Chương 346: Cô thư ký đẹp (3/3)
Hoạ Thuỷ
30/08/2016
Mục Thiên Thành còn đang tiếp tục, cô bất đắc dĩ cầu cứu về phía
Uyển Tình. Uyển Tình nhận được ánh mắt của cô, vội vàng đánh gãy Mục
Thiên Thành: "Ăn khuya muốn ăn cái gì?"
"Mới hơn tám giờ, ăn khuya có thể quá sớm một chút hay không?"
Thiên Tuyết bất mãn nói: "Là anh nói muốn ăn !"
"Ăn đi ăn đi, vậy ăn đi!" Mục Thiên Thành kiểm điểm mình, vừa rồi có phải quá phận hay không, để công chúa nhỏ mất hứng? Khó mà làm được nha! Hầu hạ tốt công chúa nhỏ, mới không dễ để nam sinh bên ngoài lừa gái!
Ba người đi ăn đồ nướng, đại khái là vì không đủ đói, cho nên ăn thật chậm. Ăn xong, Uyển Tình đóng gói một phần, ngồi xe đến isabella, Thiên Tuyết đi tìm khách sạn với Mục Thiên Thành.
Vài ngày kế tiếp, Mục Thiên Thành chạy cả thành phố, làm khảo sát, chuẩn bị mở công ty, kết quả phát hiện mình mở không được! Anh không có nguồn khách, tùy tiện mở ra, chính là một không xác, sau đó tự mình ngồi văn phòng để ăn muỗi, lâu dài mốc meo, cô đơn tịch mịch không có tiền kiếm. . . . . .
Vì thế, anh tự hỏi ngược lại sự tình một chút, muốn đến nơi nào tìm người yêu mạo hiểm, yêu du lịch đây? Bình thường cơ quan du lịch đều là ngắm cảnh, anh hợp tác với bọn họ cũng vô dụng, anh có thể tự mình khai phá! Lên mạng tìm hiểu một ít tin tức tương quan, anh quyết định trước mở cửa hàng leo núi.
Cái này cũng có thể khảo sát bạn trai Thiên Tuyết, leo núi này nọ không nên quá kích thích! Ha ha ha. . . . . . Mục Thiên Thành cười đến thực âm hiểm.
Một khi quyết định, Mục Thiên Thành liền bắt tay vào chuẩn bị. Nhưng chuyện này không phải một sớm một chiều, anh cũng không gấp, vừa lên kế hoạch chi tiết, vừa mua xe mua phòng. Chuyện phòng ở trực tiếp điện thoại cho Mục Thiên Dương, liền mua cùng anh ấy, anh lười nhìn! Dù sao lúc trước Mục thị làm chủ nhà đất, chuyện phương diện này không nên thỉnh giáo người khác. Mục Thiên Dương tự mình mua phòng, khẳng định là tốt!
"Liền mua kế bên anh!" Mục Thiên Thành nói, "Em không cần suy nghĩ nấu cơm, trực tiếp đến chỗ anh ăn!"
"Em thật đúng là không khách khí?" Mục Thiên Dương cười lạnh.
"Hắc hắc, dù sao đều là bà Trương làm thôi."
Mục Thiên Dương quyết định, anh phải hết sức cố gắng lớn nhất ngăn cách hai phòng, tốt nhất một cái ở đầu khu, một cái ở cuối khu. . . . . . Anh mới không cần người đến quấy rầy thế giới hai người của anh và Uyển Tình đâu!
Sau đó, Mục Thiên Thành mua một chiếc xe, lúc này mở cửa sổ ra, vẫn vòng đến đại học C, dừng ngay cổng trường gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Đi ra đi ra, mời em ăn cơm! Anh ở cổng trường!"
"Em muốn ăn hải sản!"
"Thịt rồng cũng được!" Con gái muốn cưng chiều! Phải! Bằng không sẽ không bị thằng nhóc không đứng đắn lừa lấy. . . . . . Ô ô. . . . . .
Thiên Tuyết nghĩ có ăn ngon, bướng bỉnh lôi kéo Uyển Tình lao đi. Vọt tới cổng trường, thấy Mục Thiên Thành mặc một bộ Armani, bãi phong tao pose ỷ ở một chiếc Rover mới tinh bên cạnh.
Thiên Tuyết cả kinh, chuẩn bị xem như không biết, Mục Thiên Thành đã thấy được cô, cao hứng vẫy tay: "Thiên Tuyết ——"
Thiên Tuyết kéo Uyển Tình chạy trở về, Mục Thiên Thành tiến lên giữ chặt cô: "Em chạy đâu?"
"Em. . . . . ." Thiên Tuyết thấy bảo an nhìn mình, còn có rất nhiều bạn học ra ra vào vào cũng nhìn mình, quyết định đẩy Mục Thiên Thành đi thật nhanh, vẫn đi lên Rover bên cạnh, tiến nhanh vào trong xe.
Uyển Tình cũng chỉ có thể theo sau, chuyển đến ngồi ghế sau.
Thiên Tuyết khóa cửa xe, rống to lên, "Anh đang làm cái gì? Anh quên em đang làm người thường sao? Em đang cực lực tránh cho có người biết thân phận của em đấy! Anh lái xe này, mặc quần áo này, còn đeo đồng hồ này, sợ người khác không biết anhcó tiền à!"
Mục Thiên Thành lờ mờ một chút, yếu ớt nói: "Anh quên. Em, em có thể nói anh là bạn trai em mà, vậy không phải chính em có tiền ——"
Anh tự cảm thấy chủ ý của anh rất hoàn mỹ! Còn định Thiên Tuyết thành danh hoa có chủ, sẽ không có người đến lừa cô. Kết quả, Thiên Tuyết giơ hai tay lên đập xuống đỉnh đầu anh: "Anh có thù với em à ——"
Mục Thiên Thành vuốt cái đầu bị đánh đau: "Em phẫn nộ cái gì? Xe này vốn không quý, vốn đang nhìn trúng một chiếc Ferrari hơn năm trăm vạn đấy, về sau đi cái việt dã kia tính năng tốt. . . . . ."
"Em. . . . . ." Thiên Tuyết đau bao tử, "Lái xe lái xe! Anh còn đứng đây làm gì, cho mọi người đến cúng bái sao?"
Trọng yếu không phải xe, là người đấy! Khi một người trai đẹp cao lớn uy mãnh đứng trước mặt cô, cô còn quản anh có cái trang bị gì à, bản thân có đủ phong cách được rồi?
Sau hôm nay, Thiên Tuyết liền nghiêm cấm Mục Thiên Thành tìm đến mình. Người này ở nước ngoài lâu lắm , thật không thể giải thích tình hình trong nước!
Mục Thiên Thành thực bi thương, đồng thời cũng thực nhàm chán, phải đi tìm Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cũng phiền anh, anh chịu không nổi hiện tượng này, quyết định trả thù xã hội!
Thừa dịp thời điểm Mục Thiên Dương ở công ty, anh đến isabella ôm cây đợi thỏ ——hai tiểu bạch thỏ kia thường xuyên lại đây sao ~
Không trông đợi được, dù là anh mới đợi hai ngày. Sau đó anh liền quan tâm hỏi: "Các em không đến công ty chi nhánh nhìn xem sao?"
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
"Có cái gì đẹp?" Thiên Tuyết hỏi. Cô mới trước đây chính là lớn lên ở tổng công ty, còn có thể có tò mò gì với công ty chi nhánh? Khi đó Mục lão gia làm tổng tài, yêu thương cô không dứt, liền đưa đến công ty, kết quả vài cái thành viên hội đồng quản trị và chủ quản ôm cô qua. Những người đó đại bộ phận đều còn ở công ty, biến thành cô hiện tại cũng không không biết xấu hổ mà đến.
"Đương nhiên đẹp!" Mục Thiên Thành nói, "Đã nói cái thư ký kia của anh họ chưa, xinh đẹp vô cùng, 36-D!"
Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình trừng mắt nhìn, cái đó và tớ có cái quan hệ gì nha? Thấy bọn họ đều nghiêm túc nhìn mình, cô có hơi không được tự nhiên, suy nghĩ nửa ngày nói ra một câu: "Tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua 36-D."
"Ách. . . . . ." Thiên Tuyết ngây ngốc, sao là phản ứng này nha?
Mục Thiên Thành vỗ đùi: "Vậy muốn đi xem một lần!"
"Em——" Uyển Tình vội vàng giải thích, "Em không phải ý này!"
Thiên Tuyết nói: "Đi xem cũng tốt, nghe nói quốc khánh trường học có tổ chức qua sinh viên đi thăm đấy, còn nói tháng sau anh mình muốn tới trường học chúng ta diễn thuyết."
"A? Có chuyện này?" Uyển Tình kinh ngạc.
"Hai ngày trước truyền ra tiếng gió, hai ngày này chủ nhiệm đều điên rồi!" Cái này có phải trọng điểm đâu? Trọng điểm là cô thư ký đẹp 36-D nha! Cô nhìn về phía Mục Thiên Thành, hung tợn hỏi, "Anh nói là thật?"
"Anh không dám gạt em nha!" Vẻ mặt Mục Thiên Thành ngưng trọng nói, "Nếu anh gạt em, anh không mở được công ty!"
"Chúng ta đây đi xem đi!" Thiên Tuyết nói, "Người khác đều đi đi thăm, chúng ta cũng đi thăm thôi!"
Uyển Tình do dự một chút gật đầu. Lại có thể có cô thư ký đẹp 36D, anh quả nhiên ngại mình nhỏ, mới nuôi cái to dưới mí mắt đã nghiền. Hừ, anh tốt nhất chính là qua nhìn đỡ nghiện, bằng không. . . . . . Hừ hừ!
"Mới hơn tám giờ, ăn khuya có thể quá sớm một chút hay không?"
Thiên Tuyết bất mãn nói: "Là anh nói muốn ăn !"
"Ăn đi ăn đi, vậy ăn đi!" Mục Thiên Thành kiểm điểm mình, vừa rồi có phải quá phận hay không, để công chúa nhỏ mất hứng? Khó mà làm được nha! Hầu hạ tốt công chúa nhỏ, mới không dễ để nam sinh bên ngoài lừa gái!
Ba người đi ăn đồ nướng, đại khái là vì không đủ đói, cho nên ăn thật chậm. Ăn xong, Uyển Tình đóng gói một phần, ngồi xe đến isabella, Thiên Tuyết đi tìm khách sạn với Mục Thiên Thành.
Vài ngày kế tiếp, Mục Thiên Thành chạy cả thành phố, làm khảo sát, chuẩn bị mở công ty, kết quả phát hiện mình mở không được! Anh không có nguồn khách, tùy tiện mở ra, chính là một không xác, sau đó tự mình ngồi văn phòng để ăn muỗi, lâu dài mốc meo, cô đơn tịch mịch không có tiền kiếm. . . . . .
Vì thế, anh tự hỏi ngược lại sự tình một chút, muốn đến nơi nào tìm người yêu mạo hiểm, yêu du lịch đây? Bình thường cơ quan du lịch đều là ngắm cảnh, anh hợp tác với bọn họ cũng vô dụng, anh có thể tự mình khai phá! Lên mạng tìm hiểu một ít tin tức tương quan, anh quyết định trước mở cửa hàng leo núi.
Cái này cũng có thể khảo sát bạn trai Thiên Tuyết, leo núi này nọ không nên quá kích thích! Ha ha ha. . . . . . Mục Thiên Thành cười đến thực âm hiểm.
Một khi quyết định, Mục Thiên Thành liền bắt tay vào chuẩn bị. Nhưng chuyện này không phải một sớm một chiều, anh cũng không gấp, vừa lên kế hoạch chi tiết, vừa mua xe mua phòng. Chuyện phòng ở trực tiếp điện thoại cho Mục Thiên Dương, liền mua cùng anh ấy, anh lười nhìn! Dù sao lúc trước Mục thị làm chủ nhà đất, chuyện phương diện này không nên thỉnh giáo người khác. Mục Thiên Dương tự mình mua phòng, khẳng định là tốt!
"Liền mua kế bên anh!" Mục Thiên Thành nói, "Em không cần suy nghĩ nấu cơm, trực tiếp đến chỗ anh ăn!"
"Em thật đúng là không khách khí?" Mục Thiên Dương cười lạnh.
"Hắc hắc, dù sao đều là bà Trương làm thôi."
Mục Thiên Dương quyết định, anh phải hết sức cố gắng lớn nhất ngăn cách hai phòng, tốt nhất một cái ở đầu khu, một cái ở cuối khu. . . . . . Anh mới không cần người đến quấy rầy thế giới hai người của anh và Uyển Tình đâu!
Sau đó, Mục Thiên Thành mua một chiếc xe, lúc này mở cửa sổ ra, vẫn vòng đến đại học C, dừng ngay cổng trường gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Đi ra đi ra, mời em ăn cơm! Anh ở cổng trường!"
"Em muốn ăn hải sản!"
"Thịt rồng cũng được!" Con gái muốn cưng chiều! Phải! Bằng không sẽ không bị thằng nhóc không đứng đắn lừa lấy. . . . . . Ô ô. . . . . .
Thiên Tuyết nghĩ có ăn ngon, bướng bỉnh lôi kéo Uyển Tình lao đi. Vọt tới cổng trường, thấy Mục Thiên Thành mặc một bộ Armani, bãi phong tao pose ỷ ở một chiếc Rover mới tinh bên cạnh.
Thiên Tuyết cả kinh, chuẩn bị xem như không biết, Mục Thiên Thành đã thấy được cô, cao hứng vẫy tay: "Thiên Tuyết ——"
Thiên Tuyết kéo Uyển Tình chạy trở về, Mục Thiên Thành tiến lên giữ chặt cô: "Em chạy đâu?"
"Em. . . . . ." Thiên Tuyết thấy bảo an nhìn mình, còn có rất nhiều bạn học ra ra vào vào cũng nhìn mình, quyết định đẩy Mục Thiên Thành đi thật nhanh, vẫn đi lên Rover bên cạnh, tiến nhanh vào trong xe.
Uyển Tình cũng chỉ có thể theo sau, chuyển đến ngồi ghế sau.
Thiên Tuyết khóa cửa xe, rống to lên, "Anh đang làm cái gì? Anh quên em đang làm người thường sao? Em đang cực lực tránh cho có người biết thân phận của em đấy! Anh lái xe này, mặc quần áo này, còn đeo đồng hồ này, sợ người khác không biết anhcó tiền à!"
Mục Thiên Thành lờ mờ một chút, yếu ớt nói: "Anh quên. Em, em có thể nói anh là bạn trai em mà, vậy không phải chính em có tiền ——"
Anh tự cảm thấy chủ ý của anh rất hoàn mỹ! Còn định Thiên Tuyết thành danh hoa có chủ, sẽ không có người đến lừa cô. Kết quả, Thiên Tuyết giơ hai tay lên đập xuống đỉnh đầu anh: "Anh có thù với em à ——"
Mục Thiên Thành vuốt cái đầu bị đánh đau: "Em phẫn nộ cái gì? Xe này vốn không quý, vốn đang nhìn trúng một chiếc Ferrari hơn năm trăm vạn đấy, về sau đi cái việt dã kia tính năng tốt. . . . . ."
"Em. . . . . ." Thiên Tuyết đau bao tử, "Lái xe lái xe! Anh còn đứng đây làm gì, cho mọi người đến cúng bái sao?"
Trọng yếu không phải xe, là người đấy! Khi một người trai đẹp cao lớn uy mãnh đứng trước mặt cô, cô còn quản anh có cái trang bị gì à, bản thân có đủ phong cách được rồi?
Sau hôm nay, Thiên Tuyết liền nghiêm cấm Mục Thiên Thành tìm đến mình. Người này ở nước ngoài lâu lắm , thật không thể giải thích tình hình trong nước!
Mục Thiên Thành thực bi thương, đồng thời cũng thực nhàm chán, phải đi tìm Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cũng phiền anh, anh chịu không nổi hiện tượng này, quyết định trả thù xã hội!
Thừa dịp thời điểm Mục Thiên Dương ở công ty, anh đến isabella ôm cây đợi thỏ ——hai tiểu bạch thỏ kia thường xuyên lại đây sao ~
Không trông đợi được, dù là anh mới đợi hai ngày. Sau đó anh liền quan tâm hỏi: "Các em không đến công ty chi nhánh nhìn xem sao?"
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
"Có cái gì đẹp?" Thiên Tuyết hỏi. Cô mới trước đây chính là lớn lên ở tổng công ty, còn có thể có tò mò gì với công ty chi nhánh? Khi đó Mục lão gia làm tổng tài, yêu thương cô không dứt, liền đưa đến công ty, kết quả vài cái thành viên hội đồng quản trị và chủ quản ôm cô qua. Những người đó đại bộ phận đều còn ở công ty, biến thành cô hiện tại cũng không không biết xấu hổ mà đến.
"Đương nhiên đẹp!" Mục Thiên Thành nói, "Đã nói cái thư ký kia của anh họ chưa, xinh đẹp vô cùng, 36-D!"
Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình trừng mắt nhìn, cái đó và tớ có cái quan hệ gì nha? Thấy bọn họ đều nghiêm túc nhìn mình, cô có hơi không được tự nhiên, suy nghĩ nửa ngày nói ra một câu: "Tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua 36-D."
"Ách. . . . . ." Thiên Tuyết ngây ngốc, sao là phản ứng này nha?
Mục Thiên Thành vỗ đùi: "Vậy muốn đi xem một lần!"
"Em——" Uyển Tình vội vàng giải thích, "Em không phải ý này!"
Thiên Tuyết nói: "Đi xem cũng tốt, nghe nói quốc khánh trường học có tổ chức qua sinh viên đi thăm đấy, còn nói tháng sau anh mình muốn tới trường học chúng ta diễn thuyết."
"A? Có chuyện này?" Uyển Tình kinh ngạc.
"Hai ngày trước truyền ra tiếng gió, hai ngày này chủ nhiệm đều điên rồi!" Cái này có phải trọng điểm đâu? Trọng điểm là cô thư ký đẹp 36-D nha! Cô nhìn về phía Mục Thiên Thành, hung tợn hỏi, "Anh nói là thật?"
"Anh không dám gạt em nha!" Vẻ mặt Mục Thiên Thành ngưng trọng nói, "Nếu anh gạt em, anh không mở được công ty!"
"Chúng ta đây đi xem đi!" Thiên Tuyết nói, "Người khác đều đi đi thăm, chúng ta cũng đi thăm thôi!"
Uyển Tình do dự một chút gật đầu. Lại có thể có cô thư ký đẹp 36D, anh quả nhiên ngại mình nhỏ, mới nuôi cái to dưới mí mắt đã nghiền. Hừ, anh tốt nhất chính là qua nhìn đỡ nghiện, bằng không. . . . . . Hừ hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.