Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 208: Đổi trắng thay đen.

Hoạ Thuỷ

05/05/2016

“Sau đó như thế nào?” Quả nhiên là vì Uyển Tình. Mục Thiên Dương phiền chán giật giật caravat trên cổ, trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên. Không có hắn nhìn chằm chằm, bảo bối của hắn sỡ hữu sẽ không bị cô ta bắt nạt chứ?

“Em cũng không biết đắc tội với cô ấy khi nào?” Thải Nghiên nói: “Cho dù ba em và mẹ cô ấy li hôn cưới mẹ em, đó cũng là chuyện của người lớn, chúng em là con gái làm sao mà quản được? Kết quả cô ấy ở trước mặt ông chèn ép em. Ông hiện tại thích cô ấy, em lại đối nghịch với cô ấy. Cô ấy còn thừa dịp ông không chú ý, cố ý giả bộ té ngã, kết quả ông tường rằng em đẩy cô ấy ngã….”

Thải Nghiên nói tới đây thập phần ủy khuất, âm thanh khóc còn lớn hơn.

Mục thiên Dương theo trực giác hỏi; “Em không đẩy cô ấy?”

“Đương nhiên không có ----“Thải Nghiên cứng lại, dâng lên cảnh giác, “ Anh sao lại hỏi như vậy? Anh sẽ không hoài nghi em chứ?”

Mục Thiên Dương lập tức phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Không. Anh chỉ là chỉ là cảm thấy cô bé kia là người có giáo dục, kết quả là cô ta lại có thể hãm hại em, rất không thỏa đáng.”

Thải Nghiên nghe thấy bên trong khẩu khí của hắn tràn đầy chán ghét với Uyển Tình, nhịn không được bật cười: “Em không so đo với cô ấy, cô ấy bất mãn em cướp đi ba thôi.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương đáp ứng một tiếng, bắt đầu đánh bàn phím.

Thải Nghiên nghe thấy âm thanh, hỏi: “Anh làm việc gấp à?”

“Không có việc gì, em tiếp tục nói.”

Thải Nghiên cười chua xót, thật cảm thấy ở chung như vậy: có chút không đúng. Là cô mẫn cảm, hay là cô bị lừa? Cô đành phải nói: “Không quấy rầy anh nữa.Khi nào thì trở về?”

“Nhanh nhất cũng phải hai ba ngày nữa.”

“Ừ, cái kia….Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, em nghĩ… Vẫn là chờ anh trở về hãy nói.”

Mục Thiên Dương dừng lại: “Chuyện gì? Không nên giấu ở trong lòng. Hôn phu không phải chỉ để trang trí, về sau chúng ta còn sống cả đời, từ giờ trờ đi phải chia sẽ mọi chuyên buồn vui cho nhau nghe.”

Thải Nghiên hít mũi: “Em cũng không biết cô ấy hận em bao nhiêu. Ở trong lòng em, thủy chung vẫn xem cô ấy là em gái. Nhưng hôm nay giữa trưa, em ở bể bơi nghĩ nghơi, cô ấy đột nhiên xuất hiện, lại thừa dịp không có người, đẩy em xuống nước! Khẳn định cô ấy không nghĩ tới em biết bơi, nhìn em đứng lên, lại chạy tới ngăn cản, kết quả chính cô cũng rơi xuống nước. Ai biết, cô không biết bơi, em tốt bụng lại cứu cô. Lúc này, ông và mọi người đến, còn cho là em đẩy cô ấy xuống….Thiên Dương, anh nói có phải cô ấy quá phận hay không?”

Mục Thiên Dương cắn răng, hai mắt giằng co khát máu, hắn cười lạnh: “Thật là quá phận! Em yên tâm, cô ta sớm muộn gì cũng có báo ứng. Mục gia anh, tuyệt đối không hoan nghên người như vậy vào nhà!”

Thải Nghiên nghe âm thanh hắn sắc bén, có chút sợ hãi: “Em, em không sao….”



“Không có việc gì là tốt rồi. Ngoan, nghĩ ngơi sớm một chút, ngày mai anh sẽ trở về.”

Thải Nghiên vui vẻ: “Thật vậy hả?”

“Ừ, em nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo tất cả đã có anh rồi.”

“Thiên Dương…..” Thải Nghiên cảm động nghẹn ngào một tiếng, “Em yêu anh.”

Mục Thiên Dương trầm mặc một lúc, nói: “Anh cũng vậy.”

Tắt điện thoại, hắn hung hăng đập xuống bàn, tay giật giật gọi điện cho Mục Thiên Thành. Hắn còn chưa lên tiếng, Mục Thiên Thành đã ai oán nói: “Anh họ, hiện tại là buổi tối, anh có biết hay không buổi tối ----“

Mục Thiên Dương vừa nghe thấy đã biết hắn đang làm chuyện xấu xa, hét lớn một tiếng: “Cậu lập tức từ trên người Văn Sâm lăn xuống!”

Mục Thiên Dương dừng ba giây, thấp giọng mắng: “Em biết! Anh, giữ lại mặt mũi có biết không? Anh có chuyện gì nói đi….”

“Thải Nghiên và Uyển Tình sao lại thế này? Ai đẩy ai xuống nước?!” Mục Thiên Dương đứng lên, muốn tìm chút rượu uống an ủi, kết quả xung quanh cái gì cũng không có. Xem ra, hắn hút thuốc thôi. Thật sự có nhiều chuyện ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, thật sự không có biện pháp làm mình bình tĩnh.

Mục Thiên Thành dừng lại một lát liền đoán ra được việc gì xảy ra, hỏi: “Đinh Thải Nghiên tìm anh cáo trạng?”

“Cô ta còn biết cáo trạng với tôi, còn các người ngược lại, một chữ cũng không nói, chuẩn bị giấu giếm tôi tới khi nào?”

“Ông nói muốn từ hôn, tạm thời không nói cho anh biết, làm ảnh hưởng anh đi công tác, chờ anh về rồi nói sau.”

Mục Thiên Dương nghe, nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó, tôi hỏi Uyển Tình như thế nào?”

“Chị, chị dâu nhỏ không có chuyện gì…”Mục Thiên Thành hoảng sợ, nói lắp bắp, tiếp theo nghi hoặc nói, “A, em làm sao vậy?”

Phần sau tuyệt nhiên không phải nói với Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nghe thấy vài âm thanh rất nhỏ, tiếp theo điện thoại bên kia truyền đến tiếng Văn Sâm: “Tổng giám đốc.”

Mục Thiên Dương biết hai người họ một chỗ, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người lại nhàn hạ sống thế giới hai người?”

“Đinh tiểu thư không có việc gì.” Văn Sâm không để ý tới phân nộ và trách cứ của hắn, lập tức nói, “Tôi và…. Nhị thiếu gia đến lúc đó vừa đúng lúc. Lúc ấy Thiên Tuyết tiểu thư đã nhảy xuống nước cứu người, trời….Nhị thiếu gia thấy, cũng vội vàng nhảy xuống nước bơi qua. May mắn cậu ấy nhảy đúng lúc, bởi vì Thiên Tuyết tiểu thư vừa nhảy xuống đã bị chuột rút, còn chút nữa là cùng Uyển Tình tiểu thư chìm xuống.”

Mục Thiên Dương nghe thấy, trên người một trận mồ hôi lạnh, vội vàng hít sâu hai cái: “Các người lại không nói cho tôi biết……”



“Lão tổng giám đốc đối với Đinh tiểu thư….Đinh Thải Nghiên tiểu thư thật không hài lòng, có ý muốn từ hôn. Ông cảm thấy nếu muốn từ hôn, không phải là chuyện quan trọng, không nên vì thế mà ảnh hưởng tâm tình tổng giám đốc đi công tác. Lão tổng giám đốc rất quan tâm Uyển Tình tiểu thư, đối với Uyển Tình tiểu thư rất chiếu cố.”

“Ừ.” Mục Thiên Dương rốt cuộc thở ra nhẹ nhàng, bình tĩnh trở lại. Thiên Thành và Thiên Tuyết biết cô ấy quan trọng với mình, nếu thật sự còn nguy hiểm khẳng định sẽ nói cho mình biết.

“Ngày mai tôi trở về.” Hắn nói.

“Cần tôi đi qua không?”

“Không nên, cậu tùy tiện sai một người đi là tốt rồi.”

“Vâng.”

~~~~~~~~

Buổi sáng hôm sau rời giường, Uyển Tình nói muốn đi làm.

Thiên Tuyết nói: “Ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi?”

“Tớ chỉ xin nghỉ một ngày.”

“Vậy xin nghỉ tiếp!” Thiên Tuyết thấy bộ dạng cô không tình nguyện, thầm nghĩ người này thật không tiếp thu vào. Buồn bực một lát, cô cười nói, “Vậy cậu xem thử ông có cho cậu đi không!”

Uyển Tình cười cười, cái này không thành vấn đề.

Khi ăn điểm tâm, Mục lão gia ân cần hỏi thăm cô. Chờ cơm nước xong, cô nói muốn đi, Mục lão gia như thế nào cững không đồng ý. Cô đành phải nói cho ông, mình làm thêm. Cửa hàng trà sữa làm việc thoải mái, đối với mình không có ảnh hưởng.

Mục lão gia nghe xong, liền khen cô còn nhỏ mà biết làm thêm, sau đó nói Thiên Tuyết: “Con nhìn con, cả ngày hết ăn lại nằm, cũng không biết học hỏi Uyển Tình!”

Thiên Tuyết vội vàng nói : “Biết! Sang năm nghĩ hè con sẽ đi làm thêm! Uyển Tình bị muộn rồi, con lái xe đưa cậu ấy đi, buổi trưa sẽ không trở về!”

“Vậy buổi tối trở về đó!” Mục lão gia vội la lên.

Thiên Tuyết vừa định đáp ứng, lại sợ ông mỗi ngày lưu người ta lại, vậy chờ lúc anh cô trở về, anh ấy không thấy được người khẳng định sẽ tức giận, đã nói: "Để xem đã ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook