Chương 32: Yêu là gì?
PunPun
04/01/2021
Do Huyền Thiên Băng bước xuống chiếc xe Lamborghini sang trọng nên càng làm tin đồn cô bị kim chủ bao nuôi lan rộng hơn hết. Riêng Huyền Thiên Băng thì không mấy quan tâm đến mấy cái tin đồn thất thiệt đó vì cô đã giao cho Zack xử lý. Huyền Thiên Băng bước vào trường, đi thẳng tới kí túc xá mặc kệ tất cả lời dị nghị cùng chỉ trỏ của mọi người.
\[…\] Kí túc xá nữ. Phòng Thiên Băng.
Huyền Thiên Băng mở cửa bước vào, cô đưa mắt quan sát khắp phòng rồi lên tiếng: “Vừa nhìn đã biết hai ngày nay Hoàng Thiên Nhi không có về kí túc xá! Nó ở đâu được nhờ? Về biệt thự Hoàng gia rồi sao? Điện thoại đâu rồi, nhắn tin cho nó là biết chứ gì! ” Huyền Thiên Băng loay hoay bước tới chiếc giường hai tầng thì thấy chiếc điện thoại của mình ở gần đó, cô mở điện thoại lên và bấm vào messenger nhắn tin cho Hoàng Thiên Nhi.
. Messenger .
\- Đang ở đâu? \_Thiên Băng
\- Ở kí túc xá chờ mày về đây! \_Thiên Nhi
\- Oh? Mày đang ở kí túc xá sao? Không tồi! \_Thiên Băng
\- Băng lạnh lùng đã gửi một ảnh. \_Hình ảnh kí túc xá.
\- Ủa.. Mày về kí túc xá rồi hả.. ha..ha.. \_Thiên Nhi.
\- Hôm nay biết nói dối rồi đấy! Đang ở đâu? \_Thiên Băng
\- Ở.. ở.. \_Thiên Nhi
\- √Đã xem \_Thiên Băng
\- Đừng giận. Tao đang ở.. nhà lớp trưởng ༎ຶ‿༎ຶ \_Thiên Nhi
\- Wtf? Mày làm thế nào lại ở nhà cậu ta rồi? \(─.─|| \_Thiên Băng
\-Thì .. \_Thiên Nhi
\- Đừng nói với tao là hai ngày nay mày cũng ở đó nhá? \(」゜ロ゜\)」\_Thiên Băng
\- Ừm.. \(。•́︿•̀。\) \_Thiên Nhi
\- \(ʘ言ʘ╬\) \_Thiên Băng
\- Giận hả \(๑•﹏•\) \_Thiên Nhi
\- Không. Hôm nay có về không? \_Thiên Băng
\- Hông, hôm nay tao ở nhà mama \_Thiên Nhi
\- Ừ. Offline đây \_Thiên Băng
\- Ừm.. Moa moa ლ\(´ ❥ `ლ\) \_Thiên Nhi
\- Gớm! \-.\- \_Thiên Băng
Vừa nhắn tin với Hoàng Thiên Nhi xong, Huyền Thiên Băng cảm thấy cả người mệt nhừ ra, liền leo lên giường đánh một giấc ngon lành.
\[…\] 1h30. Kí túc xá nữ. Phòng Thiên Băng.
Huyền Thiên Băng đang ngủ thì đột nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn mình thì lập tức ngồi dậy.
“Ai? A! ” Cô vừa nói một chữ, không cảnh giác liền bị đối phương đánh phía sau gáy làm cô ngất lịm.
\[…\] 2h50. Biệt thự Hàn Băng.
“A.. Sau gáy .. đau quá.. ” Huyền Thiên Băng vừa tỉnh, mở mắt quan sát xung quanh thì một giọng nói giá lạnh phát lên.
“Tỉnh rồi? ” Hàn Tử Mặc bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nói.
“Hàn Tử Mặc! ”
“Là tôi. Chứ em mong là ai? ” nói đến đây Hàn Tử Mặc lập tức nhăn mày.
“Tôi chẳng mong ai cả! Tôi chính là không muốn nhìn thấy anh nhất. ” Huyền Thiên Băng hậm hực nói, cảm thấy tay có vẻ kì lạ vừa nhìn tới thì thấy tay mình đã bị còng bằng một cái còng đặc chế.
“Tại sao? ” Hàn Tử Mặc nói
“Tại sao? Tại sao cái gì cơ? ” Huyền Thiên Băng một tay bị còng một tay không bị còng, tay không bị còng của cô chạm vào chiếc còng đặc chế kia, cô quan sát để tìm ra cách tháo chiếc còng. Bởi lẽ người còng tay cô lại là Hàn Tử Mặc đây cho dù cô có mắng chửi hắn thì chưa chắc hắn đã chịu tháo còng cho cô. Vẫn là tự lực gánh sinh đi!
“Tại sao lại thân mật với người đàn ông khác? Tại sao lại không muốn ở cạnh tôi? Tại sao lại không yêu tôi? Tôi đã rất yêu em! Tôi nghĩ là em biết? ” giọng Hàn Tử Mặc nghe rất bi thương.
“Hàn Tử Mặc anh yêu tôi sao? Anh đã yêu tôi sao? Nhưng anh yêu tôi như thế nào lại càng làm tôi ghét anh! ” Huyền Thiên Băng chán ghét nói, trên đời này cô ghét nhất bị giam giữ dù là tình thân hay tình yêu đều không được!
“Tôi rất yêu em! Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau! Tại sao em không cảm nhận được tình yêu của tôi chứ? ” Hàn Tử Mặc không kiểm soát được tức giận quát lên.
“Im ngay! Quát quát cái gì chứ? Muốn so giọng ai to hơn à? ” Huyền Thiên Băng vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cái còng đặc chế kia.
“Tôi không đùa. ” Hàn Tử Mặc như mất kiên nhẫn nói, hắn bước tới ngồi cạnh cô.
“Được. Không đùa, vậy thì anh im lặng nghe tôi nói. ” Huyền Thiên Băng dừng lại động tác đang làm, cô nghiêm giọng nói.
“...” Hàn Tử Mặc rất chi là nghe lời, hắn im lặng không dám nói gì.
“Đầu tiên anh đã nói anh yêu tôi nhưng tôi xin đính chính là trước đó lẫn hiện tại tôi chưa yêu anh! Tiếp theo anh nói anh đã yêu nhưng anh có biết yêu là gì không? Yêu chính là cho đi và tình yêu chính là tình cảm từ hai phía. Tình yêu được sinh ra khi cả hai cùng yêu nhau, của anh chỉ là đơn phương! Hơn thế tình yêu là sự tôn trọng, tin tưởng của cả hai người chứ nó không phải là sự chiếm hữu anh có hiểu không? Anh nhìn tay tôi xem, anh yêu tôi mà anh đã còng tôi lại thế này đây. Đó là sự chiếm hữu của anh với tôi chứ đó có phải yêu đâu? Tôi là con người và tôi có tự do! Có quyền của cá nhân tôi. Tôi không phải sủng vật để anh giam cầm nói gì nghe đó chẳng khác nào một con chó sủa gâu gâu cả! Đừng có mà học theo mấy tên nam 9 bá đạo chuyên chiếm hữu nữ chính có được không? Cho dù có học thì tôi cũng chẳng phải nữ chính ngôn tình đâu! Hiểu không? Tôi đã nói tới mức này rồi rốt cuộc anh đã thông não chưa? Bổn tiểu thư nói tới mỏi mồm rồi đấy! ” Huyền Thiên Băng vừa giảng giải vừa giải thích đến mỏi cả miệng, liền quay sang nhìn Hàn Tử Mặc đang trầm tư, Huyền Thiên Băng cũng mặc kệ hắn, cô tiếp tục nghiên cứu cái còng đặc chế oái oăm kia thế là không gian yên tĩnh ập đến.
♪
\[…\] Kí túc xá nữ. Phòng Thiên Băng.
Huyền Thiên Băng mở cửa bước vào, cô đưa mắt quan sát khắp phòng rồi lên tiếng: “Vừa nhìn đã biết hai ngày nay Hoàng Thiên Nhi không có về kí túc xá! Nó ở đâu được nhờ? Về biệt thự Hoàng gia rồi sao? Điện thoại đâu rồi, nhắn tin cho nó là biết chứ gì! ” Huyền Thiên Băng loay hoay bước tới chiếc giường hai tầng thì thấy chiếc điện thoại của mình ở gần đó, cô mở điện thoại lên và bấm vào messenger nhắn tin cho Hoàng Thiên Nhi.
. Messenger .
\- Đang ở đâu? \_Thiên Băng
\- Ở kí túc xá chờ mày về đây! \_Thiên Nhi
\- Oh? Mày đang ở kí túc xá sao? Không tồi! \_Thiên Băng
\- Băng lạnh lùng đã gửi một ảnh. \_Hình ảnh kí túc xá.
\- Ủa.. Mày về kí túc xá rồi hả.. ha..ha.. \_Thiên Nhi.
\- Hôm nay biết nói dối rồi đấy! Đang ở đâu? \_Thiên Băng
\- Ở.. ở.. \_Thiên Nhi
\- √Đã xem \_Thiên Băng
\- Đừng giận. Tao đang ở.. nhà lớp trưởng ༎ຶ‿༎ຶ \_Thiên Nhi
\- Wtf? Mày làm thế nào lại ở nhà cậu ta rồi? \(─.─|| \_Thiên Băng
\-Thì .. \_Thiên Nhi
\- Đừng nói với tao là hai ngày nay mày cũng ở đó nhá? \(」゜ロ゜\)」\_Thiên Băng
\- Ừm.. \(。•́︿•̀。\) \_Thiên Nhi
\- \(ʘ言ʘ╬\) \_Thiên Băng
\- Giận hả \(๑•﹏•\) \_Thiên Nhi
\- Không. Hôm nay có về không? \_Thiên Băng
\- Hông, hôm nay tao ở nhà mama \_Thiên Nhi
\- Ừ. Offline đây \_Thiên Băng
\- Ừm.. Moa moa ლ\(´ ❥ `ლ\) \_Thiên Nhi
\- Gớm! \-.\- \_Thiên Băng
Vừa nhắn tin với Hoàng Thiên Nhi xong, Huyền Thiên Băng cảm thấy cả người mệt nhừ ra, liền leo lên giường đánh một giấc ngon lành.
\[…\] 1h30. Kí túc xá nữ. Phòng Thiên Băng.
Huyền Thiên Băng đang ngủ thì đột nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn mình thì lập tức ngồi dậy.
“Ai? A! ” Cô vừa nói một chữ, không cảnh giác liền bị đối phương đánh phía sau gáy làm cô ngất lịm.
\[…\] 2h50. Biệt thự Hàn Băng.
“A.. Sau gáy .. đau quá.. ” Huyền Thiên Băng vừa tỉnh, mở mắt quan sát xung quanh thì một giọng nói giá lạnh phát lên.
“Tỉnh rồi? ” Hàn Tử Mặc bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nói.
“Hàn Tử Mặc! ”
“Là tôi. Chứ em mong là ai? ” nói đến đây Hàn Tử Mặc lập tức nhăn mày.
“Tôi chẳng mong ai cả! Tôi chính là không muốn nhìn thấy anh nhất. ” Huyền Thiên Băng hậm hực nói, cảm thấy tay có vẻ kì lạ vừa nhìn tới thì thấy tay mình đã bị còng bằng một cái còng đặc chế.
“Tại sao? ” Hàn Tử Mặc nói
“Tại sao? Tại sao cái gì cơ? ” Huyền Thiên Băng một tay bị còng một tay không bị còng, tay không bị còng của cô chạm vào chiếc còng đặc chế kia, cô quan sát để tìm ra cách tháo chiếc còng. Bởi lẽ người còng tay cô lại là Hàn Tử Mặc đây cho dù cô có mắng chửi hắn thì chưa chắc hắn đã chịu tháo còng cho cô. Vẫn là tự lực gánh sinh đi!
“Tại sao lại thân mật với người đàn ông khác? Tại sao lại không muốn ở cạnh tôi? Tại sao lại không yêu tôi? Tôi đã rất yêu em! Tôi nghĩ là em biết? ” giọng Hàn Tử Mặc nghe rất bi thương.
“Hàn Tử Mặc anh yêu tôi sao? Anh đã yêu tôi sao? Nhưng anh yêu tôi như thế nào lại càng làm tôi ghét anh! ” Huyền Thiên Băng chán ghét nói, trên đời này cô ghét nhất bị giam giữ dù là tình thân hay tình yêu đều không được!
“Tôi rất yêu em! Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau! Tại sao em không cảm nhận được tình yêu của tôi chứ? ” Hàn Tử Mặc không kiểm soát được tức giận quát lên.
“Im ngay! Quát quát cái gì chứ? Muốn so giọng ai to hơn à? ” Huyền Thiên Băng vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cái còng đặc chế kia.
“Tôi không đùa. ” Hàn Tử Mặc như mất kiên nhẫn nói, hắn bước tới ngồi cạnh cô.
“Được. Không đùa, vậy thì anh im lặng nghe tôi nói. ” Huyền Thiên Băng dừng lại động tác đang làm, cô nghiêm giọng nói.
“...” Hàn Tử Mặc rất chi là nghe lời, hắn im lặng không dám nói gì.
“Đầu tiên anh đã nói anh yêu tôi nhưng tôi xin đính chính là trước đó lẫn hiện tại tôi chưa yêu anh! Tiếp theo anh nói anh đã yêu nhưng anh có biết yêu là gì không? Yêu chính là cho đi và tình yêu chính là tình cảm từ hai phía. Tình yêu được sinh ra khi cả hai cùng yêu nhau, của anh chỉ là đơn phương! Hơn thế tình yêu là sự tôn trọng, tin tưởng của cả hai người chứ nó không phải là sự chiếm hữu anh có hiểu không? Anh nhìn tay tôi xem, anh yêu tôi mà anh đã còng tôi lại thế này đây. Đó là sự chiếm hữu của anh với tôi chứ đó có phải yêu đâu? Tôi là con người và tôi có tự do! Có quyền của cá nhân tôi. Tôi không phải sủng vật để anh giam cầm nói gì nghe đó chẳng khác nào một con chó sủa gâu gâu cả! Đừng có mà học theo mấy tên nam 9 bá đạo chuyên chiếm hữu nữ chính có được không? Cho dù có học thì tôi cũng chẳng phải nữ chính ngôn tình đâu! Hiểu không? Tôi đã nói tới mức này rồi rốt cuộc anh đã thông não chưa? Bổn tiểu thư nói tới mỏi mồm rồi đấy! ” Huyền Thiên Băng vừa giảng giải vừa giải thích đến mỏi cả miệng, liền quay sang nhìn Hàn Tử Mặc đang trầm tư, Huyền Thiên Băng cũng mặc kệ hắn, cô tiếp tục nghiên cứu cái còng đặc chế oái oăm kia thế là không gian yên tĩnh ập đến.
♪
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.