Chương 599: Bánh kẹo cưới
Hoạ Thuỷ
18/12/2016
Uyển Tình gật gật đầu, đến vị trí của mình ngồi xuống. Tất cả mọi người
không dám nhìn cô, cô lau nhẵn bóng mặt bàn, lại nhìn tới "cấp trên" mà
Mục Thiên Dương phái tới cho cô .
Vị thư ký kia nghiền ngẫm vẻ mặt của cô, phân công chút việc đơn giản cho cô làm, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của cô, thấy cô nghiêm túc cố gắng, liền yên lòng.
Trước giờ tan tầm, Mục Thiên Dương tìm vị thư ký này hỏi: "Phu nhân hôm nay làm việc gì?"
Thư ký nghĩ, tổng giám đốc đây có ý tứ gì? Trách mình an bài công việc cho phu nhân làm phu nhân mệt mỏi? Hay là trách mình chưa an bài công việc quan trọng hơn cho phu nhân, làm phu nhân coi thường?
Thư ký nơm nớp lo sợ, đem việc thực tế trả lời, Mục Thiên Dương gật đầu, lại hỏi: "Cô ấy làm việc như thế nào?"
"Rất tốt. Phu nhân rất nghiêm túc và cẩn thận." Tuy rằng tốc độ có chút chậm, bất quá đối với thực tập sinh mà nói, không có không chậm. Quan trọng là phu nhân chậm nhưng làm ra việc tinh tế, không làm sai. Đại đa số thực tập sinh, làm chậm cũng chậm không ra được kết quả.
"Ừ. Đừng làm cho cô ấy quá mệt mỏi, nhưng cũng đừng làm cho cô ấy nhàm chán, việc gì có thể học thì hãy để cho cô ấy học một chút."
Thư ký đã hiểu, nhất định là phu nhân muốn chăm chỉ làm việc, tổng giám đốc lại không nỡ!
Có thể trực tiếp làm thủ hạ của Mục Thiên Dương, đều là người rất có kinh nghiệm, cũng là từ thực tập sinh biết được, biết như thế nào phái Uyển Tình làm việc.
Mỗi ngày, công việc của Uyển Tình đều vừa vặn làm tốt, sẽ không ăn không ngồi rồi, nhưng cũng sẽ không mệt, vả lại mỗi ngày đều có thể có chút thu hoạch.
Duy nhất làm cho cô rối rắm là thái độ của đồng sự chung quanh. Có vài người tựa hồ muốn lấy lòng cô, nhưng lại không dám tiếp cận —— vô nghĩa! Cũng không biết tính tình của phu nhân như thế nào, vạn nhất cô ấy chán ghét người a dua nịnh hót thì sao?
Còn có vài người, rõ ràng là không có ác ý, nhưng luôn tránh né cô, giống như cô là ôn dịch.
Cô nghĩ, nhất định là thân phận của mình làm hại. Đột nhiên lại cảm thấy, tới nơi này thực tập thật là đem thêm phiền toái cho người khác. Nhưng cô không nói với Mục Thiên Dương, miễn cho người này động kinh, đối với người phía dưới mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Thực tập được vài ngày, thói quen của Uyển Tình mọi người cũng quen —— xem bộ dáng phu nhân chăm chỉ làm việc, liền biết rằng cô ở chung rất tốt. Cho nên bình thường ở trên đường gặp phải, cũng cùng Uyển Tình chào hỏi; trong công việc thì ngẫu nhiên cũng kêu Uyển Tình hỗ trợ kiểm tra số lượng tư liệu; thời gian nghỉ trưa thì còn có thể cùng nhau thảo luận mỹ thực, điện ảnh.
Vốn mọi người bình thường thảo luận làm đẹp, thời trang, nhưng lấy tiền lương của bọn họ, ngẫu nhiên có thể mua một hai kiện đồ đã là xa xỉ, cũng chỉ tám chuyện mà thôi. Phụ nữ nha, không nói về vấn đề này thì quả thực là sống không có lạc thú.
Mà lấy thân phận của Uyển Tình, không nghĩ qua là liền có khả năng dẫn dắt tới trào lưu thời trang! Ai bảo cô là phu nhân? Ai bảo chị em dâu cô đều làm thời trang? Còn có người bạn đang làm nước hoa! Cho nên ở trước mặt cô, mọi người sẽ không tán gẫu đề tài này, ngược lại là lơ đãng nói đến mỹ thực và điện ảnh, khiến cho Uyển Tình hứng thú.
Uyển Tình chịu sự hun đúc của Thiên Tuyết, bản thân mình cũng thực sự thích, thảo luận cũng rõ ràng mạch lạc. Đặc biệt nhắc đến ăn, Uyển Tình so với đại đa số các cô càng có đầy đủ công năng, hướng dẫn làm như thế nào ăn ngon, khiến cho mọi người thật sâu tự biết xấu hổ .
Mọi người ở trong lòng hò hét: Phu nhân à, cô là phu nhân, cô không cần nấu cơm a! Sẽ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng! (cô vừa xinh đẹp lại có khả năng như vậy, làm cho nhóm thừa nữ chúng ta càng không có đủ tự tin . . . . . . )
Trừ bỏ mỹ thực, điện ảnh, Uyển Tình ngẫu nhiên còn cùng một vài đồng sự đã làm mẹ tâm sự quá trình nuôi dưỡng con cái.
Trong chớp mắt, thực tập đã xong, Uyển Tình có chút luyến tiếc. Mọi người cũng luyến tiếc, bởi vì thời điểm có Uyển Tình ở đây, Mục Thiên Dương luôn cười hì hì. Phải biết rằng, bình thường Mục Thiên Dương bực dọc thì liền mắng chửi người a. Mắng chửi người vẫn còn nhẹ, dù sao thì người khác bị mắng, bản thân mình cũng sẽ không nguy hiểm, vả lại mắng xong sẽ không có chuyện gì. Nghiêm trọng là thời điểm hắn buồn bực nhưng không phát tiết ra, làm cho cả công ty liền áp suất thấp, ngươi căn bản không biết hắn khi nào thì sẽ bùng nổ, lại sẽ bùng nổ trên người ai a!
Mọi người thật sâu nghĩ: phu nhân sau khi tốt nghiệp cũng lại đây làm việc thì tốt rồi. . . . . .
Uyển Tình tới trường học nộp báo cáo, gặp được bạn học cùng lớp. Bạn học hỏi: "Cái người cùng Mục Thiên Dương kết hôn Đinh Uyển Tình chính là cậu phải không?" Trùng tên trùng họ cùng diện mạo, không phải cũng quá là huyễn hoặc đi.
"Ách. . . . . . Đúng vậy a."
"Bạn học cùng lớp, cũng không phát bánh kẹo cưới?" Mặc dù có chút không biết tư vị là gì, nhưng mà biết, hôn lễ Mục gia, không phải bọn họ có tư cách đi?
"Đêm mai thời điểm họp lớp sẽ phát cho mọi người."
Uyển Tình không muốn lộ ra, cho nên không nói cho bạn trong lớp, cũng yêu cầu vị bạn học làm phù dâu kia không cần đi nói ra ngoài. Nhưng trên mạng đều trực tiếp, chỉ cần lớp học có một người xem, những người khác liền biết, hơn nữa mọi người còn tìm bạn học làm phù dâu hỏi qua. Bọn họ chủ động hỏi, bạn học phù dâu cũng không giấu, miêu tả thực tế hôn lễ rầm rộ như thế nào. Mọi người nghe xong, hâm mộ, ghen tị, oán hận có đủ loại.
Tuy lớp bọn họ không ai biết, nhưng đương nhiên cũng truyền ra bên ngoài, cho nên trường học rất nhiều người cũng biết. Dọc theo đường đi Uyển Tình tổng cảm giác có người nhìn chăm chú mình. Chẳng qua là, đã học được bình tĩnh .
Buổi tối ngày hôm sau, Uyển Tình xách túi bánh kẹo cưới thật lớn đến phòng học. Tại thời điểm phân phát, chủ nhiệm lớp đến, Uyển Tình cũng mời chủ nhiệm lớp ăn kẹo. Chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, còn có một ít lãnh đạo trường học, đều đã tham dự qua hôn lễ. Mục Thiên Dương làm việc, tất nhiên cẩn thận.
Chủ nhiệm lớp cười nói: "Kết hôn, phải cân bằng thời gian thật tốt a, việc học và gia đình quan trọng như nhau."
"Dạ!" Uyển Tình nghiêm túc trả lời "Tuần trăng mật sau khi kết hôn, em đi thực tập, đang viết báo cáo thực tập."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, hỏi: "Em thực tập ở đâu?"
"Ách. . . . . ."
"Mục thị!" Mọi người ồn ào.
Uyển Tình đỏ mặt.
Chủ nhiệm lớp vung tay lên: "Mục thị thì Mục thị đi, có thể học được tri thức là tốt rồi." Sau đó cùng mọi người cùng nhau tán gẫu thời điểm vào nghề, đề tài về gia đình, ân cần dạy bảo.
Uyển Tình một tuần sau mới viết xong báo cáo thực tập, trường học cũng chính thức thúc giục mọi người nộp. Cô xem xem, tựa hồ cũng không tệ lắm, hướng Mục Thiên Dương nói: "Đã quên phần nhận xét thực tập, em bớt thời gian cùng anh đi tới công ty, đưa cho bọn họ. . . . . ."
"Đưa anh." Mục Thiên Dương nói, đảo mắt nhìn nhìn "Anh cũng viết một phần đi."
"Có thể rất long trọng hay không ?"
"Đến phòng làm việc của anh thực tập, anh đương nhiên muốn viết." Mục Thiên Dương cầm bút, viết: Nghiêm túc, chuyên nghiệp! Rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp !
"Anh viết cái gì đây a?"
"Hừ ~" Mục Thiên Dương oán niệm.
Vốn nghĩ, cô đi thực tập, bọn họ có thể gần gũi với nhau động cái gì đó, thậm chí ôm cô lên bàn làm việc của mình như vậy như vậy. . . . . . Kết quả cô rất nghiêm túc! Rất chuyên nghiệp! Thật sự không cùng anh làm càn, vứt cái mị nhãn cô đều không cần! Ăn cơm còn muốn bỏ lại anh đi nhà ăn dành cho nhân viên, nếu không phải anh cũng đi theo, làm cho nhà ăn oanh động, cô thật sự sẽ không quản anh .
"Hừ!" Uyển Tình bất mãn "Em không đi công ty, anh kêu Trương bí thư viết cho em. Nếu viết không tốt, anh liền ngủ sô pha cho em!"
"Anh. . . . . . thành giao!" Ngủ sô pha cái gì, thật sự là đòn sát thủ.
Giao báo cáo thực tập xong, Uyển Tình nhận được điện thoại nhà xuất bản. Cô thiếu chút nữa đã quên là cô ra một cuốn sách. Tiền nhuận bút của cuốn sách kia . . . . . . Sau thuế là tám ngàn. Biên tập nói của cô như vậy là coi như cao .
Ai. . . . . . Viết lách rất không dễ dàng .
Vị thư ký kia nghiền ngẫm vẻ mặt của cô, phân công chút việc đơn giản cho cô làm, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của cô, thấy cô nghiêm túc cố gắng, liền yên lòng.
Trước giờ tan tầm, Mục Thiên Dương tìm vị thư ký này hỏi: "Phu nhân hôm nay làm việc gì?"
Thư ký nghĩ, tổng giám đốc đây có ý tứ gì? Trách mình an bài công việc cho phu nhân làm phu nhân mệt mỏi? Hay là trách mình chưa an bài công việc quan trọng hơn cho phu nhân, làm phu nhân coi thường?
Thư ký nơm nớp lo sợ, đem việc thực tế trả lời, Mục Thiên Dương gật đầu, lại hỏi: "Cô ấy làm việc như thế nào?"
"Rất tốt. Phu nhân rất nghiêm túc và cẩn thận." Tuy rằng tốc độ có chút chậm, bất quá đối với thực tập sinh mà nói, không có không chậm. Quan trọng là phu nhân chậm nhưng làm ra việc tinh tế, không làm sai. Đại đa số thực tập sinh, làm chậm cũng chậm không ra được kết quả.
"Ừ. Đừng làm cho cô ấy quá mệt mỏi, nhưng cũng đừng làm cho cô ấy nhàm chán, việc gì có thể học thì hãy để cho cô ấy học một chút."
Thư ký đã hiểu, nhất định là phu nhân muốn chăm chỉ làm việc, tổng giám đốc lại không nỡ!
Có thể trực tiếp làm thủ hạ của Mục Thiên Dương, đều là người rất có kinh nghiệm, cũng là từ thực tập sinh biết được, biết như thế nào phái Uyển Tình làm việc.
Mỗi ngày, công việc của Uyển Tình đều vừa vặn làm tốt, sẽ không ăn không ngồi rồi, nhưng cũng sẽ không mệt, vả lại mỗi ngày đều có thể có chút thu hoạch.
Duy nhất làm cho cô rối rắm là thái độ của đồng sự chung quanh. Có vài người tựa hồ muốn lấy lòng cô, nhưng lại không dám tiếp cận —— vô nghĩa! Cũng không biết tính tình của phu nhân như thế nào, vạn nhất cô ấy chán ghét người a dua nịnh hót thì sao?
Còn có vài người, rõ ràng là không có ác ý, nhưng luôn tránh né cô, giống như cô là ôn dịch.
Cô nghĩ, nhất định là thân phận của mình làm hại. Đột nhiên lại cảm thấy, tới nơi này thực tập thật là đem thêm phiền toái cho người khác. Nhưng cô không nói với Mục Thiên Dương, miễn cho người này động kinh, đối với người phía dưới mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Thực tập được vài ngày, thói quen của Uyển Tình mọi người cũng quen —— xem bộ dáng phu nhân chăm chỉ làm việc, liền biết rằng cô ở chung rất tốt. Cho nên bình thường ở trên đường gặp phải, cũng cùng Uyển Tình chào hỏi; trong công việc thì ngẫu nhiên cũng kêu Uyển Tình hỗ trợ kiểm tra số lượng tư liệu; thời gian nghỉ trưa thì còn có thể cùng nhau thảo luận mỹ thực, điện ảnh.
Vốn mọi người bình thường thảo luận làm đẹp, thời trang, nhưng lấy tiền lương của bọn họ, ngẫu nhiên có thể mua một hai kiện đồ đã là xa xỉ, cũng chỉ tám chuyện mà thôi. Phụ nữ nha, không nói về vấn đề này thì quả thực là sống không có lạc thú.
Mà lấy thân phận của Uyển Tình, không nghĩ qua là liền có khả năng dẫn dắt tới trào lưu thời trang! Ai bảo cô là phu nhân? Ai bảo chị em dâu cô đều làm thời trang? Còn có người bạn đang làm nước hoa! Cho nên ở trước mặt cô, mọi người sẽ không tán gẫu đề tài này, ngược lại là lơ đãng nói đến mỹ thực và điện ảnh, khiến cho Uyển Tình hứng thú.
Uyển Tình chịu sự hun đúc của Thiên Tuyết, bản thân mình cũng thực sự thích, thảo luận cũng rõ ràng mạch lạc. Đặc biệt nhắc đến ăn, Uyển Tình so với đại đa số các cô càng có đầy đủ công năng, hướng dẫn làm như thế nào ăn ngon, khiến cho mọi người thật sâu tự biết xấu hổ .
Mọi người ở trong lòng hò hét: Phu nhân à, cô là phu nhân, cô không cần nấu cơm a! Sẽ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng! (cô vừa xinh đẹp lại có khả năng như vậy, làm cho nhóm thừa nữ chúng ta càng không có đủ tự tin . . . . . . )
Trừ bỏ mỹ thực, điện ảnh, Uyển Tình ngẫu nhiên còn cùng một vài đồng sự đã làm mẹ tâm sự quá trình nuôi dưỡng con cái.
Trong chớp mắt, thực tập đã xong, Uyển Tình có chút luyến tiếc. Mọi người cũng luyến tiếc, bởi vì thời điểm có Uyển Tình ở đây, Mục Thiên Dương luôn cười hì hì. Phải biết rằng, bình thường Mục Thiên Dương bực dọc thì liền mắng chửi người a. Mắng chửi người vẫn còn nhẹ, dù sao thì người khác bị mắng, bản thân mình cũng sẽ không nguy hiểm, vả lại mắng xong sẽ không có chuyện gì. Nghiêm trọng là thời điểm hắn buồn bực nhưng không phát tiết ra, làm cho cả công ty liền áp suất thấp, ngươi căn bản không biết hắn khi nào thì sẽ bùng nổ, lại sẽ bùng nổ trên người ai a!
Mọi người thật sâu nghĩ: phu nhân sau khi tốt nghiệp cũng lại đây làm việc thì tốt rồi. . . . . .
Uyển Tình tới trường học nộp báo cáo, gặp được bạn học cùng lớp. Bạn học hỏi: "Cái người cùng Mục Thiên Dương kết hôn Đinh Uyển Tình chính là cậu phải không?" Trùng tên trùng họ cùng diện mạo, không phải cũng quá là huyễn hoặc đi.
"Ách. . . . . . Đúng vậy a."
"Bạn học cùng lớp, cũng không phát bánh kẹo cưới?" Mặc dù có chút không biết tư vị là gì, nhưng mà biết, hôn lễ Mục gia, không phải bọn họ có tư cách đi?
"Đêm mai thời điểm họp lớp sẽ phát cho mọi người."
Uyển Tình không muốn lộ ra, cho nên không nói cho bạn trong lớp, cũng yêu cầu vị bạn học làm phù dâu kia không cần đi nói ra ngoài. Nhưng trên mạng đều trực tiếp, chỉ cần lớp học có một người xem, những người khác liền biết, hơn nữa mọi người còn tìm bạn học làm phù dâu hỏi qua. Bọn họ chủ động hỏi, bạn học phù dâu cũng không giấu, miêu tả thực tế hôn lễ rầm rộ như thế nào. Mọi người nghe xong, hâm mộ, ghen tị, oán hận có đủ loại.
Tuy lớp bọn họ không ai biết, nhưng đương nhiên cũng truyền ra bên ngoài, cho nên trường học rất nhiều người cũng biết. Dọc theo đường đi Uyển Tình tổng cảm giác có người nhìn chăm chú mình. Chẳng qua là, đã học được bình tĩnh .
Buổi tối ngày hôm sau, Uyển Tình xách túi bánh kẹo cưới thật lớn đến phòng học. Tại thời điểm phân phát, chủ nhiệm lớp đến, Uyển Tình cũng mời chủ nhiệm lớp ăn kẹo. Chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, còn có một ít lãnh đạo trường học, đều đã tham dự qua hôn lễ. Mục Thiên Dương làm việc, tất nhiên cẩn thận.
Chủ nhiệm lớp cười nói: "Kết hôn, phải cân bằng thời gian thật tốt a, việc học và gia đình quan trọng như nhau."
"Dạ!" Uyển Tình nghiêm túc trả lời "Tuần trăng mật sau khi kết hôn, em đi thực tập, đang viết báo cáo thực tập."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, hỏi: "Em thực tập ở đâu?"
"Ách. . . . . ."
"Mục thị!" Mọi người ồn ào.
Uyển Tình đỏ mặt.
Chủ nhiệm lớp vung tay lên: "Mục thị thì Mục thị đi, có thể học được tri thức là tốt rồi." Sau đó cùng mọi người cùng nhau tán gẫu thời điểm vào nghề, đề tài về gia đình, ân cần dạy bảo.
Uyển Tình một tuần sau mới viết xong báo cáo thực tập, trường học cũng chính thức thúc giục mọi người nộp. Cô xem xem, tựa hồ cũng không tệ lắm, hướng Mục Thiên Dương nói: "Đã quên phần nhận xét thực tập, em bớt thời gian cùng anh đi tới công ty, đưa cho bọn họ. . . . . ."
"Đưa anh." Mục Thiên Dương nói, đảo mắt nhìn nhìn "Anh cũng viết một phần đi."
"Có thể rất long trọng hay không ?"
"Đến phòng làm việc của anh thực tập, anh đương nhiên muốn viết." Mục Thiên Dương cầm bút, viết: Nghiêm túc, chuyên nghiệp! Rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp !
"Anh viết cái gì đây a?"
"Hừ ~" Mục Thiên Dương oán niệm.
Vốn nghĩ, cô đi thực tập, bọn họ có thể gần gũi với nhau động cái gì đó, thậm chí ôm cô lên bàn làm việc của mình như vậy như vậy. . . . . . Kết quả cô rất nghiêm túc! Rất chuyên nghiệp! Thật sự không cùng anh làm càn, vứt cái mị nhãn cô đều không cần! Ăn cơm còn muốn bỏ lại anh đi nhà ăn dành cho nhân viên, nếu không phải anh cũng đi theo, làm cho nhà ăn oanh động, cô thật sự sẽ không quản anh .
"Hừ!" Uyển Tình bất mãn "Em không đi công ty, anh kêu Trương bí thư viết cho em. Nếu viết không tốt, anh liền ngủ sô pha cho em!"
"Anh. . . . . . thành giao!" Ngủ sô pha cái gì, thật sự là đòn sát thủ.
Giao báo cáo thực tập xong, Uyển Tình nhận được điện thoại nhà xuất bản. Cô thiếu chút nữa đã quên là cô ra một cuốn sách. Tiền nhuận bút của cuốn sách kia . . . . . . Sau thuế là tám ngàn. Biên tập nói của cô như vậy là coi như cao .
Ai. . . . . . Viết lách rất không dễ dàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.