹp trai của Hàn Tử Mặc thu phục rồi. Thật là không có tiền đồ mà! Nhưng quả thật hắn rất đẹp trai, không phải nói quá hay tân bốc chứ hắn quả thật đúng gu cô...
“ Huyền Thiên Băng em đây là bị tôi mê hoặc rồi chứ gì? ” Hàn Tử Mặc nhếch mép tự luyến khi nhìn vào khuôn mặt mê mẩn của Huyền Thiên Băng, đôi mắt cùng đôi môi thèm khát đến mức độ nào rồi kìa.
“ Không hề, anh bị điên à? Tôi hoàn toàn không bị thu phục bởi anh, tự luyến! ” Huyền Thiên Băng vờ đi nơi khác, quả thật Hàn Tử Mặc rất đẹp, cô không thể nói giảm nói tránh được luôn ấy. Người gì mà đẹp đến khiến người ta nén thở. Đích thực là yêu nam hại nước hại nhà!
“ Được, em không bị tôi mê hoặc. Vậy đêm hôm qua, chúng ta vẫn là nên tính cả lời lẫn lỗ chứ? ” Hàn Tử Mặc lại nở một nụ cười vô sỉ, phải nói thật là mỗi lần Huyền Thiên Băng nhìn cái nụ cười này cô lại cảm thấy ớn lạnh như thế nào ấy... Thật sự không dám nói ra, nhưng chỉ cần Hàn Tử Mặc nở nụ cười này với cô là Huyền Thiên Băng cô lại cảm thấy có điều chẳng lành.
“ Cái.. Cái gì chứ? ” Huyền Thiên Băng tiếp tục vờ đi, giả bộ không hiểu Hàn Tử Mặc nói gì nhưng thật sự quá lộ liễu đi. Nghĩ sao hôm qua mới mây mưa hôm nay lại quên bóng quên gió... Nói ra ai tin? Cũng chỉ mỗi Huyền Thiên Băng mới nghĩ ra cái cách vô dụng này.
“ Sao? Định quịt hử? Không sao, tôi vẫn cho em quịt, chỉ là em phải đi đăng ký kết hôn với tôi. Như vậy tôi liền cho em ăn quịt cả đời. Haizz chầu này chỉ có mỗi tôi là lỗ thôi, quá hời cho em rồi còn gì. Một người đàn ông vạn người mê như tôi lại đem trao cả nửa đời trai cho em, vậy nên em phải thấy tự hào chứ nhỉ? ” Hàn Tử Mặc vừa làm ra bộ dáng đau thương luyến tiếc vân vân mây mây, nói chung đủ thứ kiểu chỉ trong một câu nói.
Huyền Thiên Băng thì không tin vào mắt mình luôn, Hàn Tử Mặc này sao càng nhìn lại càng... Như mấy bà bán kim cương hột soàn ngoài chợ ấy ta ơi! Mồm mép cùng lật mặt nhanh như bánh tráng không thể sai được.
“ Hàn Tử Mặc, anh làm ơn cho tôi giây phút bình yên đi. Hôm qua anh cũng đâu có lỗ cái gì đâu cơ chứ? À mà khoan đã.. Hình như anh chính là người hạ dược tôi mà? Tên điên này, vừa ăn cướp vừa la làng à? Muốn ăn đập không? Chán sống rồi hả? Làm tôi phải nghĩ cách xem nên làm thế nào. Thèm đập anh thật chứ! ” Huyền Thiên Băng nhớ ra một điều rất quan trọng là sau khi uống viên thuốc của Hàn Tử Mặc cô đã thành ra như tối hôm qua. Vậy mà hôm nay tên này còn dám chất vấn cô? Đùa? Đây là một trò đùa quá lố rồi đấy. Nó không vui và khiến người ta khó chịu!
“ Khụ.. ” Hàn Tử Mặc khẽ ho, thôi rồi, bại lộ mất rồi. Thật không hiểu nữa, Huyền Thiên Băng đã quên rồi vậy mà tới phút chót vẫn còn nhớ. Tức thật mà.
“ Ho? Ho lao à? ” Huyền Thiên Băng chế giễu, rốt cuộc cũng vẫn là muốn lừa dối và chuộc lợi từ cô thôi. Không phải là thứ tốt lành gì hết, hắn cần thì cô cho đấy! Lại thèm vào!
“ Không, bây giờ tôi không muốn cứ tiếp tục sống với những tháng ngày như thế này nữa. ” Những tháng ngày không có Huyền Thiên Băng, những tháng ngày bị hiểu lầm đến từ người hắn yêu nhất, những tháng ngày trống vắng vằng vặc trong đau khổ. Hàn Tử Mặc không muốn sống thêm bất kỳ một ngày nào như vậy nữa, càng không muốn cả đời này của hắn phải sống trong những cảnh như thế. Không bao giờ!
“ Cuộc sống như bây giờ thì có sao chứ? Tôi thấy nó rất tốt với tôi.. ” Huyền Thiên Băng cười nhạt, cuộc sống bây giờ của cô đã đủ tốt rồi. Tuy bận rộn nhưng có gia đình, bạn bè, người cô thương cũng rất thương cô. Mọi người đều đối với cô rất tốt, một cuộc sống như vậy đã rất tốt đẹp rồi. Huyền Thiên Băng không đòi hỏi bất kỳ một thứ gì xa xỉ nữa. Cuộc sống của cô chỉ cần bình yên như thế là đã tốt lắm rồi. Không cần phải đua giữa dòng đời tấp nập, cũng không đòi hỏi những thứ xa xỉ không là của mình, cũng không cần bon chen với những thứ quá tầm nhìn. Chỉ cần tĩnh lặng, yên bình, nhẹ nhàng như vậy đã là quá đủ rồi. Trong 5 năm nay Huyền Thiên Băng đã biết, không phải tình yêu mới là thứ quan trọng nhất, chính mỗi chúng ta vẫn còn gia đình, bạn bè, mọi người xung quanh đều rất quan trọng. Hà cớ gì phải giữ mãi một tình yêu không thể với chứ?
Hàn Tử Mặc trước giờ vẫn rất đẹp nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hắn lại càng đẹp hơn nữa. Có thể là do hiệu ứng của trang phục nhưng Hàn Tử Mặc thật sự rất đẹp trong bộ vest này. Nó đủ trưởng thành, đủ để tôn sự cao quý của người đàn ông này. Ha, nếu là Hàn Tử Mặc diện, cho dù lụm bừa một bộ mặc vào vẫn thấy sang!
Thôi rồi Huyền Thiên Băng bị chính vẻ đẹp trai của Hàn Tử Mặc thu phục rồi. Thật là không có tiền đồ mà! Nhưng quả thật hắn rất đẹp trai, không phải nói quá hay tân bốc chứ hắn quả thật đúng gu cô...
“ Huyền Thiên Băng em đây là bị tôi mê hoặc rồi chứ gì? ” Hàn Tử Mặc nhếch mép tự luyến khi nhìn vào khuôn mặt mê mẩn của Huyền Thiên Băng, đôi mắt cùng đôi môi thèm khát đến mức độ nào rồi kìa.
“ Không hề, anh bị điên à? Tôi hoàn toàn không bị thu phục bởi anh, tự luyến! ” Huyền Thiên Băng vờ đi nơi khác, quả thật Hàn Tử Mặc rất đẹp, cô không thể nói giảm nói tránh được luôn ấy. Người gì mà đẹp đến khiến người ta nén thở. Đích thực là yêu nam hại nước hại nhà!
“ Được, em không bị tôi mê hoặc. Vậy đêm hôm qua, chúng ta vẫn là nên tính cả lời lẫn lỗ chứ? ” Hàn Tử Mặc lại nở một nụ cười vô sỉ, phải nói thật là mỗi lần Huyền Thiên Băng nhìn cái nụ cười này cô lại cảm thấy ớn lạnh như thế nào ấy... Thật sự không dám nói ra, nhưng chỉ cần Hàn Tử Mặc nở nụ cười này với cô là Huyền Thiên Băng cô lại cảm thấy có điều chẳng lành.
“ Cái.. Cái gì chứ? ” Huyền Thiên Băng tiếp tục vờ đi, giả bộ không hiểu Hàn Tử Mặc nói gì nhưng thật sự quá lộ liễu đi. Nghĩ sao hôm qua mới mây mưa hôm nay lại quên bóng quên gió... Nói ra ai tin? Cũng chỉ mỗi Huyền Thiên Băng mới nghĩ ra cái cách vô dụng này.
“ Sao? Định quịt hử? Không sao, tôi vẫn cho em quịt, chỉ là em phải đi đăng ký kết hôn với tôi. Như vậy tôi liền cho em ăn quịt cả đời. Haizz chầu này chỉ có mỗi tôi là lỗ thôi, quá hời cho em rồi còn gì. Một người đàn ông vạn người mê như tôi lại đem trao cả nửa đời trai cho em, vậy nên em phải thấy tự hào chứ nhỉ? ” Hàn Tử Mặc vừa làm ra bộ dáng đau thương luyến tiếc vân vân mây mây, nói chung đủ thứ kiểu chỉ trong một câu nói.
Huyền Thiên Băng thì không tin vào mắt mình luôn, Hàn Tử Mặc này sao càng nhìn lại càng... Như mấy bà bán kim cương hột soàn ngoài chợ ấy ta ơi! Mồm mép cùng lật mặt nhanh như bánh tráng không thể sai được.
“ Hàn Tử Mặc, anh làm ơn cho tôi giây phút bình yên đi. Hôm qua anh cũng đâu có lỗ cái gì đâu cơ chứ? À mà khoan đã.. Hình như anh chính là người hạ dược tôi mà? Tên điên này, vừa ăn cướp vừa la làng à? Muốn ăn đập không? Chán sống rồi hả? Làm tôi phải nghĩ cách xem nên làm thế nào. Thèm đập anh thật chứ! ” Huyền Thiên Băng nhớ ra một điều rất quan trọng là sau khi uống viên thuốc của Hàn Tử Mặc cô đã thành ra như tối hôm qua. Vậy mà hôm nay tên này còn dám chất vấn cô? Đùa? Đây là một trò đùa quá lố rồi đấy. Nó không vui và khiến người ta khó chịu!
“ Khụ.. ” Hàn Tử Mặc khẽ ho, thôi rồi, bại lộ mất rồi. Thật không hiểu nữa, Huyền Thiên Băng đã quên rồi vậy mà tới phút chót vẫn còn nhớ. Tức thật mà.
“ Ho? Ho lao à? ” Huyền Thiên Băng chế giễu, rốt cuộc cũng vẫn là muốn lừa dối và chuộc lợi từ cô thôi. Không phải là thứ tốt lành gì hết, hắn cần thì cô cho đấy! Lại thèm vào!
“ Không, bây giờ tôi không muốn cứ tiếp tục sống với những tháng ngày như thế này nữa. ” Những tháng ngày không có Huyền Thiên Băng, những tháng ngày bị hiểu lầm đến từ người hắn yêu nhất, những tháng ngày trống vắng vằng vặc trong đau khổ. Hàn Tử Mặc không muốn sống thêm bất kỳ một ngày nào như vậy nữa, càng không muốn cả đời này của hắn phải sống trong những cảnh như thế. Không bao giờ!
“ Cuộc sống như bây giờ thì có sao chứ? Tôi thấy nó rất tốt với tôi.. ” Huyền Thiên Băng cười nhạt, cuộc sống bây giờ của cô đã đủ tốt rồi. Tuy bận rộn nhưng có gia đình, bạn bè, người cô thương cũng rất thương cô. Mọi người đều đối với cô rất tốt, một cuộc sống như vậy đã rất tốt đẹp rồi. Huyền Thiên Băng không đòi hỏi bất kỳ một thứ gì xa xỉ nữa. Cuộc sống của cô chỉ cần bình yên như thế là đã tốt lắm rồi. Không cần phải đua giữa dòng đời tấp nập, cũng không đòi hỏi những thứ xa xỉ không là của mình, cũng không cần bon chen với những thứ quá tầm nhìn. Chỉ cần tĩnh lặng, yên bình, nhẹ nhàng như vậy đã là quá đủ rồi. Trong 5 năm nay Huyền Thiên Băng đã biết, không phải tình yêu mới là thứ quan trọng nhất, chính mỗi chúng ta vẫn còn gia đình, bạn bè, mọi người xung quanh đều rất quan trọng. Hà cớ gì phải giữ mãi một tình yêu không thể với chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.