Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 291: Anh hùng cứu mỹ nhân

Hoạ Thuỷ

14/08/2016

Editor: Xiu Xiu

Beta: minhhy299

Uyển Tình im lặng giây lát, vừa đạp xe vừa nói: “Cậu còn nhớ lễ tình nhân không? Anh ta cố tình trở về, tìm tớ thổ lộ, thế nhưng tớ đã hung hăng từ chối...”

Loảng xoảng...

Thiên Tuyết lật xe rồi.

Uyển Tình dừng lại, nhìn bánh xe quay tròn, bị dọa chết đứng. Chờ cô phản ứng kịp, khi muốn đi đỡ Thiên Tuyết, đã có một bóng trắng từ phía trước xông tới, khom người nâng cô dậy. Sau đó ầm, một quả bóng đi theo lại đây.

Người con trai đỡ Thiên Tuyết dậy, cao cao gầy gầy, mặc áo phông và quần đùi, toàn thân đều là mồ hôi. Vừa thấy quả bóng, liền biết là vừa vận động xong.

“Có sao không?” Nam sinh hỏi Thiên Tuyết: “Có muốn mình đưa đi bệnh viện không?”

Thiên Tuyết ngẩng đầu liếc anh một cái, mặt nhăn thành bánh bao, cái gì cũng không nói được, quay đầu nói với Uyển Tình: “Đau chết mất...”

Uyển Tình nói một tiếng cảm ơn với người nam sinh kia, đỡ lấy cô: “Đi bệnh viện không?”

Thiên Tuyết đau đến mức không muốn nói chuyện, gật đầu. Vừa muốn đi, chân đã đau lợi hại. Uyển Tình sợ cô bị thương đến xương cốt, kêu cô đừng nhúc nhích: “Ngồi lên xe đi, tớ đèo cậu!”

Uyển Tình không làm phiền nam sinh kia, lại sợ Thiên Tuyết không thể chịu thêm được nữa, hỏi ý kiến của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết khoát tay không sao cả, căn bản không để ý những thứ này. Sau đó nam sinh liền dựng chiếc xe của Thiên Tuyết lên, còn chưa có hỏng, tiện tay lại đặt quả bóng vào giỏ xe, đi theo sau.

Thiên tuyết lật xe, hai bên đều là mặt cỏ, vừa lúc cô ngã trên bãi cỏ, an toàn hơn so với nền xi măng, tuy là toàn thân đau đớn, nhưng kiểm tra qua, không thương tổn đến xương, thế nhưng chân trái lại bị sưng, cẳng chân tụ máu hơn phân nửa, nhìn thấy ghê người.

Thiên Tuyết nhìn một mảng xanh tím, tay cầm lấy tay bác sĩ không thả ra: “Chắc là không để lại sẹo chứ? Về sau sẽ xấu xí, cháu còn muốn mặc váy!”

Bác sĩ gặp một cô gái xinh đẹp khóc như hoa lê dầm mưa, đau lòng muốn chết, vỗ về an ủi cô: “Yên tâm yên tâm, cái này hoàn toàn không để lại sẹo, hết sưng là không còn việc gì nữa.”

Bạn học vừa rồi vừa thấy, kéo tay Thiên Tuyết về: “Bác sĩ nói không sao rồi, chúng ta có thể trở về.”

Thiên Tuyết liếc anh một cái, đứng lên: “Cảm ơn cậu, cậu thật sự là một người tốt.”

Nam sinh: ...đây là bị cho là người tốt rồi hả?

Trong lòng anh nói không nên lời là tư vị gì, người tốt thì là người tốt đi, cứu người thì cứu chót, còn giúp Uyển Tình và cô đi về trường.



Thiên tuyết luôn lấy ơn trả ơn, để lại số điện thoại cho anh, nói khi nào khỏi chân sẽ mời anh ăn cơm.

Nam sinh vui lòng đồng ý!

Trở lại phòng ngủ, còn chưa qua thời gian điểm danh, Uyển Tình để cho Thiên Tuyết nghỉ ngơi, tự mình đi, thuận tiện báo cáo cho chủ nhiệm lớp một tiếng.

Chủ nhiệm lớp nghe xong, hỏi tường tận một lần, sau đó dạy dỗ lại các bạn học: đi xe đạp phải cẩn thận, bình thường luôn phải chú ý an toàn, ở trong sân trường còn như thế này, trong phòng ngủ cũng như thế này, không cần sử dụng những đồ điện nguy hiểm...

Các bạn học nghe thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Sau đó chủ nhiệm lớp còn nói: Xuân về hoa nở, cả lớp có thể tổ chức đi chơi xuân.

Bạn cùng lớp đến từ các nơi trong cả nước, đã sớm nghe nói ở thành phố C có mấy nơi khi hoa nở vô cùng đẹp, tự nhiên nhao nhao hưởng ứng. Thế nhưng lớp quá ít nam sinh, có người đề nghị tìm thêm mấy bạn nam sinh ở lớp khác để giao lưu tình hữu nghị.

Sau khi tan họp, Uyển Tình trở về phòng ngủ với Thiên Tuyết, Thiên Tuyết buồn bực: “Chân mình bị thương thế này, đi làm sao được?”

“Hiện giờ vừa mới khai giảng, tất cả mọi người đều đang bận rộn, mà còn là giai đoạn thương lượng bàn bạc, sau khi quyết định cụ thể, chắc chắn là phải sau hai ba tuần nữa.”:

“Vậy thì được.” Thiên Tuyết hài lòng gật đầu: “Mình muốn ăn thịt bò khô, cậu đi mua cho mình đi!”

“Sao lại là tớ?”

“Đều là cậu hại mình!” Thiên Tuyết vừa nói, đột nhiên nhớ đến chuyện chính: “Thiếu chút nữa là mình bị ngã mà quên mất, cậu và họ Quản sao lại như vậy, trở về thành thật khai báo! Nếu không thì mình sẽ tố cáo cậu!”

“Không phải tớ nói hết rồi sao, tớ từ chối rồi!” Uyển Tình tìm phiếu ăn cơm, đi siêu thị mua thịt bò khô. Lúc trở về, Lý Ức và Liễu Y Y trở lại, Lý Ức đang quan tâm đến vết thương của Thiên Tuyết.

Uyển Tình kêu hai cô ăn đồ ăn vặt, Thiên Tuyết cũng không hỏi lại chuyện của Quản Hạo Nhiên nữa.

Ngày hôm sau bắt đầu đi học, Thiên Tuyết có hơi bất tiện, hết giờ học liền trở về phòng ngủ, ăn cơm gì đó đều giao cho Uyển Tình.

Các cô còn không hề mang cơm về phòng ăn, hiện giờ đi tìm hộp đựng cơm của trường học, đã không thấy đâu rồi. Mà đây không phải là hộp đựng cơm, mà là thau cơm! Một chậu cơm nhỏ, những thức ăn khác thì chỉ có một chút, chỉ có cơm là nhiều. Nam sinh ăn một chậu vừa hợp, nữ sinh ăn thế này hơi khó coi, nam sinh còn có người ghét bỏ, huống chi là nữ sinh?

Uyển Tình tìm một lượt, phát hiện trên ban công có vải len sọc, liền không nói gì, mang theo phiếu cơm vào siêu thị.

Bưng cơm trở lại, Thiên Tuyết nhìn hộp cơm, rất xinh đẹp, ăn hai miếng lại nhớ ra: “Hộp cơm là cậu vừa mua?”



“A.”

“Cậu rửa sạch chưa?”

“Yên tâm, tớ đã chần qua nước sôi, còn dùng nước rửa bát rồi.” Nói xong còn đưa nước rửa bát vừa mua cho cô xem.

Cô yên tâm, bắt đầu ăn từng miếng lớn, ăn xong rồi nói: “Hộp cơm này rất đẹp, cậu mang đến Isabella, bỏ thức ăn ngon vào đây! Mình là người bệnh, muốn được bồi bổ!”

Lý Ức và Liều Y Y không ở đây, nói chuyện không cần cố kỵ.

Uyển TÌnh sửng sốt: “Tớ không nói cho anh cậu.”

Thiên Tuyết nghĩ một chút, nói: “Quyết định như vậy đi! Có thể không nói cho anh ấy biết, liền không cho anh biết! Nếu không thì lại không biết nói thế nào, cái gì mà “Đã hai mươi tuổi rồi, vẫn còn không chăm sóc tốt cho bản thân”! Cắt, anh ấy ba mươi tuổi rồi còn ngây thơ thì có!”

Uyển Tình không nói gì.

Lúc học kỳ mới bắt đầu, có nhiều chuyện, hai ngày sau Uyển Tình gọi một cuộc điện thoại cho Mục Thiên Dương, nói quá bận, chủ nhật mới qua được.

Mục Thiên Dương không phản đối, nói chuyện với cô vài câu, không khí hòa hợp.

Thứ sáu, Uyển Tình đi một mình qua, nói Thiên Tuyết tham gia hoạt động của trường học. Mục Thiên Dương cũng không nghi ngờ gì, trong lòng vẫn yên tâm là may mắn mà cô không tới, có thể mang Uyển Tình đi đâu đó nghỉ phép chơi đùa.

Uyển Tình sợ bị người khác bắt gặp, nói thế nào cũng không đi. Mục Thiên Dương thở dài, vuốt ve tóc của cô, trong giọng nói tràn đầy yêu thương: “Về sau đi.”

Hai người yêu nhau, không nên đi đâu đó ân ân ái ái sao? Đến nơi này, lại muốn trốn tránh, anh cảm thấy có lỗi với cô.

Buổi chiều chủ nhật, Uyển Tình mang theo hộp cơm tìm bà Trương làm điểm tâm sau đó mới trở về phòng, không thấy Thiên Tuyết, Lý Ức và Liễu Y Y lại ở đây.

Uyển Tình hỏi: “Thiên Tuyết đi đâu rồi?”

Lý Ức nói: “Có người mang cô ấy ra ngoài! Hình như là người cứu cô ấy, xem ra là anh hùng cứu mỹ nhân, muốn soạn một đoạn giai thoại rồi”

“Cái gì?” Uyển Tình sửng sốt giây lát, kêu lên: “Tớ mới đi có hai ngày!”

Hai ngày không ở đây, Thiên Tuyết đã bị người ta mang đi rồi? Má ơi!

Lý Ức nhìn cô nghi ngờ: “Các người...” giọng điệu ê ẩm này là chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook