Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 256: Cô không xứng

Hoạ Thuỷ

22/07/2016

Hai người đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ.

Thiên Tuyết hỏi: "Anh làm sao biết chúng em ở trong này?"

"Em đoán?"

"Chừng nào thì anh phát hiện ?"

"Em đoán?"

Thiên Tuyết nhíu mày, bất mãn nhìn anh một cái, ngang đầu theo dõi mặt anh: "Rất đau phải không?"

Quản Hạo Nhiên đưa tay vuốt vuốt mặt, tức giận nói: "Còn phải không! Để em giải trí?"

"Anh đoán?" Thiên Tuyết đắc ý dào dạt hừ một cái, lôi kéo Uyển Tình trở về.

Uyển Tình thực không nói gì với cô. Cậu còn nói theo đuổi người ta sao, người ta bị đánh, cậu nên lo lắng an ủi, lại còn có thể cố gắng trêu đùa một chút!

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, xấu hổ áy náy nói: "Cậu ấy không phải cố ý!"

Quản Hạo Nhiên ôn hòa cười: "Anh hiểu được."

"Ách, chúng em cũng không phải cố ý. Chúng em. . . . . . Chúng em rất sớm là ở chỗ này."

Quản Hạo Nhiên cười bỡn cợt.

Cô xấu hổ lớn, nháy mắt hiểu được, anh là cố ý! Anh nhất định là nhìn thấy các cô trốn ở nơi đó, mới cố ý bước qua.

Cô ảo não thở dài, chạy vào khách sạn. Sớm biết vậy không giải thích, thật là……

Khi lên lầu thì lúc đang ở cầu thang đụng phải Tống Lâm, cô sửng sốt, cúi đầu đi đường vòng. Tống Lâm đột nhiên che ở trước mặt cô, lông mi cô nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cô(Tống Lâm).

Tống Lâm oán hận trừng mắt cô, không phục nói: "Cô không xứng với anh ấy!"

Uyển Tình sửng sốt, thản nhiên nói: "Tôi biết." Nói xong không nhìn cô lên lầu.

Thật chẳng hiểu vì sao lại biến cô thành tình địch? Cô có nói qua cùng một chỗ với Quản Hạo Nhiên sao? Thiên Tuyết mới nói qua đi? Ngay cả đối tượng làm tình địch đều không muốn làm rõ ràng, cô ta xứng đáng thua!

Uyển Tình và Thiên Tuyết sớm ngủ, nửa đêm bị âm thanh ngoài hiên đánh thức, xem thời gian, hai giờ, đã ngủ hơn bốn giờ rồi!

Thiên Tuyết nghi hoặc: "Bị cướp?"

Uyển Tình không nói gì: "Lực tưởng tượng của cậu có thể lại lớn lên một chút rồi! Nơi này làm sao có thể có cướp chứ!"

"Vậy cũng không nhất định!"

Hai người nghe thấy dưới lầu trong viện truyền đến âm thanh, đi đến bên cửa sổ xốc lên rèm cửa sổ vừa thấy, là đám bạn học kia. Nhìn nửa ngày, thì ra là hiệp hội chụp ảnh đi ra ngoài chụp sao.



Thiên Tuyết ăn xong bọn họ : "Thật sự là quan tâm đến cuộc sống của mình ha!"

Uyển Tình ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nhẹ nhàng mà mở cửa sổ ra, nói: "Ngôi sao rất đẹp."

Thiên Tuyết vừa thấy, a một tiếng: "Thật sự đấy! Mình giống như thật lâu không nhìn thấy sao. . . . . ."

Người dưới lầu nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, có người nói: "Hiện tại không tính cái gì. Đến mùa hè, còn có thể nhìn thấy ngân hà."

Thiên Tuyết hừ lạnh: "Các người đánh thức tôi!"

Người ở dưới sửng sốt, yên lặng khiêng máy móc lên đi nơi khác.

Thiên Tuyết hỏi: "Các người đi đâu? Không sợ rắn sao?"

"Rắn đều ngủ đông!"

"Tôi sợ các người làm rắn ngủ đông tỉnh nha!" Thiên Tuyết cười, xoay người cầm máy chụp bầu trời.

Người phía dưới vừa thấy, cũng không đi, chụp ngay trong viện.

Thiên Tuyết chụp vài tấm, hiệu quả cũng không tốt, nói khẽ với Uyển Tình: "Sớm biết mang cái ba vạn kia đến. . . . . ."

Náo loạn nửa giờ, phát hiện người dưới lầu lại chụp các cô, cô bỗng nhiên lôi kéo rèm cửa sổ, tiếp tục ngủ!

Ngày hôm sau, khi các cô rời giường, người trong nhóm leo núi ở bên ngoài chuẩn bị thịt nướng, nhóm người chụp ảnh kia còn chưa rời giường. Nhóm leo núi mời các cô cùng nhau nướng thịt, Thiên Tuyết nhìn thấy Tống Lâm kia giở mặt mẹ kế, lắc đầu.

Quản Hạo Nhiên nói: "Chúng tôi muốn đến đỉnh núi."

"Chúng tôi buổi chiều cũng phải đi, ăn xong thịt nướng cùng đi đi!"

"Không được, lần sau đi." Thiên Tuyết nói.

Ba người tìm một giờ đến đỉnh núi, bên trên có vài toà kiến trúc cổ, một tòa tháp lâu năm ít được tu sửa, còn có quầy bán quà vặt và khách sạn nhỏ. Vốn muốn trèo tháp, trèo được một tầng, phát hiện càng lên cao, khoảng cách mỗi một cây thang càng cao, theo Quản Hạo Nhiên nói, một tầng cuối cùng chừng cao hơn nửa mét. Hai người thật sự là bước chân không nổi, chỉ có thể quên đi.

Quản Hạo Nhiên nói: "Sau khi các em trở về, nhớ phải ngâm chân thật kĩ, bằng không sẽ đau thêm một vòng."

"Không thể nào. . . . . ." Uyển Tình và Thiên Tuyết kêu rên. Các cô tối hôm qua nhưng thật ra ngâm kĩ qua, hôm nay rời giường mặc dù có một chút đau, nhưng nghĩ là tình trạng bình thường.

"Ngẫm lại các em đi rất xa rồi, còn đều là trèo cao. May mắn không lên tháp, bằng không ngày mai khẳng định không xuống giường được."

"Trời! Anh nhất định là có thù với em rồi!" Thiên Tuyết kêu lên.

Quản Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái: "Rèn luyện cho tốt.”

"Hừ ~"

Ba người ra khỏi tháp, đến điện bên cạnh bên trong uống trà, thuận tiện đánh bài địa chủ*.

*Trò chơi với 54 lá bài poker, thường gồm ba cầu thủ, một người địa chủ, hai người khác cho người thuê nhà. Hai bên đấu bài, chủ nhà chơi đầu tiên, một trong hai bên hết bài trước là bên đó thắng. Trò chơi có nguồn gốc ở miền trung Trung Quốc, hiện đang rất phổ biến ở Trung Quốc.



Thiên Tuyết vô luận như thế nào đều thua! Làm địa chủ thua, làm nông dân mang theo đội hữu cũng thua, ngay cả Uyển Tình có số đánh bài tuyệt vời này cùng một chỗ với cô đều chỉ có phần thua!

"Có thể chơi khác không?" Lại một lần thua sạch bách, Thiên Tuyết gục xuống bàn, "May mắn không bài bạc, bằng không bốn năm đại học mình đều chỉ có thể ăn không khí!"

Uyển Tình nói: "Cậu còn mang tớ cùng thua, ngay cả gió Tây Bắc đều muốn cướp uống!"

"Nếu như anh đã không giành chiến thắng thì thế nào ah?" Quản Hạo Nhiên uống trà.

Trầm mặc một lát, Thiên Tuyết nói: "Chúng ta đây cầm tiền đến đánh cuộc một keo, nhìn xem cuối cùng tiền đến người ai đi!"

"Coi như xong, đánh bạc là phạm pháp." Uyển Tình nói.

"Ăn cơm đi thôi." Quản Hạo Nhiên nói.

Hai người vừa thấy thời gian, đồng ý!

Cơm nước xong, lại chơi vớ vẩn một lát mới xuống núi, không đi thật xa liền đụng tới nhóm người leo núi và chụp ảnh.

Hội trưởng hiệp hội leo núi hỏi: "Các người khi nào thì về, chúng ta thuê xe trường, cùng nhau đi."

"Không nên, chúng tôi hiện tại đi rồi, các người phỏng chừng còn phải chờ một chút đi?" Quản Hạo Nhiên nói.

"Cũng đúng." Hội trưởng gật đầu.

Quản Hạo Nhiên bọn họ đến nhà nghỉ trả phòng, cũng chậm chậm xuống núi. Đến cái miếu tử kia giữa sườn núi, Thiên Tuyết nhớ tới còn chưa tìm chữ phật, lại đi vào sờ soạng "Phật" một lần.

Cô một sờ liền đụng đến, Uyển Tình sờ soạng bốn năm lần, mỗi lần đều khác nhau, bị cô phàn nàn không muốn sờ soạng.

Cô nói: "Tốt lắm tốt lắm, mình không nói, cậu nhanh sờ đi! Cậu không đụng đến, chúng ta không đi!"

Uyển Tình hít sâu một hơi, cho phép một ước nguyện không có cách nào cân nhắc: Hạnh phúc! Sau đó sờ một cái, lại có thể đụng đến!

Cô vô lực ghé vào trên tường, hỏi Thiên Tuyết: "Có thể đi rồi sao?"

"Cậu không đi cũng được!" Thiên Tuyết đeo túi lên, chạy nhanh ra bên ngoài, chạy hai bước lộn ngược trở về, "Anh Quản, anh còn không có sờ đấy."

"Anh không tin những thứ này!" Quản Hạo Nhiên nói.

"Vậy em giúp anh!" Thiên Tuyết ném túi chạy tới. Sờ một cái, không đụng đến, nhịn không được thở dài, "Quên đi! Xem ra loại sự tình này quả nhiên phải tự mình là, em vừa chạm vào trong bảng sống đều thất bại rồi!"

Uyển Tình nhịn không được cười rộ lên, ba người thật vui vẻ trở về.

Ô tô đến tuyến đường vành đai, mắt thấy còn nửa giờ đến trường học, phía trước không biết phát sinh chuyện gì, kẹt xe. . . . . .

Đợi trong chốc lát, nghe người ta nói đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Uyển Tình và Thiên Tuyết ngẩn ra, nghĩ đến khoảng cách gần như vậy, có chút sợ hãi. Hai người không dám hỏi thăm hiện trường tai nạn xe cộ là bộ dáng gì, buồn bực ở trong xe không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook