Chương 171: Ý nghĩa của ‘Lưu Ly’.
PunPun
04/01/2021
\[...\] Trên máy bay.
Bầu không khí đang trầm lắng thì Alice đột ngột lên tiếng phá tan nó: " Dylan. "
" Sao đấy? " Dylan ngơ ngác hỏi, đang nghĩ xem có chọc gì Alice rồi không.
" Tôi rất tàn bạo sao? " Alice nghĩ mãi vẫn không biết cô tàn nhẫn ở chỗ nào, tại sao mọi người lại nói như thế chứ? Mù rồi sao? Quả thật là cần móc mắt họ ra cho biết, Alice hoàn toàn không hề tàn ác như lời họ kể! Bọn chúng chán sống hết rồi hay sao ấy! Không biết quý trọng đôi mắt cùng cái lưỡi của mình gì cả!
" Tôi rất tàn bạo sao? Em còn hỏi câu đó nữa hả.... " Ngay lúc bị Alice lườm, Dylan liền thấp giọng xuống, nói nhỏ hơn.
" Không, em không hề tàn bạo, rất hiền! Như một thiên thần, ngay cả thiên thần cũng không bằng em! Em vừa ngoan vừa hiền lại tốt tính! Ai nói xấu em đều bị khùng hết rồi! Thề luôn! Anh hoàn toàn không nói dối, nếu nói dối thì anh đánh em! Vậy nha! " Dylan thề thốt cho có, cảm thấy kỹ năng nói dối của mình ngày càng cao, thật vi diệu!
" Uncle, không tệ đâu! " Holly cười trêu chọc, không ngờ đến lại có một ngày nhìn thấy Dylan lại sợ ngược lại mamy...
" Còn con? Mamy thật sự độc ác như bao người nói sao? " Alice cảm thấy hỏi người lớn chi bằng hỏi con nít, con nít không biết nói xạo a!
" Không thể nào! Mamy của con làm sao lại có thể như mấy người đó nói chứ? Mẹ con độc ác chỗ nào cơ? Mamy vừa xinh đẹp lại hiền dịu, biết chăm lo con cái xứng đáng là người phụ nữ của gia đình! Mẹ đừng để ý lời của mấy bà bán cá ngoài chợ! Hãy tin con, con là đứa con trai yêu quý không biết nói dối là gì của mẹ mà! " Holly dùng hết vốn từ của mình để tạo ra một câu trả lời vừa ý nhất. Trong lúc đó thì Dylan phải nhịn cười để không bật ra thành tiếng. Cười người hôm trước hôm sau người cười, quả thật không sai đi đâu được mà!
" Hừm, vì con nói đúng nên mẹ tạm tin con! Anh cười cái gì chứ? Ban nãy anh kể cái gì với tên Hắc Ninh kia vậy hả? Dám nói tôi tàn độc, bộ muốn khiêu chiến hay gì? Đến thành phố A tôi với anh đánh nhau? Vừa ý anh chứ? " Alice giả vờ giận dỗi vu vơ, nhưng cô vẫn không tin được Dylan lại có thể diễn tả cô bằng những cái từ mà người ta nói nó là những cái từ chỉ dành cho nhân vật phản diện, nói nôm na nó là như vậy!
Dylan bắt đầu đổi mồ hôi hột, xưng tôi luôn là hiểu rồi, điệu bộ này thì không dễ dàng bỏ qua đâu! Ây, xem ra là phải tốn công tốn sức nữa rồi. Còn khó hơn cả khi dỗ York nữa, hai người này không biết có bà con họ hàng gì không nữa. Mà sao khó dỗ y chang nhau vậy? Có ngày anh phải đánh cho bỏ cái tật mới được! Hừ!
" Thôi mà, đừng giận. Anh chỉ lấy cái oai với tên đó thôi! Lần đầu gặp mặt ít nhất phải dằn mặt cho tên đó sợ em chứ! " Dylan lại phải dùng mọi cách dỗ dành Alice, không dỗ không được! Không khéo lại còn chọc điên thì chết nữa, đá anh từ đây xuống dưới đó luôn không chừng!
" Đã cho tên Hắc Ninh kia thử loại độc Lưu Ly Hắc Ám kia rồi. Tên rất đẹp, cũng như khi trúng độc vậy, mặt sẽ chuyển từ tím sang xanh từ xanh sang hồng và dần dần ngược lại vậy. Dĩ nhiên chưa kể đến tác hại rồi, mà cũng không cần kể để làm gì. " Alice đang nói giữa chừng lại ngưng, khiến cho hai người đàn ông đang vểnh tai nghe kia hụt hẫng.
" Tại sao lại không cần kể vậy mamy? " Holly kéo tay Alice, vì sự hiếu kỳ quá lớn nên cậu nhóc phải hỏi.
" Không cần thiết đấy bé cưng. " Alice mỉm cười đáp lại, nụ cười thoát ẩn thoát hiện dưới lớp khăn che mặt kia làm cho Alice càng thêm quyến rũ, vẻ đẹp ngày càng mặn mà hơn.
" Sao lại không cần thiết chứ? " Dylan hỏi, Holly thì gật đầu lia lịa như kiểu con cũng muốn hỏi như vậy!
" Hai người không suy nghĩ sao? Không sử dụng đầu óc một chút à? Chính là ngay lúc này cậu ta chắc chắn đã được uống thuốc giải rồi! Cho nên cũng chẳng cần phải nói tác hại làm gì. Có nói thì cũng chỉ nói tác dụng phụ hoặc đại loại thế thôi. " Alice nói sơ sài, vốn dĩ cô dùng loại độc đó là bởi vì, cô chỉ muốn gửi một thông điệp và cảnh cáo một chút mà thôi.
Lưu Ly có thể mang nghĩ là ' xin đừng quên tôi ' cũng có thể là ' Forget me not ' hoặc cũng có thể là mãi mãi bên nhau gì đó nhưng đối với Alice thì Lưu chính là mãi mãi về sau, Ly chính là chia cắt phân ly. Lưu ly chính là cả đời chia ly! Đó mới chính là thông điệp Alice muốn gửi đến Hàn Tử Mặc. Tin là với trí thông minh tuyệt đỉnh đó của hắn chắc chắn sẽ hiểu được, bởi vì Hàn Tử Mặc vốn rất nhạy mà...
" Vậy anh/con muốn nghe tác dụng phụ của loại thuốc độc đó. " Dylan cùng Holly đồng thanh, vì thấy Alice mơ hồ nên họ mới đồng thanh như vậy!
" Cũng không có gì to tát, chính là kéo dài từ 7 đến 9 ngày, ít mà phải không? Ngày đầu thì chịu cơn đau từ bụng, ngày thứ 2 chính là tay, ngày thứ 3 chính là chân, lần lượt thứ 4,5,6,7 chính là các bộ phận trên cơ thể. Đến ngày thứ 8,9 có phát tát nữa hay không thì còn phải xem may mắn!
Bầu không khí đang trầm lắng thì Alice đột ngột lên tiếng phá tan nó: " Dylan. "
" Sao đấy? " Dylan ngơ ngác hỏi, đang nghĩ xem có chọc gì Alice rồi không.
" Tôi rất tàn bạo sao? " Alice nghĩ mãi vẫn không biết cô tàn nhẫn ở chỗ nào, tại sao mọi người lại nói như thế chứ? Mù rồi sao? Quả thật là cần móc mắt họ ra cho biết, Alice hoàn toàn không hề tàn ác như lời họ kể! Bọn chúng chán sống hết rồi hay sao ấy! Không biết quý trọng đôi mắt cùng cái lưỡi của mình gì cả!
" Tôi rất tàn bạo sao? Em còn hỏi câu đó nữa hả.... " Ngay lúc bị Alice lườm, Dylan liền thấp giọng xuống, nói nhỏ hơn.
" Không, em không hề tàn bạo, rất hiền! Như một thiên thần, ngay cả thiên thần cũng không bằng em! Em vừa ngoan vừa hiền lại tốt tính! Ai nói xấu em đều bị khùng hết rồi! Thề luôn! Anh hoàn toàn không nói dối, nếu nói dối thì anh đánh em! Vậy nha! " Dylan thề thốt cho có, cảm thấy kỹ năng nói dối của mình ngày càng cao, thật vi diệu!
" Uncle, không tệ đâu! " Holly cười trêu chọc, không ngờ đến lại có một ngày nhìn thấy Dylan lại sợ ngược lại mamy...
" Còn con? Mamy thật sự độc ác như bao người nói sao? " Alice cảm thấy hỏi người lớn chi bằng hỏi con nít, con nít không biết nói xạo a!
" Không thể nào! Mamy của con làm sao lại có thể như mấy người đó nói chứ? Mẹ con độc ác chỗ nào cơ? Mamy vừa xinh đẹp lại hiền dịu, biết chăm lo con cái xứng đáng là người phụ nữ của gia đình! Mẹ đừng để ý lời của mấy bà bán cá ngoài chợ! Hãy tin con, con là đứa con trai yêu quý không biết nói dối là gì của mẹ mà! " Holly dùng hết vốn từ của mình để tạo ra một câu trả lời vừa ý nhất. Trong lúc đó thì Dylan phải nhịn cười để không bật ra thành tiếng. Cười người hôm trước hôm sau người cười, quả thật không sai đi đâu được mà!
" Hừm, vì con nói đúng nên mẹ tạm tin con! Anh cười cái gì chứ? Ban nãy anh kể cái gì với tên Hắc Ninh kia vậy hả? Dám nói tôi tàn độc, bộ muốn khiêu chiến hay gì? Đến thành phố A tôi với anh đánh nhau? Vừa ý anh chứ? " Alice giả vờ giận dỗi vu vơ, nhưng cô vẫn không tin được Dylan lại có thể diễn tả cô bằng những cái từ mà người ta nói nó là những cái từ chỉ dành cho nhân vật phản diện, nói nôm na nó là như vậy!
Dylan bắt đầu đổi mồ hôi hột, xưng tôi luôn là hiểu rồi, điệu bộ này thì không dễ dàng bỏ qua đâu! Ây, xem ra là phải tốn công tốn sức nữa rồi. Còn khó hơn cả khi dỗ York nữa, hai người này không biết có bà con họ hàng gì không nữa. Mà sao khó dỗ y chang nhau vậy? Có ngày anh phải đánh cho bỏ cái tật mới được! Hừ!
" Thôi mà, đừng giận. Anh chỉ lấy cái oai với tên đó thôi! Lần đầu gặp mặt ít nhất phải dằn mặt cho tên đó sợ em chứ! " Dylan lại phải dùng mọi cách dỗ dành Alice, không dỗ không được! Không khéo lại còn chọc điên thì chết nữa, đá anh từ đây xuống dưới đó luôn không chừng!
" Đã cho tên Hắc Ninh kia thử loại độc Lưu Ly Hắc Ám kia rồi. Tên rất đẹp, cũng như khi trúng độc vậy, mặt sẽ chuyển từ tím sang xanh từ xanh sang hồng và dần dần ngược lại vậy. Dĩ nhiên chưa kể đến tác hại rồi, mà cũng không cần kể để làm gì. " Alice đang nói giữa chừng lại ngưng, khiến cho hai người đàn ông đang vểnh tai nghe kia hụt hẫng.
" Tại sao lại không cần kể vậy mamy? " Holly kéo tay Alice, vì sự hiếu kỳ quá lớn nên cậu nhóc phải hỏi.
" Không cần thiết đấy bé cưng. " Alice mỉm cười đáp lại, nụ cười thoát ẩn thoát hiện dưới lớp khăn che mặt kia làm cho Alice càng thêm quyến rũ, vẻ đẹp ngày càng mặn mà hơn.
" Sao lại không cần thiết chứ? " Dylan hỏi, Holly thì gật đầu lia lịa như kiểu con cũng muốn hỏi như vậy!
" Hai người không suy nghĩ sao? Không sử dụng đầu óc một chút à? Chính là ngay lúc này cậu ta chắc chắn đã được uống thuốc giải rồi! Cho nên cũng chẳng cần phải nói tác hại làm gì. Có nói thì cũng chỉ nói tác dụng phụ hoặc đại loại thế thôi. " Alice nói sơ sài, vốn dĩ cô dùng loại độc đó là bởi vì, cô chỉ muốn gửi một thông điệp và cảnh cáo một chút mà thôi.
Lưu Ly có thể mang nghĩ là ' xin đừng quên tôi ' cũng có thể là ' Forget me not ' hoặc cũng có thể là mãi mãi bên nhau gì đó nhưng đối với Alice thì Lưu chính là mãi mãi về sau, Ly chính là chia cắt phân ly. Lưu ly chính là cả đời chia ly! Đó mới chính là thông điệp Alice muốn gửi đến Hàn Tử Mặc. Tin là với trí thông minh tuyệt đỉnh đó của hắn chắc chắn sẽ hiểu được, bởi vì Hàn Tử Mặc vốn rất nhạy mà...
" Vậy anh/con muốn nghe tác dụng phụ của loại thuốc độc đó. " Dylan cùng Holly đồng thanh, vì thấy Alice mơ hồ nên họ mới đồng thanh như vậy!
" Cũng không có gì to tát, chính là kéo dài từ 7 đến 9 ngày, ít mà phải không? Ngày đầu thì chịu cơn đau từ bụng, ngày thứ 2 chính là tay, ngày thứ 3 chính là chân, lần lượt thứ 4,5,6,7 chính là các bộ phận trên cơ thể. Đến ngày thứ 8,9 có phát tát nữa hay không thì còn phải xem may mắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.