Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 317: đưa anh một lần đầu tiên

Hoạ Thuỷ

29/08/2016

“Cắt!” Mục Thiên Dương khinh thường xoay người: “Cho dù em ăn mặc đẹp thế nào thì anh cũng sẽ không sáng mắt lên, em cũng không phải UYển Tình...”

“Anh... anh mau trả quà lại cho em!” Thiên Tuyết kêu to.

Mục Thiên Dương không để ý đến cô, tay của anh cầm quà không tò mò lắm, có vẻ chờ mong quà của Uyển Tình, khẳng định là co, là cái gì thế?

Đi vào phòng, thấy Uyển Tình đang ở cạnh bàn trang điểm, cắm hoa hồng vào trong bình, rõ ràng vừa rồi thấy còn đang là một bó. Mục Thiên Dương vừa thấy, khóe miệng cong lên, không phải tặng cho mình...

Uyển Tình quay đầu nhìn anh một cái, lại tiếp tục cắm.

Anh cầm quà trên tay ném lên giường, đi ra phía sau ôm cô. Cô cúi đầu, nhìn lại, có một chút dịu dàng. Trái tim anh vừa động đậy, nghĩ muốn ngay lập tức thành thân với cô. Anh nắm chặt cô: “Không nói gì với anh à?”

“Sinh nhật vui vẻ.” Uyển Tình thấp giọng nói.

“Còn có?”

Uyển Tình sửng sốt một phen, thăm dò hỏi: “Phúc như đông hải? Thọ sánh nam sơn?”

Mục Thiên Dương đen mặt, nói: “Qùa? Qùa của anh đâu?”

Uyển Tình quay đầu, hôn lên mặt anh một cái, sau đó nhanh chóng quay lại, thu dọn bàn trang điểm.

Mục Thiên Dương có chút thất vọng, nhưng cũng còn được , tốt xấu gì cũng là một nụ hỗn chủ động...

Uyển Tình cắm hoa xong, đẩy anh ra: “Em muốn thay quần áo, ra ngoài ăn cơm đi? Lúc trước nghĩ là anh về trễ, mới chuẩn bị nấu cơm ở nhà với Thiên Tuyết, cho anh một sự bất ngờ. Giờ anh đã biết rồi, liền trực tiếp ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn đi?”

“Em làm mới đúng là bữa tiệc lớn...” Mục Thiên Dương oan ức, sớm biết thế anh đã không về sớm.

“Ngày mai em làm?” Uyển Tình nói, không phát hiện giọng điệu của mình có chút rống dọa người.

“Được.” Mục Thiên Dương lập tức giống như con mèo nhỏ nhu thuận, hôn cô một cái, buông cô ra, chính mình cũng đi thay quần áo. Nghĩ thầm, rằng chẳng lẽ quà ở trong tủ quần áo? Cà vạt mới?

Tâm tình của anh nhảy nhót mở tủ quần áo ra, lật qua lật lại. Uyển Tình ở bên cạnh cởi váy, lại mặc váy vào, da thịt trắng mịn lộ ra trước mặt anh, không có gì bất ngờ xảy ra, anh đã ăn hai lần đậu hũ, hôm nay tự nhiên làm như không thấy?

Uyển Tình đi tới gần, nghi ngờ hỏi: “Anh đang tìm cái gì?”



Mục Thiên Dương xấu hổ thu tay lại, nghiêm mặt lên, tùy tiện cầm một bộ quần áo, tay Uyển Tình đặt trên eo của anh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“giúp em kéo khóa!” Uyển Tình nghiêng người nói với anh, để anh hỗ trợ mình.

Mục Thiên Dương kéo lên cho cô, phát hiện cô đang cười trộm, mạnh mẽ bóp chặt thắt lưng của cô: “Em cười cái gì?”

“Không...” Uyển Tình phủ nhận, ánh mắt lại không nhịn được ngắm tủ quần áo, chắc là anh vừa mới tìm quà, khà khà, quá đáng yêu rồi!

Mục Thiên Dương cù let trách cô: “Dám cười anh? Qùa của anh đâu? Uhm?”

“Cấm đụng chạm!” Uyển Tình kêu to: “Ha ha ha... Thiên Dương... Em sai rồi!”

Mục Thiên Dương dừng lại, ôm cô vào lòng: “Thật sự không có quà à?”

“Có.” Uyển Tình nói, xoay người ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh. Anh đang chuẩn bị hôn sâu, cô lại buông anh ra, lẳng lặng nhìn anh: “Nhắm mắt lại!”

Mục Thiên Dương lập tức đóng hai mắt lại, một lát sau, cảm giác được cô kéo tay mình, trong lòng lại nhảy dựng lên: “Chẳng lẽ là nhẫn, cầu hôn với mình? Tiếp theo lại mắng chính mình thật ngốc: Làm sao được? Chắc là muốn đặt quà vào trong tay anh.

Sau cùng mục tiêu của cô là cổ tay của anh, có một xúc cảm không quen, là lắc tay, lại không có cảm giác lạnh lẽo của kim loại, nói là đồng hồ, càng không nặng như thế... anh nghĩ tới nghĩ lui, chắc là dây thừng, không nhịn được mở mắt ra, vừa lúc cô ngẩng đầu lên. Anh ngẩn ra, xẩu hổ nói: “Muốn nhìn xem em đeo cho anh cái gì?”

“Uhm.” Uyển Tình vuốt cằm mỉm cười.

Anh cúi đầu, thấy có một sợi dây màu đỏ ở trên tay, tinh xảo, có một cảm giác không nói nên lời.

Uyển Tình sợ anh không thích, giải thích: “Em không biết đưa quà gì cho anh, cho nên liền mua một chiếc lắc tay.”

“Tự em đan?” anh nhạy cảm bắt được mấy chữ mấu chốt.

Uyển Tình gật đầu, đỏ mặt nói: “Là lần đầu tiên đan, hơi xấu.” Anh nhớ lần đầu tiên cô đan len là đan khăn quàng cho ông nội.

Mục Thiên Dương ngớ ra, mạnh mẽ ôm lấy cô, hung hăng hôn xuống. Cô có thể nhớ rõ oán niệm của anh, về sau lần đầu tiên đều vì anh mà làm.

Hôn xong rồi, uyển Tình đẩy anh: “Được rồi, anh thay quần áo nhanh lên, sáu giờ rồi.”



Mục Thiên Dương buông cô ra, lại nhìn sợi dây hồng, mặt trên còn có vài hạt ngọc màu sắc. Uyển Tình nhìn anh vân vê hạt ngọc, nhẹ giọng nói: “Là ngọc tùy tiện mua thôi, không đáng giá.”

“Không phải chuyện tiền bạc!” Mục Thiên Dương trách cô, liếc cô một cái, đột nhiên nghĩ muốn ấn cô vào trong ngực mà hung hăng xoa nắn, tốt nhất là nhập vào thân thể của anh, vĩnh viễn không xa nhau!

Thay xong quần áo, anh nhớ tới quà của Thiên Tuyết, vội mở ra, mặt mày hớn hở: cuối cùng thì con bé cũng có tâm, đưa cho anh quà có thể dùng được!

Cầm lấy khuy tay áo, anh đi đến bên cạnh Uyển Tình, Uyển Tình vừa mới chải đầu xong, nhìn chằm chằm trang sức trong ngăn kéo mà ngẩn người. Phát hiện anh đi tới, liền khép ngăn kéo lại: “Sao thế?”

“giấu thứ gì đó?” Mục Thiên Dương híp mắt lại, không để trong lòng, đưa khuy tay áo cho cô: “Đeo cho anh, để con bé kia nhìn thấy, miễn cho nó lại nghĩ là anh chướng mắt.”

Uyển Tình cười: “Anh để ý sao?”

Bạn nào muốn đọc trước 50 chương giá siêu rẻ ủng hộ các dịch giả liên hệ [email protected] nhé :)”

“lập tức đeo đi maf1”

Uyển Tình đeo cho anh, anh vừa thấy: “Hai người các em cùng chọn, ánh mắt không tồi!”

“Tự Thiên Tuyết chọn, loại này em không biết lắm, không biết, ánh mắt không tốt như thế.”

Mục Thiên Dương cưng chiều nói: “Ai nói? Ánh mắt của em là tốt nhất!” nhìn thấy liền là ánh mắt tốt...

Đột nhiên, anh cầm vòng trang sức của cô lên, mặt trên chỉ có một chiếc nhẫn.

Uyển Tình có chút xấu hổ, kéo về: “Chúng ta đi thôi.”

Mục Thiên Dương nhớ vừa nãy cô nhìn nó mà ngẩn người, liền ngộ ra: “Em muốn đổi một sợi sây chuyền không? Vậy thì đổi đi?” Noí xong liền kéo ngăn kéo.

“Không cần!” Uyển Tình vội vàng ngăn cản, nhưng không kịp nữa, Mục Thiên Dương đã lôi được nửa ngăn kéo ra, xem được bên trong là gì.

Một chiếc hộp rộng mở, một đống những sợi tơ hồng, bên cạnh có một chiếc dây không khác của anh là bao.

Uyển Tình cau mày, cắn môi dưới.

Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, lấy sợi dây ra, khoa tay múa chân ở trên tay mình một hồi, dường như nhỏ hơn một chút. Anh có vẻ đăm chiêu nhìn cô, Uyển Tình nói: “Cái của anh đúng là đầu tiên, cái này là cái thứ hai...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook