Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 588: Chú rể là yêu nghiệt

Hoạ Thuỷ

14/12/2016

Kim lão phu nhân đang chuẩn bị ngủ, hỏi cô: "Sao thế?"

"Cháu ngủ không được.” Uyển Tình nói.

Cái này không thể trách phòng ở, ban ngày rất nhiều người ở đây, buổi tối trừ bỏ Kim lão phu nhân, cũng chỉ có một bảo mẫu. Bảo mẫu là chuyên môn lưu lại chiếu cố Kim lão phu nhân, nghe Uyển Tình nói như vậy, cười nói: "Tiểu thư nhất định là nghĩ đến kết hôn quá khẩn trương."

Uyển Tình ngượng ngùng cười, nói với Kim lão phu nhân: "Bà ngoại, cháu ngủ cùng bà."

Kim lão phu nhân buồn cười hỏi: "Là cháu theo bà, hay bà giúp cháu?"

"Á. . . . . . Bà ngoại ~"

"Được rồi, cùng nhau ngủ đi." Kim lão phu nhân không cơ hội thấy nữ nhi ở trước mặt làm nũng, cũng không còn nhìn thấy bộ dáng của ngoại tôn nữ trước đây, Uyển Tình hiện tại có điểm tâm tính của tiểu hài tử, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của bà.

Bảo mẫu nói: "Tôi ra bên ngoài ngủ, tiểu thư người có việc cứ kêu tôi."

Uyển Tình nói: "Bác đi giường của cháu ngủ đi." Sô pha ngủ nhiều không được tự nhiên a.

Bảo mẫu chối từ nói :"Ngày mai bọn họ rất sớm sẽ đến, tôi ngủ bên ngoài tốt hơn, miễn cho nghe không được tiếng đập cửa."

Uyển Tình buông tiếng thở dài, cũng không cưỡng cầu nữa, nghĩ rằng kết hôn thật sự là mệt chết mệt sống, còn làm cho người bên cạnh cũng mệt theo.

Cô cùng Kim lão phu nhân nằm xuống, Kim lão phu nhân vuốt tóc cô hỏi: "Nghĩ cái gì đây?"

"Không biết, chính là ngủ không được." Uyển Tình nhẹ nhàng mà cười, không biết là hưng phấn, hay là khẩn trương.

Kim lão phu nhân nói: "Chúng ta đây nói chuyện phiếm đi."

"Bà ngoại muốn tán gẫu cái gì?"

"Này nọ đều chuẩn bị tốt sao?"

"Chuẩn bị tốt , kiểm tra rồi mấy lần, cũng không vấn đề."

"Trong tuần trăng mật nhớ rõ gọi điện thoại cho ta a, chụp ảnh thì gửi về, đừng quên đám nhỏ, ta không muốn một tháng không thấy các cháu đâu."



"Uh, yên tâm đi, cháu sẽ gửi về cho Thiên Tuyết, để cô ấy đưa cho bà cùng ông nội xem."

Kim lão phu nhân vỗ vỗ vai cô, nhớ lại nói : "Lúc ta kết hôn cũng ngủ không được đâu. Rõ ràng bình thường rất lợi hại, đến lúc đó cũng thành một tiểu nha đầu nhăn nhó, cũng không giống chính mình . . . . . ."

"Ha ha. . . . . ."

"Mẹ ngươi nhất định ở trên trời nhìn cháu, nhìn thấy cháu như vậy, nó cũng có thể yên tâm ."

"Đúng vậy a."

Hai người có một câu không một câu trò chuyện, chậm rãi đã ngủ.

Uyển Tình đặt đồng hồ báo thức vào 6h, đến thời điểm đó, Kim lão phu nhân đã tự nhiên tỉnh, nghe được tiếng liền trực tiếp ấn ngắt, để cô ngủ thêm một lát.

Người trang điểm, nhà tạo mẫu tóc là trực tiếp đến nhà, hẹn 6 giờ rưỡi. Bọn họ đến lúc đó, Uyển Tình còn ngủ, Kim lão phu nhân cũng không gấp, dù sao sẽ không trì hoãn là được, cùng lắm thì làm cho chú rể quan khách chờ lâu trong chốc lát.

Lại qua nửa giờ, Thiên Tuyết, Trâu Tranh, phù dâu một đám người đều đã tới, mọi người mới gọi Uyển Tình dậy. Uyển Tình vừa thấy qua bảy giờ, thiếu chút nữa gấp không chịu được.

Trâu Tranh vội vàng nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, tất cả mọi người là quen tay, lập tức sẽ tốt."

Người hoá trang, nhà tạo mẫu tóc đều là nhân tài kiệt xuất trong giới, là diễn viên, đại minh tinh mới làm cho, hoá trang làm tóc đều là cao siêu kỹ thuật, từng làm thử cho Uyển Tình hai lần, hiện tại làm tự nhiên thuận buồm xuôi gió.

Uyển Tình giờ phút này đổi kiểu hôn phục Trung Quốc, là Trâu Tranh thiết kế, lấy ý tưởng từ Hán phục. Cô thiết kế một bộ sưu tập, tháng Sáu ở Luân Đôn mở buổi trình diễn thời trang, khiến cho người người oanh động. Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương mặc một bộ, là lần đầu tiên bị người mẫu bên ngoài mặc.

Uyển Tình tân nương phục là hồng lục giao nhau, Mục Thiên Dương lại một thân đỏ thẫm. Thời điểm mặc thử, Mục Thiên Dương nghĩ đến chính mình mặc một thân màu đỏ liền đau đớn, kết hôn như thế nào còn có màu lục đâu? Lúc ấy liền cùng Trâu Tranh phát hỏa.

Không đợi Trâu tranh phát hỏa, Thiên Tuyết một cước đem anh đá đến ngoài cửa: "Anh biết cái gì? Chúng ta hôn phục Trung Quốc, sớm trước kia chẳng những có lục, còn có đen đấy! Trai thanh gái lịch biết không? Đây là tập tục Đại Đường, chị dâu còn thật sự đọc qua sách đấy."

"Ý của ngươi là anh người không thật sự đọc qua sách?" Mục Thiên Dương hỏi.

Thiên Tuyết buông tay: "Em thấy giống vậy."

Lục sắc tân nương phục rất là sáng mắt, Uyển Tình mặc vào thập phần xinh đẹp. Mục Thiên Dương lại nghĩ tới cô lần đầu tiên đến Mục gia thì chính là mặc một lễ phục lục sắc, thật sự là đẹp không sao tả xiết, hắn lúc ấy còn. . . . . . Khụ khụ! Sẽ mặc thế này đi, thật sự rất đẹp. Đồ của anh, cũng không khó coi, chỉ khi có chút không quen.

Thiên Tuyết nhìn anh mặc vào, sau đó kêu một tiếng "Em đi" , sau đó nói: "Nguyên lai tiểu thuyết cổ có nam nhân yêu nghiệt, nhà của ta cũng có!"

"Cái gì vậy?" Mục Thiên Dương không nghe hiểu được, chỉ cảm thấy "Nam nhân yêu nghiệt" là mắng chửi người .



Thiên Tuyết mới không để ý tới anh đâu, xoay người xem Uyển Tình, Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương đang cười, có chút đui mù, không nghĩ tới anh mặc vào một thân cổ trang màu đỏ là đẹp như vậy.

Thiên Tuyết kéo kéo cô, nói: "Cậu nói, nếu ở cổ đại, không phải hoàng đế cũng là Vương gia đi?"

Uyển Tình gật đầu, nghĩ rằng vốn chính là đại soái ca, tự nhiên tới chỗ nào đều là đại soái ca. Lúc trước còn cảm thấy Mục Thiên Dương thay màu đỏ sẽ phá hoại hình tượng, hiện tại thôi. . . . . . Không phải phá hoại, là đảo điên. Cô rất sợ hãi sẽ xuất hiện nhiều tình địch, hoặc là bị hủ nữ YY!

Mục Thiên Dương câu này nghe hiểu, hừ nói: "Cái gì hoàng đế, Vương gia, ta không thể là tướng quân?"

"Được rồi, nh tướng quân cũng đừng làm !" Thiên Tuyết nói, "Tiếp tục việc buôn bán, lập phủ đi!"

Trừ bỏ kiểu hôn phục Trung Quốc cùng áo cưới Âu Tây, cổ kim nội ngoại lễ phục còn chuẩn bị mấy bộ, Uyển Tình cảm thấy chỉ là thay quần áo, liền đã mệt chết, có một loại cảm giác làm rối gỗ một ngày.

Chuẩn bị tốt mặt tiền, người hoá trang, nhà tạo mẫu tóc đi trước, những người khác tắc chờ chú rể tới cửa.

Uyển Tình ngồi ở trên giường đợi trong chốc lát, chợt nghe khách khí mặt ầm ầm. Náo loạn nửa ngày, còn đang náo loạn, cô rướn cổ lên vừa thấy, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiếu Tiêu nói: "Lấy lão bà thế nào dễ dàng như vậy a? Đương nhiên nên làm khó hắn!"

Uyển Tình nói: "Đăng ký rồi, làm khó anh ấy cả một ngày cũng là người của anh ấy mà."

"诶——" mọi người không nói gì cả kinh, nói, "Đây là tập tục! Tập tục biết không?"

"Biết." Uyển tình thế cấp bách rụt cổ. Ai, kết hôn lần đầu, cũng không biết nói cái gì, cô vẫn là không nên nói nữa.

Tiếu Tiêu vẫy vẫy tay, đối với con mình nói: "Ngươi đi nói cho mọi người, để bọn hắn đừng làm khó dễ chú rể, tân nương tử luyến tiếc."

"Không hồng bao không đi!" Jojo cười khẽ nói.

"Vậy làm cho chú rể chờ đi." Tiếu Tiêu nói.

Vừa nói xong, bên ngoài thanh âm thay đổi, nguyên lai chú rể vào cửa. Theo sát sau, một đám nam nhân tràn vào, toàn bộ phòng chật như nêm cối.

Mục Thiên Dương mặc một thân hôn phục màu đỏ, thoạt nhìn thực tại không quen, may mà không khó xem. Anh thở phì phò, bất đắc dĩ nói: "Đưa hồng bao coi như xong, cân não đột nhiên thay đổi, thơ Đường ba trăm cái ta cũng có thể đối được, còn để cho ta làm hai trăm cái hít đất. . . . . ."

"Đó là kiểm tra thân thể ngươi." Tiếu tiêu nói, "Thân thể không tốt, Uyển Tình chúng ta không phải sẽ bị ảnh hưởng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook