Chương 282: Bầu không khí hài hòa
Hoạ Thuỷ
07/08/2016
Cô muốn có biện pháp, để mẹ không làm việc ở cửa hàng bán hoa, giảm bớt lui tới với bên kia.
Như vậy, cô về sau nhìn thấy Quản Hạo Nhiên cũng có thể không cần để ý.
Uyển Tình khóc mệt mỏi, nhớ tới Mục Thiên Dương, đối với ý định gọi điện thoại cho anh hay không có chút dao động. Vừa vặn xe điện ngầm ngừng lại, cô cũng không quản đến chuyện đó, trước đi xuống nói sau. Nhìn thấy thời gian còn sớm, cô trực tiếp đánh xe đến biệt thự tư nhân của Mục Thiên Dương.
Kỳ thật trong lòng vẫn là không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . . Vạn nhất anh không có ở đấy thì sao? Cho dù ở đấy, cô phải phản ứng ra sao đây?
Sau khi đến biệt thự, cửa chính đóng kín chặt chẽ, Uyển Tình đi vòng quanh biệt thự hai vòng, lúc đầu phỏng chừng không có ai. Cô trở lại cửa chính ngồi xuống, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
Rất nhanh, Mục Thiên Dương liền bắt máy, âm thanh hơi có vẻ căng: "Ở đâu?"
"Ách. . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe cô chần chờ, gấp rút nói: "Không rảnh sao? Chúng ta đây nói chuyện phiếm."
Uyển Tình nghe sự lấy lòng trong giọng điệu của anh, đột nhiên cổ họng khó chịu: "Em ở cửa. . . . . ." Anh vì sao phải như vậy? Anh là Mục Thiên Dương, vì sao phải dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cô? Cô tình nguyện anh như lúc đầu vậy, cô chịu là được, cái gì cũng không cần nghĩ! Nhưng anh hiện tại đối với cô tốt lắm, trái tim thay đổi, yêu cầu cao, anh muốn không còn là thân thể của cô. . . . . . Cô phải sợ. . . . . .
"Cửa?"
"Cửa nhà anh."Báo cáo tên khu vực.
Mục Thiên Dương rất nhanh đã đua xe trở lại. Ô tô đứng phía trước Uyển Tình, anh nhảy xuống xe đi lại đây, một tay kéo cô vào trong lòng, hung hăng ôm lấy. Thật lâu sau, anh buông cô ra, hơi thở có chút không đều: "Sao, mất hứng?"
"Em không nói với mẹ em." Uyển Tình dừng một chút, "Vừa mới xem phim với Thiên Tuyết."
Mục Thiên Dương hiểu được , lập tức gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Uyển Tình đêm nay cùng một chỗ với anh, biết không?"
Thiên Tuyết đang ăn kem ly đây, nghe vậy sửng sốt một chút, một ngụm kem ly trượt vào cổ họng, giật mình run rẩy: "Ừ, đã biết, anh tiết chế một chút."
"Chậc!" Mục Thiên Dương bất mãn phát ra âm thanh, lại cái gì cũng chưa nói. Tắt điện thoại, anh hỏi Uyển Tình: "Ăn cơm chiều chưa?"
Uyển Tình lắc đầu.
"Trong phòng không có đồ ăn, đi ra ngoài ăn hay là kêu đồ ăn ngoài?"
Uyển Tình nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười: "Em đi mua rồi làm."
Mục Thiên Dương sáng mắt lên, hung hăng hôn cô một chút: "Mua ở đâu? Anh đưa em đi, chờ em trên xe."
Uyển Tình gật đầu, để anh mang mình đến siêu thị lớn, sau đó anh chờ ở bãi đỗ xe, cô lên lầu mua đồ ăn.
Nhìn các loại nguyên vật liệu, Uyển Tình nhịn không được nhíu mày. Cô chỉ biết làm một chút đồ ăn gia đình, ớt xanh xào khoai tây, cà chua xào trứng như vậy, hơi chút sa hoa một chút lại không được, ngay cả cá hương cà tím đều thuộc loại khó khăn. Nhưng cho người như Mục Thiên Dương vậy ăn, vẫn muốn nhiều học vài món ăn mới được. Không nói quá cao cấp quá tinh xảo, ít nhất phải khó khăn thêm nhiều một chút, tên dễ nghe một chút. . . . . .
À, băng dày ba thước, hiện tại cho dù mua thịt bò cũng không khả năng làm thành bít tết, trước chấp nhận đi. Về sau có rảnh, có thể học một chút, thấy anh tức giận liền bộc lộ tài năng —— lợi dụng thần thông cố gắng, không lợi dùng cô là con ngốc! Hơn nữa hai người dây dưa, cô cũng không nhất định đòi được tiện nghi, nói không chừng cuối cùng biến thành cam tâm tình nguyện.
Loại sự tình này không có cách nào khác khống chế, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Uyển Tình mua nguyên liệu nấu ăn và hoa quả, khi tính tiền, rõ ràng phát hiện Mục Thiên Dương ở đường thu ngân bên kia, dọa cô nhảy dựng.
Mục Thiên Dương tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, quay đầu nhìn thoáng qua, nhếch miệng nở một nụ cười, sau đó tiếp tục xếp hàng.
Uyển Tình thấy anh xếp hàng, lại cái gì cũng chưa lấy, thầm nghĩ chẳng lẽ cô hoa mắt? Người này không phải Mục Thiên Dương? Cô kiên quyết phủ nhận sự kiện thần bí xuất hiện, cho nên nguyên nhân chân thật hẳn là Mục Thiên Dương động kinh =p>
Mục Thiên Dương hơn cô còn tới trước quần thu ngân, cô liền trơ mắt nhìn anh cầm một hộp bao cao su trên cái giá bên cạnh quầy thu ngân…… Tính tiền, rời đi……
Cô thiếu chút nữa quỳ, mẹ nó! Anh quên chuyện OOXX sẽ chết à? !
Uyển Tình hỗn độn tính tiền, cầm theo đồ đến bãi đỗ xe. Đi đến bên ngoài thang máy, thấy Mục Thiên Dương đứng ở một bên nhìn bức hình dán trên tường.
Cô:. . . . . .
Mục Thiên Dương quay đầu, thấy cô đến đây, đưa tay lấy đồ trên tay cô qua, lôi kéo cô đi vào thang máy.
Uyển Tình nhìn biểu tình anh sung sướng, nói: "Em trong kỳ sinh lý. . . . . . Là giữa tháng."
Mục Thiên Dương sửng sốt, biểu tình cương cứng, cúi đầu không nói gì nhìn cô một lát, sau đó đưa tay hung hăng véo cổ cô một chút.
"A ——" Uyển Tình bất mãn trừng anh một cái.
Anh rầm rì nói: "Lại có thể không nói cho anh biết. . . . . ."
Uyển Tình lẩm bẩm: "Anh cũng không phải không biết. . . . . ."
Mục Thiên Dương hoàn toàn ủ rủ. Anh đây không phải quá hưng phấn quên sao? Tuy rằng sự kiện kia không phải mục đích căn bản, nhưng tốt xấu là phúc lợi, bị cô rót một chậu nước lạnh, nội tâm thật lạnh thật lạnh ~
Sau khi về nhà, Uyển Tình bắt đầu rửa tay nấu súp, Mục Thiên Dương xách mấy phần văn kiện ngồi ở bàn cơm, chú ý nhìn động tác "Hiền lành" của cô. Bởi vì là kiểu phòng bếp mở, cho nên tình cảnh này thập phần hài hòa, có một loại bầu không khí gia đình, để anh thập phần thỏa mãn. Anh không khỏi nghĩ, bên cạnh có vài tiểu quỷ phấn nộn ngồi nữa thì tốt rồi ~
À, trước đó, phòng bếp tinh xảo như thế muốn lợi dụng, bàn bếp thần kì nha, bàn ăn nha, đều có thể để bảo bối lên, sau đó cho anh tận tình hưởng dụng!
Nghĩ đến cái tình cảnh kia, Mục Thiên Dương liền nhịn không được xôn xao. Nhìn Uyển Tình rửa rau một cái, buồn bực nhìn chằm chằm bên hông mình: cái cây gậy gây rối! Người thân của cô đã đến, ngươi xôn xao cũng vô dụng!
Tiếp nhận. . . . . . Tiếp tục xôn xao, làm cả tim gan xôn xao nha! À, chính là thân thích đến đây thôi, tí nữa hò hét cô, để cô lấy tay giúp anh ~
Mục Thiên Dương nghĩ quá tốt, rốt cục cũng không buồn bực như vậy, ngẩng đầu, thấy Uyển Tình cầm lấy một cây dao lớn, cắt cắt, mắt lộ ra hung quang (đây là ảo giác của anh). . . . . . Bắt đầu cắt thái!
Nhìn thấy dao kia sáng loáng, trên người anh phát lạnh, nghĩ chắc năm sau, con bé kia dám cáu kỉnh với anh, hoàn toàn không sợ anh, anh mà biểu hiện không tốt, cô mượn dao phay khoa tay múa chân trên lưng anh: "Tin em cắt nó hay không? !"
A——
Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, báo cho tiểu huynh đệ của mình: đừng xôn xao, cẩn thận cắt ngươi!
Bất quá, anh vẫn rất chờ mong ngày nào đó, bộ dáng Uyển Tình uy hiếp người nhất định rất đáng yêu —— người nào đó choáng váng vui sướng lên.
Uyển Tình tính nấu một nồi nước, mặt khác xào hai loại rau. Cắt đồ ăn xong, cô trở lại bên người Mục Thiên Dương, quyết định rim nóng xong lại xào rau.
"Mệt mỏi?" Mục Thiên Dương hỏi.
Uyển Tình lắc đầu, nói kế hoạch nấu cơm, hỏi: "Máy tính anh ở đây không? Em kiểm tra tư liệu."
Âm thanh cô mềm mại, hơi làm nũng. Mục Thiên Dương vừa nghe, tâm ngứa khó nhịn, ôm cô hôn một cái, nói: "Ở phòng khách, tự mình đi lấy đi."
Uyển Tình khóc mệt mỏi, nhớ tới Mục Thiên Dương, đối với ý định gọi điện thoại cho anh hay không có chút dao động. Vừa vặn xe điện ngầm ngừng lại, cô cũng không quản đến chuyện đó, trước đi xuống nói sau. Nhìn thấy thời gian còn sớm, cô trực tiếp đánh xe đến biệt thự tư nhân của Mục Thiên Dương.
Kỳ thật trong lòng vẫn là không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . . Vạn nhất anh không có ở đấy thì sao? Cho dù ở đấy, cô phải phản ứng ra sao đây?
Sau khi đến biệt thự, cửa chính đóng kín chặt chẽ, Uyển Tình đi vòng quanh biệt thự hai vòng, lúc đầu phỏng chừng không có ai. Cô trở lại cửa chính ngồi xuống, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
Rất nhanh, Mục Thiên Dương liền bắt máy, âm thanh hơi có vẻ căng: "Ở đâu?"
"Ách. . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe cô chần chờ, gấp rút nói: "Không rảnh sao? Chúng ta đây nói chuyện phiếm."
Uyển Tình nghe sự lấy lòng trong giọng điệu của anh, đột nhiên cổ họng khó chịu: "Em ở cửa. . . . . ." Anh vì sao phải như vậy? Anh là Mục Thiên Dương, vì sao phải dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cô? Cô tình nguyện anh như lúc đầu vậy, cô chịu là được, cái gì cũng không cần nghĩ! Nhưng anh hiện tại đối với cô tốt lắm, trái tim thay đổi, yêu cầu cao, anh muốn không còn là thân thể của cô. . . . . . Cô phải sợ. . . . . .
"Cửa?"
"Cửa nhà anh."Báo cáo tên khu vực.
Mục Thiên Dương rất nhanh đã đua xe trở lại. Ô tô đứng phía trước Uyển Tình, anh nhảy xuống xe đi lại đây, một tay kéo cô vào trong lòng, hung hăng ôm lấy. Thật lâu sau, anh buông cô ra, hơi thở có chút không đều: "Sao, mất hứng?"
"Em không nói với mẹ em." Uyển Tình dừng một chút, "Vừa mới xem phim với Thiên Tuyết."
Mục Thiên Dương hiểu được , lập tức gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Uyển Tình đêm nay cùng một chỗ với anh, biết không?"
Thiên Tuyết đang ăn kem ly đây, nghe vậy sửng sốt một chút, một ngụm kem ly trượt vào cổ họng, giật mình run rẩy: "Ừ, đã biết, anh tiết chế một chút."
"Chậc!" Mục Thiên Dương bất mãn phát ra âm thanh, lại cái gì cũng chưa nói. Tắt điện thoại, anh hỏi Uyển Tình: "Ăn cơm chiều chưa?"
Uyển Tình lắc đầu.
"Trong phòng không có đồ ăn, đi ra ngoài ăn hay là kêu đồ ăn ngoài?"
Uyển Tình nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười: "Em đi mua rồi làm."
Mục Thiên Dương sáng mắt lên, hung hăng hôn cô một chút: "Mua ở đâu? Anh đưa em đi, chờ em trên xe."
Uyển Tình gật đầu, để anh mang mình đến siêu thị lớn, sau đó anh chờ ở bãi đỗ xe, cô lên lầu mua đồ ăn.
Nhìn các loại nguyên vật liệu, Uyển Tình nhịn không được nhíu mày. Cô chỉ biết làm một chút đồ ăn gia đình, ớt xanh xào khoai tây, cà chua xào trứng như vậy, hơi chút sa hoa một chút lại không được, ngay cả cá hương cà tím đều thuộc loại khó khăn. Nhưng cho người như Mục Thiên Dương vậy ăn, vẫn muốn nhiều học vài món ăn mới được. Không nói quá cao cấp quá tinh xảo, ít nhất phải khó khăn thêm nhiều một chút, tên dễ nghe một chút. . . . . .
À, băng dày ba thước, hiện tại cho dù mua thịt bò cũng không khả năng làm thành bít tết, trước chấp nhận đi. Về sau có rảnh, có thể học một chút, thấy anh tức giận liền bộc lộ tài năng —— lợi dụng thần thông cố gắng, không lợi dùng cô là con ngốc! Hơn nữa hai người dây dưa, cô cũng không nhất định đòi được tiện nghi, nói không chừng cuối cùng biến thành cam tâm tình nguyện.
Loại sự tình này không có cách nào khác khống chế, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Uyển Tình mua nguyên liệu nấu ăn và hoa quả, khi tính tiền, rõ ràng phát hiện Mục Thiên Dương ở đường thu ngân bên kia, dọa cô nhảy dựng.
Mục Thiên Dương tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, quay đầu nhìn thoáng qua, nhếch miệng nở một nụ cười, sau đó tiếp tục xếp hàng.
Uyển Tình thấy anh xếp hàng, lại cái gì cũng chưa lấy, thầm nghĩ chẳng lẽ cô hoa mắt? Người này không phải Mục Thiên Dương? Cô kiên quyết phủ nhận sự kiện thần bí xuất hiện, cho nên nguyên nhân chân thật hẳn là Mục Thiên Dương động kinh =p>
Mục Thiên Dương hơn cô còn tới trước quần thu ngân, cô liền trơ mắt nhìn anh cầm một hộp bao cao su trên cái giá bên cạnh quầy thu ngân…… Tính tiền, rời đi……
Cô thiếu chút nữa quỳ, mẹ nó! Anh quên chuyện OOXX sẽ chết à? !
Uyển Tình hỗn độn tính tiền, cầm theo đồ đến bãi đỗ xe. Đi đến bên ngoài thang máy, thấy Mục Thiên Dương đứng ở một bên nhìn bức hình dán trên tường.
Cô:. . . . . .
Mục Thiên Dương quay đầu, thấy cô đến đây, đưa tay lấy đồ trên tay cô qua, lôi kéo cô đi vào thang máy.
Uyển Tình nhìn biểu tình anh sung sướng, nói: "Em trong kỳ sinh lý. . . . . . Là giữa tháng."
Mục Thiên Dương sửng sốt, biểu tình cương cứng, cúi đầu không nói gì nhìn cô một lát, sau đó đưa tay hung hăng véo cổ cô một chút.
"A ——" Uyển Tình bất mãn trừng anh một cái.
Anh rầm rì nói: "Lại có thể không nói cho anh biết. . . . . ."
Uyển Tình lẩm bẩm: "Anh cũng không phải không biết. . . . . ."
Mục Thiên Dương hoàn toàn ủ rủ. Anh đây không phải quá hưng phấn quên sao? Tuy rằng sự kiện kia không phải mục đích căn bản, nhưng tốt xấu là phúc lợi, bị cô rót một chậu nước lạnh, nội tâm thật lạnh thật lạnh ~
Sau khi về nhà, Uyển Tình bắt đầu rửa tay nấu súp, Mục Thiên Dương xách mấy phần văn kiện ngồi ở bàn cơm, chú ý nhìn động tác "Hiền lành" của cô. Bởi vì là kiểu phòng bếp mở, cho nên tình cảnh này thập phần hài hòa, có một loại bầu không khí gia đình, để anh thập phần thỏa mãn. Anh không khỏi nghĩ, bên cạnh có vài tiểu quỷ phấn nộn ngồi nữa thì tốt rồi ~
À, trước đó, phòng bếp tinh xảo như thế muốn lợi dụng, bàn bếp thần kì nha, bàn ăn nha, đều có thể để bảo bối lên, sau đó cho anh tận tình hưởng dụng!
Nghĩ đến cái tình cảnh kia, Mục Thiên Dương liền nhịn không được xôn xao. Nhìn Uyển Tình rửa rau một cái, buồn bực nhìn chằm chằm bên hông mình: cái cây gậy gây rối! Người thân của cô đã đến, ngươi xôn xao cũng vô dụng!
Tiếp nhận. . . . . . Tiếp tục xôn xao, làm cả tim gan xôn xao nha! À, chính là thân thích đến đây thôi, tí nữa hò hét cô, để cô lấy tay giúp anh ~
Mục Thiên Dương nghĩ quá tốt, rốt cục cũng không buồn bực như vậy, ngẩng đầu, thấy Uyển Tình cầm lấy một cây dao lớn, cắt cắt, mắt lộ ra hung quang (đây là ảo giác của anh). . . . . . Bắt đầu cắt thái!
Nhìn thấy dao kia sáng loáng, trên người anh phát lạnh, nghĩ chắc năm sau, con bé kia dám cáu kỉnh với anh, hoàn toàn không sợ anh, anh mà biểu hiện không tốt, cô mượn dao phay khoa tay múa chân trên lưng anh: "Tin em cắt nó hay không? !"
A——
Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, báo cho tiểu huynh đệ của mình: đừng xôn xao, cẩn thận cắt ngươi!
Bất quá, anh vẫn rất chờ mong ngày nào đó, bộ dáng Uyển Tình uy hiếp người nhất định rất đáng yêu —— người nào đó choáng váng vui sướng lên.
Uyển Tình tính nấu một nồi nước, mặt khác xào hai loại rau. Cắt đồ ăn xong, cô trở lại bên người Mục Thiên Dương, quyết định rim nóng xong lại xào rau.
"Mệt mỏi?" Mục Thiên Dương hỏi.
Uyển Tình lắc đầu, nói kế hoạch nấu cơm, hỏi: "Máy tính anh ở đây không? Em kiểm tra tư liệu."
Âm thanh cô mềm mại, hơi làm nũng. Mục Thiên Dương vừa nghe, tâm ngứa khó nhịn, ôm cô hôn một cái, nói: "Ở phòng khách, tự mình đi lấy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.