Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 177: Cách xa bọn họ một chút

Hoạ Thuỷ

02/04/2016

Sở Thiệu nhịn không được khụ một cái, nói: "Không nên không nên, tôi mời cậu."

Liễu Y Y này rất quỷ dị, rõ ràng gia cảnh cũng không sai, nhưng cô ở trường học từ mặc quần áo đến ăn cơm, đều giống như quỷ! Đặc biệt tiền của cô đấy, nghe nói trên người chưa bao giờ vượt qua mười đồng tiền, hơn nữa cho tới bây giờ không thấy cô lấy tiền giấy ra qua.

Liễu Y Y cố chấp đẩy tiền xu lên trước mặt hắn, sau đó bắt đầu ăn mỳ.

Sở Thiệu khóe miệng co giật, đẩy tiền xu trở về: "Chúng ta thương lượng, về sau cậu đừng nữa tôi đánh được không?"

Liễu Y Y nhìn hắn một cái, từng bước từng bước cầm tiền xu lên, sau đó cướp đi cây xiên hắn bắt đầu nướng =.=

Sở Thiệu nhìn nhìn tay của mình, di, thịt nướng của hắn sao? Cường đạo à! Thấy Liễu Y Y dùng chiếc đũa gắp thịt nướng bỏ vào trong mỳ, hắn bất đắc dĩ nói: "Ăn đi ăn đi. . . . . ." Về sau không đánh hắn thì tốt rồi.

Thiên Tuyết thấy bộ dáng của hắn, đập bàn cười ha hả.

Sở Thiệu bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Mục Thiên Tuyết cậu đủ chưa!"

"Cười đều không được à?" Thiên Tuyết cười đến thiếu chút nữa lật mặt.

Sở Thiệu lần thấy thật mất mặt, cúi đầu điên cuồng ăn mỳ. Vừa thấy Liễu Y Y bên cạnh, cũng là không thèm ngẩn đầu điên cuồng ăn. Bất quá, cô đeo mắt kính nha! Mì nóng như vậy, nhiệt khí cường đại như vậy, kính mắt của cô đã sớm mờ một mảnh rồi chứa?

Không đợi hắn phản ứng lại, Liễu Y Y đã bưng bát lên, uống nước mì không còn một mảnh, sau đó. . . . . . Quả nhiên trên thấu kính tất cả đều là hơi nước. Cô giống như nhìn không thấy vậy, đứng dậy ngay như vậy, đi rồi, . . . . . .

Sở Thiệu sợ hãi than: "Cậu ấy nhìn thấy sao?"

"Bạn Y Y đang đùa giỡn tàn khốc!" Thiên Tuyết nói, "Kỳ thật cậu ấy vừa ra khỏi cửa đã đưa tay lau ngay!"

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Thiên Tuyết và Uyển Tình vừa đến phòng học, chỉ thấy Liễu Y Y cầm sách tiếng Anh thật dày mà đánh Sở Thiệu. Thiên Tuyết lại cười ngất lần nữa, xem ra tối hôm qua buổi ăn khuya mất trắng!

Sở Thiệu nằm sấp trên bàn, chờ Liễu Y Y không đánh mới ngẩng đầu lên.

"Cậu lại làm sao vậy?" Thiên Tuyết tò mò hỏi.

"Tôi chỉ làm rơi sách của cậu ấy xuống đất . . . . . ." Sở Thiệu rất buồn bực, bất quá nhìn thấy Uyển Tình, hắn rất nhanh tỉnh lại, "Đêm nay không có tiết học, đi ra ngoài một chút không?"

"Không." Thiên Tuyết nói, "Anh tớ bảo tớ về nhà!"

Mục đích của Sở Thiệu vốn không phải là cô, cô tới hay không không sao cả, liền chuyển hướng Uyển Tình: "Chúng ta đây đi thôi?"



Uyển Tình phiền chán nói: "Tớ muốn làm bài!"

Sở Thiệu: . . . . . . Xác thực, nhìn tốc độ viết chữ của cô hiện tại, làm bài quá chậm.

Thiên Tuyết nói: "Cậu có thể kêu Y Y đi mà!"

Sở Thiệu liếc người ngồi cùng bàn một cái, khinh thường hừ lạnh: "Thôi đi ~"

Phanh! Hai bản sách tiếng Anh nện xuống. . . . . .

"Ha ha ha ha ——" trong phòng học lại vang lên tiếng cười của Thiên Tuyết.

Uyển Tình như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua, cảm thấy ngày như vậy cũng không tệ lắm. Chờ tốt nghiệp, sẽ rất hoài niệm đây?

Buổi chiều, Thiên Tuyết vừa tan học đã đi, dặn dò Uyển Tình: "Tối nay cậu hẳn đi ăn cơm, hiện tại không nên đến chen chúc!"

"Ừ."

Uyển Tình loay hoay trong phòng ngủ, sau đó lại đi ăn cơm, đã không có người nào. Cơm nước xong, về lớp tự học, trong phòng học một nửa chỗ ngồi đều có người ngồi, xem ra mọi người vẫn là học tốt lắm.

Uyển Tình mới vừa đi đến chỗ ngồi, đằng sau phòng học còn có người kêu cô. Cô quay đầu, thấy Sở Thiệu cùng lớp học vài cái học sinh mũi nhọn đều ở đây.

Lớp trưởng hỏi: "Đinh Uyển Tình, buổi chiều kia nói đề vật lý cậu giải quyết sao?"

"Không có." Uyển Tình nhíu mày, "Vật lý tớ kém nhất."

"Đến đến đến. . . . . ." Sở Thiệu ngoắc, "Đến tiếp thu ý kiến quần chúng một chút."

Uyển Tình gặp thật nhiều người, thậm chí đều có Liễu Y Y, đi qua ngồi. Cô vẫn là lần đầu tiên cùng mọi người thảo luận đề, ý nghĩ sinh động lên, quả thực nhiệt huyết sôi trào, giải quyết xong một đề, lại tiến hành nói một cái khác, bất tri bất giác hai cái giờ đi qua, điện thoại đột nhiên vang lên. Cô cả kinh, lấy di động ra vừa thấy, là Thiên Tuyết.

Thở phào nhẹ nhõm, cô nói: "Tớ đi ra ngoài nhận điện thoại."

Đến trên ban công nhận điện thoại, Thiên Tuyết hưng phấn hỏi cô đang làm cái gì. Uyển Tình trong đầu còn chứa đề, liền nói với cô: "Tớ nghĩ con nhà giàu chính là ăn chơi trác táng, không nghĩ tới bọn Sở Thiệu còn rất thông minh! Liễu Y Y tuy rằng không nói lời nào, bất quá cậu ấy viết một cái chính là một hàng dài! A, còn có, vừa rồi Sở Thiệu lại bị cậu ấy đánh, hai người này quá thú vị."

"Đúng vậy đúng vậy. . . . . ." Thiên Tuyết cười nói, "Mình vẫn cảm thấy bọn họ có loại cảm giác oan gia vui mừng ~"



"A?" Uyển Tình sửng sốt, không nói gì nói, "Cậu sẽ không lại xem tiểu thuyết này chứ, Liễu Y Y đánh lại không chỉ một Sở Thiệu, cậu này cũng có thể nghĩ loạn?" Thiên vương lão tử chọc cô, cô nhắm vào đánh không lầm được không? Người khác có cơ hội tránh đi, nhưng Sở Thiệu là ngồi cùng bàn với cô, tránh không khỏi đây!

"Mình cảm thấy rất đáng yêu mà! Là cậu không có sức tưởng tượng thôi!"

"Không nói với cậu, bọn họ kêu tớ."

Uyển Tình đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng: "Ai là Sở Thiệu?"

Mục, Mục Thiên Dương? ! Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc. Sao lại thế này? Hắn. . . . . . Hắn nghe thấy được? Toàn bộ nghe thấy được?

"Ách —— cái kia. . . . . ." Âm thanh Thiên Tuyết chột dạ truyền đến, "Khụ! Uyển Tình à, cái kia. . . . . ."

"Em muốn chuyển đề tài?"

"Tôi. . . . . ." Thiên Tuyết không biết giải thích như thế nào, đột nhiên rống giận, "Đáng ghét đáng ghét đáng ghét. . . . . . Anh đã nói không lên tiếng, anh phá hư cảm tình của em và Uyển Tình !"

Uyển Tình nghe thấy âm thanh binh binh bàng bàng, phỏng chừng đánh nhau rồi. Cô cầm di động, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rất nhanh, bên kia liền im lặng, âm thanh Mục Thiên Dương trầm ổn hữu lực truyền đến: "Cách bạn học nam này của em xa một chút."

Uyển Tình có chút bất mãn: "Tôi ngay cả tự do kết bạn đều không có sao?"

"Em có Thiên Tuyết."

Uyển Tình nghẹn một chút, thấp giọng nói: "Tôi đã biết. . . . . ."

Mục Thiên Dương nghe âm thanh thế, có chút không đành lòng. Nhưng nghe cô đàm luận nam nhân khác, hắn chịu không nổi! Cô vừa mới cùng Thiên Tuyết tán gẫu thật vui vẻ, nói chuyện với hắn còn chưa có âm thanh khoái trá như vậy, càng thêm không có tiếng cười. . . . . . Loại chênh lệch này, giống như sát muối vào lòng hắn. Không biết an ủi cô như thế nào, hắn dứt khoát tắt điện thoại.

Uyển Tình thu di động, trở về nói với mọi người: "Tớ hơi lạnh, về phòng ngủ trước." Nói xong cầm hai quyển sách trở về chỗ ngồi, rời khỏi phòng học.

"A——" Sở Thiệu muốn gọi cô, thấy bộ dáng cô trầm trọng vậy, đột nhiên có chút vô lực.

Liễu Y Y cúi đầu viết lên nháp giấy một đẳng thức, đưa cho hắn xem, thấy hắn nhìn cửa thất thần, đột nhiên giận dữ, cầm nháp giấy hung hăng đưa cho hắn.

"A?" Sở Thiệu cả kinh, thấy cô lại đánh mình, rốt cục nhịn không được nổi giận, "Liễu Y Y cô điên rồi!"

Liễu Y Y ở sau kính đen trừng mắt hắn, bỗng nhiên cầm bút đâm trên mu bàn tay hắn một chút, sau đó cũng đi rồi.

Ngày hôm sau, Thiên Tuyết đến trường học. Trong phòng học không tiện nói với Uyển Tình, nghẹn đến trưa, trở lại phòng ngủ mà bắt đầu xin lỗi: "Mình không phải cố ý! Là hắn bảo mình mở loa ngoài, mình lại không dám không mở! Ai nha, cậu sẽ không muốn trách mình đâu~"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook